Nguyên tác: Lạc Dận.
Edit: Averine.
“Bị anh hầu hạ như vậy thật kỳ quái.” Yên vị trong lòng An Dương, Trữ Triêu Ca đột nhiên nở nụ cười.
An Dương đặt hắn lên giường, chiếc khăn quấn quanh người hắn tuột xuống. Trữ Triêu Ca không kịp làm gì, An Dương đã thấy trên ngực và bụng hắn chi chít những vết bầm.
“Ả đánh cậu?” Ngữ điệu lạnh như băng đến doạ người.
Trữ Triêu Ca không trả lời, ngay từ lúc ở trong xe hắn đã cố quên điều này.
“Ả còn làm gì nữa?”
Đợi một hồi, không thấy hắn trả lời, An Dương cười xấu xa. Cánh tay dài duỗi ra, thô bạo kéo chiếc quần của con người bất lực kia xuống. =)) Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ đáng yêu của Triêu Ca, anh cười tà, nói: “Xem ra cô ta không những cho cậu vài đấm, mà còn tàn nhẫn đến mức muốn tước đi quyền làm cha của cậu a.” Ôi giồi ôi. =))
“An Dương! Chết tiệt, đưa cái khăn cho tôi ngay!” Nhìn khuôn mặt gian tà của An Dương, Trữ Triêu Ca không biết nên xấu hổ hay buồn nữa. Tuy đây không phải lần đầu hắn lõa thể trước mặt An Dương, nhưng mấy lần trước đó đều là ở suối nước nóng cả.
“Được thôi!” An Dương lấy chiếc khăn, huýt sáo. “Triêu Ca a, tôi không nghĩ dáng của cậu vẫn chuẩn như vậy. Chậc, thật sự là tráng kiện a!”
Anh chạm vào vùng ngực và bụng hắn, ngắm gương mặt đã đỏ ửng như cà chua, An Dương cười lớn rồi đắp chiếc khăn lên người Triêu Ca.
“Vì sao hồi đó tôi không nhận ra anh ác ôn như vậy?” Trữ Triêu Ca nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng An Dương vừa trêu chọc hắn.
Bất quá, như vậy cũng tốt, ít ra cũng làm cho bọn họ quên cuộc nói chuyện nghiêm túc vừa rồi ở trên xe.
An Dương nhún vai như không có chuyện gì.”Tôi vẫn vậy mà, có điều cậu không biết thôi.”
Nhìn Trữ Triêu Ca thơ thẩn, máu dê ác ma trong lòng An Dương dần căng trào, anh tiến sát về phía hắn, lấy tay vuốt ngực hắn, nói: “Triêu Ca, hiện tại cậu không thể phản kháng đâu......”
“Anh, anh muốn làm gì?” Hắn có thể cảm nhận được hơi thở của An Dương, muốn tránh nhưng lại tránh không được.
“Cậu đoán xem?” An Dương thổi nhẹ vào bên tai hắn, chậm rãi nói.
“Đáng chết, anh không định tiến tới đấy chứ?” Âm thanh có chút run run. Dễ xương~ X”>
“Đoán tiếp đi.”
“An Dương anh dám! Anh động vào tôi giết anh!”
“Tôi biết tính tình của Triêu Ca mà, lần trước hôn cậu, cậu thật không lưu tình để lại dấu tay trên mặt tôi a!” An Dương xoa xoa chỗ bị đánh.
Trữ Triêu Ca chán chường.
“Tôi không đùa đâu.” An Dương vào phòng tắm rồi trở về bên giường dùng khăn ướt giúp hắn lau sạch chút máu còn trên mặt. Nhìn khuôn mặt trắng hồng mệt mỏi của Trữ Triêu Ca, An Dương cau mày hỏi: “Triêu Ca, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
“Cứ hỏi.” Biết An Dương hay đùa nên cậu có hơi bất đề phòng.
“Cậu thật sự không muốn cùng tôi thử một lần sao?” An Dương hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
Từ khi nào An Dương thích chọc ghẹo hắn vậy? Tuy ngoài miệng ra vẻ tức giận nhưng trong lòng hắn cảm thấy vui vui.
Thấy hắn đã quá mệt, An Dương đắp chăn cho hắn: “Được rồi, cậu ngủ tí đi, chốc nữa tôi đem laptop lại đây, ta cùng bàn về bản thảo.”
An Dương rời đi, Trữ Triêu Ca nhìn chằm chằm lên trần nhà, hắn không ngủ được.
“Uy! Cậu thật không tồi nhỉ?” Thiên Tuân đứng khoanh tay ở cửa nhìn người trên giường.
“Thiên Tuân, cậu tới đúng lúc, tôi cần cậu giúp.” Nhà An Dương chỉ có ba chiếc chìa khoá nằm trong tay mỗi người họ, cho nên khi Thiên Tuân xuất hiện anh không ngạc nhiên lắm.
Thiên Tuân cười, vẫn khoanh tay, đứng bên giường không ngừng cười.
“Sao cậu cười ghê quá vậy?” Trữ Triêu Ca thở dài, hắn cảm giác nụ cười của Thiên Tuân có ý gì đó.
“Triêu Ca, tôi phát hiện cậu và An Dương không tâm đầu ý hợp chút nào nha!” Thiên Tuân cười.
“Chừng nào cậu mới thay đổi đây hả?” Lại thở dài. “Tôi vừa mới cùng An Dương nói về chuyện đó, An Dương nói chúng ta rất quan trọng đối với anh ta.”
“Nhảm nhí.” Thiên Tuân hừ lạnh một tiếng. “Cậu đã phạm sai lầm nghiêm trọng, An Dương không những chẳng trách tội mà còn đi cứu cậu, chiếu cố cậu, tôi cũng không phải thằng ngốc.”
“Thiên Tuân, chuyện đó không phải là vấn đề, hiện tại tôi thật sự cần cậu giúp.” Không để ý tới lời châm chọc của Thiên Tuân, Trữ Triêu Ca bất đắc dĩ nói: “Tôi muốn đi vệ sinh.” Ặc! =))
“Kệ cậu!” Thiên Tuân lập tức lùi lại.
“Giúp tôi đi, An Dương đi rồi, tôi không nhịn được.”
“Công tử, nơi này không có cái thứ gọi là cái bô, công tử nói tôi phải làm sao bay giờ? Tôi cũng không dám dìu công tử tới buồng vệ sinh mà hầu hạ công tử đi vệ sinh đâu a.”
Trữ Triêu Ca không thèm nhắc lại, cũng không để ý đến Thiên Tuân, tiếp tục ngẩn người nhìn trần nhà.
“Ai nha nha sợ cậu rồi!” Thiên Tuân lắc lắc đầu, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng phát hiện ra chiếc bình hoa cổ của An Dương.
“Không được làm vậy, An Dương không thích đâu.” Dường như biết ý đồ của Thiên Tuân, Triêu Ca lên tiếng.
“Bớt nói xàm, hoặc là cậu nhịn đi.” Thiên Tuân tức giận làm rớt chiếc khăn trên người Triêu Ca, nhìn thấy toàn bộ thân thể hắn... Sau đó lại huýt sáo ý châm biếm.
Chết tiệt, thật xấu hổ!
Thiên Tuân đem bình hoa cổ đến đầu giường, không ngừng cười nhìn chằm chằm Trữ Triêu Ca.
“Thiên Tuân, cậu về rồi à?” Mang theo laptop, An Dương nhìn Thiên Tuân cười xấu xa, đi đến bên giường mở laptop ra. “Đã xử lý sạch sẽ?”
“Phải.” Tươi cười, Thiên Tuân cung kính cúi người. “Tôi đến xem Triêu Ca, thoạt nhìn tôi đã biết cậu ta bị hạ dược gây tê, ngủ một đêm sẽ ổn. Không có gì tôi đi trước.”
An Dương gõ bàn phím, gật gật đầu. Thiên Tuân vừa tới cửa, An Dương vẫn cắm cúi vào bàn phím nói: “Thiên Tuân, bình hoa kia tôi tặng cậu, cậu mang đi đi.”
Thiên Tuân cùng Trữ Triêu Ca ngây người, sao An Dương lại biết được? (thì nghe lén chứ gì nữa. =)))