Dục Uyển

Chương 91: Chương 91: Mất tích




“Một đám vô dụng! khả năng của các người chỉ có như vậy?”

Tiếng quát mắng của người đàn ông vừa dứt, không gian chưa một lần lắng động thì một âm thanh dữ dội khác tiếp bước, vọng ra từ đằng sau cánh cửa.

Trong căn phòng trọ cũ kỹ tại một khu chung cư ổ chuột.  

Một gã đàn ông đầu trọc với chiếc áo thun ba lỗ màu đen, khoe khoang tất cả cơ bắp lực lưỡng và hai cánh tay đầy hình xăm của gã. Vẻ mặt đầy giận dữ, nghiến chặt răng và bật dậy, người như gã không quen với những hành động lịch sự hay nói năng nhỏ nhẹ với bất kì ai. Tức là phải bộc phát, mà giận thì phải hành động.

Lật bàn đá ghế chính là việc gã đang làm.

“M* nó!”    

 ”Rầm..!!”    

 ”Ầm..!!”    

Không còn vật ngăn cách nào, gã thẳng tiến đến chỗ người thanh niên,  hai tay túm lấy cổ áo xách lên.

“Nói lại một lần nữa?”  

Không hề tỏ ra sợ hãi hay khiếp nhược trước người cao lớn gấp rưỡi mình, những kẻ được mệnh danh bạn của tử thần, sát thủ Đảo Chết mà hắn đã thuê để lấy mạng Hoắc Khiêm. Dương Phàm nhếch miệng cười, giọng điệu và thái độ đầy thách thức, hắn nghênh mặt lên nhìn gã đầu trọc.

“Một lũ rách việc, vô tích sự...ba người lại không thể giết được một tên nhóc miệng còn hôi sữa, vậy phải gọi thế nào cho đúng?”   

“Đừng nghĩ đã bỏ tiền ra là có thể sỉ nhục bọn này, có tin...tôi bắn chết cậu ngay tại đây.” Gã tức giận rút khẩu súng trong túi ra, chĩa vào đầu của Dương Phàm, sự ngông cuồng của Dương Phàm đã chạm tới giới hạn của gã.

Mặc dù nồng nặc mùi thuốc súng và khẩu súng của gã đang nhắm vào bán cầu não trái của hắn. Tùy thời có thể bắn bất cứ lúc nào, nếu Dương Phàm còn tiếp tục thách thức tính chịu đựng của gã, điều đó đã quá hiển nhiên. Nhưng Dương thiếu gia vẫn không vì vậy thay đổi khẩu khí của mình.

“Cho tôi thấy khả năng đó của anh, đừng chỉ nói mà không thể làm được.”

Dương Phàm không còn quan trọng cái chết, với hắn không còn gì để mất. Cha hắn vẫn đang hôn mê trong bệnh viện, sống hay chết với ông chỉ là khái niệm vì căn bản chẳng khác gì nhau. Dương thị lại rơi vào tay của Hoắc thị, sự quyết định không còn nằm trong tay hắn. Hàng ngày đến công ty phải đối mặt với thị phi, hắn chán việc phải nghe thấy những lời vô bổ của bọn giả nhân giả nghĩa xung quanh.

Tất cả chỉ vì tên nhóc Hoắc Khiêm đó.  

“Bỏ súng xuống!”  

Tiếng hét của một gã khác vang lên, tên tóc dài từ trong phòng bước ra. Người này có vẽ tử tế hơn kẻ đầu trọc đang túm cổ của Dương Phàm. 

“Vừa nãy anh không nghe tên nhóc này nói gì?”

“Anh nói chú bỏ khẩu súng xuống...không nghe thấy?” Gã đi đến trước mặt của Dương Phàm và người anh em tốt của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.