Đôi mắt của Định Luân chợt ánh lên một tia sắc bén, cả người bừng bừng nộ khí, một loại sát khí ngột ngạt đến khó chịu tức khắc tỏa ra.
- Huynh làm sao thế? Không khỏe?
Nhã Kỳ nhìn người trước mặt tỏa ra sát khí u ám và đáng sợ, mâu quang vô tình quyets ngang qua. Ánh mắt như xuyên thủng chín tầng trời. Chưa bao giờ nàng cảm thấy chàng thần khí tệ đến như vậy. Hẳn là đang tức giận? Nhưng mà cớ sao lại giận?
- Không nhìn ra huynh tức giận lại trông khó coi như vậy!
Định Luân sực tỉnh ngộ, thần tình trong ánh mắt thu lại. Một khắc này, tâm chàng lặng như nước, bình thản không gợn sóng. Chỉ để cho Nhã Kỳ đứng cạnh lòng đầy nghi hoặc, tự hỏi bản thân vừa rồi có phải là hoang tưởng của nàng? Phút chốc mọi thứ đều trở nên mơ hồ, mờ mịt, không rõ ràng.
- Phía Thế Tử có động tĩnh gì không?
Một câu hỏi cắt ngang một mớ hỗn độn trong lòng nàng, kéo nàng trở về hiện thực.
- Hả??
Nhã Kỳ có chút hoảng, sau đó mới lấy lại bình tĩnh rồi nói tiếp:
- À, về Mộ Dung Khanh, đúng như huynh đoán, hắn ta bắt tay với Tề Gia Thụy rồi, bọn chúng muốn soái ngôi. Ý định lật đổ hoàng thượng vào Thọ Yến của Thái Hậu.
Chàng nhíu mày, phóng tầm mắt ra xa, khóe môi nhếch lên cười.Tựa như là vạn vật của thế gian, sự vận hành của không gian, tất thảy mọi việc đều nắm trong lòng bàn tay, mọi việc đều theo ý chàng mà tự hoàn thành. Sau đó chàng thốt lên một câu:
- Hừm.. Quả nhiên!
Sau đó dời mắt về phía nàng, kiêu ngạo nói:
- Lại có kẻ tự mình chui vào rọ, miếng bánh này quả là từ trên trời rơi xuống. Hahaha... Không sao, đến một tên, diệt một tên. Đến mười tê, diệt mười tên. Đến trăm tên, diệt trăm tên. Ta nhất định là sẽ dọn sạch sẽ đường trước khi lên nắm quyền. Nhã Kỳ à.... Cô từng nghe qua câu “thông minh quá bị thông minh hại chưa?“. Hà, chỉ những kẻ ngu ngốc, may ra mới có thể sống tốt chút.
Nhìn nam nhân bá quyền ngạo mạn trước mặt, lời này... thật sự là lời của An Vương điện hạ, An đại tướng quân cô từng quen đang nói ư? Quả thực, kẻ không có dã tâm đúng là không thể thống nhất thiên hạ, thái bình thịnh thế, chỉ có người này mới làm được.
Thoáng chốc, hai người đã đi dến cánh cổng cao lớn của Tử Cấm Thành. Cổng thành được mở, một luồng ánh sáng chói lọi tràn vào khiến người ta không tự chủ được mà lấy tay che mắt. Mở mắt nhìn lần nữa, khung cảnh bên ngoài nhộn nhịp và tấp nập, người người qua lại đông như kiến, thật sự bình yên đến lạ thường. Ánh mắt nàng lại dâng lên sự đau xót, đâng lên nỗi bi ai. Những sinh mệnh này... rồi sẽ đi về đâu? Một khắc này, nàng đã hạ quyết tâm, nhất định bảo tận trung tận lực bảo vệ quốc gia, hi sinh vì bá tánh.
Xa xa đằng kia, một cỗ xe ngựa khoan thai đi tới, người từ trong xe vén rèm ra.
- Điện hạ!
Nghe thấy tiếng gọi của Cận Vệ, chàng định bước đi nhưng rồi lại quay đầu nhìn nàng:
- Ta phải hồi phủ. Thuận đường, đi chung đi.
Nàng tươi cười, vui vẻ đồng ý:
- Được!
Hai người từ từ bước lên xe, chàng lên trước, nàng theo sau. Hắc mã “hí” vang một tiếng rồi sải bước, chiếc xe ngựa cũng từ từ lăn bánh, tốc độ vừa phải, không nhanh không chậm. Lát sau, ba người đã ngồi an ổn bên trong. An Vương ngồi chính giữa, Nhã Kỳ và Bắc Cận Vệ ngồi hai bên cánh phải trái. Bắc Trấn Thành nhìn mỹ nữ trước mặt, không khỏi ngạc nhiên mà thốt lên:
- Ách!? Đây không phải là Lý tướng quân oai phong thần võ của chúng ta hay không? Từ khi nào lại biến thành thiếu nữ yểu điệu nhu mì rồi?
Nàng nghe xong, khuôn mặt lập tức liền biến sắc. Còn phải nói, bộ dáng quá lạ lẫm này khiến Bắc Trấn Thành kinh ngạc không thôi, đôi tròng mắt chăm chú nhìn nàng mà nó như muốn rơi ra ngoài. Mà vẻ mặt e dè ngượng nghịu kia, khuôn mặt đỏ ửng tận mang tai ấy dọa cho cậu ta suýt nữa ngạc nhiên đến bất tỉnh tại chỗ. Tay gãi gãi đầu, Bắc Cận Vệ liền nghi hoặc lắp bắp:
- Còn... còn biết ngượng à? Điện hạ, vị cô nương này là muội muội của Lý tướng quân phải không? Tuy... tuy là có vài phần giống nhau, nhưng mà tính cách hai người này... thực sự là quá khác biệt rồi!
Nhã Kỳ thực sự là không thể nghe tên đầu đất này nói thêm gì nữa, chỉ đành vung nay, một phát đánh ngay vào đầu cậu ta để đỡ nói mê nói sảng. “Bốp “, ''bộp“.
- Bắc Cận Vệ, bôi nhọ tướng quân, hành vi không đứng đắn, ngươi đáng tội gì?
Nhã Kỳ nghiêm nghị nói, dáng vẻ cứng rắn và kiên quyết, ánh mắt sắc bén như kiếm tuyết lạnh lùng quét qua.
- A! Lý tướng quân thật này! Ta lại còn tưởng.... Hahaha...
Bắc Trấn Thành lại từng chút cẩn thận đánh giá, vẻ rất hài lòng:
- Ừm... Rất xinh đẹp. Không ngờ bên cạnh chúng ta, ngoài là một tướng quân đa tài, cô còn là một mỹ nữ tuyệt sắc nha!
Nhã Kỳ cười cười, nét mặt vô cừng ưu nhã, tự tin mà hỏi:
- Ta thế này có phải là sánh ngang với giai nhân mỹ nữ trong thiên hạ rồi không?
Bắc Trấn Thành cẩn thận suy nghĩ, trầm tư một lúc cuối cùng mới đưa ra lời nhận xét:
- À... xem nào.... Nếu xét về dung mạo, tướng quân đúng là có vài phần tư sắc, rất xuất chúng. Nữ nhân mà ta gặp gỡ cũng không nhiều, nhưng mà cũng chưa có ai xinh đẹp hơn cô. Dĩnh Ninh quân chuá Mộ Liên, Hàn Dung của Hàn Phủ, Vệ tẩu tẩu hài hòa thanh nhã, Vệ Tiểu Cảnh trong sáng dễ thương... Kỳ thực là không ai bằng được tướng quân. Mà nếu xét về phong thái, ta vẫn cảm thấy... cô lại không bằng một người...
An Vương nghe thuộc hạ của mình nói vậy, khóe miệng bất giác nhếch lên cười, ý cười tràn ngập trong đôi mắt, cũng có thể nói là phần nào đoán được người mà Bắc Cận Vệ muộn nói đến là ai rồi...