Dục Uyển

Chương 99: Chương 99: Chán lắm rồi.




“Em chán lắm rồi...em cũng chịu hết nổi.”

Vào thời điểm sương mai còn lãng vãng, nắng ấm không thấy dạng, khắp nơi chỉ có tiếng gió biển và côn trùng kêu. Thì ba anh em họ Từ đã khoác áo ấm đứng trước nhà thờ tổ. Hiếm có con cháu nào có hiếu vậy, trời chưa sáng đã đến thấp nhang thỉnh an tổ tiên. Thật làm cho người ta cảm động rơi nước mắt.

Nhưng đừng vội tán thưởng quá sớm, bởi vì họ có mục đích khác.

“Em nổi cáu cái gì, muốn gây sự chú ý?”

“Anh à! sao chúng ta không vào trong trực tiếp xử lý Hoắc Khiêm...thằng mặt heo không có ở đây, bây giờ là lúc thích hợp nhất giải quyết thằng nhóc đó, rửa sạch nổi nhục vết sẹo trên người anh.”  

Từ Tam bộ dạng không chút sức sống dựa lưng vào tường, nhưng vừa nghe Từ Nhị lớn tiếng đưa ra phán quyết xử chết Hoắc Khiêm, hắn lập tức tỉnh ngủ, đứng thẳng người.

“Không nên làm vậy!”

Nói bình thường được rồi có cần hét lớn như vậy không Tam ca. Thấy ánh mắt ngờ vực của hai ông anh, Từ Tam lập tức điều chỉnh thái độ, vẻ mặt, lời nói và cả âm lượng.

“Không phải! ý em là...dù không có Hợi miệng rộng nhưng xung quanh đây vẫn có đàn em của hắn, đám người của Bồ gia đang ở gần đây, một chút động tĩnh cũng làm kinh động đến họ.”

Phải nói là ban ngày đừng nhắc ma, ban đêm nhất định sẽ mơ thấy ác mộng. Vừa mới nhắc đến thì từ xa họ đã nhìn thấy cái bóng to béo của Hợi ca đổ xuống mặt đường. 

 ”Hắc...c...xì...ì...ì..!!!”  

Hợi miệng rộng dù đã nhìn thấy ba anh em họ đứng gần đó, nhưng vờ không quan tâm, hắn đi thẳng đến căn nhà nhỏ cạnh, đối diện nhà thờ tổ.

“Vào trong kêu hai người đó ra đây.” Hợi miệng rộng lên tiếng.

“Dạ! đại ca.”

Gã đàn em vừa xoay lưng đi thì Hợi kéo giựt ngược lại, cho rằng không có thành ý dù sao thì ngày hôm qua Hoắc Khiêm cũng đã ra tay cứu hắn. Bắt đầu từ hôm nay, hắn cũng đối xử tử tế với người bạn tốt này một chút.

 ”Mà không, để tao đích thân vào trong.”    

Có chút bất an Đại Từ lập tức chạy vọt đến, ngăn Hợi miệng rộng lại.

“Mày muốn làm gì?”  

“Thằng ngốc  và Dục Uyển đã ở đây được một thời gian, tao cũng nên dẫn hai người họ đến chào hỏi cha một tiếng...tránh đường.”

Đó là lẽ thường tình, bạn đến nhà chơi điều đầu tiên chính là đi chào hỏi trưởng bối trước, cho nên chuyện này đã phải làm từ rất lâu. Nhưng vì ba anh em họ Từ cứ kiếm chuyện phá rối, khiến Hợi ca phân tâm, quên đi cái chuyện đương nhiên phải làm đó.

“Hai người họ không được phép rời khỏi căn nhà này, không phải từ đầu tao đã nói với mày...” Đại Từ lên tiếng.

“Theo tao không phải mày không muốn họ ra ngoài, mà là không muốn họ đến gặp cha, hay... mày sợ chuyện xấu xa của bọn mày làm sẽ bị cha phát hiện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.