Đừng Chọc Nhầm Công Chúa

Chương 73: Chương 73: Mỹ nữ yêu kiều




Người ta thì đang ở du thuyền thoải mái ngắm nhìn núi sông, mà ai đó giờ này phải bận tất mặt mũi lên triều, đấu võ mồm với quan thần, à không, phải nói là đấu trí đấu võ.

Thành thật mà nói quan trường còn ác liệt hơn cả chiến trường. Không có mùi máu tanh nồng nặc, không có khói lửa, không có vũ lực, vũ khí nhưng lại là nơi đoạt mệnh từ tay Diêm Vương. Một câu nói, một hành động, một cử chỉ khinh suốt, cả gia tộc lập tức rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Mà thế sự khó phân, trắng đen đảo lộn, quan hiền lương sáng suốt bị đẩy xuống bờ vựa, gian thần lộng quyền, thời cuộc rối ren,bách tính tiêu điều, triều đình nhũng nhiễu. Mà với sức của một người, đặt lên bàn cân, cũng không thể sánh bằng sức của nhiều người, dù cho thần thông quảng đại cũng bị chúng bức bách đến đường cùng. Gốc rễ của một quốc gia không vững, thử hỏi lòng dân sao yên, thiên hạ sao yên? Một ngày của An Vương đâu phải chỉ là đến để dâng sớ, chàng còn phải gồng mình lên, đấu tranh cho cái thiện, bảo vệ thiên hạ, bảo vệ bách tính.

May thay loạn đảng được từng ngày được thanh trừ, bách tính dần được an cư. Công sức không nhỏ phải nói đến An Vương điện hạ. Kể từ khi Mã Thế Hoan bị vạch trần, triều đình được thanh tẩy không ít, vô số quan lại tham ô cường quyền đã bị quyets sạch khỏi cốt cán của Bạch Li quốc, thay vào đó những anh tài mới có thể giúp ích cho quốc gia.

Kết thúc buổi thượng triều, chính sự đã bàn xong, An Vương từ Từ Chính Điện bước ra, vẻ mặt vẫn băng lãnh và lạnh lùng như thế, không chút xúc cảm, mường tượng như cả thiên địa này không thấy nổi nụ cười của chàng. Là vui, là buồn, nét mặt chàng vẫn chỉ có một. Mà người này, chỉ tùy ý bước xuống bậc vẫn tỏa ra kí thế ngạo nghễ, lạnh lẽo bức người.

- A Luân!

Thanh âm nhẹ nhàng giữa ánh dương, như là tiếng đàn thanh thoát vang lên từ sâu thẳm trong rừng núi chợt truyền vào tai. Chàng dừng bước, theo tiếng gọi mà quay đầu. Gương mặt ấy, mái tóc đen mượt ấy, đôi mắt trong xanh tựa hồ ấy, vẫn là gương mặt quen thuộc ngày nào nhưng hôm nay trông thật khác lạ. Người trước mặt mặt xiên y màu hồng yêu kiều thướt tha, tóc cao bối gọn, đầu cài trâm ngọc, thắt lưng ngân quang sáng chói. Từng đường nét trên bộ y phục lộng lẫy đều thêu chỉ vàng, chỉ bạc, chỉ ngũ sắc, kỳ công mà tạo thành.

Thiếu nữ ấy dung mạo như hoa, đôi mắt thủy bích trong xanh, đôi má hồng hào như cánh hoa đào. Thiếu nữ xuất hiện trước mắt, thần tình Định Luân rơi vào hoảng hốt, ngạc nhiên, nghi hoặc, một loạt cảm xúc cứ xen nhau tiếp diễn. Chàng đứng đó, sững người trong giây lát.

- Huynh... sao nhìn ta như vậy?

Lý Nhã Kỳ nghiêng nghiêng người nhỏ nhẹ hỏi, dáng vẻ vô cùng kiều diễm và xinh đẹp. An Vương khôi phục ý thức, bình thản đáp:

- Không có gì, chỉ cảm thấy dáng vẻ của cô hiện giờ... có hơi... khác biệt.

- Khác biệt? Không đẹp sao?

Nàng mỉm cười xoay mọt vòng, y phục bồng bềnh thướt tha bay trong gió. Chàng chỉ đứng đấy nhìn, cẩn thận đánh giá mỹ nhân trước mắt hết thảy một lượt, cuối cùng chỉ buông ra hai chữ:

- Rất đẹp!

- Ta bây giờ, so với lúc trước, huynh thích dáng vẻ nào hơn?

Định Luân không nghĩ nhiều, thản nhiên đáp:

- Không thích, cũng không ghét.

Chàng đã thấy qua cả trăm cả ngàn dáng vẻ của nàng, nhưng hôm nay, chàng mới thấy một Nhã Kỳ như vậy, xinh đẹp và dịu dàng như thế. Bảy năm cùng chàng tác chiến nơi sa trường, chưa một lần nàng mặc xiên y, chưa một lần nàng tô son điểm phấn. Trong mắt nàng chỉ có đại cục, chỉ có giang sơn, chỉ lo cho bách tính.Chỉ thấy nàng mặc khôi giáp, mặc áo gấm của nam nhi. Chỉ thấy một Nhã Kỳ mạnh mẽ quyết đoán, cương trực thẳng thắn. Có thể, nàng sớm đã xem mình như nam nhân, trong tiềm thức của tướng sĩ, Lý Nhã Kỳ, tướng quân họ sùng bái là một nữ nhân còn mạnh mẽ hơn cả nam nhân.

Nhìn thiếu nữ e lệ, thẹn thùng, thục nữ trước mặt và Lý tướng qân oai hùng mạnh mẽ trên sa trường, thật không dám tin hai người là một.

- Bộ y phục này là do Thái Hậu ban thưởng, hôm nay diện kiến bà, ta đương nhiên không thể thất lễ. Bằng không phải quy vào tội đại “đại bất kính”

Bắt gặp ánh mắt vô cùng kinh ngạc, vô cùng khó hiểu của chàng, Nhã Kỳ chỉ đành vội vàng giải thích.

- Ừm.

Định Luân tĩnh thản đáp, lại nói thêm:

- Dù sao cũng là nữ nhân, cần phải đối xử tốt với bản thân mình chút, sau này cứ mặc như vậy đi.

Nàng không trả lời, cũng không biết là nên từ chối hay đồng ý, chỉ thấy chàng nói rất có lý. Nhìn vào đôi mắt đen ấy, đôi mắt đen phủ một tầng sương mù, con ngươi đen huyền rơi vào vực sâu không thấy đáy, tựa hồ như đang suy tính điều gì. Thật lâu sau đó, nàng mới hỏi:

- Trong triều hôm nay có chuyện gì? Huynh lại để tâm đến vậy?

- Không có gì, chỉ là... “hắn” không đến.

- Huynh đang nói Bát Vương gia? Ta nghe nói sáng sớm hôn nay ngài ấy đã xuất thành, hình như là đến thành Hạ, thảo phạt sơn tặc.

Định Luân hờ hững đáp:

- Ra vậy....

Nhã Kỳ lại hỏi:

- Huynh là đang suy nghĩ điều gì? Sao huynh phải để ý đến ngài ấy như vậy?

- Ngô Tử Lâm... Ngô thị... bọn họ.... chúng ta...

Ánh mắt chàng lặng lẽ rơi vào người của Nhã Kỳ, thanh âm nhỏ đến mức ngay cả nàng cũng không nghe thấy. Lời nói lấp lửng, nửa có nửa không, ý.... làm người ta khó đoán. Mà chàng chợt nhớ ra điều gì đó, mi tâm rũ xuống, bỗng nhiên căng lên, đôi lông mày giật giật, mắt phượng nheo lại. “ Hắn, hắn đi... vậy nàng ấy không phải cũng... theo hắn hay sao? Tên này... quá xảo trá rồi! Nữ nhân của ta, cũng muốn cướp!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.