Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 92: Chương 92: Cha con gặp lại nhau (2) – Dỗ dành con gái tiếp




Chương 63 (tiếp theo)

Nhất Nặc ngẩng mặt lên, cái miệng nhỏ nhắn lại há rộng thêm ra, gào lên khóc oa oa. Trong trái tim bé nhỏ của cô bé đang tràn ngập nỗi sợ hãi, không biết vì sao suốt hai ngày nay bé không được nhìn thấy mẹ, không biết vì sao thím Phúc để lại bé một mình ở lại nơi này. Bé không muốn ở lại chỗ này, bé phải về nhà, bé nhớ mẹ, bé không muốn phải đối mặt với một ông bác vô cùng lạ lẫm và rất kỳ quái đang trước mặt đây đâu...

Vừa rồi hình như thím Phúc đã nói, tên của bé là Nhất Nặc...

Hà Dĩ Kiệt cảm giác cuống họng của mình như bị vật gì đó chẹn ngang qua. Anh nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhất Nặc, không tài nào dịch chuyển ánh mắt đi chỗ khác. Thật lâu sau, anh mới dùng hết khả năng để cho giọng nói của mình trở nên mềm mại, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Nặc Nặc?”

Nhất Nặc khóc đến thành bị nấc, đôi mắt to ngập nước nhìn sang anh một cái lại lập tức vừa quay mặt qua chỗ khác, rướn người lên, miệng mếu máo, ngửa mặt lên khóc nức nở. Cô bé khóc đến nỗi trên đầu đổ đầy mồ hôi, lớp tóc mềm mại ngang trán rủ ở trên lông mày cũng ướt đẫm. Hà Dĩ Kiệt trong lòng đau như cắt, không sao chịu nổi, nhưng lại không biết phải dỗ bé thế nào. Anh cũng muốn lau nước mắt cho con gái, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mỏng manh như lớp vỏ trứng gà kia lại không dám lấy tay để lau.

Anh luống cuống đến độ như muốn xoay vòng quanh, cuối cùng đành phải xoay người định ôm Nặc Nặc lên. Nhưng Nặc Nặc lại không muốn cho anh ôm, thân thể nhỏ bé cứ trườn xuống, nhất định không chịu. Anh sợ túm chặt lấy cánh tay của cô bé sẽ làm bé đau, đành phải buông lỏng ra. Nặc Nặc bị anh thả lỏng tay, ngã đánh phịch một cái xuống đất, lặng đi một chút lại tủi thân giơ nắm tay bé nhỏ lên khóc oa oa lớn hơn nữa...

Hà Dĩ Kiệt vừa hối hận lại vừa đau lòng, dứt khoát quỳ xuống, nhẹ nhàng cầm hai cái nắm tay nhỏ của con gái, vắt hết óc, kiên nhẫn dỗ dành: “Nặc Nặc đừng khóc, Nặc Nặc ngoan, Nặc Nặc đừng khóc nhé, còn khóc con sói xám lớn tới đấy, Éc... Đừng sợ, đừng sợ, mau nấp vào trong ngực ba ba...”

Thân thể Nặc Nặc uốn éo, hai bàn tay nhỏ bé giãy ra, bàn tay nhỏ mập mạp thoáng cái đánh vào trên mặt Hà Dĩ Kiệt. Bé con tức giận cau chặt lông mày, cái miệng nhỏ nhắn méo xẹo đi, vừa khóc vừa chạy ra bên ngoài: “Người xấu...”

Hà Dĩ Kiệt vội vàng đứng dậy đuổi theo bé, cầm hai cổ tay nhỏ bé như hai chiếc ngó sen kéo vào trong ngực mình: “Nặc Nặc ngoan, Nặc Nặc nghe lời ba ba nói...”

Anh xưng “ba” rất tự nhiên, không hề có một chút ngập ngừng.

Nặc Nặc sửng sốt một chút, trong cái đầu nhỏ như quả dưa dường như nhớ ra lời bà nội nói, bà mang bé đi tìm ba ba, nhưng ba ba là cái gì nhỉ? Cái đầu bé nhỏ của bé không muốn suy nghĩ thêm điều này, thầm nghĩ tranh thủ thời gian để đi tìm mẹ, chỉ là cây cao lương kỳ quái rất đáng ghét kia cứ giữ chặt lấy bé không rời tay...

Nhất Nặc chớp chớp đôi mắt to, diễn-đàn-lê-quý-đôn quay đầu lại nhìn Hà Dĩ Kiệt. Hà Dĩ Kiệt bị cô bé nhìn chợt sửng sốt đến ngây người, anh bị choáng váng đến mức gần như không thể cử động được, vẻ mặt này của cô bé giống Tư Tư như đúc!

Cho đến lúc này, anh mới tỉnh táo lại, mơ hồ hiểu ra rằng, đây là đứa con gái mà Tư Tư đã sinh cho anh, nhưng mà, cô đã sinh con từ lúc nào vậy? Vài ngày trước? Không, không có khả năng này, không có khả năng mới vài ngày mà con gái anh đã lớn thế này được! Vậy thì chuyện này đã xảy ra từ khi nào? Vì sao cô lại phải khổ sở để giấu diếm anh như vậy? Anh có một cô con gái, thậm chí là một cô bé xinh đẹp, đáng yêu, thông minh, hoạt bát đến nhường này. Từ nay về sau tên khốn kia Mạnh Thiệu Đình mà dám chê con gái của anh không xinh đẹp, anh sẽ mang Nhất Nặc của mình ra, đặt ở trước mặt cậu ta, nhất định phải làm cho cậu ta ôm hận xấu hổ mà chết!

Hà Dĩ Kiệt còn đang xây mộng đẹp, Nhất Nặc lại cúi đầu cắn vào trên tay của anh. Chỉ tiếc rằng mấy cái răng sữa xinh xinh của bé hoàn toàn không làm gì được kẻ có cơ bắp này. Hà Dĩ Kiệt để mặc cho cô bé cắn một lát vẻ đầy hưởng thụ, sau đó mới nhẹ nhàng kéo con gái ra, ôm bé vào trong lòng dỗ dành khuyên giải, cuối cùng tìm được cơ hội liền nhẹ nhàng hôn một cái vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Đừng làm cho răng mệt mỏi nữa, con gái ngoan ngoãn...”

Nhất Nặc khóc mệt, ngừng tiếng thút tha thút thít lại, ai ngờ lại rơi vào trong ngực Hà Dĩ Kiệt. Anh vuốt ve cô bé nhưng cô bé lại thấy không thoải mái, tay của anh quá cứng ngắc. Nhất Nặc cảm thấy tủi thân cứ hừ hừ không ngừng. Hà Dĩ Kiệt vội vã thả lỏng động tác cho mềm mại hơn, nhưng chợt nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc, tiếp đó có loáng thoáng giọng nói của thư ký Triệu truyền đến có chút dồn dập: “Bộ trưởng, phu nhân đến đấy...”

Đỗ Phương Phương ngày thường không có việc gì vẫn thường xuyên đến nơi làm việc để đón anh cùng tan tầm. Thư ký Triệu vẫn luôn luôn đề phòng, bởi vậy khi cô ta vừa đến, anh liền vội vàng lên thang máy trước chạy tới báo tin luôn, theo tiến trình thì chỉ trong chốc lát nữa, Đỗ Phương Phương chắc chắn sẽ lên đến đây!

Trong đầu Hà Dĩ Kiệt nhanh chóng xoay chuyển: “Nói tôi tạm thời có việc đã ra khỏi văn phòng rồi, không có ở đây...”

Anh vừa nói dứt lời, lập tức ôm Nặc Nặc lên, vừa hé mở cánh cửa của căn phòng nhỏ để nghỉ ngơi ở bên cạnh. Trong phòng nghỉ có kê một cái bình phong, sau tấm bình phong là một chiếc giường đơn. Hà Dĩ Kiệt ôm Nặc Nặc đi vào, Nặc Nặc vẫn còn đang hừ hừ khóc. Trong lòng Hà Dĩ Kiệt nóng như lửa đốt, anh ôm thân thể nhỏ bé của con gái vào trong ngực, chăm chú nghiêm túc nhìn thẳng vào hai con ngươi đen láy như trái nho đen của con gái. Nặc Nặc cũng bị ánh mắt của anh hấp dẫn, nhìn lại anh. Bốn con mắt cứ nhìn nhau như thế. Hơi thở của anh hơi nặng nề, còn hơi thở của Nặc Nặc nhè nhẹ, mềm mại, dần dần quấn quít với nhau, trong một không gian hẹp. Giữa lúc này hình như có một dòng điện không thể nắm bắt được đã giao tiếp với nhau. Nặc Nặc chợt im lặng luôn, không biết có phải do mối liên hệ máu mủ vô cùng kỳ diệu hay không, mà lúc này cô bé cảm nhận được hơi thở của ba ba, mà hơn nữa hơi thở của ba ba làm cho sự kháng cự nơi đáy mắt của cô bé dần dần đã tan đi.

Hà Dĩ Kiệt thấy con gái trở nên hiền dịu ngoan ngoãn như vậy, càng nói dỗ dành con gái dịu dàng hơn: “Nặc Nặc ngoan, bây giờ nghe con nghe lời ba ba nhé, chúng ta không được để phát ra một tiếng động nào, biết không? Nếu Nặc Nặc ngoan ngoãn nghe lời, lát nữa ba ba sẽ đưa Nặc Nặc đi tìm mẹ.”

Nặc Nặc nghe thấy ba chữ phía sau đi tìm mẹ, lập tức dùng sức gật gật đầu mím chặt cái miệng nhỏ nhắn lại, còn giơ bàn tay nhỏ bé mập mạp lên bịt chặt trên miệng mình, chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn xoe, linh lợi đáng yêu.

Hà Dĩ Kiệt nhìn con gái như vậy, trái tim anh như tan chảy ra, không kiềm chế nổi lại ghé xuống hôn trên mặt con gái mấy cái. Nặc Nặc bị anh hôn lông mày nhíu lại thành hai đường thẳng tựa như là hai con sâu nhỏ xếp ngược lại thành hình chữ bát (八), nhìn rất đáng yêu. Khóe môi của Hà Dĩ Kiệt nhếch lên, thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng chợt nghe thấy tiếng nói của Đỗ Phương Phương và thư ký Triệu, anh vội vàng dựng thẳng ngón trỏ lên, hạ thấp giọng xuống: “Suỵt... Không được nói gì nhé!”

Nặc Nặc cảm thấy bộ dạng lúc này của anh rất thú vị, cô bé cũng dựng thẳng ngón tay trắng trẻo xinh xinh của mình lến đặt ở bên miệng, bắt chước bộ dáng của anh nhẹ nhàng: “Suỵt... Không nói gì hết.”

Hà Dĩ Kiệt nhìn con gái khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng ôm sát cô bé vào trong lòng, thì thào nói khen ngợi con gái: “Nặc Nặc thật thông minh...”

Dương như Nặc Nặc cũng cảm thấy không khí có chút căng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé cứ vùi vào trong cổ của anh. Bàn tay nhỏ bé cũng vòng lên ôm lấy cổ của anh, tư thế tin cậy, nhẹ nhàng khe khẽ hít thở, khiến cho trái tim Hà Dĩ Kiệt mềm nhũn. Anh ôm chặt con gái, cằm tì lên trên mái tóc của cô bé, lặng lẽ thì thầm gọi tên con: Nặc Nặc, ba ba sẽ không bao giờ để cho con phải chịu một chút uát ức, nhất định không bao giờ.

“Ra khỏi văn phòng rồi sao? Tại sao lại không nói với tôi một tiếng nhỉ?” Đỗ Phương Phương nghi ngờ nhìn quanh văn phòng đã trống rỗng, giày cao gót gõ trên sàn nhà vang lên tiếng cốc cốc. Thư ký Triệu vội vàng theo vào cùng cẩn thận trả lời: “Cũng đã đi cách đây được khoảng nửa giờ rồi ạ, bộ trưởng tạm thời có việc gấp phải đi ra ngoài, nên có thể còn chưa kịp thông báo với ngài thôi ạ.”

Đỗ Phương Phương gật gật đầu, lại để chiếc xắc tay lên trên bàn trà, ngồi xuống trên ghế sa lon: “Tôi ngồi đây chờ anh ấy trở về, thuận tiện ăn một bữa cơm ở bên ngoài cũng được, dù sao lúc này tôi cũng không có việc gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.