“Thầy, hôm nay là do thầy quyết định, thầy muốn đi đâu?”
Ban đêm… chính là thiên đường của các cặp tình nhân. Tràn ngập đường phố là những đôi uyên ương ôm ấp vô cùng thân mật. Lạc Dĩ Mạt đè mũ xuống, nghiêng đầu hỏi Ân Nhược Triệt.
“… Hở…” Hẹn hò đúng là chuyện tốt, nhưng anh căn bản chưa từng hẹn hò với ai bao giờ. Lúc học đại học cũng từng kết giao với hai người bạn gái, nhưng do anh ngây ngô chẳng chút lãng mạn nên nhanh chóng chia tay. Anh luôn dành hầu hết thời gian cắm cúi ở khoa mỹ thuật, mải mê vẽ vời hết ngày này ngày sang ngày khác. Bây giờ lại bảo anh quyết định, anh biết làm thế nào đây? “Cậu bảo sao cũng được… Tôi cũng không biết bình thường người ta hẹn hò hay làm những việc gì… Chưa từng thử qua…”
Thầy đúng là thành thật khủng khiếp mà! Ho nhẹ một tiếng, Lạc Dĩ Mạt nén cười nói tiếp: “Thì cùng đi ăn tối, dạo phố, xem một phim nào đấy… Và sau cùng chính là khách sạn.”
“Ừm.” Cái cuối cùng nhất định phải dẹp ngay, Ân Nhược Triệt cau mày chăm chú suy nghĩ. Chả trách hôm nay Lạc Dĩ Mạt không nấu cơm, hóa ra là muốn ăn ở bên ngoài. Nhưng… ăn cái gì bây giờ? Đang ra chiều suy nghĩ, Ân Nhược Triệt đột nhiên vỗ tay một cái: “Tôi biết rồi. Chúng ta đi ăn Kentucky!”
“Tâm hồn thầy đúng là nuôi mãi không lớn!”
Không để ý đến ánh mắt tràn đầy sát khí của Ân Nhược Triệt, Lạc Dĩ Mạt kéo anh chạy vào trong một tiệm Kentucky, nơi có ông lão râu trắng đứng trước cửa lớn.
“Không đói sao? Nhìn thôi cũng no được à?” Lạc Dĩ Mạt uống tách café ướp lạnh, tay trái gác trên lưng ghế, nhìn Ân Nhược Triệt đang mắt to mắt nhỏ ngồi lặng trước phần ăn.
“Tại sao cậu là Hamburger và café? Còn của tôi lại là cái này?” Ân Nhược Triệt nhìn chằm chằm linh vật biểu tượng huyền thoại của Kentucky đang mỉm cười rạng rỡ trên bàn mình, nói từng chữ một.
“Cái ấy hợp với thầy!” Lạc Dĩ Mạt trả lời nghiêm túc.
“Nhưng… đây là phần ăn trẻ em.” Ân Nhược Triệt cầm món đồ chơi tặng kèm phần ăn trẻ em giơ trước mặt hắn. Đúng là chướng mắt mà!
“Thì thầy đã hết trẻ con đâu.”
“Lạc Dĩ Mạt!” Ân Nhược Triệt quay quắt nhìn xung quanh, đột ngột giật lấy phần hambuger của hắn, ăn nhồm nhoàm từng miếng lớn, hai mắt trợn trừng ra vẻ cảnh giác, trông dáng điệu chẳng khác nào đang sẵn sàng liều mạng với bất kì ai có ý định tranh giành với anh.
Không thể khống chế được nữa, Lạc Dĩ Mạt nằm úp trên mặt bàn, cười sặc sụa như điên. Trời ạ, ai đến giết hắn cho rồi! Anh không phải là đang cố tình tỏ ra đáng yêu đấy chứ?
Bữa ăn ấy… cứ nhẹ nhàng vui vẻ như thế trôi qua. Trước lúc rời khỏi, Ân Nhược Triệt nhất quyết không chịu mang món đồ chơi kia theo, nên Lạc Dĩ Mạt đành tươi cười tặng lại cho một cậu bé đứng cạnh mình.
“Tiếp theo chúng ta đi đâu?” Ân Nhược Triệt hỏi. Anh không rành rẽ thành phố S cho lắm. Lúc này thật sự không biết phải làm gì. Bình thường mọi người thường đi đâu hò hẹn nhỉ?
“Hay là đi xem phim gì đấy đi.” Lạc Dĩ Mạt đề nghị.
Xem phim! Đột nhiên hình ảnh trong rạp chiếu phim lần trước ở Phong Dương vụt qua trong đầu, Ân Nhược Triệt lập tức lắc đầu nguầy nguậy. “Không đi, không đi! Dĩ Mạt, chúng ta dạo phố được không?”
“Ừm.” Lạc Dĩ Mạt giúp anh chỉnh lại khăn quàng cổ, rồi ôm lấy vai anh, thân mật chậm rãi bước đi.
…
Tại Quảng trường Tình Nhân.
Ân Nhược Triệt nhìn trái nhìn phải. Oa~ Giới trẻ bây giờ đúng là phóng khoáng thật nha! Chỗ này chỗ kia đều có người hôn nhau còn hiểu được, nhưng góc tường cũng có người đang động tay động chân thì… Nhìn mà muốn đỏ mặt rụng tim luôn ấy chứ!
“Thầy, rình mò chuyện người khác là hành vi không tốt đâu!” Lạc Dĩ Mạt lên tiếng kéo con người đang há hốc mồm ngóng chuyện thiên hạ kia trở về thực tại.
Ân Nhược Triệt khẽ rụt cổ lại. Anh đúng là có nhìn hơi quá thật.
“Thầy, có thấy đài phun nước giữa quảng trường không?” Lạc Dĩ Mạt chỉ vào đài phun nước cao hơn 5 mét được bao phủ bởi vô số ánh đèn neon.
“Thật lợi hại, mùa đông mà cũng không đóng băng!” Ân Nhược Triệt tiếp tục lặp lại hành động quen thuộc – há hốc miệng nhìn.
“Nước ở đó đã được xử lý rồi. Có thể nói đây là điểm đặc sắc nhất của quảng trường Tình Nhân. Chúng ta đến đó đi!”
Cao quá! Ân Nhược Triệt ra vẻ ngưỡng mộ đứng dưới chân đài phun nước. Lạc Dĩ Mạt đứng ngay phía sau, bảo anh cùng ngẩng đầu lên. Ánh đèn rực rỡ trong đáy mắt cả hai không ngừng lung linh biến hóa.
“Thầy, để em hát cho thầy nghe một bài.” Lạc Dĩ Mạt đè mũ xuống, kéo thấp đến nỗi anh không thể trông thấy gương mặt của hắn.
“Được.” Đến tận bây giờ vẫn chưa lần nào nghe hắn hát, Ân Nhược Triệt lập tức quay tới quay lui để nhìn thấy mặt người kia.
“Đừng xoay lung tung.” Lạc Dĩ Mạt kéo anh dựa lưng vào người mình. Từ phía sau vòng tay qua hông anh, cúi đầu thấp xuống bên tai anh, cất giọng:
“Dù bôn ba trăm nẻo vẫn không màng dừng lại.
Mãi đi tìm hạnh phúc đã đánh rơi.
Có người nói làm sao biết chúng ở nơi đâu.
Nhưng sự thật chính là không tìm được ai có khả năng thay thế.
Từ khoảnh khắc đầu tiên ấy, có những điều đã được an bài thành định mệnh.
Nhưng số phận vẫn mãi đổi dời…
Khiến chân tình tìm thấy được nhau…”