Dục Thần Chi Quả Biệt Sách

Chương 6: Chương 6: Phiền Lê X Mặc Nhiên + Hắc Chước X Tử Nhã




CHƯƠNG 6: PHIỀN LÊ X MẶC NHIÊN + HẮC CHƯỚC X TỬ NHÃ

Thiên giới thiên

Thượng

 

Nhạc sư thiên đình tấu xuất thiên lai chi âm, dạ minh châu bảy màu khảm trên trụ khắc long văn. Những con kênh lấy đá cẩm thạch xây nên phân chia đại đường mỹ lệ thành nhiều bộ phận, chảy trong kênh là mỹ tửu màu đạm vàng, tản phát hương thơm say lòng người, nhìn kỹ, dưới kênh có rất nhiều tiên quả sáng long lanh.

Kênh chính được sắp xếp uốn lượn từ ghế chủ xuống theo những bậc thềm, vị trí chủ trì dành cho người nhà Thiên đế, phía dưới chia ra đặt hơn mười bạch ngọc bàn, khách nhân dựa theo thân phận cao thấp, lấy chủ trì làm trung tâm xếp thứ tự.

Tiên nữ theo sắp xếp dâng mỹ điểm, tiên thị dùng thùng nhỏ tinh xảo vớt rượu từ kênh, sau đó đổ vào bầu rượu ngọc bích, đưa đến trên bàn khách nhân, bên cạnh phòng khách, theo lụa mỏng tách ra, đại trù thiên giới đang làm những món ăn mỹ vị.

Đại sứ Phù U giới chưa từng thấy loại yến hội đặc biệt thế này, ai cũng hưng trí bừng bừng nhìn động tác của tiên thị. Ngồi lân cận ghế chủ trì, Hắc Chước cùng Tử Nhã lại có vẻ lãnh tĩnh hơn.

Hắc Chước bắt đầu uống mỹ tửu, biểu tình hờ hững, cùng uống nước lọc giống nhau. Tử Nhã ngồi bên cạnh hắn, không yên lòng cầm một chiếc hoa quế cao tinh xảo cắn một miếng, hai mắt lần thứ hai lại nhịn không được nhìn lên ghế cao nhất.

Tóc đen buông thẳng, diện dung tuấn tú, “Thiên hậu nương nương” phục trang một bộ áo xanh nhạt, y thấy thế nào đều nhìn rất quen. Y nhất định là vị nương nương hơn hai trăm năm trước đã cứu mình, Tử Nhã có thể chắc chắn điều này.

Lại nói tiếp, lần kia mình lén lên Thiên giới trộm dục thần chi quả, nếu không có Thiên hậu nương nương bang trợ, chắc đã sớm chết dưới gậy của thiên tướng, làm sao có ngày hôm nay hoan hỉ phong quang? Tử Nhã rất muốn có một cơ hội hảo hảo đáp tạ đối phương, thế nhưng, đối phương hoàn toàn không quen mình, y thất vọng nhìn Mặc Nhiên từ đầu đến cuối mỉm cười ứng đối mọi người.

Chẳng biết vì sao, nguyên bản Mặc Nhiên không đặc biệt quan tâm y bỗng quay đầu lại, cùng ánh mắt Tử Nhã tiếp xúc. Y thân thiết mỉm cười hướng Tử Nhã, Tử Nhã ngạc nhiên, hai má chớp mắt nóng lên.

“Ngươi làm sao vậy?” Thanh âm trầm thấp của Hắc Chước bỗng nhiên vang lên, Tử Nhã có điểm hoảng hốt quay về phía hắn.

“Không… không sao cả…” Tử Nhã vội nói.

“Ta biết ngươi không phải là thích hắn, nhưng thân là trượng phu của ngươi, mặc kệ là nguyên nhân gì, ta đều không hi vọng ngươi chú ý nam nhân khác.”

Tử Nhã lúng túng, thẹn thùng cúi đầu, như một tiểu hài tử làm sai, không dám ngẩng đầu lên nhìn Mặc Nhiên nữa.

Hắc Chước biết mình đã thắng lợi, hắn liếc mắt nhắc nhở Mặc Nhiên, dường như đang nói “đừng tùy tiện liếc mắt đưa tình lão bà của ta”.

Mặc Nhiên không nhìn hắn, tiếp tục uống rượu, chỉ là bỗng dưng khẽ thở dài một tiếng.

“Ngươi làm sao vậy?” hỏi câu giống y Hắc Chước chính là trượng phu của Mặc Nhiên, Thiên đế bệ hạ.

“Không có gì a.” Mặc Nhiên nhấp rượu.

“Vậy ngươi thở dài cái gì?” Phiền Lê nhíu mày.

“Thấy một con chồn đen nhỏ dịu ngoan bị khi dễ, có chút nhìn không vừa mắt.” Mặc Nhiên nói hắn nghe không hiểu.

“Chồn đen?” Phiền Lê nhìn quanh khách phòng. “Ở đâu ra chồn đen?”

“Trong lòng có chồn đen, trong mắt tự nhiên thấy chồn đen.” Mặc Nhiên nói giống như đùa.

“Ngươi có chịu nói rõ ra không đây?” Phiền Lê bắt đầu nhịn không được.

“Bệ hạ, ngài sao có thời gian nói chuyện phiếm với bản cung thế? Ngài hiện tại nên là chúc rượu tân khách phải không?” Mặc Nhiên lấy bốn lạng đánh ngàn cân nói ngược lại Phiền Lê.

“Ai quản bọn họ? Ta vốn không muốn xã giao với đám hồ yêu kia, ký kết nghị hòa còn chưa được sao, còn phải tốn thời gian chiêu đãi nữa.” Phiền Lê đùa giỡn nói.

“Nga?” Mặc Nhiên mặc còn đang cười, nhưng trong mắt lộ ra hàn ý. “Vậy mà ngài còn phải hạ mình xã giao một yêu hồ như ta, thực sự là ủy khuất ngài rồi.”

Phiền Lê kinh hoàng phát hiện mình nói lỡ, thấp giọng nói: “Ngươi khác với bọn họ…”

“Vậy à? Ta nghĩ là giống nhau đó.” Mặc Nhiên không cười nữa, Phiền Lê rất sợ hắn thật sự tức giận, nhận thua nói:

“Biết rồi, ta đi uống với bọn họ là được phải không?”

Tuy rất không muốn, nhưng Phiền Lê đành cầm rượu hướng các tân khách, thái tử và hai tiên thị theo sát sau đó.

Mặc Nhiên ưu nhã ngẩng mặt nhìn Hắc Chước và Tử Nhã kính rượu với Phiền Lê, ung dung nhìn Tử Nhã dịu ngoan nhu thuận, một âm mưu từ từ hình thành trong đầu Mặc Nhiên.

Đêm đã khuya, khách nhân cưỡi mã xa được thiên mã kéo ly khai đại sảnh yến hội. Bốn thiên mã màu vàng nâu kéo mã xa màu bạch kim, trên mây lướt bay, Hắc Chước cùng Tử Nhã ngồi trong xe, mười ngón đan nhau.

“Mệt không?” Hắc Chước vuốt trán Tử Nhã.

“Không…”

“Lát nữa nghỉ sớm một chút, ngài mai có thể về Phù U giới rồi.”

“Ân.”

Hai người đang nói, bên ngoài bỗng nổi lên một trận quái phong, mã xa nhất thời vô pháp tiến lên. Bên trong xe, Tử Nhã vì xe lung lay ngã vào người Hắc Chước, hắn vội đỡ lấy y.

“Chuyện gì xảy ra thế?”

Xa phu là thần tướng thiên giới phái đến, hắn bối rối trả lời: “Hồ vương, ta cũng chưa thấy qua gió nào như vậy…”

Hắn vừa dứt lời, cơn gió đó bỗng biến thành gió xoáy, thiên mã hí lên mã xa bị thổi xoay vòng, gió từ cửa sổ và cửa xe tiến vào, Tử Nhã và Hắc Chước đều bị thổi đến không mở mắt ra được.

“A —”

Hắc Chước bỗng nghe tiếng Tử Nhã hét lớn, hắn cố chịu cuồng phong thổi mở mắt ra, nhìn thấy là cảnh Tử Nhã bị gió cuốn đi qua cửa sổ.

“Tử Nhã!” Hắc Chước liều lĩnh bay sát theo.

Cơn gió đó vừa mạnh vừa nhanh, dường như cố ý ngăn trở Hắc Chước, Tử Nhã nháy mắt biến mất, lúc này, cuồng phong cũng lập tức đình chỉ.

“Tử Nhã —!” Hắc Chước lo lắng kêu to, hướng về phía Tử Nhã bị cuốn bay theo.

“Khổ cực ngươi rồi, lui xuống đi.”

“Vâng, nương nương, mạt tướng xin cáo lui.”

Tử Nhã nghe bên tai có người nói, y chậm rãi mở mắt, phát hiện mình đang ở trên một chiếc giường treo đầy lụa mỏng.

“Ngươi tỉnh rồi à?” Khuôn mặt thanh tú mang theo nụ cười giảo hoạt của Mặc Nhiên xuất hiện trước mắt, Tử Nhã lại càng hoảng sợ, khẩn trương ngồi dậy.

“Nương nương… đây là…” Tử Nhã cả kinh nói năng lộn xộn.

“Nơi này là tẩm cung của ta.” Mặc Nhiên trấn an nói. “Ngươi đừng sợ, ta tìm ngươi không phải là có ác ý.”

Chỉ bất quá là bày trò thôi, Mặc Nhiên ở trong lòng bổ sung.

Tử Nhã vội xuống giường, quỳ xuống trước mặt Mặc Nhiên.

“Ngươi làm gì vậy?” Lúc này đến lượt Mặc Nhiên không hiểu.

“Nương nương, ân tình của ngài với Tử Nhã, Tử Nhã vẫn chưa có cơ hội báo đáp, nay đến Thiên giới, lại cũng không đang lễ vật tạ ơn ngài, Tử Nhã cảm thấy phi thường xấu hổ…”

“Ai bảo ngươi cần lễ vật tạ ơn gì chứ.” Mặc Nhiên nâng y lên.

“Thế nhưng ta…”

“Bất quá, ngươi nếu như thật lòng báo đáp ta, thì giúp ta làm một chuyện đi.” Mặc Nhiên cười híp mắt nói.

“Chỉ cần ta có thể làm, nương nương thỉnh cứ việc nói.”

“Ngươi nhất định có thể làm.” Mặc Nhiên kề sát vào tai y, nói nói mấy câu, khuôn mặt Tử Nhã chớp mắt đỏ lên, dùng sức lắc đầu nói: “Không được… ta không làm được đâu…”

“Ngươi nhất định làm được, không phải chỉ là chuyện rất đơn giản sao?”

“Xin lỗi nương nương, loại chuyện này… ta thực sự… thực sự làm không được…”

“Thật là, con cũng sinh mấy đứa rồi, còn có cái gì xấu hổ nữa đâu?”

“Thế nhưng… đó là…” Tử Nhã càng nói mặt càng hồng.

“Không phải là không biết cách đòi hỏi đi?”

“Nương nương… thế nhưng ta nghĩ… như vậy xấu hổ lắm…”

“Không có gì là thẹn thùng cả, đó là đạo phu thê, không thể chỉ có một người cứ chịu đựng được, thêm một chút biến đổi mới không chán nản a.” Mặc Nhiên từ từ dẫn dụ.

“Nương nương… ta thật sự là…”

“Vậy được rồi, nếu ngươi thực sự không hiểu, vậy để ta làm mẫu cho, được không?”

“Ách?”

Phiền Lê đang bước nhanh trên hành lang, một thần thị khẩn trương theo sát phía sau hắn.

“Bệ hạ, hồ vương nói tận mắt chứng kiến hồ hậu bị gió cuốn vào trong đây…”

“Thế thì sao nào? Hắn cho là ta bắt lão bà của hắn chắc?”

“Hắn không nói vậy, hắn chỉ là mong muốn bệ hạ minh tra một chút…”

“Nói với hắn, có thể là lão bà hắn chịu không nổi hắn, bỏ hắn theo người khác rồi, đừng tới làm phiền ta.”

“Bệ hạ… như thế không tốt lắm…” Thần thị toát mồ hôi. “Dù sao hồ vương cũng là khách quý, vương hậu của hắn tại Thiên giới mất tích, giải quyết không tốt, sợ sẽ khiến hai giới trở mặt…”

Nói cũng đúng, nếu cùng Phù U giới bất hòa, Mặc Nhiên sẽ không vui a… Phiền Lê có ngại phiền đi nữa cũng phải bận tâm Mặc Nhiên. Hồ hậu mất tích đúng là ngoài ý muốn, ai đem hồ hậu mang đi nhỉ? Phiền Lê dừng lại, như nhớ tới một manh mối.

“Bệ hạ…?” Thần thị đang chờ hắn trả lời.

“Phái người tại xung quanh cẩn thận tìm, nhưng không thể vào tẩm cung quấy rầy nương nương.” Phiền Lê rốt cuộc đại phát từ bi hạ lệnh.

“Vâng.” Thần thị rốt cuộc có thể thở ra.

“Ta muốn nghỉ ngơi, bảo những người không liên quan đừng tới quấy rầy ta.” Phiền Lê không quay đầu bước vào tẩm cung.

Lướt qua tầng tầng sa mạn, Phiền Lê đi vào phòng ngủ, hắn đang muốn nói cho Mặc Nhiên chuyện hồ hậu thất tung, đã thấy Mặc Nhiên mặc một trường bào mỏng manh ngồi trên bàn tròn.

Mặc Nhiên một tay nâng cằm, một tay duỗi dài trên bàn cầm sách. Một dạ minh châu màu da cam bồng bềnh trên đăng đèn tinh xảo cạnh sách, khuôn mặt tú lệ của Mặc Nhiên dưới ánh sáng càng thêm vẻ mê người, thân thể trắng như tuyết cùng nhũ châu phấn nộn dưới áo ngủ như ẩn như hiện.

“Đã trở về?” Mặc Nhiên không ngẩng đầu hỏi Phiền Lê đang cứng đờ một bên.

“Ân..” cổ họng phát nhiệt, Phiền Lê nuốt nước bọt, chậm rãi hướng Mặc Nhiên đi tới, hai tay để lên vai y, khẽ khàng xoa bóp.

“Muốn tắm rửa trước không?” Mặc Nhiên khép sách lại, quay đầu hướng hắn cười nhẹ.

“Hảo a.” Hai tay Phiền Lê trượt vào vạt áo mở rộng của y, tại trước ngực nhẵn bóng bắt đầu vuốt ve.

“Muốn vào buồng tắm? Hay là đến dục tràng?” Mặc Nhiên tựa đầu vào bụng hắn, ngửa đầu mê hoặc nhiền Phiền Lê.

“Ở đây đi…” Phiền Lê nhìn y, nhãn thần như muốn cháy lên.

“Vậy vào đi a.” Mặc Nhiên đứng lên, dẫn hắn vào phòng tắm, Phiền Lê một bên cởi y phục một bên vội bước theo y.

Phòng tắm mịt mờ sương trắng, ở giữa là một dục trì hình lá sen, có thể cùng lúc chứa được mười người, nước ấm từ một tượng đá đầu sư tử tuôn ra, rót vào dục trì.

Mặc Nhiên đứng cạnh dục trì, không tự mình động thủ, Phiền Lê từ phía sau ôm lấy y, giải khai đai lưng của y, lưu loát tháo hết y phục.

Phiền Lê bế y lên, hai người xích lõa bước vào dục trì. Nước không sâu, khi hai người ngồi xuống ngập đến ngang ngực.

Mặc Nhiên hơi nghiêng đầu, Phiền Lê liền hiểu tiến lên hôn y. Mặc Nhiên tích cực vươn lưỡi đáp lại hắn, tiểu mông đặt ở khố gian đối phương chầm chậm giở trò, cảm thấy phân thân hắn từ từ cứng lên.

“Nhanh như vậy liền cứng?” Mặc Nhiên cười trêu nói.

Phiền Lê chịu không nổi dụ dỗ, rất nhanh thở gấp xoay người Mặc Nhiên lại, để y mở chân ngồi lên người mình.

Hai người ôm chặt đối phương, môi lưỡi kịch liệt hấp duyện. Mặc Nhiên kế tục đong đưa eo, hạ thân cọ xát với hắn.

“Ngươi thật đúng là yêu tinh…” Phiền Lê thấp giọng mắng, đẩy ngã y cạnh dục trì. Nâng đôi chân trắng như tuyết của y lên, Mặc Nhiên lại nói:

“Chờ một chút đi…”

“Ta đợi không được…” Phiền Lê bỗng nhiên cúi đầu, ngậm vào phân thân đã nửa cương của đối phương.

“Ân…” Mặc Nhiên phát ra tiếng thở gấp tiêu hồn, Phiền Lê say sưa hấp duyện y, chờ toàn bộ ngọc hành đều bị triệt để liếm qua, lại chuyển đến liếm lộng nhục huyệt phấn nộn của y.

“Nga… nga… là chỗ đó… thật thoải mái…” Mặc Nhiên ôm đầu hắn, mông từng đợt từng đợt nghênh hợp hắn, Phiền Lê đem đầu lưỡi tham nhập vào u huyệt của y, một tay nắm phân thân của y vuốt.

“Ân… tốt lắm… thật thoải mái… là nơi đó…” Mặc Nhiên càng phát ra âm thanh *** đãng, trên mặt là vui sướng hưởng thụ. Phiền Lê tựa hồ như được cổ vũ, càng thêm ra sức lấy lòng y.

Hai người đang nhiệt hỏa chỉ thiên, bỗng nghe oạch một tiếng, Phiền Lê cảnh giác ngẩng đầu, cực nhanh đem Mặc Nhiên kéo về phía sau. Hắn nhìn về chỗ truyền ra tiếng động, chỉ thấy một con chồn đen lông sáng bóng nằm sấp ở cổng vòm phòng tắm, xem chừng nó là từ khung cửa ngã xuống.

Chồn đen bị Phiền Lê nhìn chăm chú, trong mắt toát ra vẻ sở hãi, nó vội nhanh chân chạy trốn phía sau cổng. Phiền Lê đang định rời dục trì để đi xem kết cục, bị Mặc Nhiên từ phía sau ôm lấy.

“Nó là ta nhặt về đấy, không sao đâu.”

Phiền Lê quay đầu nhìn y, tựa hồ có điểm hoài nghi, Mặc Nhiên hướng bên tai hắn thổi nhẹ một hơi.

“Thế nào? Không tiếp tục à?”

“Đương nhiên là phải tiếp tục.” Phiền Lê lập tức kích động, xoay người ôm Mặc Nhiên, để y nửa nằm trên bờ dục trì.

Mở ra hai đùi trắng nõn, đưa tới kiên đĩnh thô to, nhắm ngay huyệt khẩu ướt át, Phiền Lê động thân tiến nhập.

“Ai nha…” Mặc Nhiên từ từ chậm rãi động nhẹ, tiểu huyệt triệt để tiếp thu xâm nhập của phân thân.

Phiền Lê thông thuận tiến vào, Mặc Nhiên mang theo tính khí của hắn, tiểu mông xoay nhẹ.

“Nga… đừng nhúc nhích… ngươi đúng là tiểu yêu tinh…” Phiền Lê nhẫn nhịn không được thở dốc.

“Ta vốn là yêu tinh mà…” Mặc Nhiên cười khúc khích, kéo cổ hắn xuống, vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm tai, tiểu huyệt tiếp tục co rút lại.

“Ngươi là… yêu tinh… tối *** đãng… tối xinh đẹp…” Phiền Lê bế cái mông mượt mà của y lên, bắt đầu mãnh liệt đâm vào.

“Nga, nga, nga… lại mạnh hơn một chút… nga…”

Từng đợt âm thanh phóng túng từ phòng tắm truyền ra, chồn đen nhỏ trốn bên ngoài xấu hổ rút lại thành một cục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.