“Mẹ, trông con thế nào?”
Dục Khiêm chạy từ phòng ra. Trên người cậu là chiếc áo sơ mi và quần âu. Chiếc áo sơ mi để mở hai cúc trên trông quyến rũ vô cùng. Da thịt màu đồng làm nổi bật vẻ ngoài điển trai (hơn bố của cậu).
Dục Nam hài lòng nhìn con trai. Rất ra dáng đàn ông. Hai bố con giờ đây chẳng khác gì nhau. Từ đầu đến chân.
“Dục Khiêm, trời nắng nhớ mang theo kính râm.”
Diệp Mi nhắc nhở cậu con trai. Dục Khiêm lót tót vào phòng lấy thêm một chiếc kính râm.
“Bố có kính râm không bố?”
Dục Khiêm chạy lạch bạch về phía Dục Nam. Dục Nam cười nhẹ rồi anh quay người ra ngoài gara. Một lúc sau, anh quay lại với một chiếc kính râm.
“Có thưa hoàng tử nhỏ của bố.”
Dục Khiêm gật đầu hài lòng rồi cậu chạy về phía mẹ. Diệp Mi hiểu ý, cô bế thằng bé lên.
“Mẹ, con muốn đi xe bố.”
Diệp Mi nhìn Dục Nam hỏi ý kiến.
“Được thôi, đi.”
Ba người bước ra khỏi nhà. Cả ba người đúng là cực phẩm. Đẹp từ bố đến con và mẹ. Lạnh lùng cũng từ bố đến con và mẹ.
Không khí trong xe yên lặng đến lạ thường. Dục Khiêm đã rúc vào lòng mẹ ngủ say sưa. Diệp Mi và Dục Nam rơi vào khoảng không im lặng. Bỗng tiếng chuông điện thoại của Diệp Mi phá vỡ bầu không khí.
“A lô.”
Đầu dây bên kia nói rất dài, mãi một lúc sau mới thấy Diệp Mi trả lời lại.
“Chị biết rồi, chị có dẫn theo Khiêm nhi. Em không phải lo.”
Xong xuôi, Diệp Mi cúp điện thoại. Cô quay sang nhìn Dục Nam.
“Dục Nhi muốn chúng ta đến biệt thự của em ấy. Em ấy muốn tự nấu ăn.”
Dục Nam tò mò quay sang nhìn Diệp Mi. Anh chưa từng nghe qua chuyện Dục Nhi biết nấu ăn. Diệp Mi liền hiểu ý, cô cười nhẹ. Nụ cười thân quen làm trái tim Dục Nam quận sóng. Anh nhớ nụ cười đó biết bao. Nó ám ảnh anh mỗi đêm trong 3 năm qua.
“Không làm không có nghĩa là không biết. Anh cứ thử xem. Em chắc chắn em ấy nấu ăn rất ngon.”
Dục Nam bất thần quay mặt, nhìn con đường trước mặt.
Chiếc xe thể thao xanh đỗ kịch lại trước một căn biệt thự quý phái theo phong cách hoàng tộc thời xưa. Dục Nhi rất ưa chuộm thể loại này nên đa số nhà của cô đều được xây dựng nhu vậy.
Diệp Mi vẫn bế Dục Khiêm đang say giấc trong tay. Dục Nam chần chừ một lúc rồi ôm lấy eo Diệp Mi dẫn cô vào trong nhà. Diệp Mi có chút bất ngờ nên nảy người lên như bị điện giật.
Qua cánh cửa chạm khắc vàng vô cùng tinh xảo là một hành lang dài được trải thảm trắng. Cứ cách 10 bước thì lại là một chùm đèn gắn kim cương toả sáng trên đầu. Hai bên tường treo vô số các bức tranh cổ kính từ những năm thập niên bốn mươi, năm mươi. Bước qua hành lang dài thì một đại sảnh hùng vĩ hình vòng tròn hiện ra gồm cậu thang uốn nối lên tầng hai. Mỗi bậc thang lại mang những bức vẽ khác nhau, rất cầu kì. Hai bên cầu thang là hai khung cửa hình vòm cung được chạm khắc tinh tế. Một bên dẫn về phòng ăn, một bên dẫn về phòng khách.
Diệp Mi và Dục Nam đi về phòng bếp. Tiếng nhạc Jazz từ trong vọng ra. Một cô gái đang đứng đằng sau gian bếp. Chân cô múa lượn theo điệu nhạc. Tay thì không ngừng nấu nướng. Chiếc váy xoè nhẹ nhàng như thiếu nữ uyển chuyển theo đôi chân. Mái tóc vàng uốn xoăn. Cô còn đeo thêm một chiếc tạp dề màu đỏ, ôm lấy vòng eo thon gọn.
Mùi thức ăn thoảng thoảng làm Dục Khiêm tỉnh giấc. Thằng bé trèo tót khỏi lòng Diệp Mi.
“Cô Nhi, con đến rồi. Khiêm nhi của cô đến rồi.”
Dục Nhi thoát khỏi điệu nhảy của mình. Cô ôm lấy lấy Dục Khiêm, nhấc bổng thằng bé lên. Cô hôn chi chít lên mặt cậu nhóc. Dục Khiêm có vẻ đã quen với việc này nên cũng không lộ rõ sự khó chịu ra ngoài.
“Cô Nhi, hôm nay, con dẫn theo ba con đến đấy.”
Dục Nhi nghe xong mà khựng lại. Mắt cô liếc về phía cửa phòng bếp. Tim cô như ngừng đập khi nhìn thấy Dục Nam đang sát khí bừng bừng đứng đó. Nhìn cách anh ôm eo Diệp Mi, cô đoán 8, 9 phần thì anh ấy cũng đã biết chuyện. Thôi kiểu này cô toi rồi. Chết chắc rồi.