Lạc Dĩ Mạt ngồi trong vườn mai, ngắm nhìn những cây mai đang nở rộ. Hắn nhớ anh đã từng nói, hoa mai ở thôn anh là đẹp nhất trên thế giới.
“Sao cậu lại tìm đến được nơi này?” Ân Nhược Triệt lặng lẽ xuất hiện sau thân mai, khiến hắn giật bắn cả người.
“Thầy?” Nhiều ngày không gặp, anh đã gầy đi thế này. Hắn yêu thương kéo anh vào trong lòng, cười hỏi: “Hôm nay thế nào rồi? Em cứ tưởng hết năm cũng không gặp được thầy!”
“Hừ! Tên tiểu quỷ vô lương tâm này!” Ân Nhược Triệt bấm đầu ngón tay vào xương sườn của hắn, tức giận nói: “Lâu như vậy cậu trốn đi chơi bời chỗ nào hả? Tại sao không đến tìm tôi?”
Giữ bàn tay đang nhiệt tình hành hung của anh lại, hắn dùng tay mình nắm gọn lấy tay anh: “Sao lại không muốn đi tìm thầy, em chỉ sợ lại làm thầy khó xử thôi. Thầy và ba mẹ nói chuyện đến đâu rồi?”
Nhiệt độ từ bàn tay lan tỏa khắp thân thể, Ân Nhược Triệt rất thích hơi ấm này. Anh ngoan ngoãn tựa mình vào người hắn, nhẹ giọng nói: “Ba của tôi cho phép cậu đến nhà tôi ăn Tết.”
“Cái gì?!” Lạc Dĩ Mạt không dám tin nâng mặt anh lên, muốn nhìn xem anh đang nói đùa hay thật.
“Mẹ nói, nếu ba không chịu đồng ý, thì sẽ lập tức ly hôn.” Ân Nhược Triệt bật cười thành tiếng. Đây là lần đầu tiên anh trông thấy bộ dạng cầu xin rất ư là đáng thương của ba mình. “Mẹ còn nói, ly hôn xong sẽ dẫn theo tôi và cậu đi chu du bốn bể, không bao giờ quay về nữa.”
“Quả nhiên là mẹ ruột của thầy có khác…” Nghe xong mấy lời của anh, Lạc Dĩ Mạt lắc đầu bình luận một câu.
“Lạc Dĩ Mạt, cậu nói vậy là có ý gì?” Ân Nhược Triệt ra sức kéo căng mặt hắn ra. Mẹ của anh đã nỗ lực bảo vệ tình yêu của bọn họ, vậy mà tên nhóc chết tiệt này dám phán một câu như vậy.
“Em không có ý gì khác cả.” Gỡ cặp móng vuốt đang hung hăng hành hạ mình xuống, Lạc Dĩ Mạt hôn mạnh lên gương mặt nhỏ nhắn đang đỏ ửng vì lạnh của anh. “Em chỉ muốn nói, thầy và mẹ thầy đều đáng yêu như nhau, có thể nghĩ ra cách uy hiếp thú vị như vậy.
“Coi như cậu biết điều.” Hừ mũi một tiếng, Ân Nhược Triệt nắm chặt lấy tay người kia. “Đi thôi, về nhà đón năm mới.”
“Ừm.” Về nhà, hai tiếng ấy mới ấm áp đến nhường nào.
Hắn xiết lấy tay anh.
Mong sao bọn họ có thể nắm tay nhau đi hết cả đời này như vậy…
…
Bầu không khí ở Ân gia bỗng trở nên cực kì kinh dị.
Từ lúc bước chân vào cửa đến giờ, ông Ân vẫn hằm hằm ngồi một chỗ, không nói nửa lời, chỉ nhìn chằm chằm về phía TV, hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của bọn họ, khiến cả hai vô cùng khó xử, ngồi cũng không được, mà đứng cũng không xong.
“Anh muốn bức tụi tôi đi khỏi nhà phải không?” Bà Ân vừa từ bếp chạy lên đã thấy cảnh này.
Hét một tiếng tức tối, bà điên tiết xách tai ông chồng mình lên: “Anh nhất định muốn ly hôn phải không? Anh cố ý phải không?”
“Kh…ông… c…ó… A…” Ông bị nhéo đến méo xệch quai hàm, khó khăn nói vài lời ngụy biện.
Ngay bên cạnh, còn có hai kẻ đang khổ sở nén cười. Đầu năm nay, quả nhiên mọi sự đều cát tường…
Bà Ân cuối cùng cũng “tốt bụng” ngừng việc hiếp đáp chồng mình lại, nhưng nhiêu ấy cũng đủ khiến gương mặt ông Ân đỏ lựng cả lên.
“Bác gái, để con phụ bác.” Vén tay áo lên, Lạc Dĩ Mạt đi theo mẹ của Ân Nhược Triệt. Có đánh chết hắn, hắn cũng không dám quay đầu nhìn lại. Vì hắn biết, chỉ cần liếc mắt nhìn ông Ân một lát, hắn sẽ lập tức phì cười ra mất.
“Mẹ.” Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của mẹ mình, Ân Nhược Triệt vỗ vỗ ngực nói: “Dĩ Mạt nấu nướng rất lợi hại đấy!”
“Vậy… theo bác.” Nhìn bao quát từ trên xuống dưới, bà Ân nửa tin nửa ngờ dẫn Lạc Dĩ Mạt vào nhà bếp.
Cứ như vậy, bước đầu tiến vào Ân gia của hắn đã thành công suôn sẻ!