Tống Yếm không biết tại sao người muốn đổi điều hòa mà làm hết mọi cách, vào giờ khắc này lại một thân tây trang nhân mô cẩu dạng đứng trong sảnh tiệc nhiệt độ ổn định suốt 24 giờ của khách sạn năm sao.
Cũng không biết tại sao cái người ngay cả bánh kem cũng tiếc tiền mua, giờ khắc này lại là nhân vật chính tốn hơn mấy chục vạn tệ để tổ chức một bữa tiệc tối toàn người xa lạ.
Càng không biết tại sao một nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần ba mẹ mất sớm trên có một bà nội 70 tuổi dưới có một em gái 3 tuổi cuộc sống khó khăn bán mình bán nghệ, giờ khắc này lại lắc mình biến thành một công tử có tiền có thế.
Nhưng mà cậu biết một chuyện, đó chính là tên chó Hạ Chi Dã lừa tiền lừa sắc hôm nay tất phải chết không được tử tế.
Nhớ đến việc Hạ Chi Dã giả nghèo, tỏ vẻ tội nghiệp, Tống Yếm bỗng siết chặt hộp quà trong tay.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Chi Dã mặc tây trang được đặt may riêng cực kỳ đắt tiền nhưng lại quấn một cái khăn quàng cổ rách nát giá một trăm tệ mua một tặng một trước cổng trường, mặt không cảm xúc giơ hộp quà trong tay lên: “Chúc Hạ đại thiếu gia của chúng ta sinh nhật vui vẻ, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
Mặc dù giọng điệu lạnh nhạt giống như AI, còn mô phỏng hoàn hảo theo câu nói cửa miệng âm dương quái khí 'Tống đại thiếu gia của chúng ta' của Hạ Chi Dã, nhưng khi nghe thấy bốn chữ 'thọ tỷ Nam Sơn' vẫn có vẻ quỷ dị âm trầm không hiểu ra sao.
Nhưng vẫn hài hòa hơn cả vạn lần so với khung cảnh bạo lực đẫm máu cấm trẻ dưới 18 mà hắn đã tưởng tượng.
Thế cho nên Hạ Chi Dã có chút được cưng mà sợ.
Chẳng lẽ Tống Yếm nể tình hôm nay là sinh nhật hắn nên không định so đo với hắn?
Nghĩ thế, đối diện với ánh mắt lạnh lùng tàn khốc 'cậu dám hành động thiếu suy nghĩ thì tôi sẽ xử tử cậu ngay tại chỗ' của Tống Yếm, thận trọng mở hộp quà ra: “Cảm...”
Cảm.
Chữ 'ơn' thứ hai bỗng mắc nghẹn ngay trong cổ họng ngay khi nhìn thấy con dao găm lộng lẫy tinh xảo sắc bén bóng loáng đang nằm gọn trong hộp quà.
Hạ Chi Dã cảm thấy Nam Sơn trong miệng của Tống Yếm có khi chỉ đứng lặng lẽ trên thế gian vỏn vẹn có mười bảy năm.
Hắn thậm chí đã tưởng tượng ra viễn cảnh khi con dao này cắm thẳng vào yết hầu của bản thân.
Nhận thấy được sự cứng đờ của Hạ Chi Dã, Tống Yếm mới lạnh lùng mở miệng thêm lần nữa: “Thế nào, Hạ đại thiếu gia của chúng ta không thích?”
“Thích.”
Không dám không thích.
Hạ Chi Dã thật cẩn thận đậy nắp lại, nhìn Tống Yếm, cười cực kỳ dịu dàng hiền thục, “Chỉ cần là do cậu tặng thì tôi đều thích.”
Ông Hạ và Tống Minh Hải vốn đang cảm thấy giữa hai người có chút kỳ kỳ quái quái, nghe thấy lời này, xem như hoàn toàn phát hiện ra có chỗ không đúng: “Hai đứa quen nhau từ trước à?”
“A, đúng.” Hạ Chi Dã vội cười tóm lấy Tống Yếm kéo vào trong lồng ngực, gắt gao giữ chặt bả vai cậu. Sau khi giam cầm sự tự do thân thể của cậu mới giới thiệu, “Đây là bạn cùng bàn kiêm bạn cùng phòng của con, Tống Yếm, cũng là bạn... Ấy! Bạn bè.”
Lúc Hạ Chi Dã nói đến từ 'bạn', thịt mềm ngay eo bỗng chợt bị người trong lồng ngực tàn nhẫn dùng hai ngón tay vặn xoắn lại, đau đến mức trực tiếp giúp hắn đả thông hai mạch Nhâm Đốc.
Thế mà kẻ phạm tội vẫn mặt không cảm xúc, bất động thanh sắc, bộ dáng lạnh lùng như hoa trên núi cao như cũ.
Vì thế nên hắn chỉ có thể cố nén cơn đau, duy trì nụ cười khéo léo: “Bạn nam của con, bạn thân nhất luôn ấy, không gì sánh nổi.”
“Ồ?” Ông Hạ nghe thấy lời này, dường như rất ngoài ý muốn, nhìn về phía Tống Minh Hải, “Cháu nhà thế mà cũng học trường Tam trung à?”
Công ty nền móng vững vàng ở Bắc Kinh như Tống Minh Hải, tại sao lại đưa con trai bảo bối của mình đến Tam trung Nam Vụ học tập?
Nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra.
Tống Minh Hải cũng không ngờ rằng nhà họ Hạ người ta lại để cháu trai cưng của mình học tại trường công lập với điều kiện hết sức bình thường như Tam trung, cảm giác có hơi không hợp với lẽ thường.
Cơ mà dù kinh ngạc khá nhiều, nhưng ông ta vẫn cảm thấy vận khí của bản thân may mắn nhiều hơn, nhìn quan hệ của Tống Yếm và đứa cháu trai nhà họ Hà hình như không phải là kiểu thân thiết bình thường, vậy thì quan hệ của ông ta và ông Hạ cũng vịn vào đó mà càng thêm dễ dàng.
Vì thế cười cười gật đầu: “Đúng vậy, chủ yếu là cảm thấy không thể quá nuông chiều con trai, nếu không sau này trưởng thành chịu đựng nổi khi thất bại, nên tôi mới để một mình nó đến đây rèn luyện.”
“Ừ, cậu nói cũng đúng, con gái phải nuôi trong giàu sang, con trai phải nuôi trong nghèo khó. Giống như nhà của chúng tôi vậy, nuôi thả, muốn làm gì thì làm, mặc kệ nó, nếu là việc mình muốn làm thì bản thân phải nghĩ cách, trong nhà tuyệt đối không giúp đỡ cũng không cho tiền.”
Ông Hạ cười chống cây gậy trong tay của mình, truyền dạy kinh nghiệm bồi dưỡng của bản thân, “Cơ mà cu cậu biết phấn đấu, dù nuôi thả nhưng nó không có đi lầm đường, vẫn luôn nhất lớp, mấy hôm trước còn đạt được huy chương vàng Olympic quốc gia, miễn cưỡng không để cho tôi mất mặt.”
“Khó lắm mới gặp được một đứa nhỏ vừa hiểu chuyện vừa ưu tú như vậy, lớn lên cũng anh tuấn lịch sự, cao lớn đẹp trai, tính cách cũng rất tốt. Nếu không phải tôi không có con gái, nói không chừng tôi đã muốn cướp thằng bé về làm con rể rồi.”
Tống Minh Hải chìm nổi trong thương trường lâu rồi, đã luyện ra bản lĩnh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Một câu nói dí dỏm đơn giản nhưng vẫn khiến ông Hạ thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần, cười ha hả: “Tiểu Yếm nhà cậu mới là lớn lên anh tuấn, xem này, đẹp trai hơn nhiều so với mấy người phát ngôn của công ty chúng tôi, sau này người muốn làm con dâu của nhà họ Tống các cậu chắc chắn phải xếp hàng dài chờ đợi.”
Nhưng không sao.
Cháu nội của ông xếp ngay vị trí đầu tiên đây, còn mới đi xếp hàng bốc số ngay hôm nay thôi đó.
Hạ Chi Dã một bên chịu đựng công kích véo thịt giết người không thấy máu của Tống Yếm, một bên cười tươi mở miệng: “Ông nội, lời này của ông cứ như nói Tống Yếm chỉ được có mã ngoài vậy, rõ ràng thành tích của người ta cũng rất tốt. Đồng hạng nhất với con trong kỳ thi chung lần trước là cậu ấy, cậu ấy còn giành giải nhất cuộc thi diễn thuyết cúp Thanh Tài ngay hôm qua nữa đó. Đúng không, chú Tống?”
Chỉ cần Hạ Chi Dã cong cặp mắt đào hoa cười rộ lên là đã có một loại ma lực thần kỳ hạ gục nam nữ già trẻ, khiến người khác không tự giác hạ thấp trí lực, buông bỏ phòng bị.
Hơn nữa sẽ không có ai để ý việc người khác khen con trai ruột của mình, Tống Minh Hải cũng cười nói: “Thằng nhóc nhà chú quả thật xem như khá biết tranh đua.”
Những người xung quanh cũng vội vàng phụ họa tán dương: “Tổng giám đốc Tống quá khiêm tốn, việc này sao lại bảo xem như khá biết tranh đua được, đây là quá biết tranh đua mới đúng.”
“Quả nhiên là gia đình có truyền thống học giỏi, xem đi, hai cậu nhà ông Hạ và tổng giám đốc Tống đều ưu tú như vậy.”
“Chứng tỏ gen di truyền quả thật rất mạnh mẽ.”
“Không phải vậy à, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột thì biết đào hang.”
“Đúng vậy, hổ phụ không sinh khuyển tử, chú đây rất xem trọng hai đứa.”
...
Lời khách sáo xu nịnh không ngớt bên tai.
Trên mặt Tống Minh Hải cũng luôn treo một nụ cười khiêm tốn ôn hòa của quân tử.
Hạ Chi Dã lại cảm thấy cảnh tay của người đang được hắn ôm càng ngày càng dùng sức, vì thế nhẹ nhàng lôi cậu vào trong lòng ngực làm như trấn an, sau đó mới cười với Tống Minh Hải: “Cơ mà chú Tống à, có phải chú chưa biết việc Tống Yếm bị oan không ạ?”
Lúc hắn hỏi câu này, Tống Yếm đang vặn eo của Hạ Chi Dã bỗng dừng lại, Tống Minh Hải vốn cười rất phong độ nhẹ nhàng nhận lấy lời khen của mọi người, cánh tay đang giơ ly rượu lên cũng hơi khựng.
Nhưng ông Hạ lại là người phản ứng đầu tiên, hơi nhíu mày: “Bị oan là sao vậy?”
“Ồ, cũng không có gì.” Hạ Chi Dã giải thích, “Chỉ là cúp Thanh Tài năm ngoái có người sao chép bản thảo của Tống Yếm, tự mình nhảy xuống từ ban công lầu ba để vu oan cho Tống Yếm, cuối cùng Tống Yếm bị hủy bỏ giải thưởng, sau đó còn bị chú Tống trừng phạt chuyển đến Tam trung Nam Vụ. Hai ngày trước mới vừa rửa sạch oan khuất đấy ạ.”
Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, nghe cứ như không phải chuyện hệ trọng, nhưng mấy người ngồi xung quanh đều đã thành tinh, ai mà không thể não bổ ra trong câu nói 'bị trừng phạt chuyển đến Tam trung Nam Vụ' rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu việc chứ.
Sắc mặt của Tống Minh Hải khẽ biến, vừa định mở miệng giải thích, Hạ Chi Dã đã cười tươi giải vây giúp ông ta: “Cơ mà chú Tống làm vậy nhất định cũng là do không muốn Tống Yếm đi sai đường, mới dùng thủ đoạn nghiêm khắc như thế, con nghĩ Tống Yếm chắc chắn có thể hiểu được, bây giờ cậu ấy đã không cần phải uống thuốc ngủ nữa rồi.”
Mới nghe có vẻ hơi hỗn loạn khó hiểu, nhưng cẩn thận suy nghĩ, lượng tin tức lại rất lớn.
Bây giờ không cần uống thuốc ngủ nữa, như vậy nghĩa là trước kia có cần.
Cho nên Tống Minh Hải vì muốn dạy dỗ con trai mà dùng thủ đoạn nghiêm khắc cỡ nào mới cỏ thể khiến cho một đứa trẻ mười mấy tuổi phải uống thuốc trị liệu?
Hơn nữa, nếu Tống Yếm thật sự làm sai thì thôi không nói, kết quả là do người ta bị vu oan.
Vậy tại sao lúc đó người làm ba như Tống Minh Hải lại không điều tra ra chân tướng? Tại sao lại không tin tưởng con trai của mình? Tại sao lại muốn một mực nghiêm trị con trai?
Hơn hết, vợ trước của Tống Minh Hải mất sớm, người vợ hiện giờ là do cưới lần hai cũng không phải bí mật, ánh mắt của phần lớn khách mời đang ngồi ở đây nhìn về phía Tống Minh Hải bỗng có thêm vài phần suy tính cổ quái.
Hình tượng phụ tử từ hiếu mà Tống Minh Hải vừa mới thiết lập tràn ngập nguy cơ, thế nhưng người khởi xướng vẫn mỉm cười lễ phép thân thiện, trưởng bối sau lưng hắn lại là người mà hiện giờ ông ta không thể đắc tội được.
Vì thế chỉ có thể tiếp tục duy trì hình tượng người ba tốt của mình, phản bác: “Quả thật lúc đó là do chú không hiểu chân tướng của sự việc, bởi vì chú thật sự không ngờ rằng tâm cơ của một nam sinh cấp ba mười mấy tuổi lại thâm trầm như vậy.”
Hạ Chi Dã tỏ vẻ hiểu biết gật gật đầu: “Tâm cơ của nam sinh cấp ba mười mấy tuổi quả thật có khi sẽ thâm trầm hơn một doanh nhân trên bốn mươi tuổi, lúc đó chú Tống không ngờ được cũng là điều bình thường.”
Dù ai nghe câu này cũng thấy giống như đang chê cười.
Sắc mặt Tống Minh Hải thoáng chốc trở nên khó coi.
Hạ Chi Dã vẫn cứ bất giác hồn nhiên, chỉ nghiêng đầu, bày ra vẻ mặt đơn thuần ngây thơ của thiếu niên: “Vậy là sau khi chú Tống biết rõ chân tướng chắc chắn rất áy náy đúng không ạ? Nhưng mà không sao, con tin rằng chỉ cần chú thành tâm nói xin lỗi Tống Yếm, cậu ấy nhất định sẽ không trách chú đâu.”
Ngón tay nắm ly rượu của Tống Minh Hải dùng sức đến mức biến thành màu xanh, trên mặt vẫn thân sĩ ôn hòa như cũ: “Đương nhiên, Tống Yếm luôn là một đứa nhỏ hiểu chuyện, sau này chú nhất định sẽ thật tâm xin lỗi, đây là điều chú nên làm với tư cách một người ba.”
“Oa, chú Tống tốt ghê, vậy không bằng cứ xin lỗi ngay luôn đi ạ, bây giờ nhiều người như vậy, Tống Yếm chắc chắn sẽ xấu hổ khi làm mình làm mẩy như trẻ con, cậu nói đúng không, Tống Yếm?” Hạ Chi Dã nghiêng đầu chớp chớp mắt với Tống Yếm.
Tống Yếm vốn không trông cậy vào việc Tống Minh Hải sẽ xin lỗi cậu, còn xin lỗi trước mặt công chúng, cũng không muốn khiến cho mọi chuyện trở nên quá khó coi, xoay người chuẩn bị rời đi, lại bị Hạ Chi Dã gắt gao giữ chặt bả vai đứng im ngay tại chỗ.
Mà nụ cười thân sĩ trên mặt Tống Minh Hải cũng càng ngày càng lãnh đạm.
Ông ta có thể tùy tiện gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ trên thương trường, nhưng chỉ cần về nhà, ông ta nhất định phải là người chủ gia đình chân thật đáng tin không chấp nhận sự khiêu chiến.
Sở dĩ lúc đó ông ta trừng phạt Tống Yếm nghiêm khắc như vậy, thay vì nói là trừng phạt những sai lầm có khả năng tồn tại của Tống Yếm, thì không bằng cứ nói là muốn trừng phạt việc Tống Yếm kiệt ngạo khó thuần trước sau không chịu cúi đầu nhận lỗi.
Cho nên bảo ông ta xin lỗi Tống Yếm trước mặt công chúng, không khác nào sự sỉ nhục lớn nhất với người chủ gia đình như ông ta.
Hơn nữa Tống Yếm là con của ông ta, ăn uống mặc ở và ngay cả tính mạng này cũng là do ông ta cho cậu, có tư cách gì để yêu cầu ông ta xin lỗi?
Nhưng mà ánh mắt mọi người nhìn về phía ông ta dù nhiều hay ít cũng cất giấu một chút bất mãn và khiển trách, thậm chí ông Hạ còn trực tiếp nhíu mày, nắm cây gậy trong tay gõ xuống mặt đất, bất mãn nói: “Minh Hải, cậu thân là ba ruột, hẳn phải làm gương tốt.”
Từ trước đến nay, gia phong của nhà họ Hạ vẫn luôn nổi tiếng với bên ngoài.
Ông Hạ càng có tiếng là người coi trọng nhân phẩm.
Nếu bây giờ ông ta để lại ấn tượng khắc nghiệt nghiêm khắc, độc đoán chuyên quyền, bảo thủ, không muốn trả giá cho những sai lầm của mình, đó sẽ là một cản trở rất lớn cho việc hợp tác sau này.
So sánh với lợi ích vô cùng to lớn trên thương trường, tôn nghiêm và uy tín của người chủ gia đình như ông ta bỗng có vẻ không được đáng giá cho lắm.
Vì thế mặc cho nội tâm đã sớm tức giận đến mức tăng huyết áo, nhưng vẫn nắm chặt ly rượu, giữ vẻ mặt cha già hiền lành nhìn về phía Tống Yếm.
“Ông Hạ nói đúng, tiểu Yếm, lúc trước là do ba không tin con, không thể ủng hộ con vô điều kiện, cho nên mới khiến con chịu nỗi oan lớn và thương tâm như vậy, là ba có lỗi với con. Sau này ba sẽ sửa, sẽ tin tưởng con, tôn trọng con, bảo vệ con, nếu gặp chuyện sẽ bàn bạc với con trước, tuyệt đối sẽ không xảy ra những việc như lúc trước, con có thể tha thứ cho ba được không?”
Giọng điệu khiêm tốn ôn hòa, thậm chí giữa sự thành khẩn còn lộ ra một chút hèn mọn muốn khẩn cầu tha thứ.
Mặc dù biết đối phương đang diễn kịch, nhưng bình sinh có thể nghe thấy Tống Minh Hải ăn nói khép nép với mình trước mặt nhiều người như vậy, Tống Yếm nhất thời vẫn có chút buồn cười.
Tống Minh Hải mất mặt không?
Mất mặt.
Bản thân cậu sẽ tha thứ cho ông ta chứ?
Không.
Hạ Chi Dã cũng biết đáp án của Tống Yếm, cho nên không để câu hỏi này nhắm vào người cậu quá lâu.
Chỉ thuận tay ôm chặt cậu một chút, cười với Tống Minh Hải: “Chú Tống quả nhiên là một người cha tốt, xem ra sau này con phải kể với ông nội về cách chú Tống làm phụ huynh ra sao, để ông nội học theo, nếu không suốt ngày chỉ biết chuyên quyền không chế con thôi.”
“Ha, cái thằng nhóc lì lợm này, gan to ra rồi đúng không, thế mà dám sắp đặt cho ông nội con à.” Ông Hạ tóm lấy cây gậy giả vờ muốn đánh Hạ Chi Dã, “Ông mới là người phải giao lưu với chú Tống của con, làm cách nào để nuôi được một đứa nhỏ xinh đẹp ngoan ngoãn như Tống Yếm! Không giống con, một ngày không chọc giận ông là trong lòng không thoải mái.”
Ông Hạ sống đến tuổi này, đã sớm thành tinh, sao mà không nhìn ra tâm tư nhỏ của Hạ Chi Dã được chứ.
Đơn giản là muốn ra mặt giúp bạn của hắn mà thôi.
Cái gọi là sau này kể việc phải làm phụ huynh như thế nào, cũng là đang ám chỉ Tống Minh Hải, nếu sau này ông ta trả đũa Tống Yếm, Hạ Chi Dã sẽ cáo trạng với ông cụ.
Cáo mượn oai hùm, chó cậy gần nhà.
Trong lòng ông Hạ khinh thường nhìn thằng cháu ruột của mình, nhưng mà ông cụ ít nhiều cũng từng nghe qua tác phong sinh hoạt cá nhân của Tống Minh Hải, đại khái đoán được đứa nhỏ Tống Yếm này sống ở nhà cũng chẳng mấy thoải mái, cho nên khinh bỉ thì khinh bỉ, vẫn thuận tay bán phần ân tình này cho đứa cháu nội của mình.
Cuối cùng, không đợi Tống Minh Hải mở miệng, đã ghét bỏ vẫy tay với Hạ Chi Dã: “Được rồi, người trẻ tuổi như mấy đứa nhanh đi chơi phần mình đi, đừng làm ông già thúi này tức giận nữa.”
Sau đó cười cười chỉ về phía bàn trà: “Đi thôi, Minh Hải, nói chuyện hai câu với ông già này nhé?”
Tống Minh Hải sao mà không đồng ý được, mặc cho trong lòng đang nhịn một bụng lửa giận, cũng chỉ có thể cố gắng nhịn xuống, khiêm tốn cười nói: “Vậy thì mời ông Hạ sẽ chỉ giáo nhiều hơn.”
Một đầu khác, Hạ Chi Dã quang minh chính đại dẫn Tống Yếm rời khỏi đám người, đi vào trong phòng VIP, sau khi xác nhận bên trong không có ai mới đóng cửa, cười khoe khoang: “Thế nào, bạn trai của cậu là tôi đây vừa nãy có phải rất đàn...”
Ông.
Vốn đang hân hoan muốn tranh công với Tống Yếm, nhận được sự cảm kích của người đẹp rồi lấy thân báo đáp, kết quả chỉ mới đóng cửa, vừa quay đầu lại, đã đối diện với một lưỡi dao găm tinh xảo sắc bén.
Cán dao được những ngón tay thon gầy tái nhợt nắm chặt, đường gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay, báo hiệu sát ý lạnh thấu xương của người cầm dao.
Mà lưỡi dao chém sắt như chém bùn tràn ngập sát khí đang không nghiêng không lệch nhắm thẳng vào yết hầu yếu ớt của hắn.
Khoảng cách để cắt vỡ động mạch chủ, chỉ có một bước ngắn.
Khoảnh khắc đó, là khoảnh khắc cận kề cái chết cuối cuộc đời ngắn ngủi xán lạn của Hạ Chi Dã.
Vì thế nên chữ 'ông' kia đã bị hắn sống sờ sờ nuốt vào bụng.
Vừa nãy hắn có đàn ông không thì không biết.
Nhưng những ngày tháng còn lại của hắn nhất định sẽ rất khó sống.
“À ừm, Yếm cưa, cậu nghe tôi giải thích đã...”
Hạ Chi Dã thật cẩn thận nắm lấy lưỡi dao, muốn để nó cách xa cần cổ cao dài tuyệt đẹp của mình ra một chút.
Nhưng mà vừa mới cử động, đã nghe thấy Tống Yếm lạnh lùng nói: “Muốn chết ngay bây giờ đúng không?”
“...”
Không muốn.
Thế nên Hạ Chi Dã rũ tay xuống, ngoan ngoãn đứng im tại chỗ, không nhúc nhích nhìn sát thủ lạnh lùng vô tình ngay trước mặt.
Hôm nay sát thủ mặc tây trang trắng muốt, bên trong là áo sơ mi màu xám đậm, khiến cho làn da càng thêm trắng mịn, eo có vẻ nhỏ hơn, chân cũng vừa thẳng vừa dài, khí chất cũng thanh lãnh tự phụ.
Cực kỳ đẹp.
Đẹp đến mức khiến cho Hạ Chi Dã đang đứng dưới bóng tối của cái chết cũng nhịn không được bị sắc dục điều khiển lý trí: “À ừm, Yếm cưa, tôi có một yêu cầu nho nhỏ hơi bị quá đáng.”
“Nói.”
“Trước khi chết có thể để tôi hôn một chút được không.”
“...”
Hôn cái đít!
Quả nhiên là tên rác rưởi lừa tiền lừa sắc!
Tống Yếm cuối cùng cũng nhịn nổi cơn giận, hung hăng dơ chân muốn đạp vào bộ vị quan trọng của Hạ Chi Dã.
Hạ Chi Dã vẫn chưa muốn để Tống Yếm ở góa suốt quãng đời còn lại, vội vàng nghiêng người trốn mất.
Lần trốn tránh này lại bay thẳng về hướng của lưỡi dao, Tống Yếm không hề nghĩ ngợi rút dao găm về, sợ nó thật sự đụng trúng Hạ Chi Dã.
Nhưng mà vừa mới phân tâm, đã bị Hạ Chi Dã nhân cơ hội nắm lấy cổ tay, bóp chặt eo, xoay người một vòng, đè cậu lên tường.
Cổ tay bị ấn, eo cũng bị ấn, nhưng lại sợ bản thân lộn xộn sẽ cắt trúng Hạ Chi Dã, Tống Yếm chỉ có thể áp vào tường, nghiến răng nghiến lợi: “Hạ Chi Dã, cho cậu ba giây, nếu không buông tôi ra, hôm nay cậu cũng đừng hòng sống sót rời khỏi chỗ này.”
“Nếu cậu thật sự đành lòng, vừa nãy rút dao về làm gì.”
Hạ Chi Dã đè Tống Yếm, lười biếng cười hỏi cậu.
Bây giờ Tống Yếm nhìn thấy bộ dáng ăn chắc đắc thắng của hắn, hận đến nỗi ngứa răng, cười lạnh một tiếng: “Ông đây không muốn để cậu chết nhẹ nhàng như vậy, tôi đếm đến ba...”
“Đừng có hung dữ như vậy mà, cậu nghe tôi giải thích trước đã, giải thích xong rồi cứ đánh cứ mắng, tôi tuyệt đối sẽ không đánh trả, được chưa.” Hạ Chi Dã thấp giọng dỗ dành, muốn dùng thế công dịu dàng để giành lấy một con đường sống.
Nhưng mà Tống Yếm vốn không chịu thua, chỉ lạnh lùng nói một tiếng: “Ba.”
“Cậu đừng có vội mà...”
“Hai.”
“Không phải tôi không nhận...”
“Một.”
“Vợ ơi, anh xin lỗi, anh sai rồi.”
Sau ba tiếng đếm số, Hạ Chi Dã lập tức buông tay lui về phía sau, cầm lấy gối ôm trên sofa, ném xuống mặt đất, sau đó nhanh chóng quỳ xuống.
Lúc quỳ vô cùng thuần thục, vô cùng tiêu chuẩn, vô cùng đột ngột, thế nên Tống Yếm vốn đã nâng dao găm lên chuẩn bị cho Hạ Chi Dã một cú đe dọa bỗng dưng cương cứng tại chỗ.
“...?”
Từ từ.
Tại sao động tác này lại có thể thuần thục như vậy?
Hơn nữa cậu có bảo hắn phải quỳ xuống à?
Không đúng, mấu chốt nhất chính là ai là vợ của hắn chứ?!
Tên khốn không biết xấu hổ!
Chờ đến lúc hoàn hồn, Tống Yếm đỏ tai, cắn răng lôi hắn: “Đứng lên cho ông! Mẹ nó ai là vợ cậu!”
Hạ Chi Dã thấy quan tài mới đổ lệ, thuận thế ôm lấy Tống Yếm: “Thật xin lỗi, bạn trai, tôi sai rồi, chủ yếu là do tôi từ nhỏ đến lớn thấy ba tôi gọi mẹ như vậy nhiều lần nên thuận miệng nói theo.”
“...”
Khó trách lại thuần thục như vậy.
Hóa ra đây mới thật sự là gia đình có truyền thống học giỏi.
Nhưng mà bây giờ Tống Yếm không có tâm tình quản chuyện Hạ Chi Dã từ nhỏ đến lớn rốt cuộc đã nhận được sự giáo dục của gãi tai mưa dầm thấm đất như thế nào, chỉ muốn tránh khỏi cái ôm của Hạ Chi Dã: “Cậu đứng dậy chi tôi, có biết dưới gối nam nhân có hoàng kim không hả!”
“Biết, nhưng ngàn vàng lại khó mua được nụ cười của mỹ nhân.”
“...”
Người này lấy đâu ra nhiều tà thuyết ngụy biện như vậy chứ?!
“Buông ra.”
“Vậy cậu phải nghe tôi giải thích trước đã.”
“Tôi kêu cậu buông ra!”
“Tôi giải thích xong sẽ buông ra!”
“Tôi kêu cậu phải buông ra ngay bây giờ!”
Tống Yếm muốn tránh khỏi Hạ Chi Dã, để khiến bản thân trông có vẻ khí thế hơn một chút, nhưng sức lực lại không đủ mạnh, tránh vài lần, trong lòng nghẹn ứ, nhịn không được lớn tiếng phát hỏa: “Có phải cậu nghĩ rằng ở đây chơi đùa một lát thì chuyện này có thể trôi qua đúng không? Tôi có thể quên hết việc cậu lừa tôi quay mồng mồng ra sao đấy à? Hạ Chi Dã cậu thật sự cảm thấy tôi là một đứa ngốc có phải không!”
Cảm xúc một khi đã mở miệng, sẽ khó kìm nén, giọng nói từ trước đến nay vốn thanh lãnh hờ hững trong giờ khắc này cuối cùng cũng kiềm chế không được nữa mà trở nên kích động khàn khàn.
“Cậu nói cậu muốn giải thích, giải thích cái gì? Giải thích chuyện tại sao cậu rõ ràng có tiền nhưng một hai phải giả làm người nghèo? Giải thích việc cậu mỗi ngày nhìn một thằng ngu tung ta tung tăng dâng những món đồ cậu không cần đến trước mặt cậu nực cười biết bao nhiêu à? Hay là giải thích chuyện cậu làm những việc đó là do có nỗi khổ riêng?”
“Hạ Chi Dã cậu có biết không, nếu không phải muốn đổi điều hòa cho bà nội, muốn mua bánh sinh nhật cho cậu, muốn bảo đảm hai đưa nghèo như chúng ta sẽ không đói không lạnh suốt cả mùa đông, tôi sẽ không đi theo Tống Minh Hải đến bữa tiệc rách nát này đâu!”
“Lúc trước tôi bị ông ta nhốt dưới tầng hầm ba ngày ba đêm nhưng tôi vẫn không thèm thỏa hiệp với ông ta, bây giờ chỉ vì một vạn tệ mà tôi phải tung ta tung tăng đi theo ông ta từ nơi này đến nơi khác, cậu cho rằng tôi định làm gì?”
Phẫn nộ và khổ sở cuối cùng cũng phá tan sự kiềm chế lạnh nhạt mà cậu dùng để ngụy trang bấy lâu nay rồi mạnh mẽ bùng nổ.
Tống Yếm cắn chặt răng, tiếng nói khàn khàn, khoé mắt cũng có chút đo đỏ: “Thế nên nếu tôi cho cậu mấy thứ cậu vốn dĩ chẳng cần, cậu có thể đừng giả vờ như cậu rất thích có được không hả? Nếu không nó khiến tôi giống như một thằng ngu tự cho mình là đúng vậy!”
Bởi vì nếu cho rằng cậu cần nó, tôi sẽ tìm mọi cách để đưa cho cho cậu.
Chẳng hạn như hoạt động gia đình ngu ngốc trong công viên giải trí lúc trước.
Chẳng hạn như tiêu hết số tiền tiết kiệm cuối cùng để mua hai cái khăn quàng cổ xấu đau xấu đớn này đây.
Chẳng hạn như bây giờ phải đứng trong buổi tiệc sinh nhật ngu ngốc như thế này.
Nhưng ngay lúc cậu cho rằng bản thân đã học được cách đối xử tốt với một người, trả giá vì một người, sau đó có thể đúng lý hợp tình được yêu thương, lại được thông báo rằng những thứ mà cậu đã bỏ ra, kỳ thật người khác cũng chẳng cần.
Cảm giác xấu hổ mất mát và thương tâm thậm chí còn vượt xa sự phẫn nộ khi bị lừa gạt.
Hạ Chi Dã chưa từng thấy Tống Yếm như vậy bao giờ, cũng không ngờ rằng Tống Yếm lại vì hắn và bà nội mới đồng ý tham gia bữa tiệc này với Tống Minh Hải.
Nhưng khi nghĩ lại, Tống Yếm là một người kiêu ngạo như vậy, ngoại trừ thật sự có điều uy hiếp, chứ sao lại chịu cúi đầu trước Tống Minh Hải.
Vốn dĩ hắn nghĩ chỉ cần giải thích một lát là sẽ không sao, kết quả bây giờ xem ra hắn đã làm toàn mấy chuyện ngu ngốc.
Đau lòng và tự trách bò lên trái tim của Hạ Chi Dã như dây leo rậm rạp, hắn vội vàng cúi đầu khẽ hôn lên khóe mắt của Tống Yếm, giọng nói vừa dịu dàng vừa gấp gáp: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là do tôi ngu, là do tôi không tốt, là do tôi làm sai, cậu tùy tiện đánh tôi mắng tôi như thế nào cũng được hết, nhưng mà đừng có khổ sở nhé, được không.”
“Ông đây có bệnh mới có thể khổ sở vì cậu!”
Tống Yếm nghẹn giọng dùng sức tránh ra, nhưng tránh không được.
Hạ Chi Dã ôm chặt cậu vào trong lồng ngực, thấp giọng dỗ dành: “Được được được, không có khổ sở, Yếm Yếm của chúng ta là cool boy, không thể nào khổ sở được. Vậy cậu nghe tôi giải thích trước đã nhé?”
“Giải thích cái đít! Cậu cút ngay cho ông!”
Hạ Chi Dã không cút, chỉ ôm cậu nghiêm túc giải thích: “Tôi không có thấy cậu là tên ngốc, ban đầu cũng không muốn lừa cậu, càng không có ý định cố ý giả nghèo. Nhà tôi có tiền nhưng mà tôi nghèo thật, cho nên là tôi rất cần mấy thứ cậu đã cho tôi, cũng cực kỳ cực kỳ quý trọng. Cậu xem, không phải tôi đang đeo khăn quàng cổ màu đỏ mà cậu tặng cho tôi à?”
Rõ ràng không hề phù hợp với tây trang, rõ ràng trong nhà không lạnh, thế nhưng vẫn muốn quấn cái khăn quàng cổ xấu quắc này nữa, Tống Yếm cảm thấy đầu óc của Hạ Chi Dã quả thật có bệnh.
Nhưng mà cuối cùng cũng không có tránh thoát tiếp nữa, chỉ lạnh mặt trầm mặc không nói lười nào, tiếp tục nghe tên lừa đảo này có thể giảo biện như thế nào nữa đây.
Tên lừa đảo đang nỗ lực giải thích rằng bản thân mình không phải là kẻ lừa đảo.
“Nhà của tôi vẫn luôn như vậy, nếu muốn làm việc bản thân muốn làm, trong nhà sẽ không ngăn cản, nhưng sẽ không giúp đỡ về vấn đề kinh tế tiền bạc. Sau khi ba tôi tốt nghiệp là bắt đầu gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, kết hôn với mẹ tôi xong thì ngay cả tiền mua một ngôi nhà tân hôn cũng chẳng có, chỉ có thể ở trong sân nhỏ của bà ngoại, chính là gian nhà ở hẻm Tại Tửu đó.”
“Khi còn nhỏ tôi luôn sống những ngày tháng một nghèo hai trắng cùng với ba mẹ, cho nên tuy rằng sau này việc làm ăn của ba tôi phát đạt, có tiền, ông nội đối xử với tôi không tồi, nhưng tôi cũng không có chú ý lắm về chuyện ăn mặc.”
“Sau này ba mẹ tôi tai nạn xe cộ qua đời, ông nội của tôi mới đón tôi về, tính tình của ông rất kỳ quái, nếu chúng tôi phạm lỗi sai sẽ bị trừng phạt về kinh tế. Cái hôm đi mua đạp đúng lúc tôi khiến La Vĩ tức đến ngất xỉu, ông nội giận quá mới báo mất giấy tờ thẻ ngân hàng của tôi, cho nên ngoại trừ thẻ cơm, tôi thật sự không có tiền.”
Nghe Hạ Chi Dã nói có đầu có đuôi, Tống Yếm nửa tin nửa ngờ: “Thật?”
“Thật đó, không tin cậu có thể hỏi ông nội của tôi. Bây giờ mà tôi còn dám lừa cậu nữa là không muốn có bạn trai nữa đấy à?” Vẻ mặt Hạ Chi Dã chân thành.
Tống Yếm vẫn cảm thấy không đúng: “Ông nội cậu có tiền như vậy, tại sao bà nội cậu lại như thế?”
“Khi còn nhỏ ba mẹ tôi muốn kiếm tiền nên rất bận, ăn uống đến trường tan học bệnh nặng đau nhẹ hoàn toàn dựa vào bà nội Lưu ở bên cạnh chăm sóc. Bà không có con cái, lúc nhỏ tôi cứ kêu bà nội bà nội mãi nên quen, nên là tuy rằng không phải bà nội ruột nhưng cũng chẳng khác nào bà nội ruột cả. Sau khi nhặt tiểu Mạt Chược về nhà, cuộc sống của hai người tương đối túng thiếu, tôi bèn thường xuyên trợ cấp ít tiền.”
Hình như cũng đúng, bà nội Lưu thường xuyên nói 'con có còn tiền không' và 'chúng ta không thể dùng tiền của con được' với Hạ Chi Dã, quả thật không giống như lời nói giữa người giám hộ và người được giám hộ.
Vấn đề này quả thật là do cậu cho rằng ấn tượng ban đầu mới đúng.
“Được, vấn đề này tôi miễn cưỡng bỏ qua cho cậu.” Tống Yếm ma sát răng cấm, tiếp tục thẩm vấn, “Vậy chuyện cậu bán máu là dao?”
“Bán máu gì cơ?”
“Cái ngày cậu đi mua xe đạp ấy, tôi thấy trong túi quần cậy có một tờ rơi bán máu, 300 tệ một lần, kết quả lúc tối khi cậu về bỗng có thêm 300 tệ, trên cánh tay còn có lỗ kim, sắc mặt cũng cực kỳ kém sắc, không phải bán máu thì là cái gì?” Tống Yếm đúng lý hợp tình chất vấn.
Hạ Chi Dã vừa bực mình vừa buồn cười: “Tờ rơi là do tôi tiện tay nhận lấy lúc mua xe đạp, 300 tệ là do mượn Thương Hoài, lỗ kim là do tối đó cõng cậu bị mắc mưa, phát sốt đi bệnh viện kiểm tra máu mới có, cho nên là trong đầu cậu suốt ngày cứ chứa toàn mấy chuyện vi phạm pháp luật gì đâu không vậy?”
“...”
Tống Yếm nghĩ kiểu gì cũng không ngờ rằng chân tướng của sự thật lại là như thế.
Sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, cậu la lên: “Hạ Chi Dã.”
“Hả?”
“Cậu mới vừa quát tôi đấy à?”
“??”
“Tôi còn chưa quát với cậu mà cậu đã dám hung dữ với tôi?”
“... Không phải, Yếm cưa, cậu hiểu lầm rồi, tôi không có, sao mà tôi dám chất vấn cậu được, tôi chỉ là nhất thời tương đối sốt ruột thôi à...”
“Buông ra!”
“Được.”
Hạ Chi Dã nghe vậy lập tức buông cái tay đang ôm Tống Yếm ra, ngoan ngoãn giữ nguyên tư thế đứng nghiêm.
Trong lòng Tống Yếm còn có cả vạn món nợ chưa tính sổ, cố nén tức giận, cầm phần lưng của dao kề vào cổ Hạ Chi Dã, lạnh giọng chất vấn: “Thế thì cậu biết tôi hiểu lầm lúc nào?”
“Cái hôm mua máy giặt.”
“Vậy là rõ ràng cậu đã sớm biết rằng tôi hiểu lầm, tại sao lại không giải thích?”
“Vì muốn theo đuổi cậu.”
“?”
Hạ Chi Dã rũ mắt đối diện với tầm mắt nghi hoặc của Tống Yếm, thấp giọng dịu dàng: “Ban đầu tôi đâu có biết là cậu nghĩ tôi rất nghèo, còn cảm thấy cậu mua gan heo, mua lắc tay, mua giày, mua trà sữa cho tôi đều là do cậu thích tôi. Thế nên tôi mới chuẩn bị thổ lộ, kết quả ngay hôm muốn đi tỏ tình lại phát hiện cậu chỉ đang giúp đỡ người nghèo tại địa phương, tôi khổ sở lâu ơi là lâu.”
Tống Yếm hơi khựng, như là nhớ đến việc gì đó: “Vì thế mà hôm đó cậu đột nhiên đăng bài lên vòng bạn bè nói cậu thất tình?”
“Ừm. Lúc đó tôi cảm thấy bản thân hoàn toàn tự mình đa tình, vốn muốn từ bỏ, tiền cũng trả hết cho cậu. Kết quả cậu lại đi tìm tôi, tôi mới nhận ra tôi thật sự quá thích cậu, thích đến mức không có cách nào từ bỏ, nên muốn tiếp tục theo đuôi. Cơ mà nếu lúc đó tôi thẳng thắn nói tôi không có nghèo, có lẽ cậu sẽ trực tiếp thẹn quá thành giận không thèm để ý tới tôi, nên tôi mới nghĩ là chờ đến khi cưa được cậu rồi nói sau.”
“...”
“Tôi biết làm như vậy là không đúng, nhưng tôi thật sự quá thích cậu, quá muốn cưa đổ cậu, nên là mỡ heo che mất lương tâm, làm kẻ lừa đảo một lần.”
Thế nên thật ra cũng là do cậu hiểu lầm Hạ Chi Dã trước, rồi làm chuyện khiến Hạ Chi Dã hiểu lầm, mới gây ra chuyện oái oăm lớn như vậy, còn khiến giữa chừng mất đi tình yêu, ngẫm lại thì hình như bản thân cậu cũng có trách nhiệm.
Hơn nữa ánh mắt Hạ Chi Dã nhìn Tống Yếm vừa dịu dàng vừa thâm tình, thâm tình đến nỗi giống như dù có gây ra bất cứ việc gì sai trái đi nữa thì cũng đều xứng đáng để được tha thứ trước tình yêu này.
Tống Yếm nhịn không được trong lòng rung rinh, trên tay khẽ buông lỏng, chuẩn bị gỡ dao xuống, nói chuyện đàng hoàng với Hạ Chi Dã.
Nhưng mà ngay trong khoảnh khắc lưỡi dao rời khỏi cần cổ của Hạ Chi Dã, chỉ một chớp nhoáng, Tống Yếm đột nhiên ý thức được hình như có chỗ nào đó không đúng.
Trên tay hơi khựng, nắm chặt dao găm thêm lần nữa, lạnh mặt nhìn về phía Hạ Chi Dã: “Chờ đã, cậu nói đã phát hiện ra tôi giúp đỡ người nghèo, có nghĩa là người online tài khoản của Thẩm Gia Ngôn hôm đó là cậu?”
“...”
“Thế nên cậu cũng biết việc tôi bán đồng hồ?”
“...”
“Cái đồng hồ Omega gửi tới nhà cậu hôm đó là đồng hồ của tôi?”
“...”
“Nói cách khác, tôi lấy tiền cậu đưa cho tôi để bao dưỡng cậu rồi sau đó còn tự mình cảm thấy mỹ mãn, mà cậu vây xem toàn bộ quá trình lại không thèm nói một lời?”
“...”
“Còn nữa.” Sau bốn câu trí mạng, Tống Yếm đè dao găm xuống thấp, nói ra lời mời giết chóc thứ năm, “Cậu nói cậu trả hết tiền cho tôi, là có ý gì đây?”
Hôm Hạ Chi Dã thất tình quả thật có trả tiền một lần.
Cơ mà là 'nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online chơi chung' trả tiền cho 'tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền'.
Liên quan gì đến chuyện Tống Yếm.
Ngoại trừ...
“Hạ Chi Dã, kể chuyện ma quỷ thú vị lắm đúng không?”
Hết chương 64.
Tác giả có lời muốn nói:
Không biết kể chuyện ma có thú vị hay không, nhưng dù sao thì lão Hạ sắp thành chuyện ma luôn rồi.
Lời của tui:
Chương này tác giả có nói là sửa lại khúc hai người gặp nhau ở chương trước, ban đầu tôi edit theo bản convert thì có Hạ Du, nhưng sau khi đã sửa thì không còn Hạ Du nữa. Yên tâm, chị gái sẽ come back với sứ mệnh khác.
Tui chỉnh lại mấy hôm trước rồi nhưng vẫn giải thích để những ai đọc rồi đỡ phải thắc mắc sao chương này không thấy nhắc về chị ấy nhé.