“Anh à, sao anh lại đến đây?”
Dục Nam vẫn lặng thinh nhìn Dục Nhi. Sát khí từ người anh ngày càng tăng cao. Bỗng Dục Nam bước ra ngoài. Dục Nhi liền chậm rãi đi theo. Đi qua Diệp Mi, cô còn nói mấy câu.
“Diệp Mi à, chị giết em rồi. Chị xme đồ ăn trong bếp đi, em đi gặp tử thần đây.”
Diệp Mi cười khổ ôm lấy Dục Nhi. Cô còn vỗ nhẹ vai an ủi. Sau khi Dục Nhi khuất bóng sau cánh cửa, Diệp Mi liền cởi bỏ áo vest bên ngoài, đi thật nhanh vào bếp.
Trong chảo là sốt mì Ý còn đang dang dở. Nồi súp đã xong, vẫn đang đun nhẹ để giữ độ nóng cần thiết khi ăn. Mì đã được xếp ra 3 cái đĩa. Diệp Mi liền với lấy thêm một cái đĩa, rồi cô cho mì vào. Xong xuôi, cô bắt tay vào với món sốt mì. Nguyên liệu đã được cho đầy đủ, bây giờ chỉ cần nêm nếm cho vừa mồm. Tay nghề nấu ăn của Dục Nhi rất khá.
“Dục Khiêm.”
“Dạ thưa mẹ.”
Cậu nhóc lon ton chạy vào bếp nghe chỉ thị từ mẹ.
“Bê mấy cái đĩa đặt lên bàn.”
Diệp Mi đưa 4 cái đĩa cho cậu nhóc. Dục Khiêm đỡ nhanh lấy cả 4. Hai cái cậu để trên bàn tay còn 2 cái đĩa còn lại cậu đặt trên bắp tay. Trông rất điêu luyện. Diệp Mi quay sang nhìn con trai.
“Ai dậy con mấy trò đó.”
“Dạ, cô Dục Nhi nói. Nếu sau này bố mẹ có nghèo thì con vẫn có nghề nghiệp dự phòng. Cô ấy dậy con bê đồ ăn, cách phục vụ trong quán ăn sang trọng. Nói chung là con bây giờ có thể phục vụ không khác gì các nhân viên thắt nơ đen, mặc áo sơ mi trong các quán ăn 5 sao rồi. Con thấy nó cũng rất tiện ích.”
Diệp Mi gật đầu đồng ý. Ít ra thì thằng bé cũng có nghề. Diệp Mi tiếp tục đổ súp ra bát. Mùi thơm của súp bí đỏ khiến ai cũng phải xiêu lòng.
Xong việc nấu nướng, Diệp Mi liền lấy dao dĩa ra bày. Còn Dục Khiêm thì ngoan ngoan bê súp ra bàn. Lúc đó, tiếng giày và guốc lộp cộp cùng tiếng tức giận của Dục Nhi vang vào từ cửa.
“Dục Nam, em cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi. Tại sao anh có thể đổ hết tội lên đầu em? Chúng ta là anh em mà!!!”
Dục Nam mặt lạnh như tiền, ngồi thẳng vào chiếc ghế đầu của bàn ăn. Dục Nhi thì vẫn liến thoắng, ngồi chiếc ghế bên cạnh. Diệp Mi bê khay sốt rồi đổ đều lên 4 đĩa. Cô cũng chẳng để tâm đến cuộc cãi vã.
“Chị Diệp Mi, chị nói gì đi chứ.”
Diệp Mi bị nhắc đến tên mà giật thót mình.
“Hả.”
Dục Nhi nhìn lên trời, chán nản.
“Không có gì, chị làm tiếp đi.”
Dục Khiên chễm chệ trên chiếc ghé còn lại bên tay trái Dục Nam.
“Cô Dục Nhi, lát nữa con ở lại nhà cô nhé. Chúng ta tiếp tục tập luyện.”
“Tập luyện cái gì?”
Dục Nam nhíu chặt mày nhìn hai cô cháu. Dục Nhi thì im như tờ. Dục Khiêm thấy bố hỏi liền nhanh nhẩu trả lời.
“Dạ, học thành sát th...”
Cậu còn chưa nói hết câu đã bị Dục Nhi từ bên bàn đối diện chồm sang bịt chặt miệng lại. Dục Khiêm thấy thế liền im thin thít không hé răng nửa lời.
“Khổ quá, giấu làm cái gì. Cô Dục Nhi huấn luyện con thành sát thủ, có gì to tát đâu.”
Diệp Mi từ bếp ra, ngồi xuống ghế, ung dung nhìn màn hề trước mặt. Dục Nhi ngồi phịch vè chỗ, len lén mắt nhìn ông anh trai.
“Nhìn gì. Sao phải sợ. Gia đình này có ai chưa từng giết người đâu. Sao phải giấu làm gì cho khổ.”
Dục Nhi thở phào ra. Dục Nam không ngẩng đầu lên, tay vẫn chậm rãi múc một thìa súp.
Bữa ăn trôi qua trong im lặng. Không ai nói gì. Ăn xong, Dục Nam và Dục Khiêm ra phòng khách chơi cờ vua. Còn Diệp Mi và Dục Nhi ở lại dọn dẹp.
“Chị à, sau này phải làm sao? Chẳng nhẽ xong nhiệm vụ rồi, chị lại đi.”
Diệp Mi rửa bát chậm rãi, mắt vẫn không có chút lo toan.
“Ừ. Nhiệm vụ lần này có chị mới được rút khỏi tổ chức. Còn em, Dục Nhi, chuyện của em sao rồi? Hợp đồng còn bao lâu?”
“Dạ còn 2 tháng nữa thôi.”
“Thế thì tốt.”