Đừng Chạy, Lão Sư!

Chương 104: Chương 104: Phiên ngoại —— An Dương chi ca (1) Người vợ kết tóc




Nguyên tác: Lạc Dận.

Edit: Averine.

“Trữ Triêu Ca!” Một tiếng thét chói tai của phụ nữ ở một ngã tư đường vắng vẻ không một bóng người.

Trữ Triêu Ca giật mình khi nhìn thấy người đàn bà. “Như thế nào lại là cô?”

“Mặc kệ, Triêu Ca, giúp tôi với!” Khuôn mặt ả trắng bệt, run lập cập kéo lấy áo Trữ Triêu Ca, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.

“Như thế nào......” Nói còn chưa dứt lời, đột nhiên phía sau cảm thấy có luồng gió lạnh, theo bản năng hắn lui về phía sau, suýt nữa đã bị trúng đòn. Xuất hiện ba gã đàn ông, cười lạnh một tiếng, thật không biết tự lượng sức mình, đừng nghĩ có thể đánh lén hắn dễ dàng như thế.

“Triêu Ca, chính là bọn họ, cậu nhất định phải giúp tôi, ngàn lần van cậu, tôi không muốn chết đâu.” Nữ nhân phía sau kéo áo hắn, cả người run như cầy sấy.

“Thằng nhóc, tránh ra, bọn tao muốn mụ đàn bà đằng sau mày!”

“Tôi không đồng ý thì sao?”

“Không đồng ý, tao sẽ giết mày!”

Trữ Triêu Ca nhìn chằm chằm vào cây gậy đang lao xuống, canh thời cơ đoạt lấy nó, bỗng nhiên cảm giác cổ bị một vật thể đâm vào, hắn kinh ngạc quay đầu lại nhìn ả, vừa rồi ả còn sợ cong đuôi thế kia, lúc này trên khuôn mặt ả hiện lên nụ cười quỷ dị.

Sau đó, cây gậy giáng xuống đầu hắn, kêu lên một tiếng đau đớn, Trữ Triêu Ca ngã xuống.

“Tiểu thư thật lợi hại, làm sao biết có thể bắt hắn bằng cách này?” Gã đàn ông lấy dây thừng trói chặt người đang hôn mê kia.

“Bớt lải nhải đi! Phải cho hắn dùng dược, chúng bay tưởng có thể đánh hắn bất tỉnh bằng gậy kia à? Đừng để bị phát hiện, đi mau!”

......

“An Dương? Triêu Ca bị bắt cóc à?”

An Dương đưa lá thư cho Thiên Tuân.

Đọc qua một lần, Thiên Tuân hỏi: “Cứu, hay không cứu?”

“Theo cậu thì thế nào?” An Dương vo tròn lá thư rồi ném nó đi. Đã lâu anh không bị ai uy hiếp, lá thư nói anh phải mang năm mươi triệu để đổi lấy Triêu Ca, bằng không......

“Triêu Ca thân là sát thủ mà lại bị bắt trói như vậy, lâu không có việc gì làm nên vô dụng rồi. Trách nhiệm của cậu ta là bảo vệ cho ngài, thế mà......” Dừng một chút, Thiên Tuân lạnh lùng nói: “Chỉ bằng đó, cậu ta đã đáng chết nhiều lần rồi.”

“Thiên Tuân, cậu nói đúng.” An Dương kéo ngăn lấy khẩu súng, nhẹ nhàng lau vài cái sau đó nhét bên hông.”Triêu Ca đã phạm một sai lầm chí mạng, nhưng là bởi vì hắn là Triêu Ca, cho nên, An Dương nhất định phải cứu. Đi theo tôi.”

“An Dương.” Không nghĩ An Dương lại quyết định như vậy, Thiên Tuân theo sau An Dương vẫn không khỏi ngạc nhiên, hỏi: “Chuyện này nhỏ nhặt như thế, một thân tôi có thể làm được, có cần ngài đích thân đi không?”

......

Vùng ngoại ô, sân thượng một biệt thự bỏ hoang.

“An Dương? Tôi không nghĩ là anh sẽ đến.” Ả đàn bà chĩa súng vào thái dương Triêu Ca, ngạc nhiên khi thấy An Dương mang theo cận vệ là Thiên Tuân đến.

“Vì cô muốn gặp tôi nên tôi đã tới rồi đây.” An Dương nhìn ả mỉm cười, một nụ cười mê người. “Mấy năm nay, cô có sống tốt không? Vợ cũ của tôi, Phương Tâm?”

Thiên Tuân quay đi chỗ khác, hắn không nghĩ là ả đàn bà này, nếu biết trước, hắn nhất định không cho An Dương đi, bởi vì vết thương sâu nhất trong lòng An Dương, là do ả ban tặng.

An Dương như ánh sáng mặt trời, bất luận sáng đến đâu cũng khiến lòng người ta cảm thấy ấm áp, Phương Tâm nhìn người đàn ông từng là chồng mình, trong lòng loé lên một tia hy vọng. “An Dương, anh vẫn còn hận em sao?”

“Cô nghĩ sao?” Nhìn Trữ Triêu Ca bị ả khống chế trong tay, An Dương biết, hắn đã bị hạ dược.

“An Dương, em thiếu sòng bạc rất rất nhiều tiền, thật sự là em không còn cách nào khác. Em có tìm anh, nhưng anh luôn tránh mặt em. Bất đắc dĩ em mới làm chuyện như vậy. An Dương, em cần tiền, anh giúp em được không?” Mặt ả tràn ngập sự khát cầu, ngày xưa An Dương điều gì cũng chiều ả, chưa nói “không” với ả bao giờ.

Nhìn người đàn bà đáng thương kia, An Dương hỏi: “Tại sao tôi phải giúp cô? Mỗi lần cô cần tiền đều nghĩ đến An Dương, vậy An Dương là cái gì? Là túi tiền không đáy hay là ngân hàng tư nhân của cô?”

Vừa dấy lên tia hy vọng lại bị An Dương gạt đi mất, ả hung hăng nói: “Không có tiền, tôi sẽ giết Trữ Triêu Ca!”

“Mạng của tôi đổi cũng không được bao nhiêu tiền đâu.” Nãy giờ không nói lời nào, Triêu Ca lên tiếng: “Tôi là sát thủ mà lại bị cô bắt đến nơi đây. Cô thấy đấy, một sát thủ vô năng như tôi đáng bao nhiêu tiền?”

“Câm miệng!” Ả kêu lên sợ hãi, Trữ Triêu Ca là lợi thế duy nhất của ả, nếu An Dương thật sự không quan tâm đến hắn, thì ả......

“Thiên Tuân, nổ súng đi.” Trữ Triêu Ca điềm tĩnh nói với Thiên Tuân. Là sai lầm của hắn, là do hắn sơ sẩy mới làm cho An Dương lại một lần nữa gặp được người đàn bà này, là hắn làm cho vết thương vốn đã lành hẳn nhưng lại để nó tổn thương lần nữa.

“An Dương!” Sợ Thiên Tuân sẽ nổ súng thật, ả đem hy vọng cuối cùng ký thác vào An Dương. “An Dương, niệm tình chúng ta đã từng là vợ chồng......”

“Phương Tâm, tôi hỏi cô, vì cái gì mà tôi lại cưới cô? Vì cái gì mà mọi chuyện lại như thế này?” Người phụ nữ này, dù gì cũng là người anh từng yêu.

“Là lỗi của anh! Là lỗi của anh, An Dương!” Lời nói của An Dương làm cho ả tức giận thét lên: “Anh nghĩ rằng tôi muốn chúng ta như thế này lắm à? Chúng ta kết hôn hai năm, anh chạm vào tôi bao nhiêu lần? Lúc nào cũng công việc công việc! Anh có nghĩ đến cảm giác của tôi không? Ngoại trừ việc xài tiền của anh, tôi chẳng còn cái gì để chứng minh chúng ta là vợ chồng cả!”

An Dương nhắm mắt lại. Ai có thể nói cho anh biết, vì sao lúc trước anh lại chọn người như vậy làm vợ? Lúc đó ngân hàng Thông Dụng vừa mới khởi bước, An Dương làm việc ngày đêm, anh chỉ muốn làm cho ả hạnh phúc, anh đơn giản chỉ muốn làm cho ả nở mày nở mặt với người ta, như vậy, cớ sao lại xảy ra hậu quả này?

Chậm rãi mở mắt, trong mắt không có sắc thái nào. An Dương bình tĩnh hỏi ả: “Tiền cô xài bao nhiêu cũng được. Nhưng Phương Tâm, nói cho tôi nghe, vì cái gì cô còn lấy tiền của tôi đi cấp cho đàn ông? Vì cái gì cô còn nói với những gã đứng đầu thương trường là kỹ thuật trên giường của tôi còn thấp kém hơn cả người tình của cô? Thậm chí còn bảo tôi vô sinh? Phương Tâm, nhờ món quà quý hoá cô ban tặng đó mà An Dương tôi từng bị người đời nhìn bằng ánh mắt thương hại trong thời gian dài, rất, rất dài......”

“An Dương, em biết em sai, em thật sự sai rồi, anh có thể tha thứ cho em được không?” Nhìn An Dương lắc đầu tuyệt tình, ả vẫn chưa có ý định dừng diễn kịch. “An Dương, anh có biết là em vẫn còn yêu anh lắm không?”

“Phương Tâm, nếu cô còn yêu tôi, cô có thể cho tôi một thứ không?” Dưới ánh mặt trời, nụ cười của An Dương vô cùng rực rỡ, rực rỡ đến mức hoa cả mắt.

“Anh muốn cái gì?”

“Mạng của cô.” Dứt lời, anh bóp cò, một phát chí mạng.

An Dương thả khẩu súng bên hông, không nhìn khuôn mặt vẫn còn tràn ngập hy vọng của ả đàn bà kia, giúp Trữ Triêu Ca đứng lên.

An Dương cau mày nhìn tia máu của ả bắn lên mặt Trữ Triêu Ca, thở dài, An Dương cởi áo khoác giúp hắn lau mặt.

“Triêu Ca, cậu nghĩ rằng tôi sẽ không đến cứu cậu?”

Mím môi, Trữ Triêu Ca không dám nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.

Lúc này, Thiên Tuân đi qua mà phẫn hận đá mấy đá, nghiến răng nghiến lợi nhìn xác của ả đàn bà nằm trên mặt đất, hỏi: “Sao lại bỏ qua cho ả? Cho ả chết như vậy vẫn còn nhẹ chán.”

“Bởi vì Triêu Ca còn trong tay ả, tôi không muốn mạo hiểm.” Anh vứt chiếc áo ô uế đi, An Dương ôm lấy Trữ Triêu Ca. “Thiên Tuân, xử lí sạch sẽ, tôi đem Triêu Ca về trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.