Đúng! Anh Là Ma

Chương 6: Chương 6: ĐIỆN CHUYỂN LUÂN VƯƠNG




ĐIỆN CHUYỂN LUÂN VƯƠNG

Tất cả những hồn ma vừa xuống đây, sau khi được đặt tên mới sẽ đưa đến phòng xét tội để quyết định họ được lên thiên đàn hưởng cuộc sống nhàn nhã, hay uống canh Quên Lãng đi đầu thai kiếp khác, hoặc phải ở lại nơi âm ti lạnh lẽo này mãi mãi không siêu thoát.

-3315092015, thọ bsyr ba tuổi, qua đời vì già yếu. Lúc còn sống không gây tội ác. Thăng thiên.(lên trời)_Người nói ở tít đài cao, không phân biệt rõ là nam hay nữ, chỉ thấy mái tóc dài đem mượt ôm lấy khuông mặt gầy với chiếc cằm nhọn hoắc. Nhưng điều làm người khác không thể không nhìn chính là đôi mắt màu tím biếc như phát sáng.

Cụ già sau khi nhận lệnh, cả người tự nhiên được nhất bỗng lên, thân hình còn phát ra luồng sáng nhẹ, bay về phía cánh cổng xanh màu trời rồi biến mất. Những người tiếp theo hầu như ai cũng ngoái nhìn về cánh cổng đẹp đẽ ấy, họ mong muốn cũng được như ông lão từ nay không chịu thêm bất cứ khổ cực nào, nhưng mọi thứ đều phụ thuộc vào điều họ đã gây ra khi còn sống, ai gây nên quá nhiều tội lỗi thoạt nhiên sẽ biết kết cục của mình. Còn Kiệt, lòng anh chẳng bận tâm đến điều gì, thiên đàn cũng được, địa ngục cũng được, vì chẳng còn gì cho anh hy vọng nữa rồi. Đã đến lượt ạnh bị đọc tên luận tội, mọi người nghĩ chuyện gì sẽ sãy ra?

Bước vào vòng tròn đỏ, một hình cán cân 3D hiện lên trước mắt, một bên màu đen, bên còn lại màu trắng, tượng trưng cho việc thiện và ác. Cán cân bắt đầu chuyển động, phần bên đen chiếm phần nhiều rõ rệt. Phán quan_ người sở hữu đôi mắt tím, nhìn xoáy vào mắt Kiệt, lập tức anh như mất đi thần tính, chìm vào cõi hư vô, mặc cho người kia nhìn thấu quá khứ của Kiệt.

Giọng nói trầm mặc vang lên chứa đầy sức mạnh, đưa Kiệt ra khỏi sự quyến rũ của màu tím ma mị.

- 1309092015, thọhai mươi bốn tuổi, chết vì tai nạn. Khi sống ỷ giàu hiếp yếu, phá phách hao tốn tiền bạc, tổ chức đánh nhau gây thương tích, làm nhiều người phải tự tử (cái này là do các cô thất tình tự tử đu dây điện đây mà -_-“ ), tội cuối cùng cũng như nặng nhất là bất hiếu. Lưu đầy tầng thứ 10.

Nghe xong bản cáo trạng của mình, Kiệt quặng lòng khi nghe đến hai từ “bất hiếu”. Phải rồi, anh đã làm người phụ nữ ấy khóc đến cạn nước mắt, lo lắng đến nổi vết nhăn ngày một nhiều thêm. Chính anh đã cướp đi thanh xuân của bà, vì sợ anh tổn thương mà không dám đi bước nữa. Giờ anh lại bỏ bà một mình chống chọi với thế giới xô bồ, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, vậy thì tầng địa ngục thứ 10 có há gì, hình phạt nặng nhất cũng chưa đền đáp nổi.

Cả người anh cũng lập tức bay lênh khi lệnh vừa dứt, lần này, cơ thể Kiệt lại tỏa ra màu đen hắc ám không giống như ông cụ lúc nãy. Nhắm mắt, buông xuôi, mặc cho sức mạnh kì lạ đưa mình vào cánh cổng đen chết chóc, Kiệt sẵn sàng chấp nhận tất cả…

-Đợi một chút!_Âm điệu quen thuộc vang lên. Người đàn ông mặc vest đen dáng người cao to đứng uy nghiêm ở sảnh chính, một tay đưa ra hướng về phía Kiệt ngăn lực hút kéo anh vào cánh cổng. Bị âm lượng cực đại kia làm thức tỉnh, Kiệt mở mắt thấy mình hiện giờ đang lơ lững trên không, lại thấy người đứng đó không ai khác chính là gã đàn ông tự xưng thần chết nhưng có đầu óc không bình thường, tự nhiên anh thấy vừa vui lại vừa lo lắng. Định cất tiếng gọi nhưng lại thôi, đành im lặng xem tiếp chuyện gì sãy ra.

Mọi ánh mắt đổ dồn về cửa lớn, một vài người cũng mặc vest đen đứng gác hai bên như vệ sĩ đồng loạt cuối đầu. Phán quan trên đài cao cũng nhìn xuống nhưng vẫn là ánh mắt lạnh băng, cất giọng chậm rãi:

-Hình như nơi đây không có việc của thần chết , đúng không ngài K!

-Ta biết chứ, chẳng qua ta có thứ phải đòi lại nên mới đến nơi nhàm chán này. Lấy được rồi, ta lập tức đi ngay._Ông nhún vai.

-Thứ? Chúng tôi có giữ thứ gì của ngài sao? Ngài nên tìm nơi khác thì hơn._Nói xong, từ chiếc áo chàng rộng thùng thình như của các quan tòa, phán quan thò tay ra phất có ý bảo tiễn khách. Đúng là cao ngạo hơn người.

Biết rõ tính tình lạnh như băng của người kia, ông dẹp bộ mặt đùa cợt qua một bên vào thẳng vấn đề.

-Thứ ta muốn là người kia_K chỉ tay về phía Kiệt đang lơ lững.

-Không được, một khi linh hồn đã được phán xét, không ai có quyền đưa đi.

-Ta đã được sự đồng ý của Diêm đế, ngài không đồng ý cũng không được rồi._Lại bộ mặt giễu cợt ấy, hình như người này chỉ có thể nghiêm túc trong vài giây.

Nghe đến hai từ “Diêm đế”, đôi mắt tím hút hồn có chút nhướn lên, nhưng chỉ trong giây lát lại trở về trạng thái ban đầu.

-Được rồi_Chỉ thốt ra hai từ vỏn vẹn, phán quan chỉ ngón tay trắng bệch mảnh khảnh của mình vào Kiệt, màu tím trong mắt sáng hắt lên, lập tức hai chân Kiệt lại chạm đất.

“Diêm đế? Có phải là diêm vương không? Tại sao người lại muốn đưa mình đi.” Kiệt không khỏi thắc mắc khi nghe xong, bọn họ lại muốn làm gì nữa đây, đến chết cũng không được yên sao?

Không đợi anh định tâm, ông ta quay đầu bỏ đi, lập tức Kiệt bị kéo theo sau, hai người khuất bóng khỏi Điện Chuyển Luân Vương.

******

Một già đi trước một trẻ lướt theo sau, cứ như thế không ai nói ai câu gì, chợt:

-Ta biết ngươi có nhiều điều muốn hỏi, đợi đến nơi sẽ giải thích rõ ràng.

Kiệt lại bị ông ta đọc suy nghĩ rồi.( đi với người này thật là nguy hiểm quá T_T)

Dừng trước một khi rừng âm u cô tịch, các cây nơi đây đều đã khô héo cằn cỗi, tìm mỏi mắt vẫn không ra một chiếc lá. Chúng uống éo thành đủ hình thù kì dị, có cây mang khuông mặt như người hoảng hốt, có cây lại giống ngươi đang trường dưới đất như rất đau đớn… vẫn là tiếng gió rít như khóc kia, tất cả bộ dạng này như muốn hù chết người ta mà. Thấp thoáng trong kia, những đốm lữa xanh bay là là hình như là các lưu linh đã thấy lúc đầu, không biết sâu trong rừng chết còn thứ gì ghê gớm nữa không. Hai người định làm gì ở nơi đáng sợ này đây?

Vẫy tay sang bên phải, Kiệt lập tức bay đến yên vị bên cạnh ông. Mắt hướng về phía khu rừng, K bắt đầu lên tiếng.

-Từ hôm nay, ngươi sẽ được ta chỉ dạy để trở thành một thần chết.

-Cái….

-Đúng thế! Không phải ngạc nhiên.

-Tại…

-Vì ngươi ĐẸP TRAI.

Vì đã là ma nên Kiệt không có mồ hôi lạnh để toát ra, chỉ thấy bản mặt đẹp không tì vết kia đơ cứng lại. Chưa đợi Kiệt nói ra hết câu, lão K này đã “lịch sự” nhảy vào phân trần.( Ông chú à!!!!)

Gì chứ? Kiệt có nghe lầm không? Làm THẦN CHẾT? À mà khoan, có phải ông ta nói lý do là đẹp trai không? Đầu Kiệt tối đen lại, không hiểu nổi người ở thế giới này làm việc như thế nào nữa rồi, chẳng lẽ ai cũng có tính tình kì quái như ông ta. Mới xuống đây chưa tới một ngày mà giờ đã được “thăng chức” rồi, nhưng Kiệt thật sự không muốn chức danh này tí nào.

-Tôi có thể từ chối được không._Anh quay qua nhìn người bên cạnh, giọng bình thản.

Ánh mắt dò xét của K lại đổ về phía Kiệt, mọi lần ông có thể đọc suy nghĩ anh một cách dễ dàng nhưng sao bây giờ lại chẳng thể thấy nổi lí do vì sao anh lại từ chối…

-Ta không biết ngươi đang nghĩ gì nhưng nếu ngươi từ chối thì cũng được thôi. Chỉ là hơi tiếc một chút…_Ông dừng lại, đưa ngón tay lên gãi gãi cằm.

-Nếu làm thần chết, ngươi có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn, trừ một số thứ trong sách cấm của thần chết. Còn không, sẽ trở lại nơi ta đã cứu ngươi ra (cứu hay cướp đây -_-‘), suốt kiếp không thấy được ánh mặt trời.

Quả nhiên điều này đã gợi lại sự chú ý của Kiệt, anh muốn hỏi lại cho chắc chắn:

-Kể cả việc về lại trên kia sao (trên trần gian ý!)._Anh ngước đầu nhìn lên khoảng không đen kịt.

-Đúng!

Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, anh chỉ thốt ra vổn vẹn năm từ:- Thần chết! Tôi sẽ làm.

Cuộc thỏa thuận đã xong, K nở nụ cười như có như không, vỗ vỗ vào vai Kiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.