Đúng! Anh Là Ma

Chương 1: Chương 1: Tai nạn




Chương I: Tai nạn.

Mười giờ, tại ngã tư đèn đỏ…

-Mau phong tỏa hiện trường, nhanh chóng xác định danh tính nạn nhân để liên lạc cho người nhà. Sau đó lập tức điều tra nguyên nhân dẫn đến tử vong. Một cảnh sát dáng người cao to ra lệnh cho cấp dưới của mình.

-Rõ.

Nhiều cảnh sát nhận lệnh khẩn trương căng dây quanh khu vực xảy ra tai nạn, một số khác tiếp cận thi thể để điều tra danh tính nhưng thật khó để nhận diện bằng khuôn mặt vì phần đầu của nạn nhân đã bị cán nát, trên đó vẫn hằn lên vết bánh xe container. Nếu không phải là cảnh sát lâu năm trong nghề thường xuyên tiếp xúc với những tai nạn thảm khốc, thì chưa chắc họ đủ can đảm để chứng kiến cảnh tượng này.

-Báo cáo, kiểm tra trên người nạn nhân phát hiện được một chứng minh thư mang tên Ngô Kiệt, một điện thoại di động cùng tiền mặt trị giá 10 triệu đồng, ngoài ra không phát hiện giấy tờ gì thêm. Theo điều tra ban đầu nguyên nhân dẫn đến tử vong do bị container cán vào phần đầu và hung thủ đã bỏ chạy._ Cảnh sát một.

-Tốt. Mau liên lạc với người thân đến nhận diện và tiếp tục điều tra về hung thủ_Cảnh sát trưởng nghiêm nghị trả lời.

Hai mươi phút sau, một chiếc BMW series sáu màu đen dừng tại hiện trường, mọi ánh mắt đổ dồn vào chiếc xe bóng bẫy và tất nhiên bọn paparazi cũng dần đưa ống kính về đó chờ chực người trên xe bước xuống để có những bức ảnh cận cảnh. Không khí náo loạn chợt im lặng lạ thường khi cánh cửa ô tô hé mở, một phụ nữ trung niên tóc búi trể sang trọng bước xuống. Đôi chân run rẩy như không còn trụ vững, phải được dìu đi bởi một người đàn ông mặc bộ vest màu xám sáng lịch lãm, mọi người ai nấy đều ngạc nhiên vì nhân vật họ đang được diện kiến chẳng phải là bà Ngô Thụy Ân_chủ tịch tập đoàn A&K lừng danh thế giới hay sao! Vậy chẳng lẽ…. người nằm đó là con trai độc nhất vô nhị Ngô Kiệt của bà cũng đồng thời là người thừa kế tương lai??? Không khí một lần nữa lại nháo nhào cả lên, đám đông xì xào bàn tán, kẻ thương tiếc, kẻ bất ngờ, và cũng có những kẻ buôn nụ cười nửa miệng. Cánh nhà báo như vớ được vàng lao vào phỏng vấn:

-Thưa bà! Nạn nhân có phải thiếu gia độc nhất vô nhị của tập đoàn A&K?_Phóng viên một

-Bà cho rằng cái chết của con trai mình là tai nạn hay có kẻ đằng sau sát hại ?_Phóng viên hai

-Xin hãy cho chúng tôi biết bà sẽ làm gì khi điều tra ra hung thủ? Và bây giờ ai sẽ là người thừa kế của tập đoàn?_phóng viên ba

-Thưa bà….thưa bà….. chúng tôi muốn biết….vv. Hàng loạt câu hỏi được đưa ra nhưng người phụ nữ ấy vẫn im lặng mắt đờ đẫn vì bây giờ cả thế giới như sụp đổ dưới chân bà. Cảnh sát phải dang tay tạo thành hàng rào để ngăn cách đám nhà báo, tạo lối cho người nhà tiếp cận thi thể.

Nhìn thấy thân hình bất động được phủ khăn trắng, phía trên bị nhuộm đỏ bởi máu tươi người phụ nữ ấy quỵ xuống, nước mắt giàn giụa, nói không thành lời:

-Không thể nào… người đó...không thể...là con trai...tôi...

Bà vịn vào một cảnh sát đứng gần đó đứng lên khó nhọc, đôi bàn tay trắng bệch nắm lấy vạt áo anh cảnh sát thều thào:

-Làm ơn...nói với tôi... các người đã gọi nhầm số... con trai tôi vẫn bình an vô sự...anh cảnh sát...tôi xin anh_Ánh mắt bà như tha thiết cầu khẩn, ai thấy cũng phải mủi lòng, cảnh sát cũng muốn nói không phải để người phụ nữ bớt đau khổ, nhưng sự thật là sự thật, lại là người mẫu mực của nhân dân nên anh lại càng không thể nói dối.

-Thưa bà! Chúng tôi xin lỗi nhưng nạn nhân thật sự là Ngô Kiệt, con trai bà. Mong bà hãy bớt đau buồn và làm thủ tục nhận xác để có thể mau chóng đưa về nhà lo thủ tục chôn cất.

Bà trợn mắt nhìn người cảnh sát, hai tay buông thõng, dần đổ gục… một lần nữa, chút hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng đã bị dập tắt. Bỗng người phụ nữ bật dậy, gào khóc thảm thiết chạy đến bên cái xác, vứt tấm màn trắng sang một bên, ôm thi thể lạnh ngắt vào người lay mạnh.

-Kiệt à, đừng đùa với mẹ nữa… Mẹ con ta vừa nãy còn ăn cơm với nhau mà…. Mẹ….xin lỗi. Con dậy đi, dậy nhìn mẹ một chút thôi…huhu…mẹ sẽ không ép con làm những việc con không thích nữa…xin lỗi… Kiệt ơi ! Đừng ngủ nữa._Bà gào trong tuyệt vọng, một tay đưa lên ngực giữ lấy trái tim như muốn nổ tung của mình.

Bất cứ ai chứng kiến đều đau xót thay, đặc biệt là các bà mẹ, họ cũng đứng khóc thương cho gia đình này.

Khung cảnh thật hỗn độn,tiếng còi, tiếng người, tiếng khóc, các ánh đèn lập lòe đủ kiểu… đó là những việc đang sảy ra ở thế giới loài người, nhưng tại một không gian khác lại có người vẫn chưa hề biết mọi chuyện, biết về cái chết của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.