Chương 64: Đi tìm mẹ
Đỗ Phương Phương gật gật đầu, lại để chiếc xắc tay lên trên bàn trà, ngồi xuống trên ghế sa lon: “Tôi ngồi đây chờ anh ấy trở về, thuận tiện ăn một bữa cơm ở bên ngoài cũng được, dù sao lúc này tôi cũng không có việc gì.”
Hà Dĩ Kiệt nghe vậy chau mày, nhưng vẫn cẩn thận nhẹ nhàng ôm lấy thân thể bé nhỏ mềm mại của con gái, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của cô bé để trấn an.
Nhất Nặc bị anh ôm chặt quá, thân thể bé nhỏ vặn vẹo uốn éo tỏ ý không vừa lòng. Hà Dĩ Kiệt vội vàng cúi đầu nhẹ nhàng khẽ hôn lên gò má phúng phính của con gái, ghé sát vào bên tai, nhỏ giọng thì thào dỗ dành cô bé: “Ngoan nhé, Nặc Nặc chịu khó đợi một lát nữa thôi!”
Nặc Nặc ôm chặt lấy cổ Hà Dĩ Kiệt, cái cằm mũm mĩm vùi vào trong hõm vai của anh gật gật. Hà Dĩ Kiệt chỉ cảm thấy trái tim mình mềm nhũn ra không sao kiềm chế nổi, lại cúi xuống hôn nhẹ lên trán của con gái.