Lúc Hạ Chi Dã quay về phòng, Tống Yếm đang thay quần áo, hắn bước qua lật cổ áo khoác giúp cậu: “Yếm cưa, tôi thương lượng với cậu một chuyện.”
“Ừm.”
“Tiết tự học tối nay tôi có chuyện phải đi ra ngoài một chuyến, có lẽ gần 11 giờ mới có thể trở về, chắc cậu đành ở một mình trong ký túc xá chờ tôi một chặp.”
“Ừm, biết rồi.”
“Hết rồi?”
Hạ Chi Dã hỏi.
Tống Yếm quay đầu lại: “Nếu không?”
“Cậu là bạn trai của tôi, không phải cậu nên trao khảo hành tung của tôi xem thử tôi có lén lút đi gặp người khác không à?” Hạ Chi Dã đúng lý hợp tình hỏi cậu.
Tống Yếm mặt không cảm xúc trả lời: “Có phải cậu xem phim luân lý gia đình với bà nội nhiều quá rồi đúng không?”
Hạ Chi Dã: “...”
Được rồi.
Vốn đang cho rằng đã nói là tối nay nhất định sẽ ăn sinh nhật cùng nhau nhưng cuối cùng hắn phải đi ra ngoài một chuyến có lẽ sẽ khiến Tống Yếm không vui, không ngờ rằng Tống Yếm lại chẳng thèm để ý.
Mà Tống Yếm chỉ cảm thấy đúng lúc, dù sao thì tiết tự học tối nay cậu cũng phải đi ra ngoài một chuyến, khoảng 11 giờ mới về được, như vậy cũng đỡ phiền phức khi giải thích với Hạ Chi Dã.
Suy cho cùng, nếu Hạ Chi Dã biết cậu phải đi theo Tống Minh Hải vì muốn mua điều hòa cho bà nội, trong lòng chắc cũng không mấy dễ chịu, cho nên không nhất thiết phải nói thì không cần nói, để Hạ Chi Dã vui vẻ trải qua sinh nhật là được.
Vì thế mà đề tài này đột nhiên im bặt, chẳng ai nói thêm một câu nào nữa.
Tống Yếm cúi đầu chăm chú vén tay áo khoác, vén vén một hồi lại đột ngột cảm thấy trước mắt tối sầm, cần cổ ấm áp, vừa giương mắt lên, tầm mắt đã đối diện với lớp vải dệt kim dày màu đỏ trên ngực của đối phương bà đôi tay trắng nõn thon dài.
Đôi tay kia đang cầm hai đầu sợi vải dệt kim dày màu xanh đậm, thuần thục buộc một nút thắt xinh đẹp ngay trước ngực cậu, sau đó nhét vạt áo vào cổ áo khoác của Tống Yếm.
Khăn quàng cổ cùng kiểu, cách thắt khăn quàng cổ cũng cùng kiểu, thiếu điều viết mấy chữ đồ đôi tình nhân lên trên mặt.
Tống Yếm vừa định hỏi Hạ Chi Dã có phải sợ chết không đủ nhanh sợ Lưu Đức Thanh không phát hiện ra bọn họ đang yêu sớm đúng không, kết quả vừa mới ngẩng đầu, môi đã bị hắn nhẹ nhàng chạm vào một chút.
Sau đó nhìn thấy Hạ Chi Dã mặt mày cong cong, nhìn cậu, cười vừa hạnh phúc vừa dịu dàng: “Chào buổi sáng, bạn trai.”
“...”
Sau một hồi ngập ngừng ngắn ngủi, Tống Yếm cảm thấy bộ đồ tình nhân này có lẽ cũng không có lộ liễu cho lắm.
Dù sao cũng là ngày đầu tiên ở bên nhau mà.
Vẫn có thể có chút cảm giác nghi thức.
Nhưng chỉ một ngày hôm nay thôi, không có lần sau.
Đàn ông không thể chỉ biết yêu đương được.
Tống Yếm xụ mặt, tay chân cùng nhịp đi ra ngoài sân.
Hạ Chi Dã nhìn người nào đó bị một nụ hôn chào buổi sáng làm cho ngây ngốc, cúi đầu cười khẽ một tiếng, đẩy xe đạp ra, chân dài bước lên xe, cưỡi đến trước mặt Tống Yếm, dừng lại, nghiêng đầu cười: “Có ngai vàng dành riêng cho bạn trai, còn đi bộ làm gì, lên xe.”
Quả thật đã lâu lắm rồi không được hưởng thụ phúc lợi đưa đón độc quyền của Hạ Chi Dã, nên có hơi nhơ nhớ.
Chờ đến khi ngồi lên ghế sau, cảm nhận được cảm giác mềm mại rắn chắc của ghế sau chiếc xe đạp màu hồng nhạt quen thuộc, Tống Yếm mới chân chính nhận ra Hạ Chi Dã đã quay về từ Bắc Kinh, và vào mỗi buổi sáng, cậu có thể được ngủ thêm mười phút nữa.
Sự thỏa mãn nho nhỏ này đột nhiên khiến cho tâm tình của Tống Yếm tốt lên trông thấy, cảm thấy mỹ mãn thở ra một hơi, cúi đầu rụt cằm vào khăn quàng cổ, hai tay chuẩn bị cắm vào túi áo, đã bị Hạ Chi Dã nắm tay kéo về phía trước rồi đút vào túi áo khoác của Hạ Chi Dã.
Tống Yếm: “?”
“Tôi thấy lúc bạn trai nhà người ta chở bạn gái đều luôn ôm như vậy, tay sẽ không bị đông lạnh.” Hạ Chi Dã nói xong còn nắm tay Tống Yếm chà xát, muốn dùng thân nhiệt của bản thân sưởi ấm cho những đốt ngón tay lạnh lẽo cứng ngắc của Tống Yếm.
Đầu ngón tay Tống Yếm khẽ nhúc nhích, nhưng cuối cùng cũng không rút ra, chỉ lạnh băng nói ra một câu: “Tôi cũng đâu phải bạn gái của cậu.”
“Bạn trai thì cũng phải thương giống vậy thôi.” Hạ Chi Dã nói rồi quay đầu chỉnh lại khăn quàng cổ cho cậu, “Đợi lát nữa nhớ dựa mặt vào lưng tôi nhé, có vậy thì gió mới không tạt vào khuôn mặt nhỏ xinh đang yêu của công chúa Yếm Yếm nhà chúng ta được.”
Nói xong, không đợi Tống Yếm kịp phản ứng mà đã mạnh mẽ giẫm bàn đạp, mỉm cười chở Tống Yếm nhanh chóng phóng ra khỏi con hẻm phủ tuyết trắng xóa.
Mà Tống Yếm ngồi đằng sau bởi vì bản năng và quán tính mà gắt gao ôm chặt eo của Hạ Chi Dã, vốn dĩ không kịp đánh hắn.
Gió lạnh mùa đông thổi phần phật vào mặt như tát nước, thế nhưng lại không thể chạm vào da thịt lỏa lồ bên ngoài của Tống Yếm dù chỉ một chút.
Bàn tay cắm trong túi áo Hạ Chi Dã, cánh tay vây quanh eo hắn, mặt dán chặt vào lưng hắn, ngửi thấy hương vị khiến người khác yên tâm trên người hắn và cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp như bàn ủi của hắn, nghĩ thầm, hóa ra đây là cảm giác có bạn trai à.
Thật ra cũng không có tệ lắm.
Ít nhất cậu tình nguyện ngồi cười trên yên sau xe đạp của Hạ Chi Dã, cũng không thèm ngồi khóc trên con xe Maybach của Tống Minh Hải.
Tống Yếm thỏa mãn thả lỏng rồi nhắm mắt lại, thậm chí còn muốn nhân cơ hội ngủ bù.
Kết quả vừa mới nhắm mắt không lâu, đã nghe thấy một tiếng hét đất rung núi chuyển: “Hạ Chi Dã! Em dừng lại cho tôi! Lá gan to ra rồi đúng không! Thế mà cũng dám quang minh chính đại yêu sớm!”
Trong lòng Tống Yếm căng thẳng, mở bừng mắt.
Mà vừa mở mắt đã đối diện với tầm mắt vốn đang nổi giận đùng đùng nhưng bỗng dưng lại biến thành ánh mắt đậu xanh đờ đẫn của Lưu Đức Thanh.
*Mắt đậu xanh: Tròng mắt co lại bằng hạt đậu xanh, kiểu sốc quá ý.
Vì thế Tống Yếm chớp chớp mắt.
Lưu Đức Thanh cũng chớp chớp mắt.
“...”
Sau một hồi trầm mặc giằng co, Lưu Đức Thanh hỏi một câu từ tận đáy lòng: “Tại sao lại là em?!”
Hỏi xong lại nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Chi Dã: “Em chở một nam sinh thôi mà tại sao lại cười như gió xuân nhộn nhạo thế hả?!”
Hạ Chi Dã uất ức muốn chết: “Chủ nhiệm, rõ ràng là em rời khỏi trường rất lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng quay về mái trường thân thương, cho nên mới nở một nụ cười vừa cảm động vừa hạnh phúc, chẳng lẽ thầy không cảm nhận được tình yêu của em đối với Tam trung ạ?”
Lưu Đức Thanh: “...”
Thật sự là vậy à?
Miệng của Hạ Chi Dã là quỷ gạt người, Lưu Đức Thanh vốn dĩ không tin, nhìn về phía học sinh Tống Yếm thành thật trong lòng thầy: “Em nói xem, tại sao hai em lại đi học cùng nhau? Tại sao em lại ngồi yên sau xe đạp của em ấy?”
Tống Yếm dùng khuôn mặt tê liệt trả lời tất cả: “Chung một ký túc xá. Bị muộn học. Em không biết lái xe.”
Lưu Đức Thanh: “...”
Nghe vào cũng không có vấn đề gì cả.
Nhìn thấy biểu tình dao động của Lưu Đức Thanh, Tống Yếm lại mặt không cảm xúc bổ sung thêm một câu: “Thầy ơi, tự học buổi sáng sắp bắt đầu rồi, tuy rằng Hạ Chi Dã đạt huy chương vàng Olympic, em giành được giải nhất cúp Thanh Tài, nhưng bọn em cảm thấy không thể lơi lỏng việc học tập lúc bình thường được. Hôm nay em còn chưa học thuộc từ đơn nữa, có thể cho em vào lớp trước được không.”
Chỉ cần Tống Yếm rời khỏi buff giảm IQ của Hạ Chi Dã thì chính là một học bá lạnh lùng trầm mặc ít lời tiêu chuẩn, là kiểu người chưa bao giờ khiến giáo viên nhọc lòng.
Lưu Đức Thanh vừa nghe thấy cậu thời thời khắc khắc không hề lơ là việc học, lập tức nghĩ hai người là một trong số ít mầm non Thanh Bắc của trường Tam trung, vội vàng cho qua.
Nhưng mà chờ đến khi hai người đi xa, vẫn nhịn không được sờ sờ cái trán bóng loáng của mình.
Rõ ràng lúc nãy nhìn từ xa chỉ cảm thấy nhất định là một nữ sinh đang ôm eo Hạ Chi Dã mà, bầu không khí này, loại cảm xúc này, người bắt mấy cặp đôi yêu sớm suốt mấy thập niên như thầy hẳn là sẽ không nhìn lầm được.
Nhưng mà thật sự cũng chỉ là hai nam sinh mà thôi.
Cho nên chẳng lẽ thật sự do thầy lớn tuổi? Mắt nhìn và trực giác không còn tốt nữa?
Bóng dáng của Lưu Đức Thanh dưới ánh mặt trời đột nhiên già thêm thật nhiều tuổi.
Mà vừa mới rời khỏi tầm nhìn của Lưu Đức Thanh, Tống Yếm lập tức nhảy xuống xe, hai tay cắm túi, nhanh chóng cúi đầu bước về phía phòng học.
Hạ Chi Dã vội xếp xe, đôi chân dài bước nhanh đuổi theo cậu: “Yếm cưa, đợi tôi với.”
Tống Yếm cũng không quay đầu: “Ở trường học thì cách xa tôi ra một chút.”
“Thế nào, muốn yêu ngầm hửm?” Hạ Chi Dã cười cười ôm bả vai Tống Yếm từ phía sau.
Tống Yếm nghiêng vai hất cánh tay hắn ra: “Nếu không cậu muốn bị Lưu Đức Thanh bắt quả tang à?”
Bị Lưu Đức Thanh bắt được là chuyện nhỏ, bị Lưu Đức Thanh bắt được sau đó nói cho Tống Minh Hải mới là chuyện lớn.
Suy cho cùng, Tống Minh Hải thật sự làm được việc cầm chi phiếu ném vào mặt Hạ Chi Dã và nói 'cầm lấy 500 vạn rồi rời khỏi con trai của tôi' kiểu này đó.
Chỉ mới tưởng tượng đến viễn cảnh Tống Minh Hải kiêu căng ngạo mạn bước xuống xe, sau đó bễ nghễ đi vào cái sân bé xíu ở hẻm Tại Tửu, vừa miệt thị vừa trào phúng nhẹ nhàng cười khinh một tiếng, dùng tiền hết đe dọa rồi đến dụ dỗ bà nội và tiểu Mạt Chược, Tống Yếm đã tê cả da đầu.
Bây giờ đã năm 2020 rồi, cậu không muốn tình tiết máu chó trưởng bối nhà hào môn dùng gậy đánh uyên ương lấy tiền đập vào mặt của nhóc con nhà nghèo xảy ra trên người của mình đâu.
Cho nên ít nhất trước khi cậu thành niên, cậu không muốn để Tống Minh Hải biết đến sự tồn tại của người tên Hạ Chi Dã, chứ đừng nói để ổng ta phát hiện ra cậu đang yêu sớm với một người con trai.
Hạ Chi Dã lại không cho là đúng, mặt dày mày dạn ôm Tống Yếm thêm lần nữa: “Bị bắt được thì bị bắt được thôi mà, cùng lắm thì chỉ phải thôi học, tôi trộm xe đạp điện nuôi cậu, áu ---”
Tống Yếm trực tiếp lạnh mặt dùng khuỷu tay để trả lời, thái độ vô cùng kiên quyết.
Hạ Chi Dã cũng không đùa cậu nữa, ôm cổ cậu thấp giọng cười nói: “Yên tâm đi, lòng tôi hiểu rõ, nhất định sẽ không để Lưu Đức Thanh bắt quả tang đâu.”
“Vậy buông móng vuốt của cậu ra trước đi.”
“Được.”
“Lúc đi học không cho nói chuyện với tôi.”
“Không thành vấn đề.”
“Tan học cũng không được phép động tay động chân nói mấy lời không biết xấu hổ.”
“Cậu nói cái gì thì chính là cái đó.”
“Ăn cơm thì người nào ra người nấy.”
“Được.”
Hạ Chi Dã mỉm cười tuân mệnh toàn bộ.
Dù sao thì Tống Yếm chắc chắn sẽ không kiên trì quá một ngày, nếu không những thói hư tật xấu lúc trước hắn phí tâm phí sức tạo thành cứ xem như là phí công nuôi dưỡng.
Hạ Chi Dã nhớ đến 'kế hoạch chiến tranh lạnh 21 ngày' đã chết non vào ngày đầu tiên của Tống Yếm, bắt đầu tự tin mù quáng.
Nhưng mà chờ đến khi mọi việc chân chính xảy ra, hắn mới cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.
Sau khi Tống Yếm đến phòng học, trên chỗ ngồi đã có bữa sáng do tiểu Béo mua giúp.
Tống Yếm sẽ tự mình lột vỏ trứng ngâm nước trà.
Tống Yếm sẽ tự mình đi rót nước sôi.
Lúc Tống Yếm ăn cơm trưa sẽ có người đợi, hơn nữa Tống Yếm sẽ tự mình kiên nhẫn gắp những món cậu không ăn bỏ ra ngoài.
Tống Yếm thậm chí còn nhận lấy ly trà sữa rẻ nhất trong căng tin trường học chỉ có giá ba tệ một ly.
Hạ Chi Dã sốc bay màu.
Chờ đến khi tan học, Tống Yếm hút trà sữa chuẩn bị đi ăn cơm chiều với bọn tiểu Béo như thường lệ, Hạ Chi Dã bỗng ấn cậu vào ghế ngồi, sau đó giật lấy ly trà sữa chưa đến ba tệ trong tay của cậu xuống.
Vẻ mặt Tống Yếm không hiểu ra sao: “Cậu làm gì?”
Vẻ mặt Hạ Chi Dã nghiêm túc: “Không phải cậu không biết một vỏ trứng ngâm trà à? Không phải cậu chê Mật Tuyết Băng Thành và COCO rẻ nên không muốn uống à? Hơn nữa không phải là cậu không thích ăn cơm trong căng tin à?”
Toàn là mấy vấn đề lung tung rối loạn gì vậy.
Có phải đầu óc Hạ Chi Dã không được tốt lắm có đúng không.
Tống Yếm nghĩ đến việc đến căng tin chậm một bước thì phải xếp hàng thật dài để đợi nên có hơi bực bội: “Lúc trước mua đồng hồ cho cậu không phải là không có tiền à.”
“Cái đồng hồ kia bốn vạn hai, trên người của cậu ít nhất cũng có năm vạn, thế tại sao ngay cả gọi cơm hộp cũng gọi không nỗi.”
“Không phải do tôi đã trả cho cậu 5000 tệ tiền mặt à... Từ từ.”
“Từ từ.”
Hai tiếng 'từ từ' phát ra cùng lúc.
Hạ Chi Dã nhìn về phía Tống Yếm: “Cậu đưa cho tôi 5000 tệ tiền mặt lúc nào?”
Tống Yếm chợt nhận ra bản thân lỡ miệng, cũng lười giấu diếm, tức giận nói: “Nếu không thì cậu cho rằng tiền trong cặp cậu là do từ trên trời rơi xuống?”
Tiền trong cặp.
Hạ Chi Dã kéo cặp sách ra khỏi hộc bàn, lôi chồng sách thật dày ra ngoài, mới phát hiện tầng phía dưới cùng quả nhiên có đè một phong thư thật dày.
Hạ Chi Dã nhìn xấp giấy màu hồng nhạt mới tinh nằm bên trong, lại nhìn ly trà sữa giá ba tệ kia, nghĩ đến việc Tống Yếm từ trước đến giờ chỉ ăn cơm ngoài bỗng đã quen với mấy món dầu mỡ khó ăn trong căng tin, trong lòng đột nhiên có chút cảm giác bủn rủn không nói nên lời.
Hắn vẫn luôn cho rằng quan hệ giữa hắn và Tống Yếm, hắn mới là bên làm được nhiều hơn, nhưng thật ra ngay từ khi còn rất sớm, ở những nơi mà hắn không nhìn thấy, đại thiếu gia xấu tính nào đó lại làm nhiều hơn cả hắn.
Mà Tống Yếm ngồi bên cạnh cũng nhận ra có chỗ không đúng, nhíu mày: “Sao cậu lại biết trên người tôi có ít nhất năm vạn?”
“Cái đó, thật ra...”
“Chờ đã.” Hạ Chi Dã mới vừa chuẩn bị mở miệng thắng thắn nói hết, màn hình điện thoại của Tống Yếm bỗng sáng lên, sau khi bảo Hạ Chi Dã im lặng, cậu mới nhận điện thoại, giọng cực kỳ hờ hững lãnh đạm, “Ừ, biết rồi, cứ đứng trước cổng trường chờ tôi, tôi sẽ ra ngay.”
Nói xong thì cúp máy, nói với Hạ Chi Dã: “Tôi đi ra ngoài một chuyến, có chuyện gì thì về rồi nói sau.”
Nói, xách cặp đi ra ngoài phòng học.
Lời của Hạ Chi Dã đã đến bên miệng nhưng chỉ có thể nuốt xuống, vừa lúc đụng phải tiểu Béo quên lấy hộp cơm vội vàng quay lại lớp, vì thế hắn mới gọi bạn: “Phương Thường, xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Béo hiếm khi nghe thấy người khác gọi tên của mình, dự cảm có việc không ổn, cảnh giác nói: “Sao vậy Hạ gia, anh Yếm lại cãi nhau với cậu à?”
“Không, tôi chỉ muốn hỏi lúc trước cậu đã đồng ý chăm sóc Tống Yếm cho tốt giúp tôi rồi cơ mà?”
Trước khi Hạ Chi Dã rời đi có một bộ mô hình Garege Kit phiên bản giới hạn mà tiểu Béo mơ ước đã lâu để thu mua nhờ bạn giúp đỡ chăm sóc đại thiếu gia Tống Yếm, tiểu Béo tung ta tung tăng đồng ý ngay lập tức, cũng chẳng cảm thấy có chỗ nào không đúng.
“Không phải chăm sóc khá tốt hả?“. Tiểu Béo chẳng hiểu ra sao, “Hơn nữa tôi còn dạy anh Yếm, tôi nói tính tình cậu ấy như thiếu gia, quá bắt bẻ, không biết cách sinh hoạt, không thể như vậy mãi mà cần phải sửa, cần học cách cần kiệm tự lực cánh sinh, nếu không người ở bên cạnh sẽ rất mệt. Cậu xem đi, bây giờ không phải tốt hơn nhiều rồi à.”
Tiểu Béo rất là kiêu ngạo.
Hạ Chi Dã: “...”
Tốt cái đít.
Tống Yếm vốn đã cảm thấy tính cách của bản thân đã không khiến cho người ta ta yêu thích, chỉ khi nào chủ động cho người khác thật nhiều thì họ mới có thể thích cậu.
Cho nên Hạ Chi Dã mới luôn bằng lòng nhân nhượng tính xấu và dung túng thói hư của cậu, chỉ vì muốn cho cậu biết rằng dù cậu có khuyết điểm nhưng mà bản thân cậu cũng đã đủ xứng đáng để người ta yêu thích.
Bây giờ sửa lại rồi, có khi Tống Yếm thật sự sẽ cảm thấy chỉ cần cậu thay đổi thì mới có thể được người ta quý mến.
Nhưng hắn lại không thể nói tiểu Béo đã làm sai được, suy cho cùng, tiểu Béo cũng là thật lòng muốn tốt cho Tống Yếm.
Mà chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh Tống Yếm nghe người khác nói cậu cần phải sửa chỗ này chỗ kia, một mình nằm trên giường hoài nghi bản thân, sau đó tủi thân cố gắng sửa đổi, Hạ Chi Dã bỗng cảm thấy đau lòng.
Rồi nghĩ đến việc một đại thiếu gia như Tống Yếm thế mà lại ăn mặc cần kiệm vì hắn, thì càng đau lòng hơn nữa.
Hạ Chi Dã nghĩ, chờ đến khi Tống Yếm quay về, nhất định phải tâm sự với cậu mới được.
Nhưng mà không đợi Tống Yếm trở về lớp, trên màn hình đã xuất hiện tin Wechat của Hạ Du: Đến cổng trường, mau ra đây.
Vì thế nên chỉ có thể gủi tin nhắn Wechat cho Tống Yếm: Tôi đặt hỷ trà và cơm hộp cho cậu rồi, ngoan ngoãn chờ tôi quay về, buổi tối có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.
Lúc Tống Yếm nhận được tin nhắn Wechat này, cậu vừa mới đi đến cổng trường, đang nghĩ xem Hạ Chi Dã có thể muốn nói chuyện quan trọng gì với cậu, nhưng mới ngẩng đầu lên thì đã bị một chiếc siêu xe Ferrari hai cửa màu đỏ rực đậu ngay cổng trường sáng mù mắt chó.
Thậm chí khi làm nền cho chiếc siêu xe vô cùng khoa trương này, ngay cả con Maybach của Tống Minh Hải cũng có vẻ hơi khiêm tốn.
Cơ mà với người từ nhỏ đến lớn đã chứng kiến đủ loại siêu xe với đủ kiểu dáng như Tống Yếm, chiếc xe thể thao giá mấy trăm vạn như thế này còn chưa đủ đế cậu coi trọng, thứ khiến cậu chân chính coi trọng chính là cô gái trẻ tuổi đang dựa vào chiếc siêu xe kia kìa.
Rất xinh đẹp.
Còn là cái kiểu xinh đẹp vô cùng phô trương.
Không biết có phải do nhuộm tóc với đeo lens hay không, nhưng tóm lại là một mái tóc uốn sóng mềm mại xõa tung và đôi mắt đều hiện ra màu nâu nhạt, làn da rất trắng, hốc mắt thâm thúy, đôi mắt thuộc kiểu mắt đào hoa ngoài vểnh trong cong, có cảm giác như con lai, thoạt nhìn có một sự quen thuộc không thể giải thích được.
Chỉ là chắc cậu chưa từng gặp cô gái này, nếu không với điều kiện ngoại hình như thế này thì không thể không nhớ được, nhưng mà nếu nói chưa từng gặp thì cảm giác quen mắt không hiểu ra sao này phải giải thích thế nào đây?
Tống Yếm đang suy nghĩ, tầm mắt thoáng nhìn, khi trông thấy cổ tay của cô gái, ánh mắt của cậu bất chợt trở nên vô cùng lạnh lẽo.
- -- Trên cổ tay của cô gái có đeo một cái vòng tay kim cương Cartier phiên bản limited, giống y như đúc cái vòng tay trên avatar của phú bà 'bà đây đẹp mà ngầu' thường xuyên thuê Hạ Chi Dã chơi game chung.
Khó trách cậu lại cảm thấy quen mắt.
Nhưng mà tại sao cô lại xuất hiện trước cổng trường Tam trung Nam Vụ?
Còn đúng lúc ngay đêm Giáng Sinh kiêm sinh nhật của Hạ Chi Dã?
Cũng vừa lúc tối nay Hạ Chi Dã có chuyện phải đi ra ngoài một chuyến?
Đủ loại điều kiện đứng cạnh nhau, đáp án cực kỳ sinh động.
Tống Yếm không tự giác siết chặt nắm đấm, muốn trực tiếp gọi điện thoại kêu Hạ Chi Dã ra đây đối chất ngay lập tức.
Nhưng làm như vậy thì có vẻ quá khó xử.
Hơn nữa Tống Yếm vẫn tin tưởng Hạ Chi Dã, tin Hạ Chi Dã sẽ không làm những vượt vượt qua điểm mấu chốt, cũng tin Hạ Chi Dã sẽ không phản bội cậu, càng tin tưởng việc Hạ Chi Dã có thể xử lý tốt chuyện này.
Cơ mà lý trí thì nói với bản thân như vậy, nhưng tình cảm lại không thể không chế được. Tống Yếm gắt gao siết chặt nắm đấm, cắn răng cấm phía sau, trong lòng nhịn không được tức giận mắng chửi.
Hạ Chi Dã ngu ngốc.
Hạ Chi Dã rác rưởi.
Hạ Chi Dã súc sinh.
Hạ Chi Dã chó chết.
Thế mà dám lén lút gặp phú bà khác mà không thèm báo trước, thật đúng là chán sống.
Chờ đến tối cậu về, không để hắn 'chiêm ngưỡng' gia quy nhà họ Tống một chút, hắn cũng đừng có mơ tưởng đến việc làm con dâu của nhà họ Tống!
Tống Yếm nghĩ thế, hít sâu một hơi, nỗ lực nuốt trôi cơn phẫn nộ, điều chỉnh trạng thái, sửa sang tóc tai và áo khoác, chờ đến khi đảm bảo dáng vẻ đã không còn chút sai lầm nào mới bước đên trước mặt của cô gái kia, vừa lãnh đạm vừa xa cách: “Chị đến tìm Hạ Chi Dã à.”
Hạ Du vốn đang chờ Hạ Chi Dã đến nỗi chán ngắt, nghe thế thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy là một câu trai lớn lên cực kỳ xinh đẹp, lập tức tràn đầy năng lượng, cười tươi vô cùng động lòng: “Đúng vậy, tại sao em trai lại biết thế?”
Ai là em trai của cô.
Có phải nam sinh nào lớn lên đẹp trai đều là em trai của cô không.
Tống Yếm nghĩ đến việc cô gái này cũng kêu Hạ Chi Dã là em trai các kiểu, trong lòng bỗng đặc biệt không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn duy trì sự giáo dưỡng cơ bản nhất: “Ừ, tôi là bạn cùng phòng của cậu ấy, may mắn được nhìn thấy ảnh của chị.”
“Ồ... Như vậy à...”
Không đúng.
Từ từ.
Bạn cùng phòng?!
Bạn cùng phòng của Hạ Chi Dã?!
Chờ đến khi Hạ Du nhận ra em trai xinh đẹp đang đứng trước mặt cô rất có khả năng sẽ trở thành em 'dâu' của mình, cả người như sôi trào.
Vừa định nhận người thân ngay tại chỗ, đã nghe thấy người em 'dâu' xinh đẹp cao quý lãnh diễm của cô lạnh lùng mở miệng: “Tuy rằng tôi không biết rõ quan hệ giữa hai người là gì, nhưng mà tôi muốn nói một câu, Hạ Chi Dã vẫn còn vị thành niên, hơn nữa cũng không còn trong trạng thái độc thân, cho nên hy vọng chị có thể chú ý đúng mực.”
Nói xong, để lại một câu 'chúc chị đêm Giáng Sinh vui vẻ' rồi lập tức xoay người bước về chiếc xe Maybach ở đằng sau, không hề chừa lại bất kỳ cơ hội nào để thảo luận.
Vẻ mặt Hạ Du ngơ ngác.
Chuyện này là sao?
Chẳng lẽ bạn nhỏ bây giờ đều rất thịnh hành việc công khai chủ quyền à?
Mà sau khi Tống Yếm ngồi lên ghế phụ, nhớ lại hành động vừa rồi của mình, xác nhận không có thất thố mới thở ra một hơi thật dài.
Cũng may chiếc Maybach đã ngừng bán của Tống Minh Hải tuy rằng nhìn khiêm tốn hơn chiếc Ferrari kia, nhưng trên thực tế giá cả lại đắt hơn, bản thân cậu không có bại trận.
Ít nhất cũng khiến cho phú bà kia biết Hạ Chi Dã tuyệt đối không chỉ có duy nhất một người bạn nhiều tiền như cô, hành động cũng có thể kiêng kị thêm một chút.
Mà Tống Minh Hải vẫn luôn cắm đầu nhìn báo cáo tài vụ nên không chú ý đến hành vi vừa rồi của Tống Yếm. Sau khi nghe thấy động tĩnh lên xe của cậu, cũng chẳng thèm ngẩng đầu nói một câu: “Xuất phát.”
Tài xế nghe vậy lập tức khởi động xe, nhanh chóng lái khỏi con phố cũ trước cổng trường.
Sau khi chiếc xe đến trước khách sạn năm sao của trung tâm thành phố, Tống Minh Hải cũng không có trực tiếp dẫn Tống Yếm vào phòng tiệc mà chỉ dẫn cậu về phòng khách sạn trên tầng cao nhất.
Lấy một bộ lễ phục màu trắng vừa nhìn đã biết rất đắt đã chuẩn bị từ trước trong tủ quần áo ra ném cho cậu: “Cất cái khăn quàng cổ xấu đến nỗi đáng sợ của con ngay cho ba, thay bộ này vào, tóc tai thì chờ lát nữa cũng sẽ có người đến đây xử lý cho con.”
Khăn quàng cổ của ông mới xấu đến nỗi đáng sợ.
Tống Yếm đúng lý hợp tình cảm thấy Tống Minh Hải vốn không có khiếu thẫm mỹ.
Mặc dù không thể hòa hợp với Tống Minh Hải nhưng sự giáo dục từ nhỏ đến lớn đã khiến cậu quen với lễ nghi xã giao và tu dưỡng tham gia yến tiệc cơ bản nhất, cho nên dù không đồng ý với đánh giá của Tống Minh Hải về khăn quàng cổ cậu mua, cậu vẫn lựa chọn nhận lấy lễ phục.
Chỉ vừa lạnh lùng vừa khắc nghiệt từ chối đề nghị làm tóc của ông ta: “Tóc thì không cần, tôi cũng đâu phải mấy người phụ nữ cần phải có nhan sắc của ông.”
Tống Minh Hải cũng không có tức giận, chỉ bước đến trước cái gương to, lựa chọn kim cài áo cho bản thân: “Cũng đúng, cứ để tóc kiểu học sinh thế cũng tốt, trông không quá kiểu cách.”
Tống Yếm thậm chí cũng lười trợn trắng mắt, xách quần áo đi vào phòng trong.
Vóc dáng cậu cao gầy, khung xương không được xem là rộng, nhưng thắng ở chỗ eo hẹp chân dài, bộ lễ phục trắng muốt vốn sẽ khiến người ta trông béo hơn lại trông vô cùng vừa vặn với cậu, toát lên phong vị của một cậu chủ nhỏ tự phụ.
Sau khi thay quần áo xong xuôi rồi ra ngoài, nhận được tầm mắt vừa lòng của Tống Minh Hải: “Không tồi, dẫn đi ra ngoài cũng không tính là mất mặt.”
Nói xong, lại ném một cái hộp quà được đóng gói tinh xảo qua cho cậu: “Đã chuẩn bị sẵn quà tặng cho con rồi, con tự tay đưa cho thọ tinh là được.”
Khá nặng, không biết là thứ đồ chơi gì đây.
Tống Yếm mở nắp hộp ra nhìn thử, phát hiện nằm trên lớp nhung thiên nga màu xanh đậm là một thanh dao găm bằng bạc có nạm đầy đá quý, cười lạnh một tiếng: “Quà sinh nhật tặng dao, cũng đủ sáng tạo khác người.”
Tống Minh Hải thong thả ung dung tốt tính giải thích: “Đây là văn vật từ thời Victoria, trị giá mười bảy vạn, thọ tinh vừa lúc 17 tuổi.”
Thật đúng là sẵn sàng bỏ tiền vốn.
“Xem ra tổng giám đốc Tống là có việc muốn nhờ người ta.”
Giọng điệu của Tống Yếm không phải không có sự trào phúng.
Tống Minh Hải không tỏ ý kiến: “Có một hạng mục cần đấu giá một miếng đất ở Nam Vụ, nhưng hiện giờ xảy ra chút vấn đề, không có nhà của bọn mở đường thì mảnh đất này không thể về tay được. Tất cả khoản đầu tư ban đầu chỉ có thể tạm gác lại, dây chuyền vốn sẽ xuất hiện vấn đề, sinh hoạt giàu sang phú quý của con chắc cũng không thể tiếp tục bảo đảm, hiểu chưa, Tống đại thiếu gia?”
“Hiểu rồi.”
“Hiểu rồi thì hy vọng tối nay con có thể biểu hiện thật là tốt.”
Tống Yếm không biết biểu hiện như thế nào mới gọi là biểu hiện thật tốt, nhưng dù sao nếu tâm tình của cậu không tốt, có thể khiến Tống Minh Hải xấu hổ trước mặt người ông ta muốn lấy lòng một chút, cậu đã thấy rất vui.
Vì thế cất dao, có lệ trả lời một câu: “Được, tổng giám đốc Tống, cho nên bây giờ chúng ta có thể đi chúc mừng sinh nhật được chưa? Tôi phải về ký túc xá trước 11 giờ.”
Tống Minh Hải cuối cùng cũng chọn được cái kim cài áo mà ông ta vừa lòng, chỉnh sửa cổ áo tây trang: “Được rồi, đi thôi.”
Không thể không nói, lúc Tống Minh Hải mặc chính trang rất có phong vị của tổng tài trong tiểu thuyết Mary Sue. Mà mặt mày Tống Yếm càng tinh xảo xinh đẹp, khi mặc đồ vest, khuôn mặt lạnh lùng uể oải có vẻ càng thêm cao cấp hơn trước.
Lúc hai người đồng thời xuất hiện trong bữa tiệc, ngay lập tức thu hút phần lớn ánh nhìn của mọi người tại hội trường.
Hơn nữa quả thật Tống Minh Hải ở trên thường cũng có chút địa vị, người bước đến xu nịnh lôi kéo làm quen nhiều đếm không xuể.
Mục tiêu của Tống Minh Hải lại rất rõ ràng, đơn giản khách sáo vài câu, bưng ly rượu dẫn Tống Yếm đi thẳng vào trung tâm hội trường: “Tuổi cháu trai của ông Hạ cũng xấp xỉ con, thành tích rất tốt, tố chất tổng hợp cũng không tồi. Nếu không có bất kỳ tình huống bất ngờ nào xảy ra, sang năm sẽ giúp tằng bé đăng ký trường Ivy League, đợi lát nữa con phải tâm sự với thằng bé nhiều một chút, cố gắng học tập thằng bé.”
“Thuận tiện giúp ông tăng độ hảo cảm với đối tác có đúng không.”
Tống Yếm cũng không định giữ chút mặt mũi nào cho Tống Minh Hải cả, nhân tiện lười biếng uể oải liếc nhìn sảnh tiệc.
Không gian với nhiệt độ ổn định và oxy trong 24 giờ, đầy phòng y hương tấn ảnh, ăn uống linh đình, tháp bánh kem cao mười tầng đặt giữa nhà hắn là được chế tạo bởi bàn tay của một thợ làm bánh cao cấp, thoạt nhìn vô cùng tinh xảo.
Tống Yếm đột nhiên cảm thấy rất mỉa mai.
Cùng là họ Hạ, cùng là một ngày sinh nhật, kết quả có người muốn đổi điều hòa cũng phải tìm hết mọi cách, có người lại sở hữu hệ thống ổn định nhiệt độ suốt 24 giờ, có người ngay cả bánh kem cũng tiếc tiền mua, có người lại tốn mấy chục vạn tệ chỉ để tổ chức một buổi tiệc tối toàn những người xa lạ.
Nếu không phải muốn đổi máy điều hòa và mua bánh kem cho người mình thích, bản thân cậu cũng không cần phải đi theo Tống Minh Hải đến nơi nhàm chán như thế này.
Có lẽ vào giờ này khắc này, cậu đã có thể nhâm nhi ly trà sữa với Hạ Chi Dã rồi cùng nhau lén lút chơi game dưới dãy bàn cuối lớp, tự tại biết bao.
Nghĩ thế, Tống Yếm bỗng dưng thấy chẳng có mấy phần hảo cảm với nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật này chút nào, chỉ muốn sớm có lệ xong việc chạy lấy người. Dù sao thì cái bánh kem cậu đặt cho Hạ Chi Dã vẫn đang chờ cậu quay về lấy, với cả cái tên trai đểu lén lút ra ngoài hẹn hò với phú bà cũng đang chờ quỳ ván giặt đồ đấy.
Vì thế, một tay cầm hộp quà, xoay người hỏi Tống Minh Hải: “Cháu trai đối tác của ông tên là gì, tôi tặng quà cho cậu ta rồi đi ngay đây.”
Kết quả mới vừa hỏi xong, Tống Minh Hải giống như đột nhiên nhìn thấy ai đó, treo nụ cười ôn hòa khiêm tốn lên trên mặt, giơ ly rượu với người đứng sau Tống Yếm, chậm rãi bước qua: “Ông Hạ, lâu rồi không gặp, thân thể của ông gần đây trông rất khỏe mạnh.”
Xem ra chính chủ đã đến rồi.
Tống Yếm nghe vậy cũng mặt không cảm xúc xoay người theo hướng của Tống Minh Hải: “Hạ...”
Vốn dĩ đang chuẩn bị lễ phép khách sáo vài câu, nhưng khi quay người nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cái chữ 'Hạ' kia bỗng dưng mắc kẹt trong cổ họng.
Trước mặt cậu là một ông lão mặc trang phục thời Đường, tóc bạc mặt hồng, mảnh khảnh quắc thước.
Bên tay trái của ông lão có kéo theo một cô gái trẻ tuổi, mái tóc gợn sóng màu nâu nhạt, mắt đào hoa cong cong, ý cười dịu dàng, vòng tay Cartier trên cổ tay phát sang rạng ngời rực rỡ dưới ánh đèn.
Mà bên phải ông lão có một thiếu niên thon gầy đĩnh đạc, mặc một bộ tây trang màu đen không có logo được đặt may riêng vừa nhìn đã biết cực kỳ đắt đỏ, trên cổ lại quấn một cái khăn quàng cổ len dày màu đỏ trông rất rẻ tiền.
Tóc mái nhạt màu được vuốt ra đằng sau, lộ ra ngũ quan lập thể mũi cao mi thâm và một đôi mắt đào hoa mê người.
Giờ khắc này, ai tròng mắt màu nâu nhạt vẫn luôn nhiễm đầy ý cười tản mạn lại tràn ngập khiếp sợ đờ đẫn và sự sợ hãi khi đối diện với cái chết giống như đang nhìn thấy chuyện gì đó đầy bất ngờ.
Bốn mắt đối diện với nhau, bầu không khí rơi vào sự tĩnh lặng ngưng tệ gần như nghẹt thở.
Tống Yếm nghĩ, trên thế giới này nhất định tồn tại hai người giống nhau như đúc, họ giống nhau, sinh nhật cũng giống nhau.
Nói không chừng người này chính là anh em ruột thịt khác cha khác mẹ của Hạ Chi Dã.
Hoặc đây chính là anh em ruột thịt cùng cha cùng mẹ, sinh đôi, thế nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó mà Hạ Chi Dã bất hạnh bị thất lạc, lưu lạc ở bên ngoài.
Nói tóm lại, người trước mặt cậu không thể nào là Hạ Chi Dã được.
Coi như là phải, cũng nhất định là ảo giác mà thôi.
Nếu không, giữa cậu và Hạ Chi Dã sẽ có một người phải chết.
Có lẽ hôm nay bọn họ mới vừa ở bên nhau, ai chết thì cũng là một chuyện rất tàn nhẫn, cho nên người này tất nhiên không thể là Hạ Chi Dã.
Nhưng mà âm thanh hiếm khi ôn hòa thân thiết của Tống Minh Hải lại tàn khốc vang lên ngay bên tai cậu: “Nào, tiểu Yếm, giới thiệu với con một chút, đây là cháu gái lớn của ông Hạ, Hạ Du, còn đây là cháu trai của ông Hạ, Hạ Chi Dã.”
Vì vậy, trong khoảnh khắc đó, Tống Yếm đã hoàn toàn hết cách để miêu tả cảm giác trong đầu óc và nội tâm của cậu là gì cả.
Chỉ biết rằng rất may món quà Tống Minh Hải chuẩn bị là một con dao.
Tiện lắm.
Hết chương 63.
Lời của tui:
Chuyện là trong hai bản raw tui đang dùng nó có hơi khác nhau về khúc cuối một chút nên tui hơi hoang mang, do không có tiền mua raw của Tấn Giang để xem cái nào đúng nên tui đành edit theo bản convert trước, có gì mai tui edit cái phần khác đó rồi đăng xuống dưới đây cho mọi người đọc luôn nhé. Nó chỉ khác nhau về việc miêu tả một xíu thôi chứ nội dung trọng tâm thì vẫn như thế.
Xin lỗi mấy bồ nhưng mấy bữa nay tui đang đu một bộ truyện gần 150 chương nên có bỏ bê deadline một chút. Để bù đắp thì tui thông báo một tin mà chắc mấy bồ sẽ thích, đó là bộ này có H, có H, có H.