Đừng Chạy, Lão Sư!

Chương 100: Chương 100: Bữa cơm đầu năm




“Con trai à, con quả nhiên không có khả năng xuống bếp mà.” Bà Ân vừa nặn sủi cảo, vừa quở trách đứa con trai đụng đâu hư đó của mình. Cuối cùng thì năm nay bà cũng có người sẻ chia gánh nặng rồi. Nghĩ lại thì tài nghệ nấu nướng của Lạc Dĩ Mạt không thể coi là xuất sắc, nhưng sau này, bà hoàn toàn có thể giao lại trọng trách nội trợ cho con rể tương lai… ấy nhầm… là con dâu chứ.

Kẻ bị đào thải mang tên Ân Nhược Triệt đứng dựa một góc nhìn hai người họ thoăn thoắt nấu nướng. Có đánh chết anh, anh cũng không ngờ được sẽ có một ngày như thế này. Cho nên dù mẹ anh có nói gì đi nữa, anh cũng cam tâm tình nguyện lắng nghe, hoàn toàn cam tâm tình nguyện mà nghe hết tất cả.

Sủi cảo được nặn xong xuôi, ba người nhà họ Ân ung dung ngồi trước TV, vui vẻ thoải mái chờ Lạc Dĩ Mạt đem sủi cảo chín lên.

“Chúng ta cùng đếm ngược thời gian thôi! Mười! Chín…” Trong TV vọng ra giọng nói đầy hưng phấn của người dẫn chương trình. Hồi chuông năm mới sắp vang lên, mọi người cùng hài lòng ngước mắt nhìn chiếc đồng hồ lớn.

Đã nhiều năm không vui vẻ như vậy, bà Ân quay qua tặng mỗi người trong nhà một cái hôn thắm thiết như mọi năm.

Lạc Dĩ Mạt vừa bưng sủi cảo từ dưới bếp lên thì thấy cảnh ấy. Giống như một đứa trẻ, hắn ước ao có thể là một thành viên trong gia đình ấm cúng này. Từ ngày mẹ mất, hắn không còn được trải qua cái Tết thật sự nào nữa. Nhìn mãi, nhìn đến khi mắt đã cay cay từ lúc nào không biết. Lạc Dĩ Mạt khẽ lắc đầu, nói lớn như muốn che giấu tâm tình của chính mình: “Sủi cảo đến rồi đây.”

“Đi thôi! Đi ăn sủi cảo thôi!” Nghe thấy vậy, bà Ân liền lôi lôi kéo kéo đức lang quân chạy ào về phía bàn ăn. Cũng đã lâu không nhìn thấy một Ân Nhược Triệt lặng lẽ như hôm nay, anh không nói gì, chỉ đi đến cạnh bàn dọn chén đũa như thường lệ.

Trong lúc mọi người đang ăn uống nhiệt tình, bà Ân đột nhiên lấy từ trong áo ra một bao đỏ, đưa tới trước mặt Lạc Dĩ Mạt. “Năm mới may mắn.”

“… Ơ …” Nửa miếng sủi cảo đang ở trên đũa Lạc Dĩ Mạt lập tức rơi xuống bàn. Hắn mở to hai mắt, ngẩn người nhìn màu đỏ chói mắt kia.

“Cầm lấy đi!” Nhìn thấy Lạc Dĩ Mạt hóa đá tại chỗ, bà Ân tốt bụng đưa bao lì xì lại gần hắn hơn nữa. Sau đó quay sang đứa con đang ngồi há hốc sửng sốt bên cạnh mình, thản nhiên nói: “Mẹ không phải đã nói rồi sao? Chờ khi con kiếm được bà xã, mẹ sẽ không cho con tiền lì xì nữa, mà sẽ chuyển sang tặng cho bà xã của con!”

“Cầm đi!” Ông Ân nãy giờ vẫn chưa nói nửa lời, cũng bỗng dưng lên tiếng.

Lạc Dĩ Mạt ngượng ngùng nhận lấy bao lì xì, rồi liếc đôi mắt sắc lẻm nhìn về phía Ân Nhược Triệt, kẻ đột nhiên cắm đầu cắm cổ ăn như điên kia.

“Bà xã” à… Thật ra thì ai trong bọn họ mới là “bà xã” đây?



Sau khi ăn xong, hai người họ bị xách trở về ghế sofa.

Ông Ân ngồi đối diện họ, chầm chậm nhấp một ngụm trà, ho nhẹ một tiếng, không nhanh không chậm cất lời: “Hai đứa thế này, thì không thể đi làm bất kì thủ tục kết hôn gì cả, nhưng… ít nhất… cũng có vài điều phải thực hiện cho hợp lẽ.”

“Vâng.” Ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, Lạc Dĩ Mạt nghiêm túc lắng nghe nhạc-phụ-đại-nhân-tương-lai giáo huấn.

“Chọn một ngày nào đó đi chụp vài tấm ảnh, coi như làm thủ tục. Sau đó phải có một nghi thức đổi cách xưng hô trong nhà. Tất nhiên mọi thứ sẽ diễn ra ở nhà họ Ân, trước mặt tôi và mẹ Nhược Triệt.”

“Dĩ Mạt à, tôi giao đứa con yêu quý nhất lại cho cậu.” Bà Ân hướng đôi mắt đầy yêu thương về phía hai người họ. “Cậu không được ăn hiếp Ân Nhược Triệt nhà tôi đấy!”

“Không đâu ạ. Cháu yêu thầy ấy còn không hết nữa là.” Lạc Dĩ Mạt nhìn đắm đuối khuôn mặt đỏ lựng bên cạnh mình. Hắn không ngờ tình yêu của hắn lại nhận được lời chúc phúc, cũng không ngờ hạnh phúc mà hắn luôn mơ ước bấy lâu lại có thể ở gần hắn như lúc này, gần đến mức có thể đưa tay chạm đến được. Hắn nắm lấy tay Ân Nhược Triệt, đứng lên trước mặt ông bà Ân, khom người nghiêm túc hứa: “Cám ơn hai bác đã giao Nhược Triệt cho cháu. Dĩ Mạt xin thề sẽ dùng hết cuộc đời này để yêu thương thầy ấy, chăm sóc thầy ấy, vĩnh viễn không thay lòng đổi dạ.”

“Được.” Sau khi Lạc Dĩ Mạt kết thúc lời tuyên thệ trịnh trọng của mình, ông Ân khẽ gật đầu. “Cả hai sau này vẫn sống ở đây à?”

“Dĩ Mạt đã thu xếp một ngôi nhà ở đối diện nhà bác trai. Nếu bác trai cho phép, sau này con và Nhược Triệt sẽ sống ở đấy.”

“Vậy cũng được.”Ông Ân nhấp một ngụm trà, đưa mắt nhìn đôi vợ chồng son quấn quýt lấy nhau, đột ngột nói ra một câu: “Thế nhưng… Trước khi Nhược Triệt chính thức sống chung với cậu, cậu cho tôi được phép khước từ căn hộ riêng của cậu. Hai người… trước khi làm lễ… tuyệt đối không được ở cùng nhau.”

“… Ơ…” Tính vậy là sao? Ân Nhược Triệt cười méo mó. Ba cậu định bắt bọn họ thực hiện nghi lễ chính thức động phòng sao?

“Cháu sẽ làm theo.” Tâm tình của Lạc Dĩ Mạt đang rất tốt, hắn nhất định sẽ làm theo mọi yêu cầu của ông Ân. Bởi vì hắn cũng mong chờ ngày được chính thức bên cạnh người hắn yêu thương. Tuy không có bất kì tờ hôn thú nào, nhưng lời chúc phúc chứng giám cho tình yêu của của họ tuyệt đối không thể bỏ qua.

Cứ như vậy, dưới sự cho phép của ông Ân, tình yêu của bọn họ đi hết một vòng tròn lớn lại quay về khởi điểm. Là khởi điểm chứ không phải là điểm kết thúc, vì… những ngày tháng sau này chỉ mới bắt đầu thôi!



Lạc Dận:

Còn vài chương nữa là kết thúc rồi… Không biết các đại nhân xem xong tâm tình thế nào… Bạn Dận cực kì mong chờ comment của mọi người ah… Hắc hắc… Rất mừng vì có thể nhìn thấy cuộc hôn nhân này… Trước đây đã hại mọi người rớt nhiều nước mắt rồi… Thật xin lỗi, xin lỗi, cực kì xin lỗi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.