Dục Uyển

Chương 76: Chương 76: Đại nhân vật mới




Trước cửa phòng thay đồ...  

“Buông em ra, anh kéo em đi đâu?”

“Phi! thả em ra....anh thô bạo với người bị thương như vậy sao, Hoắc Phi....”

“Rầm..m..!!!”

Hoắc Phi đẩy mạnh Dục Uyển vào trong, cảm giác đau đớn khi lưng đập mạnh vào tường chưa thích ứng, thì hai cánh môi đã bị cưỡng đoạt một cách thô bạo. 

“Hoắc Phi! anh điên rồi sao...”

Dục Uyển lớn tiếng hét lên và dùng sức đẩy Hoắc Phi ra, nhưng hắn nắm chặt lấy hai tay cô ép sát lên tường. Thân hắn như một tản đá cứng ngắt không thể dịch chuyển, động tác vừa cường hãn lại gấp gáp. Cướp từng hơi thở, lẫn tiếng nói của cô.

Rốt cuộc Hoắc Phi bị làm sao, cô rất muốn biết nhưng hắn không cho cô cơ hội để mở miệng.

“Ưm..m..m...!!! Phi...ưm...!!!”

Mệt mỏi vì sự vùng vẫy vô ích, Dục Uyển đầu hàng trước sự thô bạo của Hoắc Phi, không phải chỉ là nụ hôn thôi sao. Cô buông lõng hai tay, từ từ choàng qua cổ hắn và kiễng chân lên, mí mắt cũng khép lại để đáp trả nụ hôn của Hoắc Phi. 

Nụ hôn đủ lâu để khiến cả hai bình tĩnh lại. Dục Uyển không còn muốn kháng cự, Hoắc Phi cũng không còn cưỡng đoạt. Không gian xung quanh trở nên lắng động và yên bình, cả thế giới chỉ xoay quanh họ. 

Hoắc Phi thừa nhận, hắn đang ghen tị với anh trai của mình, bởi vì trong mắt Dục Uyển chỉ có thể nhìn thấy một người là Hoắc Luật, mãi không nhìn ra sự tồn tại của hắn. Điều đó trở thành rào cản lớn nhất giữa hắn và cô, và càng sợ hãi tình yêu của hắn sẽ không thể giữ được Dục Uyển cho riêng mình, vì tình yêu cô giành cho Luật nhiều hơn hắn đã nghĩ.

Một Hoắc Phi cao ngạo, coi thường mọi thứ trên đời, tại sao lại trở nên thảm hại tầm thường như bây giờ, chỉ biết đố kỵ và không tự tin vào bản thân mình. 

Dục Uyển rốt cuộc em đã làm gì khiến anh ra nông nổi này...

Bờ môi của Hoắc Phi từ từ trượt khỏi môi của Dục Uyển, cả người hắn ngã gục trên vai cô. Dục Uyển cũng từ từ mở mắt ra. Nhìn vào bộ dạng Hoắc Phi lúc này, cô cảm thấy lo nhiều hơn là giận, không phải người bị thương là cô, tại sao người tỏ ra không bình thường lại là hắn.   

“Phi! anh...anh có bị làm sao không?”    Cô đở hắn đứng lên.

“Uyển! chuyện trước đây anh không quản, nhưng hiện tại.. ngoại trừ anh ra, đừng quan tâm bất kì người đàn ông nào khác, được không?”

Khẩu khí vừa ra lệnh lại nghe ra như cầu xin của Hoắc Phi...

Cảm giác này là gì, tại sao cổ họng cô như nghẹn thắt lại. Dục Uyển nhìn thấy sự đau xót khi nhìn vào mắt hắn. Một Hoắc Phi tuyệt vọng và yếu đuối thế này, cô chưa từng nhìn thấy. Có phải cô vừa làm tổn thương hắn,  đã không nghĩ cho cảm nhận của Hoắc Phi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.