Nguyên tác: Lạc Dận.
Edit: Averine.
“An Dương, Lạc gia đưa thiệp mời tới.” Trữ Triêu Ca đặt bức thiệp lên bàn An Dương.”Là thiệp đính hôn của Lạc Dĩ Mạt.”
An Dương mở thiệp, mặt không biến sắc rồi lại thả tấm thiệp về chỗ cũ.
“Thoạt nhìn thì là do Lạc Dịch gửi tới, hắn muốn ra uy với chúng ta. Tôi đã từ chối rồi.”
“Không cần đâu, chúng ta đi.” An Dương vứt tấm thiệp vào ngăn kéo. “Tôi muốn gặp Lạc Dịch, dù sao Lạc Dĩ Mạt cũng là con của hắn, để xem đến chừng nào hắn mới buông tha đây.”
“Khả......” Im lặng, di động Trữ Triêu Ca vang lên ngắt lời hắn.”Uy, Triêu Ca đây. Thiên Tuân? Có việc?...... Hỗn đản!”
Quay đầu lại nhìn An Dương, liếc mắt một cái, Trữ Triêu Ca cẩn thận che điện thoại chạy đến góc.
“Sao nhanh quá vậy.” Đầu dây bên kia Thiên Tuân cười châm biếm.
“Nhanh cái chó má gì! Thiên Tuân tôi nói cho cậu biết, đừng nghĩ cậu muốn làm gì cũng được!” Trữ Triêu Ca uy hiếp.
“Triêu Ca, với tôi cậu còn giấu giếm gì nữa. Khai thật đi, tôi sẽ không cười cậu đâu.”
“Đồ ngốc, đừng gọi tôi nữa! Chết tiệt, đi chết đi!” Triêu Ca phẫn hận dập máy.
“Thiên Tuân gọi?” Từ khi nào An Dương đã ở sau hắn, đột nhiên lên tiếng thiếu chút nữa làm tim hắn bay ra ngoài.
“...... Ách......” Không biết An Dương có nghe được cuộc đối thoại của họ không, Trữ Triêu Ca chột dạ không dám nhìn thẳng vào mặt anh, thầm nghĩ nên đi nhanh khỏi đây. “Chuyện đó... không có gì đâu, tôi ra đây.”
“Từ từ.” An Dương dùng tay chặn cửa.
Khoảng cách hai người rất gần, gần đến nỗi có thể cảm nhận thấy hơi thở của nhau. Nghĩ đến nội dung cuộc đối thoại vừa rồi, Trữ Triêu Ca cúi đầu, không dám nhìn vào mặt An Dương.
“Triêu Ca, mấy ngày nay tôi luôn băn khoăn một chuyện.” Cân nhắc một lát, An Dương quyết định nói ra. “Cậu nghĩ chúng ta có nên kết giao?”
“Ách?” Trông bộ dáng An Dương không giống đùa, Trữ Triêu Ca sững sờ.
“Tôi biết cậu đang nghĩ gì.”
“An Dương, có quá đường đột hay không......” Trữ Triêu Ca tận lực giao luôn thân xác dính vào cái cửa, hắn chẳng bao giờ nghĩ tới điều này, cứ cho là hắn đã ở bên An Dương rất lâu rồi đi. Hơn nữa, không phải trong lòng An Dương đã có Ân Nhược Triệt rồi sao?
“Tôi biết có hơi đường đột, nhưng không nói ra thì tôi thấy khó chịu lắm.” Đi cứu hắn khi hắn bị bắt cóc, ngày ấy hắn thấy quan hệ giữa hắn và Thiên Tuân không bình thường. Mấy ngày nay trong lòng hắn không hiểu sao lại xao động, An Dương phát hiện, không biết bao giờ Trữ Triêu Ca trong lòng hắn đã có địa vị cao như thế.
Ngay cả Trữ Triêu Ca cũng chưa xác định được, hắn chỉ ái mộ An Dương. Thấy chuyện tình cảm của An Dương lận đận lên xuống, trong lòng của hắn không sao yên được. Rốt cục hắn chỉ quan tâm đến An Dương như anh em thôi.
Nhưng hôm nay An Dương đánh tan làn sương bí ẩn đó, nhưng suy cho cùng bọn họ không biết nên làm thế nào bây giờ.
“An Dương, tôi không muốn làm thế thân cho người khác đâu.”
Trữ Triêu Ca thốt lên làm cả hai ngây ngẩn, hắn không nghĩ hắn lại nói ra lời như vậy.
“Tôi không coi cậu là thế thân cho ai cả.” Lúc sau, An Dương tiếp: “Triêu Ca, cậu có biết là tuy tôi có tình cảm với Ân Nhược Triệt, nhưng cậu ta không phải loại tôi thích. Mà cậu, chỉ có Triêu Ca mới có thể làm tôi suy nghĩ lại, làm tôi yêu thêm một lần nữa. Bởi vì là cậu cho nên An Dương này mới có can đảm tiến thêm bước nữa.”
“Ngày ấy, bị cậu phẫn nộ che mắt, ôm tôi từ phía sau. Rất nhiều năm, tôi chưa từng nghe tiếng lòng cất lên bao giờ. Triêu Ca, cậu biết không? Ngày đó hôn cậu là do tôi kìm lòng không được, cho dù sau đó bị cậu đánh một cái hay nhiều cái tôi cũng không hối tiếc, bởi vì cậu lại một lần làm cho tôi cảm nhận được cảm xúc thật của mình.”
Trữ Triêu Ca nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc của An Dương. Tuy vẻ mặt cậu trông bình tĩnh là thế nhưng trong thâm tâm cũng bối rối không kém.
“Triêu Ca, tôi có tình cảm với Nhược Triệt. Tôi không chắc có quên được cậu ấy hay không, nhưng nếu cậu nguyện ý, chúng ta có thể cùng nhau cố gắng. Cố gắng để bắt đầu một tình cảm khác.” Tiến lên một bước nhỏ, An Dương cơ hồ dựa vào người hắn. “Triêu Ca, cậu có nguyện ý cùng tôi thử kết giao hay không?” (Thực tình là không thích cái chữ “thử” tí nào!:(()
“An Dương...” Không nói nên lời, hắn không biết hiện tại cảm giác của hắn ra sao, hưng phấn, khiếp sợ, vui mừng, kích động. Một lúc sau, nhìn An Dương chăm chú, Trữ Triêu Ca chậm rãi nói: “An Dương, anh biết không? Thiên Tuân cũng họ “Trữ“.”
Trữ Thiên Tuân? Như vậy... bọn họ là anh em?
“Chúng tôi là anh em ruột. Chúng tôi không thể giấu chuyện này mãi.” Trữ Triêu Ca không ngốc, một lúc sau hắn lập tức hiểu được vì sao An Dương đột nhiên lại nảy sinh tình cảm với hắn. Hắn cũng muốn biết vì sao nhiều ngày anh luôn đăm chiêu suy nghĩ chuyện gì, đặc biệt nhắc tới Thiên Tuân, sắc mặt An Dương càng thêm kì quái. “Trước mặt anh, Thiên Tuân bỏ họ “Trữ” đi, bởi vì cậu ấy nói nếu được gọi là “Thiên Tuân” thì dễ nghe hơn.”
Vò đầu, An Dương tươi cười hiểu ý. Triêu Ca không hổ là Triêu Ca, phân tích nguyên do thật rõ ràng, An Dương chậm rãi đưa mặt tới gần, nhẹ nhàng hỏi: “Triêu Ca, tôi hôn cậu được chứ?”
Hắn phải trả lời thế nào đây? Trữ Triêu Ca nắm chặt cà-vạt, bị An Dương nhìn chăm chú như vậy hắn có hơi khó thở một chút.
“Triêu Ca, lần này hôn cậu, cậu có còn đánh tôi nữa không?”
Không đợi Triêu Ca trả lời, An Dương áp môi vào hắn......