Lúc nghe thấy câu nói đó, dù Hạ Chi Dã đang đứng trong phòng tắm nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự ớn lạnh và luồng sát khí ập vào mặt, vì thế hơi khựng lại, hoảng sợ: “Không cần, công việc vất vả như vậy thì không cần làm phiền Yếm cưa của chúng ta đâu, tôi trùm khăn tắm ra đó là được.”
“Không sao, không hề phiền.”
Tống Yếm thuận tay xách đồ ngủ của Hạ Chi Dã trên tủ đầu giường và một hộp quần lót màu đen trong ngăn tủ.
Sau đó lôi ghế ngồi trước cửa phòng tắm, dựa vào lưng ghế, vắt chéo chân, ngẩng đầu nhìn Hạ Chi Dã đang mở hé cửa, cười vừa lạnh lùng vừa vô lại: “Muốn lấy quần áo?”
Hạ Chi Dã chỉ quấn một cái khăn tắm bên hông trốn phía sau cánh cửa nhìn Tống Yếm đang chặn trước cửa như ông trùm: “...”
Trầm mặc một hồi, dũng cảm mở miệng: “Yếm cưa, cậu có thấy hiện tại bản thân cậu rất giống lưu manh không?”
Tống Yếm: “...”
Có một chút chút.
Nhưng mà không quan trọng.
“Bớt nói nhảm, muốn lấy quần áo thì thẳng thắn sẽ được khoan hồng.”
Tống Yếm cau mày, đằng đằng sát khí, “Gãi tai rốt cuộc có nghĩa là gì?”
“...” Hạ Chi Dã châm chước một hồi, “Có lẽ cậu không tin, nhưng thật ra lúc đó tôi thật sự không muốn cậu nói tôi là gãi tai trước mặt tiểu Béo và Khổng Hiểu Hiểu đâu.”
“Vậy cậu muốn cái gì?”
“Muốn ăn đậu từ từ miệng cậu thôi.”
“...”
Thẳng thắn ngay thẳng, trực tiếp kết thúc, chẳng chút chột dạ.
Tống Yếm chưa từng gặp đồ mặt dày vô sỉ như thế bao giờ, cắn răng hung hăng ném mảnh vải màu đen gợi cảm về phía người đang núp sau cánh cửa: “Hạ Chi Dã! Giữ chút mặt mũi!”
Hạ Chi Dã bắt được, cười dịu dàng xinh đẹp: “Mặt mũi có gì tốt đâu mà phải giữ, nếu mà tôi muốn giữ mặt mũi thì bây giờ cậu có thể là bạn trai của tôi được à?”
Tống Yếm nghiến răng nghiến lợi, hai tai nóng lên, muốn phản bác, nhưng nghĩ một hồi lại phát hiện không thể phản bác được.
Chỉ có thể hít sâu một hơi, tiếp tục thẩm vấn: “Vậy cậu biết Thẩm Gia Ngôn là bé dâu hồi nào?”
Hạ Chi Dã trả lời rất nhanh: “Lúc gặp hai cậu ở sảnh lớn của khách sạn lần trước ấy, tôi nghe các cậu nói chuyện.”
“Vậy tại sao sau khi hai cậu thêm Wechat lại không nói với tôi?”
“Thêm Wechat chủ yếu là muốn mưu đồ bí mật nên theo đuổi cậu như thế nào, cho nên mới không nói với cậu.”
“...”
Thế nên người này đã sớm chứa chấp tà tâm vào lúc đó rồi, còn dám xưng huynh gọi đệ kề vai sát cánh cùng chung chăn gối với mình?!
Thật đúng là vừa có lòng xấu vừa có gan.
Tống Yếm nghiến răng nghiến lợi hung dữ ném quần ngủ về phía hắn, định chờ lát nữa tính sổ chung luôn: “Còn có một vấn đề cuối cùng.”
“Cậu nói đi.”
“Đầu tháng trước cậu mượn tài khoản của Thẩm Gia Ngôn là sao đây?” Lúc Tống Yếm hỏi câu này, giọng điệu lạnh lẽo hơn vài phần, cứ như thật sự không được vui vẻ.
Hạ Chi Dã vốn coi lần thẩm vấn này như việc ve vãn đánh yêu bình thường bỗng dưng lộp bộp trong lòng, chẳng lẽ Tống Yếm phát hiện chuyện bán đồng hồ rồi à?
Đang nhanh chóng tổ chức ngôn ngữ xem nên thẳng thắn từ khoan giải thích rõ ràng như thế nào mới có thể khiến cho Tống Yếm không tức giận thì đã nghe thấy Tống Yếm lạnh lùng bức người nói một câu: “Vì muốn mượn tài khoản kéo gái đi leo rank mà ngay cả Thẩm Gia Ngôn cũng dám mượn, có phải tôi nên khen cậu một câu chuyên nghiệp không đây?”
Hạ Chi Dã: “...?”
Nên là trọng điểm của Tống Yếm không phải là hắn đã từng dùng tài khoản của Thẩm Gia Ngôn, mà mục đích hắn mượn tài khoản là do dẫn gái đi leo rank, sau đó ghen tuông?
Không nhìn ra được Yếm Yếm nhà bọn họ là một túi giấm nhỏ.
Hạ Chi Dã đè nặng ý cười thấp giọng dỗ dành: “Lúc đó không phải là muốn chuẩn bị mua quà tỏ tình cho cậu nên mới đi kiếm tiền à?”
Tống Yếm nghe thấy câu này thì chợt tức giận: “Tiền gì cũng kiếm được hết à? Cậu dùng tiền kiếm được do dỗ dành cô gái khác để mua quà cho tôi, cậu cảm thấy tôi sẽ vui? Hay là cảm thấy người ta đặt đơn cậu mỗi ngày cũng chỉ vì kỹ thuật chơi game của cậu rất đỉnh? Chẳng phải tôi đã bảo cậu cắt đứt quan hệ với mấy cô gái kỳ quái không rõ thân phận rồi hay sao? Lúc đó cậu cũng đồng ý với tôi rồi còn gì?”
Hạ Chi Dã nhìn Tống Yếm càng nói thì mặt mày càng tràn đầy lệ khí, đột nhiên cảm thấy ba chữ gãi lỗ tai quả thật là chế tạo ra cho riêng hắn, nếu không thì cũng chẳng đến mức ngay ngày đầu tiên xác nhận quan hệ đã bị bạn trai chặn cửa phòng tắm bạo lực thẩm vấn.
Nhưng mà bản thân hắn lại bị thẩm vấn đến nỗi hạnh phúc, trong lòng thậm chí còn có chút ngọt ngào.
Xem đi, Tống Đại Hỉ nhà bọn họ thích hắn biết bao nhiêu, thích đếm mức dục vọng chiếm hữu nhiều như vậy, ăn giấm cũng đáng yêu như thế.
Nhưng đáng yêu thì đáng yêu, hiểu lầm như thế này tốt nhất vẫn nên không cần có mới được, hắn phải làm cho Tống Đại Hỉ nhà bọn họ biết hắn là một người bạn trai tốt rất có đạo đức, vì thế cười nhẹ giải thích: “Chị ấy không phải là cô gái kỳ kỳ quái quái không rõ lai lịch, tôi cũng không thể cắt đứt quan hệ với chị ấy, thật ra chị ấy...”
“Cậu còn bảo vệ cho cô ta?!”
Nhớ đến giọng điệu đùa giỡn năm lần bảy lượt của cô gái kia, còn dẫn Hạ Chi Dã vào khách sạn rồi kéo lên phòng tặng hắn mấy món quà đắt tiền, trong lòng Tống Yếm rất không thoải mái.
Thế mà lại nghe thấy Hạ Chi Dã dám nói giúp cô ta, tức khắc giận sôi máu, hung tợn vo cái áo ngủ trong tay thành một cục rồi ném vào vào người hắn, sau đó đứng dậy rời đi.
Kết quả lúc đứng lên quá gấp, chân bị vướng vào ghế dựa, thiếu chút nữa té ngã. Hạ Chi Dã vội vươn tay kéo cậu, Tống Yếm cũng theo bản năng thuận thế ôm chặt Hạ Chi Dã.
Nhưng mà trong phòng tắm, nền nhà nhiều nước lại trơn trợt, Hạ Chi Dã đi chân không, bị Tống Yếm ôm như vậy nên đứng không vững, trời đất bỗng dưng quay cuồng, hắn ngã nhào lên trên mặt đất, Tống Yếm thì ngã trên người của hắn, mà cái khăn tắm quấn bên hông cũng tuột ra.
Ngày thường ôm thì có ôm, nhưng lúc đó luôn mặc quần áo.
Hoàn toàn là hai khái niệm với việc không chút ngăn cách tự tay sờ vào kết cấu cơ bắp hơi nong nóng dù gầy nhưng rất rắn chắc.
Tống Yếm bỗng dưng bất chấp việc ghen tuông gì đó, chỉ hoảng loạn muốn đứng dậy.
Nhưng mà hệ thống rút nước của khu nhà cũ thật sự quá kém, bọt sữa tắm và nước đọng lại trên mặt gạch lót nền, vô cùng trơn trượt, càng sốt ruột thì càng đứng lên không được.
Sau khi trượt chân vài lần, Tống Yếm đột nhiên cảm thấy bản thân sờ trúng một nơi cực kỳ ghê gớm, sau đó mới nhận ra cái khăn tắm vốn dĩ phải quấn quanh hông Hạ Chi Dã không biết đã tuột mất khi nào.
Hơi khựng, Tống Yếm mới ý thức được việc bản thân đã sờ vào chỗ nào nên muốn lập tức rút tay ra như giật điện, nhưng lại bị nắm chặt cổ tay ấn ngay tại chỗ.
“Lúc hôn tôi thì châm lửa, bây giờ còn tới đây thêm củi, có phải Yếm cưa của chúng ta nên chịu trách nhiệm về sự cố lần này không hửm?” Tiếng nói hơi khàn của Hạ Chi Dã trầm thấp vang lên bên tai.
Trêu chọc đến nỗi khiến vành tai Tống Yếm nóng bỏng cháy người, giọng điệu lại lạnh như băng giả vờ trấn định: “Tự cậu dễ châm dễ nổ, liên quan gì đến tôi.”
Nói xong thì chuẩn bị gây chuyện chạy trốn thêm lần nữa.
Mà đối với kẻ tái phạm liên tiếp phóng hỏa rồi chạy mất dạng, cảnh sát Hạ ngựa quen đường cũ cắt đứt đường lui, một tay ấn eo, một tay giữ chặt tay, cậu cảm nhận được sự đáng sợ của hiện trường vụ án, giọng điệu của hắn còn mang theo ý vị dụ dỗ lấy lời khai: “Phạm tội nhiều như vậy, mà không muốn chịu trách nhiệm một lần nào hết hửm?”
Tuy rằng hoàn cảnh trưởng thành từ nhỏ đến lớn của Tống Yếm không được hoàn hảo nhưng ít nhiều vẫn là mấy người sẵn lòng ngụy trang thân sĩ mặt ngoài quân tử, hoàn cảnh tương đối chứ không phải có đủ hạng người, người bạn kề cận bên người duy nhất cũng ngây thơ thuần khiết hơn cả một tên ngây thơ thuần khiết như cậu.
Câu chưa từng xem thử một vài lĩnh vực điện ảnh mà những nam sinh khác ở độ tuổi này đã bắt đầu tìm hiểu bao giờ, huống chi là vừa mới lớn đã gặp phải tên lưu manh không biết xấu hổ như Hạ Chi Dã chứ.
Chỉ mới cảm nhận được chút cảm giác trong lòng bàn tay, Tống Yếm đã thấy toàn thân xấu hổ đến mức sắp nổ tung, đại não ngắn ngủi tự bỏ việc tự hỏi, toàn bộ huyết mạch kích động hóa thành sức mạnh khiến cậu tránh thoát khỏi vòng tay Hạ Chi Dã.
Sau đó nhanh chóng cộp cộp chạy về phòng ngủ, khóa trái cửa lại, nhảy bắn lên giường, trùm kín mít cả người trong chăn bông, thấp giọng chửi thề một câu.
Đệt.
Hạ Chi Dã vẫn còn là người à.
Sao có thể bự như vậy chứ.
Mà Hạ Chi Dã không kịp bắt giữ người nào đó về quy án thêm lần nữa nên chỉ có thể một mình một cỗi ngồi trong nhà tắm đối mặt với hiện trường phóng hỏa, nhẹ nhàng ma sát răng cấm dưới hàm sau.
Quá tam ba bận, nếu lần sau vẫn không bắt được nhóc tái phạm nào đó rồi trừng phạt thật nghiêm khắc, thì hắn không phải là đàn ông nữa.
Xuất phát từ việc suy xét đến các phương diện an toàn, buổi tối hai người một người ngủ phòng khách còn một người ngủ phòng ngủ.
Cái người ngủ trong phòng ngủ thậm chí không còn mặt mũi nói thêm câu nào suốt cả một đêm, chờ đến sáng hôm sau lúc bà nội Lưu bưng mì trường thọ đến vẫn còn lạnh mặt, giống như một cái tủ lạnh di động.
Ngay cả bà nội Lưu cũng có thể cảm nhận được bầu không khí có gì đó sai sai, mắng Hạ Chi Dã một câu: “Có phải con lại bắt nạt tiểu Yếm đúng không?”
Hạ Chi Dã một bên múc hết hành lá trong chén của Tống Yếm bỏ vào chén của mình, một bên vừa bực mình vừa buồn cười: “Bà nội, bà mở to hai mắt nhìn rõ ràng đi ạ, rốt cuộc là ai bắt nạt ai chứ.”
Bà nội Lưu mới không chịu nghe lời của hắn, nhìn về phía Tống Yếm: “Nó là vậy đấy, tính khí như con nít, thôi thì nể tình hôm nay là sinh nhật của nó, không thèm so đo với nó nhé, ngoan.”
Nói xong, bỏ thêm cho Tống Yếm một cái trứng chần nước sôi, mới nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Chi Dã: “Tối nay con có về nhà ăn cơm không?”
Tuy rằng nhà họ Hạ vẫn luôn nuôi thả Hạ Chi Dã nhưng từ sau khi ba mẹ Hạ Chi Dã qua đời, ngày lễ ngày tết và sinh nhật mỗi năm cũng sẽ gọi Hạ Chi Dã về nhà tham gia tiệc tùng, cho nên dựa vào lệ thường, tối nay Hạ Chi Dã chắc sẽ không về đây ăn cơm.
Nhưng xuất phát từ suy nghĩ đề phòng mọi chuyện, bà nội Lưu vẫn hỏi một câu: “Nếu có về thì lát nữa nội sẽ đi đặt bánh kem.”
Năm nay có Tống Yếm, Hạ Chi Dã cũng không định về nhà cũ, nhưng cũng không muốn bà nội Lưu lãng phí tiền bạc, vì thế sau khi ăn xong một đũa mì trường thọ cuối cùng mới thảo mãn vươn eo: “Tối nay chắc con sẽ không về đâu, nội cũng đừng khiến bản thân bận việc.”
“Ừm, bà biết rồi, vậy cuối tuần sẽ nấu đồ ăn ngon cho mấy đứa, hắt xì ---” Vừa nói xong, bà Lưu đã hắt xì một tiếng.
Hạ Chi Dã vội hỏi: “Bị cảm ạ?”
“Haizzz, không sao, chỉ là đêm qua thảm điện bị hỏng, nên chắc thấy hơi lạnh.”
Nói xong, Hạ Chi Dã lập tức nhíu mày: “Không phải con đã nói một già một trẻ như nội và tiểu Mạt Chược dùng thảm điện rất nguy hiểm rồi mà, nên dùng điều hòa, nội đừng có tiếc chút tiền điện đó nữa.”
“Không phải việc tốn tiền điện hay là không tốn tiền điện, chủ yếu là điều hòa không dùng được.”
“Lần trước con đổi cho nội, chẳng phải nội nói là hữu dụng ạ?”
Hạ Chi Dã dường như có hơi tức giận.
Bà nội Lưu vội vàng tỏ vẻ đáng yêu: “Ai da, con hung dữ với bà làm gì, là do bà dùng điều hòa thấy khó chịu thôi mà? Được rồi được rồi, hai đứa đi học đi nhé, chiều nay bà sẽ đi mua thảm điện mới.”
Nói xong thì lập tức đỡ eo chạy bước nhỏ về cái sân nằm ngay cách vách.
Hạ Chi Dã vừa đau lòng vừa tức giận nhưng lại không dám mắng, chỉ có thể thở dài: “Ít bữa nữa sẽ thay điều hòa cho nội mới được.”
Tống Yếm muốn hỏi cậu lấy tiền ở đâu ra mà lắp điều hòa cho bà.
Nhưng suy nghĩ một hồi, lại cảm thấy hỏi như thế thì có hơi tổn thương lòng tự tôn, vì thế chỉ hỏi một câu: “Tối nay cậu không về à? Muốn đi đâu?”
“Không đi đâu cả, chỉ là không muốn bà nội lãng phí tiền mua bánh kem mà thôi.” Hạ Chi Dã cười nhẹ xoa đầu Tống Yếm, “Tối nay nhất định phải ở bên cạnh Yếm Yếm của chúng ta chứ, có tình uống nước cũng no, tôi không hiếm lạ gì với mấy cái bánh kem kia cả.”
Hắn vốn dĩ chỉ là việc nào ra việc đó, ăn ngay nói thật, thuận tiện tán tỉnh bạn trai nhỏ.
Tống Yếm nghe vào trong tai lại biến thành một câu 'ngay cả sinh nhật cũng tiếc tiền mua bánh kem nhưng lại muốn lắp điều hòa cho bà nội' đầy chua xót. Thế nên Tống Yếm cúi đầu quậy chén mỳ trong tay, cảm thấy trong lòng có hơi khó chịu.
Cậu không muốn Hạ Chi Dã đón sinh nhật mà ngay cả một cái bánh kem cũng chẳng có.
Hạ Chi Dã từng nói với cậu, bạn nhỏ khác có thì cậu cũng phải có, cho nên cậu hy vọng bạn tria nhà người khác có, Hạ Chi Dã cũng phải có.
Nhưng mà bây giờ ngoại trừ thẻ cơm giàu có, trên người cậu gần như đã hết tiền, mà cách ngày Tống Minh Hải chuyển tiền sinh hoạt phí tháng sau cho cậu còn tận một tuần, cậu phải đi đâu tìm bánh kem cho Hạ Chi Dã đây.
Tống Yếm đột nhiên cảm thấy bản thân thật sự không xứng với chức vụ bạn trai này chút nào.
Đang suy nghĩ, điện thoại Hạ Chi Dã vang lên.
Tống Yếm ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện lúc Hạ Chi Dã nhìn thấy thông báo cuộc gọi, vẫn bày ra vẻ mặt tản mạn vô vị, sau đó lười biếng đứng lên: “Tôi đi nhận điện thoại.”
Thoạt nhìn không có điều gì bất thường, Tống Yếm cũng không nghĩ nhiều, 'ừ' một tiếng, cúi đầu mở điện thoại, xem thử có thể nghĩ ra biện pháp nào khác hay không.
Kết quả vừa mới mở khóa, trên màn hình đã hiện lên tên 'Tống Minh Hải'.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cái tên này, Tống Yếm muốn trực tiếp tắt máy.
Nhưng mà cậu hiểu cách làm người của Tống Minh Hải, ngoại trừ việc rất quan trọng, nếu không sẽ chẳng gọi điện thoại cho cậu, cho nên cúp máy cũng vô dụng, bởi vì nói không chừng ông ta sẽ trực tiếp tìm tới cửa.
Mà so với việc mặt đối mặt phụ tử từ hiếu mà nói, nói chuyện qua điện thoại thì phải dùng sức hơn một chút.
Vì thế Tống Yếm ấn nút nghe máy, giọng điệu lạnh lùng giống như băng tuyết dưới mái hiên: “Chuyện gì.”
Đối phương hình như cũng chẳng có hứng thú so đo lễ nghi gia đình với cậu, trực tiếp nói vào việc chính: “Ba đã giúp con xin nghỉ tiết tự học tối nay, xe sẽ đến đón con vào lúc 6 giờ, tham gia một bữa tiệc tối với ba.”
“Chuyện kiểu này thì ông cứ tùy tiện tìm một minh tinh hay là người nổi tiếng trên mạng đi với ông có lẽ sẽ thích hợp hơn đấy.” Tống Yếm nói vô cùng bình tĩnh lãnh đạm, nên cũng khiến nó càng thêm có vẻ châm chọc mỉa mai.
Tống Minh Hải cũng không thấy hổ thẹn, chỉ bình tĩnh lãnh đạm trần thuật: “Buổi tiệc tối lần này tương đối đặc thù, là một đối tác của ba tổ chức tiệc riêng cho cháu nội của ông ấy, dẫn mấy người lung tung rối loạn đó đi theo cũng vô dụng. Nghe nói cháu nội của ông ấy rất ưu tú, tuổi cũng xêm xêm với con, hẳn là có thể nói chuyện với nhau.”
“Người tối tắm quái gở, mẫn cảm ghen tị, miệng toàn dối trá, tâm lý vặn vẹo như tôi có lẽ không có cách nào nói chuyện với người cháu trai ưu tú của đối tác làm ăn với ông đâu, ông vẫn nên nhờ một người cao minh khác thì hơn.” Tống Yếm nói xong, chuẩn bị cúp điện thoại.
Tống Minh Hải lại trực tiếp ra giá: “5000.”
“...”
“Chỉ cần tối nay con tham gia bữa tiệc, tháng sau sẽ có thêm 5000 tệ trong phí sinh hoạt.”
Nếu nhớ không lầm, trước kia Tống Minh Hải tùy tiện tìm một người nào đó bên ngoài thì không phải chỉ có giá bấy nhiêu, xem ra trong mắt ông ta, thằng con trai như cậu thật sự không đáng giá chút nào.
Cơ mà đối tác có thể khiến cho Tống Minh Hải mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho cậu nhất định không phải đối tác bình thường, muốn dẫn cậu theo, đại khái cũng là vì muốn kéo gần quan hệ với đối phương.
Suy nghĩ chủ động kết giao như thế này lại xuất hiện trên người Tống Minh Hải thì quả thật không phải một việc thường thấy, điều đó cũng chứng tỏ đối tác này hẳn là thuộc trình độ thượng lưu trong chuỗi vốn của Tống Minh Hải, đồng thời rất có thể Tống Minh Hải có việc muốn nhờ vả người kia.
Cho nên trong trường hợp này thì không bằng trực tiếp nâng giá.
Dù sao so với việc cãi tới cãi lui với Tống Minh Hải mà không được cái gì, không bằng cứ coi Tống Minh Hải như một cây ATM vậy, rút chút tiền sắm điều hòa cho bà nội rồi mua bánh kem cho Hạ Chi Dã.
Sau ngày hôm qua, Tống Yếm đã hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận, căm hận một người cũng chỉ lãng phí tinh lực và thời gian của bản thân, nhưng nếu coi đó như một cái máy ATM vô tình thì lại khác.
Vì thế lãnh đạm mở miệng: “Một vạn, hôm nay chuyển cho tôi, hơn nữa phải đưa tôi về trước khi tan tiết tự học buổi tối.”
Đầu đây bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười khẽ, như là tán thưởng, lại giống như vừa lòng: “Không tồi, thành giao.”
Nói xong, cúp máy.
Mà ngay khoảnh khắc cúp điện thoại, Hạ Chi Dã đứng ngoài phòng cũng bất đắc dĩ cười một tiếng: “Ông nội, ông kêu đội múa lân đến trường học đón con quay về là thật sự muốn con chết nhục ạ? Được rồi, tiệc tối còn sẽ tham gia, sẽ không khiến ông mất mặt đâu, con là người không biết hiếu thảo thế ạ? Cơ mà cái điều hòa ông đã đồng ý với con, buổi tối nhất định phải gọi người chuyển đến đây rồi lắp ráp đấy nhé.”
Hơi dừng, lại bổ sung một câu: “Hơn nữa con phải về ký túc xá trước khi tan tiết tự học buổi tối, con đã hứa sẽ cùng nhau trải qua sinh nhật với người khác rồi đó.”
“Vâng, Giáng Sinh vui vẻ.”
Hết chương 62.