Đừng Chạy, Lão Sư!

Chương 78: Chương 78: Thân mật




“Thầy, la lên đi!” Đã gần đạt đến đỉnh điểm, Lạc Dĩ Mạt không ngừng tăng tốc, từng cú đẩy đều chạm vào điểm nhạy cảm sâu thẳm trong anh.

“A a a… Dĩ Mạt… A a… Tuyệt quá… Dĩ Mạt… Cậu đẩy tuyệt quá… A a…”

Bị âm thanh ấy kích thích, Lạc Dĩ Mạt ấn anh xuống, phần eo nằm hẳn trên bàn, phần mông bị hắn giữ lấy giữa không trung. Ân Nhược Triệt tự giác co chân vòng qua thắt lưng của người kia, tư thế này sẽ giúp hắn tiến vào sâu hơn nữa.

“Thầy, tiếp tục la đi, em thích nghe thấy tiếng của thầy.”

“… Ừm ưm… A Dĩ Mạt… A ha… Cậu lớn quá… A a… Sâu quá rồi… Ư… Dừng lại…”

“Ngốc, sao có thể nói dừng là dừng được.” Lạc Dĩ Mạt thở gấp, đỉnh điểm dục vọng đã sắp sửa đạt được, nhưng người thanh niên bên dưới chỉ mới bắt đầu cương lên, hắn đương nhiên không muốn chỉ duy nhất bản thân thỏa mãn.

Lạc Dĩ Mạt quay sang nhìn chiếc bánh gatô đã mất đi một phần, vươn tay ra. Lần này, hình dạng của chiếc bánh đã hoàn toàn thay đổi. Gần như toàn bộ phần kem đều được hắn gom cả trên tay mình. Sau đó hắn nhẹ nhàng nắm lấy thứ ấy của người kia.

Lớp kem giúp cử động thêm trơn trợt dễ dàng. Bàn tay của Lạc Dĩ Mạt cùng phần thắt lưng của hắn phối hợp vô cùng hoàn hảo. Chịu đựng hai luồng khoái cảm khác nhau trên cơ thể mình, Ân Nhược Triệt tưởng chừng không sao chịu đựng thêm nữa.

Cả gian phòng tràn ngập hương kem ngọt lịm, hòa cùng âm thanh hoan lạc của hai thân thể không ngừng ma sát, đan cài sức nóng hừng hực của cơ bắp đang căng lên, trút cạn sức lực bản thân.

“Thầy! A a a a a!” Cuối cùng, sau tiếng gầm hoang dại, Lạc Dĩ Mạt phun trào toàn bộ tinh túy trong anh.

Bị âm thanh nam tính mê hoặc, Ân Nhược Triệt nhắm chặt mắt, phóng thích lần hai.

Từ tốn trượt ra khỏi người anh, Lạc Dĩ Mạt cẩn thận ôm anh xuống bàn. Dưới bụng của Ân Nhược Triệt, lẫn vào lớp kem mềm mại là thứ dịch thể trắng đục của đàn ông. Hình ảnh phóng đãng này khiến cổ họng anh trở nên khô khốc, anh đã ra những hai lần.

Lạc Dĩ Mạt không đành lòng nhìn thấy anh thêm mệt mỏi, liền ngăn Ân Nhược Triệt tiếp tục nhìn xuống phía dưới, rồi nhanh chóng bế anh vào trong nhà tắm.

“Dĩ Mạt…” Nhịp thở của Ân Nhược Triệt dần dần ổn định, anh ngẩng đầu lên, ngắm nhìn người thanh niên đã trưởng thành hơn rất nhiều trước mắt mình.

“Thầy, gần đây thầy khỏe hơn nhiều đấy.” Lạc Dĩ Mạt bế anh vào bồn tắm. Hắn không mở nước bồn tắm, chỉ mở vòi hoa sen tẩy rửa cho cả hai. “Bắn những hai lần mà vẫn không ngất xỉu.”

“Thể lực của tôi trước giờ vẫn rất tốt mà.” Ân Nhược Triệt thả lỏng toàn thân, dựa hẳn vào người thanh niên bên cạnh, tận hưởng sự chăm sóc dịu dàng của hắn.

“Ha ha…” Lạc Dĩ Mạt cười nhạt hai tiếng. Có cần khoác lác thế không? “Đã vậy… gần đây thầy cũng không còn khóc nữa.”

“… Hở…” Chuyện này… Anh thật sự không biết nói khoác thế nào đây.

“Không những vậy còn thay đổi khá nhiều… Vẻ mặt của thầy… Rõ ràng ham muốn đến mụ mị.”

“Ban nãy không có. Cậu đừng nói năng lung tung!” Ân Nhược Triệt quay sang trừng mắt nhìn hắn. Anh ham muốn đến mụ mị bao giờ?

“Thầy nói không có thì không có vậy.”

Vẻ mặt anh trợn trừng nhăn nhó nhưng lại chẳng có vẻ gì là tức giận, ngược lại còn khiến người khác cảm thấy nhột nhạt toàn thân, Lạc Dĩ Mạt giữ lấy gương mặt nhỏ nhắn của anh trong tay mình. Hình dáng này… giống hệt như đang mời gọi hắn vậy.

“Nhưng… nhanh thật đấy… mới đây đã được một năm rồi.” Ân Nhược Triệt đưa hai bàn tay lên cao, hứng lấy dòng nước đổ xuống, rồi nhìn ngắm chúng chậm chạp chảy qua kẽ tay.

“Thầy thấy hối hận không?” Lạc Dĩ Mạt ngừng tay, nhìn xuống bên cạnh mình.

“Sao lại hối hận?” Ân Nhược Triệt cười hì hì, quay lại hôn người thanh niên kia một cái thật kêu. “Chỉ là… sau lần gặp gỡ khủng khiếp ấy, tôi thật không ngờ lại có thể có ngày này.”

Lạc Dĩ Mạt cũng bật cười, tiếp tục công việc đang dang dở. “Thầy đến giờ vẫn chưa hài lòng ư? Vẫn không thể xóa bỏ hồi ức ngày trước à?”

Ân Nhược Triệt suýt nữa là cắn trúng lưỡi. Không phải Lạc Dĩ Mạt vừa rồi cũng vì lý do ấy mà “ăn” anh sao… Trời ạ… Cái miệng ngu ngốc của anh…

“Thầy, chúng ta vẫn chưa hẹn hò bao giờ phải không?” Chỉ cần nhìn gương mặt đỏ lựng kia cũng đủ biết anh đang nghĩ cái gì rồi. Không muốn làm khó anh, Lạc Dĩ Mạt nói tiếp: “Trước kia khi nào cũng phải lén lút né tránh, ngày mai chúng ta chính thức hẹn hò một lần được không?”

“Hẹn hò?” Đôi mắt của Ân Nhược Triệt đột nhiên sáng lấp lánh. Đúng là một từ vô cùng mới mẻ à nha!

“Em sẽ để thầy chọn địa điểm muốn đến.” Tâm trạng vui vẻ của anh nhanh chóng lây qua hắn, Lạc Dĩ Mạt mỉm cười lên tiếng.

“Hoan hô!”

“Ngốc, chúng ta đang ở trong bồn tắm đấy!” Lạc Dĩ Mạt kiềm giữ người thanh niên đang phấn khích kia lại. Anh suýt nữa là ngã ra ngoài rồi.

Ân Nhược Triệt le lưỡi: “Người ta đang vui mà!”

“Muốn vui thì để lát nữa. Bây giờ, mau mở chân ra, em muốn rửa sạch bên trong.”

Mỗi lần làm chuyện này… còn kích thích hơn lúc bọn họ đang “yêu” nhau. Ân Nhược Triệt ngoan ngoãn khép mắt lại, dựa dầu vào xương quai xanh của người kia, nhẹ nhàng mở hai chân của mình ra.

Chết tiệt! Trông anh lúc này thật sự quá đáng yêu!

Bao nhiêu ý chí của Lạc Dĩ Mạt hoàn toàn đổ sụp dưới chân. Cúi đầu nuốt lấy môi anh, ngón tay hắn chậm rãi đẩy sâu vào trong động nhỏ…





“Tình hình Dĩ Mạt gần đây thế nào?” Lạc Dịch chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ.

“Chúng tôi đã cố gắng tiếp cận vài lần, nhưng bọn họ có người bảo vệ, không thể ra tay.”

“Người của An Dương.”

“Đối phương xem ra đã được huấn luyện kĩ lưỡng. Chắc hẳn là những tay sai trong giới xã hội đen của An Dương.”

“Mau nghĩ cách đi. Nhất định phải bắt được nó.”

“Là cậu chủ ạ?”

“Không cần quan tâm đến nó. Cho dù bắt nó về đây, tim nó vẫn không thể chết được.” Gương mặt của Lạc Dịch tràn ngập nét hung tợn. “Thứ ta muốn là bóp nát toàn bộ hi vọng trong nó. Đầu tiên, là phải hủy diệt tình yêu mà nó hết mực nâng niu…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.