CHƯƠNG 5: TOẠI CẢNH X ĐẰNG LAM
Thiên giới chi lữ
“Chờ một chút a ta là nói giỡn đó, người đừng có tưởng thiệt nha !” Đằng Lam một tay xoa xoa cái mông đau nhức, tay kia bị Toại Cảnh cầm chặt. Toại Cảnh mạnh mẽ lôi y hướng phòng ngủ của Tử Nhã và Hắc Chước.
Toại Cảnh dắt Đằng Lam đang không ngừng phản kháng tới trước cửa tẩm cung, đối thị vệ bên ngoài nói: “Ta muốn gặp phụ vương.”
Thị vệ sửng sốt một chút, lập tức đi vào thông báo.
Đằng Lam chờ lâu không thấy hắn quay lại, thử thuyết phục Toại Cảnh: “Nói không chừng phụ vương cùng mẫu hậu đang bận đấy, hôm nào chúng ta trở lại là được rồi…”
Y vừa dứt lời, thị vệ kia đã đi ra.
“Đại vương cùng nương nương thỉnh nhị vị điện hạ đi vào.”
“Làm phiền rồi.” Toại Cảnh lôi kéo Đằng Lam sắc mặt trắng bệch đi thẳng vào trong.
Hắc Chước cùng Tử Nhã đang ngồi tại thủ tọa của khách phòng, Tử Nhã ngồi trên ghế phủ mềm, màu ửng hồng trên mặt vẫn chưa lui. Toại Cảnh vừa vào đã nói thẳng vấn đề:
“Phụ vương, mẫu hậu, con muốn cùng Đằng Lam thành thân, xin hai người phê chuẩn.”
Trời ạ! Sao lại nói trực tiếp như thế! Đằng Lam hung tợn liếc hắn.
Tử Nhã và Hắc Chước cũng không lộ ra biểu tình giật mình như Đằng Lam muốn, hai người chỉ hơi ngẩn ra, nhìn nhau một thoáng. Toại Cảnh thấy hai người không tiếp lời, lại nói rõ luôn:
“Con và Đằng Lam đã làm chuyện vợ chồng, thỉnh cầu phụ vương và mẫu hậu cho phép chúng con thành thân!”
“Chuyện vợ chồng cái đầu ngươi!” Đằng Lam rốt cuộc nhịn không được hung hăng đạp hắn một cái, vội vàng giải thích với phụ mẫu:
“Phụ vương, mẫu hậu, hai người đừng nghe hắn nói lung tung, chúng con không có quan hệ gì cả, Toại Cảnh chỉ là uống nhầm thuốc thôi…”
“Chúng ta vừa làm xong, ngươi còn dám nói chúng ta quan hệ gì cũng không có…” Toại Cảnh bất mãn phản bác, Đằng Lam sợ đến mức lập tức che miệng hắn, hô to: “Câm miệng lại!”
Hai người còn đang cãi nhau, Tử Nhã nhẹ giọng mở miệng: “Cảnh nhi, ngươi thực sự muốn cùng ca ca thành thân sao?”
“Vâng!” Toại Cảnh kiên quyết gật đầu.
“Mẫu hậu…” Đằng Lam từ trên mặt Tử Nhã nhìn ra vài dấu hiệu không tốt.
Tử Nhã thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nhìn Hắc Chước.
“Ta đã nói sẽ có một ngày như thế, ngươi còn bảo ta đa tâm.”
Hắc Chước ôm y, cười cười nói: “Cũng là ngươi hiểu tụi nhỏ, đều do ta quá sơ ý rồi.”
“Phụ vương, mẫu hậu? Hai người đang nói gì?” Đằng Lam đối với tình trạng trước mắt chẳng hiểu gì cả.
Tử Nhã nói: “Ta từ lâu đã phát hiện quan hệ của ngươi và Cảnh nhi khác thường, Cảnh nhi từ nhỏ đối với ngươi đặc biệt ỷ lại, nhưng ta biết đó không phải là tình cảm thủ túc bình thường…”
“Mẫu hậu, vậy người có thể tiếp thu tình cảm của chúng con không?” Toại Cảnh mừng rỡ hỏi, Đằng Lam lại vừa nháo vừa la:
“Ai với ngươi có tình cảm a! Đó là ngươi đơn phương thôi!”
“Nói như vậy, Lam nhi tuyệt không thích Cảnh nhi à?” Hắc Chước xen mồm.
Đằng Lam đang muốn hô lớn “không thích”, lại bị Toại Cảnh nói trước một bước: “Hắn chỉ là xấu hổ mà thôi, kỳ thực trong lòng hắn đối với con cũng là đặc biệt quan tâm.”
“Ai cho ngươi nói lung tung! Ta là không có!” Đằng Lam tức giận bóp cổ hắn, Tử Nhã đối với tình cảm của cả hai đã nắm rõ trong lòng bàn tay, hắn cười nói…
“Lam nhi, ngươi phải xác định cho rõ, ngươi thực sự hoàn toàn không thích Cảnh nhi sao?”
“Con…” Đằng Lam nguyên bản rất muốn khẳng định suy nghĩ của mình, nhưng hiện tại bị hỏi như thế, cư nhiên lại không thể trả lời ra miệng.
“Xem ra chính ngươi cũng không xác định rõ nhỉ.” Tử Nhã cười nhẹ.
“Con không có mà! Con tuyệt không thích hắn!” Đằng Lam xấu hổ buồn bực kêu, Hắc Chước đáp lại:
“Hai đứa muốn thành thân, ta cũng không có ý kiến, hồ tộc đang thời kỳ khuyết thiếu nữ tử, cũng có không ít huynh muội tỷ đệ kết làm phu thê, nhưng hai đứa đều là nam tử…”
Hắn dừng lại một chút, Toại Cảnh sốt ruột truy vấn: “Là nam tử thì làm sao?”
“Nếu hai đứa thành thân, huyết mạch hoàng tộc ta sẽ không thể kéo dài được, cho dù là huynh đệ cũng không sao, nhưng mà…” Hắc Chước nói ra mấu chốt.
“Mẫu hậu không phải cũng là nam tử sao? Mẫu hậu cũng sinh ra tụi con đó thôi.”
Hắc Chước vẻ mặt thâm tình nhìn Tử Nhã, dùng thanh âm cảm kích có chút áy náy nói: “Mẫu hậu con là đặc biệt, hắn là phải trải qua nhiều gian khổ mới sinh hạ được mấy đứa.”
Tử Nhã vuốt tay hắn trấn an, lắc đầu nói: “Đại vương, đó cũng không phải công lao của một mình ta, không có nỗ lực của ngài, Cảnh nhi cũng không thể sinh ra a.”
“Con biết hai người đang nói cái gì.” Toại Cảnh ngắt ngang hai người đang ngọt ngào nhìn nhau, “hai người là nói mẫu hậu ăn “Dục thần chi quả” phải không?”
“Không sai.” Hắc Chước gật đầu, “nếu ngươi có thể đạt được dục thần chi quả, huynh đệ các ngươi có thể vì hoàng tộc kéo dài hậu đại.”
“Con hiểu rồi.” Toại Cảnh ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Nếu con đi mang dục thần chi quả về đây, vậy hai người sẽ không có ý kiến nữa phải không?”
Tử Nhã thấy hắn kích động như vậy, không khỏi lo lắng khuyên nhủ: “Cảnh nhi, dục thần chi quả không phải dễ lấy vậy đâu…”
“Nhưng hai người có thể lấy được.” Toại Cảnh tự tin nói: “Phụ vương mẫu hậu có thể lấy được, con là nhi tử của hai người, cũng có thể lấy được.”
“Nói hay lắm, không hổ là nhi tử của ta.” Hắc Chước tán thưởng gật đầu, “Muốn hạnh phúc thì phải nỗ lực, ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi có thể lấy được dục thần chi quả, ta sẽ đáp ứng hôn sự của ngươi và Lam nhi.”
“Phụ vương, quân tử nhất ngôn…” Toại cảnh nói giữa chừng, Hắc Chước cười tiếp lời:
“Tứ mã nan truy.”
“Con đi đây.” Toại Cảnh nói xong liền đi, nắm vai Đằng Lam nói: “Chờ ta trở lại.”
Hắn nói xong, ra đi đầu không ngoảnh lại, Đằng Lam đứng tại chỗ sửng sốt một lúc.
“Phụ vương, mẫu hậu, hai người để hắn đi như vậy sao…” Y không thể tin được.
“Đừng lo. Sẽ không gặp chuyện không may đây, để nó tôi luyện cũng tốt.” Hắc Chước vô tình nói.
Tử Nhã cũng không phải không lo lắng nói: “Thế nhưng, Cảnh nhi đối với chuyện dục thần chi quả cũng chỉ biết nửa vời, tuy nói hiện tại Thiên giới cùng Phù u giới quan hệ đã hòa hoãn không ít, nhưng nó một mình đi, khó bảo toàn sẽ không khiến những thiên thần đó tức giận…”
“Nếu đến đường cũng dọn sẵn cho nó đi, vậy mất hết ý nghĩa tôi luyện rồi.”
“Đại vương, lần trước ngài cũng đa phải chịu khổ không ít, còn phải phóng cả hồng lưu thạch mới lấy được dục thần chi quả… hiện tại Cảnh nhi dựa vào cái gì cùng Thiên giới đổi dục thần chi quả a…”
“Ngươi nói cũng đúng, Cảnh nhi chắc phải chịu khổ nhiều đây.”
Đằng Lam nghe hai người nói chuyện, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Y lắp bắp hỏi: “Hắn … hắn sẽ không chết phải không…”
“Chết thì chắc là không, bất quá chắc sẽ bị dày vò đến nửa sống nửa chết.” Hắc Chước nói vô thưởng vô phạt.
“Hai người… hai người không quan tâm hắn sao?” Đằng Lam càng sốt ruột.
Hắc Chước lại nói câu kia: “Vậy sẽ mất đi ý nghĩa tôi luyện.”
Tử Nhã cũng nói: “Toại Cảnh đã trưởng thành, đây là nó tự lựa chọn, có hậu quả gì thì nó cũng phải tự thừa nhận.”
“Hai người thế nào có thể như thế a!” Đằng Lam sốt ruột giậm chân, khẽ nói: “Hai người đã mặc kệ hắn, vậy để con đi lo đi!”
Y lập tức hóa thành một cơn gió lớn, hướng ra ngoài cửa.
Tử Nhã nhìn cửa mở rộng cảm thán: “Xem ra, Lam nhi đích thật là rất quan tâm Cảnh nhi…”
“Ừ.” Hắc Chước bất trí khả phủ vuốt cằm.
“Bất quá, tụi nó không có việc gì thật chứ?” Tử Nhã cuối cùng vẫn là lo lắng.
“Không sao đâu, Thiên hậu nương nương sẽ không thương tổn tụi nó.” Hắc Chước chắc chắn mười phần nói.
“Mong là thế…” Tử Nhã âm thầm cầu khẩn.
“Được rồi, đừng để ý tụi nó nữa.” Hắc Chước lần thứ hai hiện lên dáng cười sắc sắc, kéo Tử Nhã vào bên trong, “chúng ta lại tiếp tục nào…”
“Đại vương, ngài thực sự là…” Lời than phiền của Tử Nhã lại bị hắn chặn lại trong miệng.
Hào quang trên thiên không di dộng như có sinh mệnh, sau khi đi qua tầng tầng lớp lớp mây, trước mắt liền xuất hiện cầu vồng. Đằng Lam biết mình đã đến được Thiên giới, hắn bay sát dưới tầng mây, tận lực không làm thần tướng thủ vệ cửa chú ý.
“Toại Cảnh này chạy đến đâu rồi…” Đằng Lam thì thào oán giận, y muốn trước khi Toại Cảnh gặp rắc rối mang hắn về, chỉ hy vọng Toại Cảnh còn chưa bị thần tướng phát hiện.
Y chính là muốn như vậy, nhưng sự thật hết lần này đến lần khác cùng y đối nghịch. Đại môn Thiên giới phía trước truyền đến tiếng cãi nhau, ngực Đằng Lam lập tức co dự cảm bất hảo, quả nhiên —
Toại Cảnh cùng vài thủ vệ đang đứng trước cổng vòm bạch ngọc thật lớn tranh chấp không ngớt, thủ vệ ban đầu là phớt lờ hắn, lại bị pháp lực của Toại Cảnh đẩy ra, thủ vệ liền xông tới, hai bên càng nói càng hăng, mắt thấy sắp đánh nhau, Đằng Lam vội vã bay qua, kêu to:
“Dừng tay! Dừng tay!”
“Đằng Lam?” Toại Cảnh vẻ mặt kinh ngạc nhìn y đáp xuống trước mặt. “Ngươi thế nào lại chạy đến đây?”
Đằng Lam không rảnh quan tâm hắn, đối với thủ vệ vẻ mặt giận dữ nói: “Xin lỗi chư vị, đã làm chư vị thêm phiền phức, ta dẫn hắn đi ngay đây.”
Y dứt lời, kéo tay Toại Cảnh muốn đi, Toại Cảnh sao có thể đồng ý? Hắn lớn tiếng la lên: “Không! Không lấy được dục thần chi quả ta sẽ không trở lại!”
“Ngươi còn muốn làm phiền ta nữa à? Nhanh theo ta đi!” Đằng Lam hung tợn trừng hắn.
Đám thần tướng cũng mở miệng: “Đứng lại! Thiên giới là chỗ nào chứ? Há có thể để các ngươi nói đến là đến nói đi là đi?”
Muốn chết! Đằng Lam trong lòng kêu to không ổn, lẽ nào phải đấu một hồi mới chạy thoát được? Y đang muốn cùng những thần tướng kia giải thích, Toại Cảnh đã bày ra tư thế tác chiến.
“Đến a. Dù sao ta ngay từ đầu đã là muốn đánh rồi, Đằng Lam, ngươi tránh qua một bên…”
“Tránh cái đầu ngươi a! Ngươi mới phải tránh ra đấy!” Đằng Lam tức đến bốc khói, gia hỏa này toàn biết gây chuyện thị phi! Y vội vã nói với thần tướng: “Chúng ta cũng không phải là muốn xông vào đâu, thỉnh chư vị rộng lượng bỏ qua…”
“Xông vào Thiên giới là tội lớn, ngươi nói cái gì cũng vô dụng.” Thần tướng giương tay muốn bắt y, Toại Cảnh lập tức chắn trước mặt Đằng Lam.
Chính lúc đang ồn ào, một thần thị đạp mây từ thiên cung bay tới. Hắn đáp xuống trước mặt thần tướng, nghiêm khắc nói: “Ngừng tay hết.”
Mọi người ngỡ ngàng nhìn hắn, thần thị cung kính đối với Đằng Lam và Toại Cảnh nói: “Thiên hậu nương nương có lệnh, thỉnh nhị vị vương tử tiến cung gặp mặt, nhị vị mời đi theo tiểu thần.”
Thiên hậu nương nương làm thế nào biết họ đến? Đằng Làm cùng Toại Cảnh đều có cùng nghi vấn, hai mặt nhìn nhau, Đằng Lam thấp giọng nói: “Đừng quản, đến xem thế nào.”
Toại Cảnh gật đầu, thần tướng kia không cam lòng tránh đường, để họ theo thần thị vào cung. Đằng Lam cùng Toại Cảnh theo thần thị dẫn đường bay qua những cung điện nguy nga, tiến nhập phạm vi hậu cung.
Dọc đường đến hậu cung, sen được trồng vô số, thần thị đưa họ đến một tòa nhà hình nửa cung tròn giữa hồ nước, một người mặc trường bào màu lam lặng lẽ ngồi trước sơn thủy bình phong, trong lòng hắn là một đứa trẻ trắng trẻo xinh xắn.
Mặc nhiên cầm thìa múc canh hạt sen thị nữ cầm, từng ngụm từng ngụm đút cho đứa trẻ.
Đằng Lam và Toại Cảnh sớm đã nghe nói Thiên hậu nương nương là nam tử, nay thấy y cũng không quá ngoài ý muốn. Hai người được thần thị ra hiệu, quỳ một gối hành lễ.
“Bái kiến Thiên hậu nương nương.”
Mặc Nhiên buông thìa, hiền lành cười với họ. “Không cần đa lễ, bình thân.”
“Tạ ơn nương nương.”
“Ban tọa…” Mặc Nhiên đang muốn phân phó thần thị đem ghế ra, Toại Cảnh kiềm nén không được nói:
“Nương nương, vi thần lần này đến đây, là có chuyện muốn nhờ.”
“Ta biết, ngươi muốn ta cho ngươi “Dục thần chi quả” phải không?” Mặc Nhiên nói thẳng.
“Nương nương đã biết?” Toại Cảnh cùng Đằng Lam đều đối với việc y liệu sự như thần giật mình.
“Đương nhiên a.” Mặc Nhiên ha hả cười, giọng nói mang theo một tia đắc ý, “chuyện của các ngươi, ta đều biết cả.”
Y đương nhiên sẽ không nói, y có một thần kính có thể thấy được vạn vật.
Nếu đối phương đã biết rõ, Toại Cảnh cũng không khách sáo nữa, hắn khẩn thiết nói: “Nếu nương nương đã biết ý đồ của thần, thần cũng không giấu giếm nữa, phụ vương của thần nói chỉ cần có thể có dục thần chi quả, hắn sẽ đáp ứng hôn sự của thần và Đằng Lam, vi thần khẩn cầu nương nương ban cho thần dục thần chi quả.”
“Chuyện này rất khó.” Mặc Nhiên giội nước lạnh nói: “Dục thần chi quả là thần vật quý hiếm, há có thể tùy tiện ban tặng?”
Toại Cảnh lập tức nghe ra ý ngoài lời nói của y: “Nương nương muốn điều kiện gì, thỉnh cứ nói rõ, chỉ cần thần có thể làm được, nhất định toàn lực làm.”
“Ta không nghĩ có thể lấy được gì trên người ngươi…” Mặc Nhiên giảo hoạt cười, chuyển đề tài, “ta đương nhiên có thể cho ngươi không cần gì cả, chỉ là, phụ vương và mẫu hậu ngươi đều là trải qua thiên tân vạn khổ mới có được dục thần chi quả, chính là vì khó có được, mới có thể biết quý trọng.”
“Vi thần minh bạch.” Toại cảnh dũng cảm nói: “Dục thần chi quả là không thể cho không, nương nương muốn thần trải qua gian khổ nào, thần cũng sẽ không né tránh.”
“Đúng là gan dạ đáng khen.” Mặc Nhiên cười tán thưởng, “ngươi vô luận thế nào cũng muốn có dục thần chi quả sao? Sẽ không hối hận?”
“Tuyệt đối không.”
“Tốt lắm.” Mặc Nhiên đưa đứa trẻ cho thị nữ, để thị nữ đem nó đi. Y đứng lên, vươn một tay.
“Ngươi qua đây.”
Toại Cảnh nghe lời, bước đến trước mặt hắn, Mặc Nhiên lại nói: “Quỳ xuống.”
Toại Cảnh quỳ một gối. Mặc Nhiên đưa tay đặt trên đỉnh đầu hắn, yêu lực của Toại Cảnh nhanh chóng tụ tập lên đầu. Toại Cảnh khó chịu đến khuôn mặt vặn vẹo, thân thể co giật như bị rút hết nước.
“Toại Cảnh!” Đằng Lam không rõ dụng ý của Mặc Nhiên, đang muốn sốt ruột tiến lên, lại bị thần thị bên cạnh cản lại.
“Đằng Lam… đừng tới đây!” Toại Cảnh kêu to, đây là khảo nghiệm Mặc Nhiên dành cho hắn, hắn phải cắn răng nhịn xuống!
Một quang cầu từ đỉnh đầu Toại Cảnh bay ra, Mặc Nhiên lập tức đem quang cầu thu vào bàn tay. Toại Cảnh toàn thân mềm nhũn, kiệt sức quỳ rạp trên mặt đất, thở dốc.
“Được rồi, yêu lực của ngươi đã bị ta hút ra, ngươi hiện tại chỉ còn lại năng lực phi hành, nhưng không thể bay quá cao, cũng không bay được xa.”
“Hô… hô… thần biết…” Toại Cảnh cậy mạnh trả lời, Đằng Lam muốn tới dìu hắn, nhưng bị kiên định trong mắt hắn ngăn trở.
“Còn có, tạm thời ngươi mất năng lực phục hồi, nếu bị thương quá nặng, ngươi sẽ nguy hiểm đến tính mạng, phải nhớ cho kỹ.”
“Được… còn gì nữa không?”
“Hiện tại, ta sẽ nói yêu cầu của ta…” Mặc Nhiên ngồi lên ghế, thong dong nói: “Ngươi phải đích thân đến cấm viên hái dục thần chi quả, ta trước đó sẽ không thông báo thủ vệ, họ sẽ tận lực ngăn cản ngươi, nói không chừng sẽ dồn ngươi vào chỗ chết.”
Đằng Lam sắc mặt đại biến kêu lên: “Sao có thể được?!”
Toại Cảnh ra hiệu cho hắn ngừng nói, hắn gian nan đứng lên, trả lời: “Thần hiểu rồi.”
“Chờ ngươi thành công trở về, ta sẽ đem yêu lực trả lại ngươi.”
“Ân.” Toại Cảnh kiên quyết gật đầu.
“Tốt, như vậy, ngươi hiện tại xuất phát đi, ta chỉ có thể nói cho ngươi, tại nơi tối tăm nhất của Thiên giới là cấm viên, bên ngoài là kết giới rất mạnh. Còn lại, chỉ có thể xem chính ngươi.”
“Ân.” Toại Cảnh gật đầu.
“Còn có cái này.” Mặc Nhiên đưa một bình rượu nhỏ cho hắn. “Bên trong có thần thủy có thể bảo trì dục thần chi quả, hái xuống phải lập tức cất vào đây, không sẽ mất đi công hiệu của nó.”
“Tạ ơn nương nương.” Toại Cảnh đem bình bỏ vào trong lòng, hắn nhìn chằm chằm Đằng Lam, nói một câu: “Chờ ta.”
Tiếp theo liền bước ra cửa, Đằng Lam lo lắng chạy theo: “Toại Cảnh…!”
Phía sau, Mặc Nhiên cười cười vẫy y.
“Đằng Lam, Đằng Lam, ngươi qua đây.”
Đằng Lam hoang mang trở về bên cạnh y, Mặc Nhiên kéo tay y, thân mật xoa đầu y.
“Hảo hài tử, đệ đệ luôn đem phiền phức cho ngươi phải không?”
“Nương nương…”
“Đừng lo, hắn không sao đâu.” Mặc Nhiên thoải mái nói, “Ta chỉ là hù dọa hắn thôi, ta đã phân phó hộ vệ cấm viên, bảo bọn hắn không mạnh tay quá, Toại Cảnh sẽ không thương đến tính mạng.”
“Thực… thực à?” Đằng Lam mừng rỡ.
Mặc Nhiên từ lòng bàn tay biến ra một gương đồng, y đem gương quay về phía tường, đặt trên bàn trà. Trên gương phóng ra ánh sáng chiếu lên tường, lay động vài lần, dần dần trở thành một hình tròn. Trong hình tròn cảnh tượng dần dần hiện lên, đó là một nam tử đang chạy… là Toại Cảnh? Đằng Lam mở to mắt.
“Chiếc gương này có thể cho chúng ta thấy Toại Cảnh đang làm gì, vì thế ngươi đừng quá lo lắng.” Mặc Nhiên nói.
“Nương nương, cảm tạ ngài…” Đằng Lam thở hắt một hơi.
“Bất quá có một chỗ khuyết thiếu, nó chỉ có thể thấy, không nghe được gì, có điểm không tiện lắm.” Mặc Nhiên tiếc nuối nói, Đằng Lam lắc đầu.
“Không sao, thấy là tốt rồi.”
“Đến đây nào, chúng ta vừa uống trà vừa xem hắn hội ngộ chuyện gì.” Mặc Nhiên vui vẻ nói.
“Hảo…” Đằng Lam cùng y ngồi vây quanh bàn, thần thị mang lên trái cây điểm tâm. Đằng Lam nhìn không chuyển mắt cảnh tượng trong gương, dù uống trà vẫn có vẻ không yên.
Tạm thời xem ra, hành động của Toại Cảnh xem như thuận lợi. Hắn đi một đoạn, sau đó bay lên, chưa có dị trạng gì. Bất quá bay chưa được bao lâu, trên mặt lộ vẻ mệt nhọc, Đằng Lam thấy hắn đầy mồ hôi, không khỏi đau lòng nhíu mày.
Mặc Nhiên mỉm cười chú ý thần sắc của y, nhẹ giọng hỏi:
“Tuy bình thường luôn tranh cãi nhau, nhưng ngươi kỳ thực rất quan tâm Toại Cảnh phải không?”
“Ơ?” Đằng Lam ngẩn mặt, y vội dời mắt, mặt ửng đỏ nói: “Cũng không phải…”
“Không nên khẩu thị tâm phi a, thích thì cứ nhận.” Mặc Nhiên dùng khẩu khí từng trải nói: “Chứ để tới lúc bị thương tổn, hối hận sẽ không kịp rồi.”
“Thế nhưng…” Đằng Lam không khỏi nhìn một chút hình ảnh trên gương, lẩm bẩm: “Thần cũng không nghĩ là nên như thế…”
“Vạn sự vốn không có định luật, trên đời không có cái gọi là nên hay không nên, chỉ có muốn hay không muốn.” Mặc Nhiên sâu xa nói, Đằng Lam nghe không hiểu chút gì.
“Nương nương, ý ngài là…”
“Ta hỏi ngươi, ngươi muốn cùng Toại Cảnh cùng một chỗ không?”
“Chuyện đó…” Đằng Lam quanh co, “Thần cũng không biết nữa…”
“Kỳ thực là ngươi muốn phải không?” Mặc Nhiên mỉm cười vạch trần, “chỉ bất quá thiếu cơ hội cho ngươi hạ quyết tâm thôi.”
“Vậy à?” Chính Đằng Lam cũng không xác định.
Mặc Nhiên bỗng nhìn lên hình ảnh khẽ nói: “Tốt thật, hắn tìm được rồi.”
Đằng Lam vội nhìn lại, thì ra Toại Cảnh đã vào được cấm viên. Hắn bị kết giới ngăn trở, toàn thân bị giật mãnh liệt, nhìn ra hắn đang thừa nhận cực đại thống khổ. Đằng Lam khẩn trương, khẽ nói: “Hắn không sao chứ…”
“Trước đừng gấp, chỉ mới bắt đầu thôi.” Mặc Nhiên nhàn nhạt cười, “nếu như chỉ thế cũng chịu không được, hắn sẽ không lấy được dục thần chi quả.”
“Chỉ mới bắt đầu…?” Đằng Lam nghĩ trước Toại Cảnh nhất định gặp chuyện càng thê thảm hơn.
“Ngồi xuống đi, nhìn kỹ xem, hắn có thể chịu đựng đến đâu, có nghĩa là hắn yêu ngươi đến đó.”
Đằng Lam lặng im ngồi xuống, lo lắng nhìn chăm chú vào tình huống của Toại Cảnh.
Toại Cảnh rốt cuộc thoát được kết giới, tiến nhập cấm viên không bao lâu, lập tức có hộ vệ vượt qua, Toại Cảnh đầu tiên là cùng hộ vệ đó nói mấy câu, đối phương vẻ mặt nghiêm khắc, xem ra là cự tuyệt thỉnh cầu vào trong vườn của hắn. Hai bên sắc mặt càng lúc càng xấu, cuối cùng ra tay. Toại Cảnh mất đi yêu lực, chỉ một lúc đã bị hộ vệ đánh ra, nhưng hắn như trước không chịu ly khai, lại lần nữa tiến lên.
Hộ vệ kia một điểm cũng không lưu tình, xoay gậy đánh thẳng vào người Toại Cảnh, đánh cho Toại Cảnh phun ra từng ngụm máu.
Toại Cảnh bị đánh dồn dập, thần khuyển thủ hộ cấm viên cũng xông lên cắn hắn không buông. Đằng Lam càng xem càng lo lắng, hắn bất an hỏi Mặc Nhiên: “Ngài không phải đã thông báo hộ vệ rồi sao? Thế nào hắn lại đánh mạnh như thế?”
Mặc Nhiên tỉnh bơ nhún vai. “Ta chỉ là nói bọn họ đừng giết chết hắn, về phần mấy cái khác ta chưa nói qua.”
“Làm sao lại thế được!” Đằng Lam cảm thấy bị mắc mưu, “bọn họ sẽ giết chết hắn mất!”
“Yên tâm, sẽ không đâu.” Mặc Nhiên cười vẫy tay.
Toại Cảnh đã bị đánh cho mình đầy thương tích, hộ vệ đó lại không có chút ý tứ dừng tay, Đằng Lam sốt ruột giật nảy lên.
“Ta phải đi ngăn hắn lại!” Hắn vừa nói liền chạy ra ngoài, bị Mặc Nhiên kéo lại.
“Nếu ngươi hiện tại chạy đi, nghĩa là phá vỡ ước định của ta và Toại Cảnh, thế Toại Cảnh chịu khổ sẽ bị lãng phí.”
“Ngươi căn bản là muốn đưa hắn vào chỗ chết!” Đằng Lam căn bản không tin y.
“Được rồi, được rồi…” Mặc Nhiên thỏa hiệp nói: “Ngươi đã lo lắng như thế, ta mang ngươi qua là được, bất quá không được để hắn phát hiện chúng ta.”
“Vậy thỉnh nương nương nhanh lên một chút…” Đằng Lam còn chưa nói xong, Mặc Nhiên vung tay lên, biến ra một bong bóng bao phủ hai người. Bong bóng chợt lóe, trong nháy mắt đem hai người vào vườn cấm.
Đằng Lam cùng Mặc Nhiên có thể từ trong bong bóng nhìn thấy Toại Cảnh, bên ngoài Toại Cảnh cùng thần tướng hoàn toàn không thấy bọn họ. Thần tướng đó tiếp tục không lưu tình đánh Toại Cảnh, Toại Cảnh cả người đầy máu lăn lộn trên mặt đất, thần khuyển đuổi theo cắn hắn, tiếng rên rỉ thống khổ của hắn như dao găm khoét vào lòng Đằng Lam, hắn ngay tại trước mắt mình chịu khổ, mình lại một điểm cũng không giúp được, Đằng Lam cấp bách đến độ đấm mạnh vào bong bóng.
“Dừng tay! Mau dừng tay! Toại Cảnh! Nhanh đứng lên a!”
Thế nhưng thanh âm của y vô pháp truyền ra bên ngoài, Đằng Lam không thể làm gì khác hơn là chuyển sang cầu Mặc Nhiên.
“Nương nương! Van cầu ngươi ngăn cản bọn họ lại!”
“Chờ một chút…” Mặc Nhiên đặt ngón trỏ lên môi hắn, để y im lặng. “Ngươi xem.”
Đằng Lam theo lời hắn, nhìn về phía bên ngoài, hộ vệ đó không biết khi nào đã ngừng tay, thần khuyển dưới mệnh lệnh của hắn cũng đã buông miệng. Hộ vệ thối lui, Toại Cảnh kiên cường đứng lên. Trên mặt đầm đìa máu lại hiện ra tươi cười chiến thắng, hắn thở hổn hển hỏi:
“Thế nào? Ta… ta đã trúng một trăm tám mươi côn của ngươi, bây giờ còn chưa chết nhé…”
Mồ hôi chảy trên trán hộ vệ, hắn ngữ khí tán thưởng nói: “Không sai, ngươi mạnh hơn ta tưởng.”
“Ngươi hiện tại đã có thể mang ta đi chưa?” Toại Cảnh hỏi.
Hộ vệ đó trầm mặc gật đầu, dẫn đường, Toại Cảnh đuổi theo sau, Đằng Lam cùng Mặc Nhiên đều bị chuyển biến này làm nghi hoặc.
“Bọn họ là đang làm gì?” Đằng Lam hỏi Mặc Nhiên.
“Ta cũng không biết, theo sau nhìn là được rồi.” Mặc Nhiên để bong bóng mang hai người theo sau Toại Cảnh.
Hộ vệ đưa Toại Cảnh đến một gốc đại thụ, cành lá rậm rạp sum sê, vô số quả nhỏ ẩn sau lá cây xanh, trái cây có đỏ có tím, giống nhau chính là, mỗi quả đều bao quanh một hạt cây vàng lóng lánh.
“Kia là dục thần chi quả…?” Đằng Lam kinh thán hỏi.
“Đúng vậy.” Mặc Nhiên cười nói: “Xem ra Toại Cảnh dùng thân thể để đánh cược.”
Đằng Lam cũng minh bạch, ngực nổi lên vị chua ngọt lẫn lộn. Mặc Nhiên lại nói:
“Hắn là cùng hộ vệ cược, nếu hắn chịu được một trăm tám mươi côn, họ sẽ cho hắn dục thần chi quả.”
“Tên điên này…” Giọng nói Đằng Lam mang theo trách móc cùng xúc động. Hai người nhìn Toại Cảnh thuận lời hái một quả trên cây xuống.
“Được rồi, hiện tại có thể yên tâm trở về chưa?” Mặc Nhiên hỏi.
“Ân…”
Bong bóng chớp động, trở lại nhà thủy tạ của hậu cung. Sau nửa canh giờ, Toại Cảnh mang theo vết thương đầy người trở về. Hắn giơ bình rượu chứa dục thần chi quả lên, suy yếu nói: “Ta lấy được rồi…”
Đằng Lam cũng không kiềm chế được tâm tình kích động, bổ nhào vào ôm hắn, nằm khóc trong lòng hắn. Vết thương Toại Cảnh bị động, không khỏi rên rỉ đau nhức, Đằng Lam sợ đến lập tức buông tay.
“Xin lỗi…”
“Đừng lo, ngươi ôm tiếp đi, thương tích của ta một điểm vấn đề cũng không có.” Toại Cảnh nghịch ngợm nháy mắt với y, Đằng Lam lau nước mắt, trách khẽ:
“Cái tên được một tấc lại muốn tiến một thước!”
“Được rồi, được rồi.” Mặc Nhiên vỗ vỗ tay, trêu chọc nói: “Bình an trở về là tốt rồi, lúc này đã được đoàn tụ rồi, Lam nhi, đã nhận rõ tình cảm của mình rồi chứ?”
Đằng Lam thẹn thùng cúi đầu, Toại Cảnh hoang mang hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Đằng Lam lập tức trả lời.
Mặc Nhiên theo ước trả lại yêu lực cho Toại Cảnh, thân thể hắn nhanh chóng phục hồi như cũ. Đằng Lam cùng Toại Cảnh tạ ân, mang theo dục thần chi quả ly khai Thiên giới.
Khi rời xa thiên cung, Đằng Lam rốt cuộc nhịn không được hỏi Toại Cảnh: “Ngươi nói vì sao Thiên hậu nương nương muốn chiếu cố chúng ta như thế? Ta vốn tưởng hắn là một nhân vật đáng sợ ý…”
“Đáng sợ sao?” Toại Cảnh không đồng ý, “nhìn cảnh hắn đút đứa bé ăn canh hạt sen, ta nghĩ hắn kỳ thực rất ôn nhu.”
“Ngươi cũng đâu có biết mình thiếu chút nữa đã bị hắn chỉnh chết đâu…” Đằng Lam thấp giọng lầm bầm.
“Bằng thực lực của hắn, nếu muốn giết chết ta, hà tất phí công như vậy?”
“Nói cũng đúng…” Đằng Lam trong lòng nghĩ Thiên hậu nương nương cũng không đơn giản như mặt ngoài, y suy ngẫm một lúc, bỗng nhận ra Toại Cảnh đang dùng một ánh mắt thâm sâu nhìn mình.
“Ngươi…. ngươi lại muốn làm gì?” Đằng Lam cảm thấy dự cảm bất hảo.
“Ta đang suy nghĩ, nếu chúng ta mang dục thần chi quả về, phụ vương vẫn có thể đổi ý…”
“Phụ vương không làm thế đâu.”
“Để chu toàn…” Toại Cảnh kéo hắn đáp xuống một đám mấy, nghiêm túc nói: “Chúng ta gạo nấu thành cơm trước đi.”
“Cái … cái gì là gạo nấu thành cơm?!”
“Ta muốn để ngươi mang thai trước, như vậy phụ vương cùng mẫu hậu sẽ không thể cự tuyệt…” Toại Cảnh nói xong, một tay bỗng nâng cằm Đằng Lam lên, tay kia cầm bình rượu đổ vào miệng y. Đằng Lam nhất thơi không phòng bị, đem cả rượu lẫn dục thần chi quả đều nuốt xuống.
“Ô…” Đằng Lam không tin được ôm cổ họng.
“Tốt rồi!” Toại Cảnh ném bình hoan hô.
“Tốt cái đầu ngươi!!” Đằng Lam nổi giận đạp hắn một cái, Toại Cảnh ha ha cười, đè y xuống.
“Đừng lãng phí thời gian, chúng ta lập tức kết hơp đi!”
“Không được— !” Đằng Lam thê thảm hét.
“Sợ cái gì a? Cũng sẽ không bị ai thấy.”
“Không muốn a !! Oa oa oa ”
Bên Thiên cung —
Mặc Nhiên bất đắc dĩ nhìn gương đồng chiếu ra hình ảnh hai thân thể xích lõa dây dưa cùng một chỗ, thở dài: “Thực sự là nôn nóng quá a…”
Một thanh âm trẻ nhỏ từ ngoài cửa tiến đến: “Mẫu hậu, người đâu rồi?”
Mặc Nhiên phất tay đem hình ảnh trên gương đồng xóa đi, y cười đứng dậy đáp: “Đến đây…”
—- Thiên giới chi lữ hoàn —-