Nam giả nữ?
Thẩm Gia Ngôn suy nghĩ cái vẹo gì vậy?
Cậu đã có hai lần trải nghiệm mặc đồ nữ đáng nhớ trong đời, không thể có lần thứ ba. Huống chi mọi người trong học viện quản lý Quang Hoa gần như đều nhận biết được gương mặt của cậu, cho dù mặc đồ nữ, thì có ích lợi gì? Không phải vẫn bị nhận ra à?
Tống Yếm lạnh mặt không chút do dự trả lời: Tao tình nguyện để Hạ Chi Dã thay lòng đổi dạ sau đó khiến cậu ấy chết ngay tại chỗ.
“...”
Thẩm Gia Ngôn nhìn thấy tin nhắn này, đột nhiên có chút đồng tình với Hạ Chi Dã, tuổi còn trẻ đã phải cận kề cái chết mỗi ngày, thật sự chẳng dễ dàng.
Nhưng ngay cả như vậy, Tống Yếm vẫn là Tống Yếm đã cứu mạng cậu chàng khi còn bé, cho nên cậu chàng cần phải thống nhất mặt trận đánh Hạ Chi Dã cùng với Tống Yếm, tuyệt đối không trốn tránh.
Bởi vậy nên sau khi thương hại cho người nào đó một hồi, Thẩm Gia Ngôn lập tức đồng tình cực độ với Tống Yếm, phẫn nộ trả lời: Vậy phải làm sao đây, không phải chỉ có một nam một nữ mới vào được à? Chẳng lẽ mày cứ mặc kệ để một mình Hạ Chi Dã ấp ấp ôm ôm với mấy chị gái trong tiệc nhảy, sau đó phòng không gối chiếc lo lắng cậu ấy có xằng bậy không ư?
Thẩm Gia Ngôn chưa nói dứt lời, trong đầu Tống Yếm đã lập tức xuất hiện bộ dáng Hạ Chi Dã vuốt ngược tóc ra sau, khoác lên mình bộ lễ phục Châu Âu thời Trung cổ, mang giày, để lộ ra đôi chân dài miên man, sau đó cong cong cặp mắt đào hoa không biết kiểm điểm vừa nói vừa cười với một đám nữ sinh xinh đẹp trong buổi vũ hội.
Lại nghĩ đến lúc đó bản thân còn phải ở nhà một mình hốt cứt cho Hạ Đại Dã và Tống Tiểu Hỉ, bỗng chốc giận dữ, giận đến nỗi lại muốn xách Hạ Chi Dã từ trên giường lên đánh một trận.
Nhưng mà nếu thế thì có vẻ như cậu không biết nói lý, suy cho cùng, bắt gian phải bắt tận nơi mới có tính thuyết phục. Cho nên nếu cậu muốn danh chính ngôn thuận đánh Hạ Chi Dã một trận, buổi tiệc này cậu không thể không đi.
Cơ mà sao đi được đây?
Tống Yếm từ nhỏ đã là một đứa bé vô cùng chính trực, việc cần dùng thủ đoạn gian dối như thế này cậu thật sự không am hiểu.
Nhưng cũng may cậu có một cậu bạn thân ngốc bạch ngọt từ nhỏ đến lớn đều cực kỳ thích giúp đỡ mọi người hơn nữa mạch não cũng vô cùng ảo ma.
Vì thế nên khi cậu đang nhíu mày, tự hỏi xem rốt cuộc mất bao nhiêu tiền mới có thể thu mua nhân viên quản lý ở hiện trường, trên màn hình đột nhiên xuất hiện mấy dấu chấm than liên tiếp rất là lớn.
Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian:!!!!!
Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian: Tiểu Yếm!!! Tao biết rồi!!!!! Tao có cách!!!!! Mẹ nó tao chính là thiên tài!!!!!
YAN:?
Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian: Mày không muốn mặc đồ nữ, nhưng mà tao có thể mặc! Tao mặc đồ nữ cực đẹp!!! Thật đó!!! Dẫn ra bên ngoài tuyệt đối hãnh diện!!! Tuyệt đối sẽ không có ai nhìn ra được!!!
Tống Yếm nhìn màn hình đầy dấu chấm than, trầm ngâm hồi lâu.
Cậu biết Thẩm Gia Ngôn là một tên ngốc bạch ngọt, cũng biết Thẩm Gia Ngôn không tim không phổi rất dễ lừa, càng rõ Thẩm Gia Ngôn từ nhỏ đến lớn đều rất trượng nghĩa.
Nhưng mà cậu không ngờ rằng Thẩm Gia Ngôn sẽ ngốc bạch ngọt như vậy, không tim không phổi như vậy, trượng nghĩa như vậy.
Càng khó ngờ được đằng sau những lời 'Tao mặc đồ nữ cực đẹp!' sẽ ẩn giấu thứ gì.
Cậu cảm thấy bản thân tựa hồ đã bị bắt phải biết đến một việc nào đấy rất khủng khiếp, dằn cảm giác hổ thẹn với nhóc ngốc Thẩm Gia Ngôn trời sinh đã có lực vô cảm cấp MAX, trả lời: Nam giả trước đám đông, mày không ngại ư? Chu Tử Thu cũng không ngại à?
Thẩm Gia Ngôn hoàn toàn không để trong lòng: Việc này có gì đâu mà, bây giờ nam coser mặc đồ nữ đã trở thành chuyện bình thường như cơm bữa. Hơn nữa trường mày còn cách xa trường tụi tao cả vạn dặm, không có ai quen biết tao, mày không nói, tao không nói, ai mà biết?
Thẩm Gia Ngôn vừa nói như vậy, hình như cũng có lý.
Khi còn học cấp ba cậu chàng đã lập câu lạc bộ cosplay, bây giờ lên đại học hình như cũng là trụ cột vững vàng của cậu lạc bộ cosplay trong trường. Khung xương của cậu chàng khá nhỏ, vóc dáng không cao, làn da lại trắng nõn, trên mặt cũng chẳng có góc cạnh, cosplay nhân vật nữ hẳn là việc thường ngày.
Với cả trường học của Chu Tử Thu và cậu chàng đều nằm trong khu Xương Bình, cách Bắc Đại cả vạn dặm, không ai quen biết, đương nhiên sẽ không có người vạch trần, hẳn là không có việc gì.
Tống Yếm nghĩ thế, chỉ trả lời hai chữ: Trượng nghĩa.
Thẩm Gia Ngôn vô cùng đàn ông vung tay lên: Việc này tính là gì, đàn ông nên vì anh em mà không tiếc cả mạng sống mà.
Cuối cùng, hơi khựng, sực nhớ ra chuyện gì đó, lại bổ sung thêm một câu: Cơ mà chuyện này nhất định phải giữ bí mật, không thể nói cho Chu Tử Thu, con người của cậu ấy đặc biệt keo kiệt còn đặc biệt khó dỗ.
Đương nhiên là không thể nói cho Chu Tử Thu rồi.
Nói cho Chu Tử Thu biết chẳng khác nào nói với Hạ Chi Dã.
Vì thế mà mà tình bạn mười mấy năm khiến bọn họ cực kỳ ăn nhịp với nhau, giải quyết dứt khoát, từng người an tâm lên giường.
Nhưng mà bọn họ lại không biết rằng, cùng lúc đó, Hạ Chi Dã cũng gửi tin nhắn cho Chu Tử Thu: Anh em, cuối tuần này tới trường của bọn tao đi, có việc cần mày giúp đỡ.
Mà Chu Tử Thu không chút do dự trả lời: Được, không thành vấn đề.
Thật ra đêm nay Tống Yếm ngủ chẳng mấy ngon giấc.
Tuy rằng lúc trước sau khi đã cởi bỏ khúc mắc thì không còn mất ngủ, cũng chẳng sợ ngủ một mình, nhưng mà ban đêm ôm Hạ Chi Dã ngủ đã trở thành một thói quen, nếu nửa đêm tỉnh dậy không sờ trúng gối ôm hình thịt người ấm ấm mềm mềm thì sẽ rất khó ngủ say.
Cho nên mỗi lần đá Hạ Chi Dã ra ngoài ngủ sô pha hoặc là phòng cho khách thì cậu đều không khóa trái cửa, như vậy sẽ tương đối thuận lợi cho Hạ Chi Dã đến nửa đêm lén lút chui vào, buổi sáng lại lén lút chuồn ra.
Nhưng mà đêm nay, suốt cả một đêm, Hạ Chi Dã đều không quay về phòng.
Lúc Tống Yếm nửa đêm tỉnh lại không sờ được cái gối ôm hình người ấm áp đáng tin quen thuộc kia đầu tiên là sửng sốt, rồi ngơ ngác một hồi, sau đó trôi qua thật lâu mới chợt nhận ra thế mà cái tên Hạ Chi Dã khốn kiếp kia không thèm về phòng?!
Rõ ràng tiếng vặn chốt cửa trước khi đi ngủ của cậu lớn như vậy, thế mà hắn không thèm quay về?!
Chẳng lẽ là hắn giận vì cậu cho hắn tham gia tiệc hóa trang?
Hay là hắn không vui vì cậu không ghen?
Hoặc là vì để tiện cho việc nói chuyện phiếm với đàn chị mà không về phòng?
Tống Yếm càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng giận, não bổ cả đêm rồi tức cả đêm, cuối cùng tức đến mức chưa đợi đồng hồ báo thức vang lên đã rời giường rửa mặt đi đến trường.
Chờ đến khi Hạ Chi Dã theo thói quen về phòng cho cậu một nụ hôn chào buổi sáng, bỗng phát hiện trên giường chỉ có một con mèo con đang tức giận đánh đấm một chú cún, trong nhà cũng chẳng có người thứ hai.
Cho nên Tống Yếm đâu rồi?
Đêm qua chỉ là hắn thương lượng với Chu Tử Thu việc tạo bất ngờ cho Tống Yếm, bất tri bất giác ngủ say, tại sao buổi sáng vừa thức dậy, cậu bạn trai ngày nào cũng ngủ ngon lành ngốc nghếch cực kỳ dễ hôn của hắn đã không còn nữa?!
Hạ Chi Dã xách Tống Tiểu Hỉ lên: “Ba mày đâu?”
Tống Tiểu Hỉ ghét bỏ trở tay cho hắn một trảo.
Hạ Đại Dã lập tức sủa gâu gâu gâu về phía hắn.
Hạ Chi Dã mới nhớ ra bây giờ một người sáu miệng ăn, hắn đứng thứ năm trong chuỗi đồ ăn, chỉ cao hơn Tống Nhạc Nhạc, không có quyền thẩm vấn hai con mèo và chó này, vậy nên chỉ đáng gửi tin nhắn hỏi Tống Yếm: (Vợ yêu đang ở nơi nào/Mèo con thăm dò.GIF).
Tống Yếm trực tiếp gửi về một tấm hình chụp bảng biểu bài tập: Tuần này phải làm bài tập nhóm với bạn cùng phòng, bận, cuối tuần không về nhà, tự cậu xem đó mà làm.
Bởi vì học kỳ một tân sinh năm nhất phải trọ ở trường, căn nhà bên cạnh trường học do Tống Yếm mua mới vừa sửa sang vẫn còn đang bỏ trống để khử Formaldehyde, vậy nên từ thứ hai đến thứ năm cả hai người đều ở trong ký túc xá, tối thứ sáu mới về biệt thự do Đàm Thanh mua.
Hơn nữa cả hai một người là khoa kinh tế ứng dung, một người là khoa tài chính, khác khóa khác lớp khác ký túc xá. Mới vừa kết thúc kỳ huấn luyện quân sự nên rất nên, vì thế mà ngày thường ngoại trừ những buổi học công cộng và lúc ăn cơm thì cũng chẳng hay dính nhau cho lắm.
Cho nên Tống Yếm đột nhiên gửi một tin nhắn WeChat nhấn mạnh rằng bản thân đang đang bận, ý đồ của cậu rất rõ ràng. --- Ông đây đang tức giận, không muốn nói chuyện với cậu, cậu có muốn dỗ dành hay không, tự mình nhìn đó mà làm.
Xem ra người nào đó thật sự bị bể hũ giấm chua, nhưng không chịu thừa nhận.
Vịt con mạnh miệng.
Vậy nên đứng trách hắn sử dụng thủ đoạn xấu xa muốn khen thì phải chê trước.
Hạ Chi Dã nhẹ nhàng cong cong khóe môi, mỉm cười trả lời một chữ: Được.
Được ông nội cưng.
Khi Tống Yếm nhận được chữ này, quả thật tức giận muốn nổ tung.
Được, Hạ Chi Dã dám nói được.
Cái tên Hạ Chi Dã không biết xấu hổ lại còn dính người lần này lại dám nói được?!
Nhất định là do cuối tuần này cậu không về nhà, hắn sẽ thuận lợi thanh chính ngôn thuận đu đưa trong tiệc vũ hội, cho nên mới đồng ý một cách sảng khoái như vậy. Nếu không chỉ với tính cách dính người của Hạ Chi Dã, cuối tuần chắc chắn sẽ vọt đến ký túc xá để giúp cậu làm xong hết bài tập nhóm sau đó trói cậu mang về!
Tống Yếm vốn đang có chút do dự nghĩ vậy nên lập tức hạ quyết tâm, buổi tiệc vũ hội này cậu không thể không đi, cậu muốn nhìn xem Hạ Chi Dã có thể gây ra chuyện xấu gì đây.
Vì vậy nên ngay đêm tổ chức vũ hội, Thẩm Gia Ngôn mặc bộ váy Lolita hình dâu tây cực kỳ đáng yêu của cậu chàng đúng giờ xuất hiện dưới ký túc xá của Tống Yếm.
Tống Yếm cũng là người có khung xương đơn bạc, nhưng do dáng người cao gầy, vậy nên có thể nhìn thấy được cốt cách cứng rắn lạnh lùng và vùng xương vai hơi rộng.
Thẩm Gia Ngôn thì không giống vậy, vóc dáng của cậu chàng chỉ mới cao 1 mét 7, tứ chi tinh tế, khung xương cực nhỏ.
Lúc mang tóc giả và đội mũ rộng, mặc váy Lolita ta và tất chân màu trắng đứng đợi ở đó, đè thấp vành mũ, chỉ để lộ chiếc cằm nhỏ gọn và đôi môi hồng hào đầy đặn, dù không cần trang điểm thì cũng một em gái ngọt ngào tiêu chuẩn.
Ngoại trừ vùng đất quá mức bằng phẳng nào đó.
Thế cho nên khi Tử Trạch, cậu bạn cùng phòng xuống lầu cùng với Tống Yếm nhìn thấy cậu chàng mới hít hà một hơi: “Đệt! Tống Yếm! Đây là bạn gái cậu à?! Thằng nhóc cậu suốt ngày im hơi lặng tiếng, không ngờ rằng bạn gái lại xinh đẹp như vậy luôn á!”
Tống Yếm: “...”
Là một người có bạn trai, nhất thời cậu cũng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ đáng trả lời đúng sự thật: “Không có, chỉ là một người bạn quan hệ rất thân thiết bình thường mà thôi.”
Nhưng mà bạn cùng phòng dường như cũng chẳng tin, mang theo vẻ mặt tươi cười 'tôi hiểu mà' âm dương quái khí mà 'ồ' một tiếng.
Giống như cặp đôi nam nữ trong thời kỳ ái muội lúc giới thiệu đối phương sẽ nhấn mạnh người kia là 'bạn bè bình thường', xem ra là còn chưa hoàn toàn cưa đổ.
Vì thế vỗ vỗ bả vai của Tống Yếm, cười đê tiện như quỷ: “Cố lên, anh Yếm, tôi xem trọng cậu.”
Nói xong bèn nhảy nhót đi về phía nhà ăn.
Để lại một mình Tống Yếm chết lặng đứng im tại chỗ, nhìn bóng dán của cậu ta, loáng thoáng cảm thấy bản thân mình đã làm sai việc gì đó.
Sau đó vừa quay đầu lại, trông thấy Thẩm Gia Ngôn đang tùy tiện cẩu thả dạng chân, khom lưng, chổng mông, vén váy lên buộc sợi dây trên đùi lại, mới vội vàng tóm lấy làn váy của cậu chàng lôi xuống, đứng chắn bên cạnh, thấp giọng bảo: “Chu Tử Thu không dạy mày lúc mặc váy ngắn thì đừng có ở bên ngoài khom lưng vắt chân à!”
“Ồ.” Thẩm Gia Ngôn ngơ ngác gãi gãi đầu, “Làm con trai quen rồi, nên quên mất.”
Tống Yếm: “...”
Cậu lại cảm thấy bản thân dường như đã làm sai việc gì đấy.
Nhưng mà chuyện tới bây giờ, hết thảy đều đã không còn kịp nữa, cậu chỉ có thể dẫn Thẩm Gia Ngôn đên vũ hội hóa trang.
Mà Thẩm Gia Ngôn mặc đồ nữ thật sự rất giống, nhân viên quản lý vào cửa không chút do dự cho bọn họ mỗi người một bông hoa hồng tượng trưng rồi cho cả hai vào trong.
Vì để tông xoẹt tông với bộ váy Lolita của Thẩm Gia Ngôn, bộ đồ Tống Yếm mặc chính là lễ phục cung đình Châu Âu thời Trung cổ, cổ áo cao dạng lá sen, quần tây ống ôm nghiêm chỉnh, phần ống phía dưới được bao bọc trong một đôi bốt, áo trên cũng được cắt may khéo léo, hoàn mỹ tôn lên vòng eo mảnh mai của cậu.
Hơn nữa trang trí xa hoa, đứng im ngay chỗ đó, thân cao chân dài, vai rộng eo hẹp, khóe mắt khẽ rũ, lạnh lùng liếc nhìn, giống như một vị vương tử cổ đại kiêu ngạo.
Thêm cả Thẩm Gia Ngôn mặc váy Lolita phức tạp đứng bên cạnh, vừa vào trong đã trở thành tiêu điểm của mọi người.
Cơ mà vì là vũ hội hóa trang, tạo hình kỳ kỳ quái quái thật sự quá nhiều, ánh đèn bên trong lại tối tắm, cho nên không có vẻ đột ngột kỳ lạ, cũng chẳng có ai nhìn ra Thẩm Gia Ngôn thật ra là con trai.
Chỉ cảm thấy động tác của cô gái này đôi lúc sẽ hơi menly một chút, nhưng mà lớn lên thật sự rất xinh đẹp, lúc cười rộ lên cũng rất ngọt ngào, dáng người cũng không tồi.
Huống chi đây vốn dĩ chính là vũ hội hữu nghị, thế nên khi Tống Yếm vào phòng vệ sinh rồi quay trở về, bỗng phát hiện Thẩm Gia Ngôn đang hoảng sợ bất an bị một đám trạch nam cao to cầm hoa hồng vây quanh.
Tống Yếm vừa định tiến lên xách cậu chàng ra, đã bị một nữ hoàng trái tim cản đường. Nữ hoàng trái tim cười vừa hào phóng vừa xinh đẹp: “Vương tử kính mến, tôi có thể mời chàng nhảy một điệu được không.”
Bây giờ Tống Yếm một lòng chỉ muốn giải cứu Thẩm Gia Ngôn ra khỏi đó, đáp lời cực kỳ trực tiếp lạnh lùng: “Xin lỗi, tôi thích con trai.”
Tiếng nói vừa dứt, không đợi nữ hoàng trái tim lộ ra vẻ mặt thất vọng, thì đã nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng hô vui vẻ và một câu nói tiếng Trung có chứa khẩu âm không quá lưu loát: “Quá tốt! Cậu là gay! Trùng hợp ghê, tôi cũng thế! Vậy nên cậu có bằng khiêu vũ với tôi không?”
Nói rồi, một cậu trai ngoại quốc hóa trang thành anh Thỏ chợt xách tai thỏ của cậu ta và cầm hoa hồng nhảy tới trước mặt cậu, mở to đôi mắt màu lam tròn vo, cười vừa ngọt ngào vừa đáng yêu, khiến người ta hoàn toàn không đành lòng từ chối.
Tống Yếm: “...”
Tại sao còn có kiểu tình huống như thế này vậy?
Cơ mà tuy rằng cậu trai ngoại quốc này rất đáng yêu, cậu vẫn phải quyết đoán từ chối.
Nhưng mà môi vừa khẽ động, một câu 'Xin lỗi, tôi đã có bạn trai' còn chưa kịp nói ra, đã nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng lạnh lùng trầm thấp: “Xin lỗi, cậu ấy có bạn trai rồi.”
“...?”
Lúc nhận ra giọng nói này là của ai, Tống Yếm ôm tâm lý một chút may mắn cuối cùng quay đầu lại.
Sau đó chợt thấy Hạ Chi Dã đang mặc bộ đồ cưới khi bọn họ diễn Lương Chúc đứng sau cậu, trên tay còn xách theo một cái túi to, ẩn ẩn thấy được một góc vải đỏ thêu phượng hoàng nằm ở bên trong.
Mà cặp mắt đào hoa luôn luôn mang theo ý cười lười nhác dung túng giờ khác này bỗng hơi hơi híp lại, đánh giá nhành hoa hồng trong tay cậu trai ngoại quốc, thoạt nhìn cực kỳ nguy hiểm.
Chu Tử Thu đứng bên cạnh hắn càng là hoàn toàn đen mặt như Bao Thanh Thiên, nhấp môi không nói một lời rồi bước nhanh đi về phía Thẩm Gia Ngôn, khí thế thoạt nhìn giống như là muốn lấy một chọi mười.
Khí thế quanh mình đột nhiên hạ thấp đến đáng sợ.
Thế cho nên trong nháy mắt ấy, Tống Yếm luôn luôn kiêu ngạo ương ngạnh tác oai tác oái không thèm nói lý chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Xong rồi.
Xong hết rồi.
Hoàn toàn xong rồi.
Hết chương 86.
Tác giả có lời muốn nói:
Xong rồi, cưng xong rồi.
Xong rồi theo kiểu không nằm trên giường mặc đồ nữ dỗ ngọt Hạ Chi Dã là không được ý.
Giấc mộng thần tiên trong chương 16 của Hạ Chi Dã cuối cùng cũng trở thành sự thật.
Lời của tui:
Tống Yếm và Thẩm Gia Ngôn chương sau belike: “Nước đi này em đi nhầm, hai anh cho em đi lại.”
Giấc mộng của Hạ gia chính là Vương gia động phòng hoa chúc với tiểu kiều thê á, động phòng→đồ cưới→nữ trang. Hôm bữa cô nào đòi nữ trang play thì hôm nay có luôn, có điều là nó lại lướt qua nhanh như một cơn gió vậy...