Đừng Chạy, Lão Sư!

Chương 105: Chương 105: Phiên ngoại —— An Dương chi ca (2) Qua lại




Nguyên tác: Lạc Dận.

Edit: Averine.

An Dương đem Trữ Triêu Ca lên xe, cởi chiếc áo dính máu rồi nhanh chóng quấn khăn cho hắn, tuy rằng đã là mùa xuân, nhưng khí hậu rất lạnh không thể chủ quan.

Chỗ ngồi không được thoải mái cho lắm, hắn muốn dựa vào lưng ghế, Trữ Triêu Ca mở miệng nói: “Tôi muốn ngồi.”

“Được.” An Dương giúp hắn sửa lại tư thế ngồi thoải mái hơn, sau đó anh ngồi vào buồng lái, khởi động xe.

Tuy máu trên mặt đã được An Dương chùi sạch sẽ, nhưng hắn vẫn ngửi được mùi máu xộc vào mũi hắn.

“Anh, tại sao lại cứu tôi?” Đi được một đoạn, Trữ Triêu Ca rốt cục nhịn không được hỏi.

“Vì sao tôi lại không nên cứu cậu?” Trong thanh âm An Dương có chút tò mò.

“Tôi là sát thủ, lại bị người ta......” Dựa đầu vào cửa kính, bên ngoài cảnh sắc chạy như bay, trong lòng Trữ Triêu Ca vô cùng bối rối.

“Sát thủ, đúng vậy, tôi quên mất, Triêu Ca là sát thủ cơ mà!” An Dương thu nắm tay đặt bên miệng, khóe miệng khơi mào thành đường cong xinh đẹp, anh quay đầu nhìn cậu trai, liếc mắt một cái. “Thời gian qua thật mau a, tôi vẫn còn nhớ như in ngày đó, Dạ Đại đột nhiên gọi tôi đến, tuyên bố giao ngân hàng tư nhân cho tôi. Mọi người đều sợ tôi, chỉ có cậu là căm hận tôi, ánh mắt như muốn băm tôi thành từng mảnh. Sau đó tôi mới biết, cậu thiếu niên ngây ngô kia là một trong bốn sát thủ do Dạ Đại huấn luyện, thật sự là không thể trông mặt mà bắt hình dong a.”

Trữ Triêu Ca cắn môi, sát thủ, đã từng là cái tên cực kì uy danh, nhưng bây giờ hắn chỉ cảm thấy thập phần bị châm chọc.

“Lúc trước, Dạ Đại mang bốn sát thủ đi giảng hoà với Túc gia, để cậu và Thiên Tuân ở lại cho tôi, nếu ghét tôi đến thế, sao cậu lại không đi theo Dạ Đại?” Thoắt đã qua mười năm, đây là lần đầu tiên họ tán gẫu với nhau.

“Bởi vì tôi nghĩ, nếu anh phá sản, tôi sẽ là người đầu tiên giết anh.” Hắn không hề đùa, lúc trước thật sự thì hắn đã từng nghĩ như thế.

“Tôi biết mà!” An Dương cười. “Chỉ có lúc này Triêu Ca mới là chính mình thôi! Bất quá, tôi lại sáng lập ra ngân hàng Thông Dụng, đến lúc đó, cậu mới chính thức tín phục tôi đấy.”

“Đúng, coi như Dạ Đại có mắt nhìn người đi.” Giật giật cái cổ cứng ngắc, ả hạ hắn nhiều dược quá, đến bây giờ vẫn cử động khó khăn.

“Cậu có mệt không? Để tôi lái nhanh hơn.” Thấy hắn có chút mỏi mệt, An Dương tăng tốc.

“An Dương, tôi muốn hỏi, tại sao anh lại cứu tôi? Tôi nhớ rõ anh đã nói, ngay cả chính mình còn không tự bảo vệ được thì sao có thể bảo vệ được anh, người vô dụng như tôi không còn giá trị gì nữa, khả, vì sao ngài phải cứu tôi?” Nói nhiều như vậy, hắn muốn biết lý do An Dương cứu hắn. Lúc bị bắt, hắn nhận định rằng An Dương sẽ để mặc hắn tự sinh tự diệt, nhưng không.

“Nếu là người khác, tôi sẽ không ra tay. Nhưng là Triêu Ca, cậu cùng Thiên Tuân là cận vệ thân thiết của tôi. Không phải chỉ vì hai người được Dạ Đại giao cho tôi, còn là vì tình cảm bao nhiêu năm làm việc với nhau thì có dùng bao nhiêu tiền cũng không đổi được, kể cả trân ngọc quý giá.”

Điều này hắn không bao giờ muốn nghĩ đến. Nguyên lai trong lòng hắn và Thiên Tuân đối với An Dương cũng rất sâu nặng, nhưng hắn vẫn đinh ninh bọn họ chỉ là ông chủ và cấp dưới, không hơn không kém.

Miễn cưỡng quay đầu nhìn An Dương, áy náy nói: “An Dương, thực xin lỗi......”

“Ngốc quá, có gì đâu mà xin lỗi.” An Dương đưa tay xoa nhẹ đầu hắn. “Tôi đã quên cô ta từ lâu rồi, cô ta cũng không thể làm tổn thương tôi nữa đâu.”

“Tại......”

“Triêu Ca, đúng hơn là tại tôi, vì tôi mà cậu bị lâm vào nguy hiểm, chúng ta huề nhau được không?”

Bất tri bất giác, xe đã dừng ở gara nhà An Dương.

An Dương quay đầu, hứng thú nhìn cậu trai đang trầm mặt, nói: “Triêu Ca, tôi phát hiện gần đây cậu hay giận dỗi đáng yêu lắm nha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.