Bộ đồ cưới Lương Chúc này bộ đầu tiên họ thuê lúc cửa hàng mới khai trương, sau khi diễn xong hội diễn văn nghệ rồi tiễn Tống Yếm rời đi, cũng không có trả lại.
Chỉ là được Hạ Chi Dã mang về nhà giặt giũ sạch sẽ, tiêu độ trừ khuẩn, là ủi phẳng phiu, sau đó bỏ vào trong túi chống bụi để làm kỷ niệm.
Cũng chẳng nói với Tống Yếm, chỉ chờ đợi một cơ hội thích hợp rồi mới lấy ra, coi như một bất ngờ.
Hạ Chi Dã vốn tưởng vũ hội hóa trang lần này có lẽ sẽ là một cơ hội thích hợp.
Bởi vì dù cho Tống Yếm có khi sẽ không tin, nhưng kế hoạch ban đầu của hắn quả thật vô cùng đơn thuần.
Chỉ là muốn cho cool boy mạnh miệng cấp bậc kim cương nho nhỏ nào đó ăn giấm một chút, sau đó đợi đến khi sự ghen tuông của cậu sắp đạt tới đỉnh điểm sẽ cho cậu một điều surprise, cho cậu biết rằng hắn tuyệt đối trung trinh như một kiên định không chuyển, cho cậu tràn đầy cảm giác an toàn, cũng thừa lúc cậu đang hết sức cảm động rồi lừa cậu mặc đồ cưới Chúc Anh Đài mà thôi.
Nếu một hai phải nói xem có mưu đồ gây rồi nào không thì nhiều lắm cũng chỉ là một ít tình thú nho nhỏ trong phòng thôi, không tính là quá xấu xa.
Thậm chí vì để trang trí phòng mới của bọn họ cho đẹp, hắn còn gọi Chu Tử Thu tới làm cu li.
Nhưng mà hắn lại không ngờ rằng, khi hắn thay đồ cưới chuẩn bị đến ký túc xá của Tống Yếm để cho cậu một bất ngờ rồi thuận thế đón cậu cùng đến vũ hội hóa trang, lại được người khác thông báo rằng, 'Ồ, Tống Yếm à, cậu ấy đi với bạn gái trước rồi, cơ mà bạn gái của cậu ấy trộng cực xinh thật luôn ấy, hai cậu thân thiết như vậy mà chẳng lẽ chưa từng gặp à?'
Tống Yếm?
Bạn gái?
Cực xinh đẹp?
Hạ Chi Dã không biết Tống Yếm đã quen biết một cô gái trông cực kỳ xinh đẹp lúc nào cả.
Đương nhiên, không phải có ý bảo Khổng Hiểu Hiểu không xinh đẹp.
Chỉ là Tống Yếm thật sự quen biết thân thiết với một cô gái đến mức có thể cùng đi vũ hội hóa trang mà không nói cho hắn ư?
Hạ Chi Dã khó có thể diễn tả được tâm tình của mình khi nghe thấy câu nói này.
Mặc dù hắn tự tin mù quáng rằng sau khi Tống Yếm quen hắn tất nhiên sẽ chướng mắt bất kỳ người khác, cũng tự tin mù quáng vào điểm mấu chốt đạo đức và nhân phẩm của Tống Yếm, nhưng mà cảm giác ghen tuông không tên vẫn nảy lên trong lòng.
Mà ngay khi hắn dùng thẻ cán bộ của hội học sinh dẫn Chu Tử Thu hùng hồn xông vào buổi vũ hội, lại đúng lúc bắt gặp chàng gay ngoại quốc cực kỳ đáng yêu kia đang vô cùng vui vẻ bày tỏ tình yêu với Tống Yếm, cảm giác ghen tuông đó bất chợt lên đỉnh điểm chỉ trong giây lát.
Không thể không nói, Tống Yếm thật sự rất xinh đẹp.
Eo thật sự rất nhỏ, chân thật sự rất dài, làn da thật sự rất trắng.
Chỉ hơi trang điểm hoa lệ một chút, đứng giữa đám đông ngay dưới ánh đèn chính là vạn chúng chú mục.
Người xinh đẹp như vậy là bạn trai của mình.
Đây vốn là một việc vô cùng may mắn và kiêu ngạo.
Cơ mà bây giờ một cậu trai khác lại tặng hoa hồng cho bạn trai của mình, thế mà bạn trai của mình lại không có trực tiếp dùng chân vật ngã người kia.
Cảm giác này giống như là nốc hết 500 bình giấm chua Sơn Tây rồi ăn thêm 500 quả chanh Mỹ siêu to khổng lồ chỉ trong vòng một giây vậy.
Càng quá đáng hơn chính là sau khi Hạ Chi Dã hộc ra một câu 'Xin lỗi, cậu ấy có bạn trai rồi', anh chàng ngoại quốc đẹp trai kia lại chỉ lộ ra vẻ mặt 'Tôi hiểu mà', rồi nhét hoa hồng vào trong lồng ngực của Tống Yếm, cười nói: “If you don't want to dating with him, just call me.”
Sau đó mới đội tai thỏ của cậu chàng rồi tung tăng nhảy nhót đi mất.
Không hề chừa lại bất cứ cơ hội nào để Tống Yếm nói ra câu 'Hạ Chi Dã không phải là date mà là boyfriend của cậu' cả.
Vì thế nên Tống Yếm cũng chỉ có thể ngơ ngác cầm đóa hoa hồng kia, lại ngơ ngác nhìn về phía Hạ Chi Dã, bỗng dưng chột dạ tay chân luống cuống.
Nhưng mà rõ ràng là cậu tới đây bắt gian, hắn không vui cái gì?
Nghĩ như vậy, Tống Yếm đúng lý hợp tình, lãnh đạm bảo: “Có việc?”
Hai chữ này trực tiếp khiến Hạ Chi Dã tức đến nỗi bật cười, tới gần một bước, cúi đầu nhìn cậu: “Bạn trai của tôi một bên nói với tôi rằng cậu ấy bận bịu chuẩn bị bài tập nhóm, một bên lại lén lút đến vũ hội hữu nghị kiểu này cùng với bạn gái xinh đẹp trong truyền thuyết của cậu ấy, còn bị một anh chàng ngoại quốc đẹp trai cầm hoa hồng tỏ tình ngay trước mặt tôi, cậu nói thử xem tôi có việc không đây?”
Hạ Chi Dã híp mắt lại, nhẹ nhàng cọ cọ hàm răng, giọng điệu nghe vào cực kỳ nguy hiểm.
Tống Yếm nghe hắn nói như vậy thì có chút chột dạ, vừa mới chuẩn bị giải thích, lại đột nhiên nhận ra có chỗ nào đó không được đúng cho lắm.
Từ từ, Hạ Chi Dã dựa vào cái gì mà chất vấn cậu?
Không phải do cái tên siêu đểu này đồng ý tham gia vũ hội hữu nghị kiểu này với cô gái khác, thì cũng đâu đến nỗi cậu sẽ kéo nhóc ngốc Thẩm Gia Ngôn đi làm chuyện mất mặt như thế này chứ?
Vậy mà Hạ Chi Dã còn có mặt mũi hỏi ngược lại?
Ai cho hắn lá gan đó chứ?
Quả thật muốn nghịch trời!
Tống Yếm ăn giấm suốt tận năm ngày, nghĩ như vậy thì tức khắc giận sôi máu, trực tiếp dùng chân đá bay Hạ Chi Dã: “Cách xa tôi ra một chút! Tìm đàn chị của cậu đi!”
Hạ Chi Dã: “?”
“Thế nào, chỉ cho phép cậu đi chung với đàn chị? Không cho tôi đi với người khác à.” Tống Yếm cong môi, lạnh lùng a một tiếng, âm dương quái khí rất đúng lý hợp tình.
Sau đó bỗng thấy đàn chị Trần Vụ kéo tay của một cậu trai thong thả ung dung đi ngang qua bọn họ.
Hai người một người cosplay Tiểu Kiều, một người cosplay Chu Du, muốn không nhìn ra là một đôi cũng khó.
Tống Yếm: “...?”
Hạ Chi Dã nhìn vẻ mặt ngốc ngốc của Tống Yếm, nhịn không được cong môi, sau đó rất nhanh đã dùng biểu tình đứng đắn để che giấu: “Ai nói với cậu là tôi đến với đàn chị?”
“Là chị ấy nhắn trong nhóm bảo mời cậu làm bạn nhảy.”
Giọng điệu và vẻ mặt của Tống Yếm đều nỗ lực duy trì sự bình tĩnh và điềm đạm.
Hạ Chi Dã gật gật đầu: “Ừm, quả thật có tìm tôi, nhưng tôi không đồng ý, hơn nữa tôi cũng nói với chị ấy là tôi có bạn trai trước rồi. Không phải là quan hệ date, mà là quan hệ yêu đương ổn định.”
Một câu cuối cùng giọng nói hơi nặng.
Ý nói nội hàm rất là rõ ràng.
Tống Yếm nhìn bông hoa hồng trong tay của mình, nghĩ đến lời nói vừa rồi của chàng trai ngoại quốc đẹp trai, yên lặng ném bông hoa lên chiếc bàn bên cạnh, sau đó lại lặng lẽ rút tay về, giấu ra đằng sau, làm bộ như không có việc gì xảy ra cả.
Toàn bộ quá trình đều mím môi, liệt mặt, giống như chỉ cần cậu không nói lời nào, ép buộc đạo đức cũng sẽ không đuổi kịp cậu.
Mà Hạ Chi Dã cảm thấy chỗ dễ bắt nạt nhất của Tống Yếm chính là cảm giác đạo đức quá mạnh mẽ, chỉ cần cậu thấy bản thân làm điều gì đấy không đúng thì sẽ chột dạ áy nát đến mức quên luôn lỗi sai của người khác.
Cho nên Hạ Chi Dã đã lợi dụng điểm này để ăn đậu hũ của Tống Yếm không ít lần.
Đương nhiên, lần này cũng không phải ngoại lệ.
Hạ Chi Dã xách túi đựng đồ cưới kiểu Trung Quốc trong tay, nhìn Tống Yếm mặc bồ lễ phục kiểu Âu, tỏ vẻ không sao cả rồi mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu cậu: “Thôi, không trách cậu, là do lúc đó cậu bảo sẽ không ghen, tôi lại muốn cho cậu một bất ngờ, vậy nên mới không kịp giải thích rõ ràng với cậu, là lỗi của tôi. Cậu với bạn nữ kia đi chơi đi, chừng nào kết thúc cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi tới đón cậu về nhà.”
“...”
Có vẻ như kế hoạch ban đầu của Hạ Chi Dã là định mặc bộ đồ cưới Lương Chúc có ý nghĩa kỷ niệm này với cậu rồi cùng nhau tham gia vũ hội, kết quả lại bị cậu vịt chết mỏ vẫn còn cứng rồi nổi máu ghen phá hỏng.
Tống Yếm đột nhiên cảm thấy bản thân có hơi không thèm nói lý.
Ban đầu đưa ra yêu cầu vừa mới nhập học tốt nhất là khiêm tốn một chút, không để Hạ Chi Dã công khai quan hệ yêu đương là cậu, bây giờ ghen bậy ghen bạ sống chết không nhận cũng là cậu.
Lại còn làm ra chuyện lôi Thẩm Gia Ngôn đi bắt gian ấu trĩ như thế này nữa, hoàn toàn cô phụ sự tín nhiệm mà Hạ Chi Dã dành cho cậu.
Cảm giác chột dạ nhờ sự tự mình thức tỉnh quá nhạy khiến Tống Yếm hơi mím môi, biệt nữu ném ra một câu: “Không có bạn nữ.”
“?”
“Là Thẩm Gia Ngôn.”
“??”
Tống Yếm vừa dứt lời, Hạ Chi Dã mới nhận ra không biết Chu Tử Thu đã biến mất khi nào, khi nghe thấy động tĩnh rồi quay đầu lại, đã trông thấy anh em tốt Chu Tử Thu của hắn đã đen mặt cởi áo gió ra.
Lại cầm áo gió bọc lấy 'cô gái' mặc váy Lolita hình dâu tây đáng yêu và mang tất chân màu trắng tinh đang bị vài tên con trai bao quanh, sau đó nửa khiêng nửa ôm cưỡng chế vác cu nhang đó xuyên qua đám người đông đúc, bước nhanh ra ngoài.
Mà khi 'cô gái' đó không an phận giãy giụa trong lồng ngực của Chu Tử Thu lại lỡ làm rớt chiếc mũ rộng vành của 'cô nàng', lộ ra một khuôn mặt thiếu niên thanh tú xinh đẹp cực kỳ quen thuộc, còn dùng giọng nói thiếu niên trong sáng quay đầu hô to về phía Tống Yếm: “Tiểu Yếm! Cố lên! Chờ tao chạy ra được sẽ tới đây cứu mày! Không cần sợ!!!”
Hạ Chi Dã: “...”
Tống Yếm: “...”
Giây phút đó, Hạ Chi Dã đột nhiên cảm thấy hình như bản thân cũng không có xanh cho lắm.
Tống Yếm lại cảm thấy hỏa tốc chuồn khỏi hiện trường tựa hồ cũng là một lựa chọn không tồi.
Nếu không thì cậu rất khó giải thích với đám con trai đang ngơ ngác phía sau rằng tại sao nữ thần ngọt ngào xinh xắn của bọn họ lúc mở miệng lại biến thành tiếng nói của thiếu niên.
Mà ngay khi Hạ Chi Dã nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn, kiềm lòng không được cười nói: “Nói cách khác có nghĩa là cậu không có bạn nữ?”
Tống Yếm biệt nữu xụ mặt: “Vô nghĩa.”
“Đúng lúc ghê, tôi cũng không có bạn nữ.” Hạ Chi Dã hơi cong mắt, nhìn Tiểu Yếm, cười có chút xấu xa.
Tống Yếm cảnh giác lui về phía sau một bước.
Hạ Chi Dã mỉm cười lung lay cái túi trong tay: “Cho nên là, không bằng chúng ta cùng nhau mặc nhé?”
“Cứ mơ giấc mộng xuân thu của cậu tiếp đi.”
*Giấc mộng xuân thu đề cập đến những ý nghĩ phi thực tế. Bởi vì thời Xuân Thu Chiến Quốc, nhiều quân vương đi tranh đoạt vương quyền bá chủ, thường tranh giành nhiều năm nhưng không thu được lợi ích gì, dường như chỉ có một giấc mộng dài.
Tống Yếm xụ mặt lạnh lùng cắt lời.
Hạ Chi Dã hơi giật mình, hỏi: “Vì sao?”
Còn vì sao nữa? Có thể vì sao đây?
Lấy ra diễn kịch thì thôi, bây giờ còn muốn để cậu mặc đồ nữ, muốn chết à?
Tống Yếm tức giận nói: “Tránh ra, trước công chúng sẽ ảnh hưởng không tốt.”
Ý của cậu vốn là muốn nói còn đang ở trong trường, nhiều người như vậy, bọn họ lại táo bạo trắng trợn mặc áo cưới đỏ rực rồi cả đồ nữ, có hơi rêu rao.
Nhưng mà ánh mắt của Hạ Chi Dã lại bất chợt ảm đạm, yên lặng, chậm rãi gật đầu: Ừm, tôi biết rồi, vậy tôi về nhà trước đây.”
“???” Tống Yếm không hiểu nỗi, “Cậu biết cái gì mà nói biết rồi?”
Hạ Chi Dã bình tĩnh mở miệng: “Không có gì, chỉ là biết tại sao cậu tham gia vũ hội nhưng lại không nói với tôi mà thôi.”
“?”
Không đợi Tống Yếm hiểu ra mạch não của Hạ Chi Dã là gì, nhóc gay ngoại quốc kia lại không biết xông ra lúc nào, bưng ly rượu Cocktail, mở to đôi mắt tròn vo, tràn ngập chờ mong nhìn Tống Yếm hỏi: “Did you just turn him down?”
Tống Yếm: “... No.”
“Oh, it's a pity.”
Nhóc gay ngoại quốc tiếc nuối nhún nhún vai, sau đó rời đi.
Để lại Tống Yếm nhìn vẻ mặt 'Quả nhiên là thế' của Hạ Chi Dã rồi rơi vào sự im lặng phức tạp: “...”
“Không phải, Hạ Chi Dã, tôi không có ý đó, ảnh hưởng không tốt mà tôi nói không phải ảnh hưởng không tốt kiểu này.” Lúc này Tống Yếm mới nhận ra biểu hiện suốt buổi tối hôm nay của bản thân cậu thật sự rất giống với một tên trai đểu cố gắng che giấu việc mình đã có gia đình sau đó muốn đi trêu hoa ghẹo nguyệt, vội vàng giải thích, “Ý của tôi là tôi mặc đồ nữ trước mặt nhiều người như vậy là không tốt.”
“Ừm, tôi biết, tôi hiểu mà.”
Hạ Chi Dã cũng không tức giận, cũng không mắng cậu, cũng chẳng lật mặt với cậu, chỉ dịu dàng mỉm cười xoa xoa đầu cậu, “Tống Đại Hỉ của chúng ta đẹp như vậy, khiến người khác yêu thích cũng là bình thường, tôi tin cậu mà. Tôi có hơi mệt, về nhà trước nhé, tối nay cậu về sớm một chút, nếu muộn quá thì nhớ gọi cho tôi để tôi đến đón cậu.*
Nói xong bèn xách túi một mình một người ra ngoài.
So sánh với cảnh tượng ai cũng có đôi có cặp vô cùng náo nhiệt xung quanh, có vẻ cực kỳ cô đơn tiêu điều.
Trong lòng Tống Yếm đột nhiên rất hụt hẫng, vội vàng bước nhanh đuổi theo: “Hạ Chi Dã, cậu đứng lại đó cho tôi!”
Hạ Chi Dã dừng chân, quay đầu, nhìn cậu: “Sao vậy?”
Tống Yếm nhíu mày nói: “Trong đầu cậu rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy? Không phải là tôi muốn trêu ong ghẹo bướm nên mới không nói với cậu là tôi có tới buổi vũ hội.”
“Vậy thì tại sao?”
Hạ Chi Dã bày ra vẻ mặt đơn thuần vô tội.
Tống Yếm: “Bởi vì...”
Bởi vì tôi ghen, muốn đến đây xem thử cậu có thành thật hay không.
Nhưng mà nói ra lời này nghe có vẻ rất đau mặt.
Tống Yếm xem trọng mặt mũi, da mặt cũng mỏng, miệng thì lại cứng, cảm thấy chuyện thừa nhận bản thân ghen tuông cực kỳ không manly.
Vì thế nên mới nói được một nửa đã nuốt xuống: “Thôi, không có gì.”
Hạ Chi Dã cũng gần gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi.”
Sau đó bước đến chiếc xe Hummer đang đậu ngoài trung tâm đời sống trường đại học, mở cửa, ngồi lên ghế điều khiển, dáng vẻ thoạt nhìn như là thật sự định cứ thể mà trở về.
Tống Yếm sốt ruột, vội vàng bước nhanh đuổi theo, kéo cửa xe ghế phụ ra, ngồi lên: “Tôi nói rồi, tôi không có ý đó, sao cậu lại không tin chứ!”
“Tôi tin mà, tôi đâu có không tin.”
Hạ Chi Dã một bên thuần thục thắt dây đai an toàn cho Tống Yếm, một bên dịu dàng dỗ dành, “Chúng ta về nhà rồi nói tiếp được không, lái xe mà nói chuyện sẽ không an toàn.”
Thanh âm của Hạ Chi Dã lúc bình thường nghe rất lười nhác tản mạn, nhưng một khi dịu dàng thì sẽ khiến cho người khác không thể nào dùng dằng được nữa.
Tống Yếm chỉ đành mím môi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghẹn một đống lời không thể nói.
Thật vất vả mới về đến nhà, vừa mới chuẩn bin mở miệng, Hạ Đại Dã đã tung ta tung tăng chạy tới, bôi nước dãi và lông chó lên mặt Hạ Chi Dã.
Hạ Chi Dã chỉ có thể đặt đồ qua một bên, rồi đi về phía phòng cho khách: “Tôi đi rửa mặt trước đã.”
Tống Yếm còn chưa kịp hỏi hắn đến phòng cho khách làm gì, cửa đã bị đóng lại, cậu chỉ đáng nhìn vào một góc đỏ rực quen thuộc lộ ra khỏi cái túi đang nằm trên sô pha. Nhìn một hồi, sau đó bước qua, lôi quần áo ra ngoài, giũ ra.
Là ủi khô thoáng, còn có mùi đàn hương nhè nhẹ, không khó nhìn ra đã từng được chủ nhân cất giữ rất cẩn thận, thậm chí lúc thấy bộ đồ cưới này, cậu vẫn có thể nhớ tới sự đau lòng khi bị ép chia lìa khi ấy.
Chỉ là cậu không ngờ rằng Hạ Chi Dã lại mua đứt tụi nó.
Ngay lúc đang nhớ lại, Tống Nhạc Nhạc đeo cặp sách không biết xông ra từ chỗ nào: “Oa! Bộ đồ này đẹp quá đi mất!”
Tống Yếm sực tỉnh từ trong mớ hồi ức, bình tĩnh gấp gọn lễ phục, nhìn cặp sách của cậu nhóc, hỏi: “Đã trễ thế này mà em định đi đâu vậy?”
“Ồ, hồi sáng anh Hạ nói với em là tối nay anh ấy phải chuẩn bị bất ngờ cho anh, bảo em qua nhà bạn ở một ngày.” Tống Nhạc Nhạc vô tội chớp mắt.
Tống Yếm nhíu mày: “Bất ngờ gì cơ.”
“Không biết ạ, dù sao thì hôm nay anh ấy với anh Tử Thu ở trong phòng anh bận bịu cả buổi trưa luôn cơ, còn không cho em vào đó xem thử nữa. Cơ mà ý...” Tống Nhạc Nhạc lén lút thò đầu qua, nhỏ giọng nói, “Em thấy anh Hạ cầm một cái hộp nhỏ màu đỏ, giống với cái hộp mà nam chính trong phim truyền hình hay dùng để cầu hôn á, anh ấy còn nói với anh Từ Thu rằng ảnh mua lâu rồi, nhưng do anh ghen, sợ anh không có cảm giác an toàn, vậy nên mới lấy ra định tặng cho anh. Nhưng mà anh à, không có cảm giác an toàn là cái gì vậy anh? Là cảm giác sợ chồng mình ngoại tình của mấy cô trong phim ạ?”
“...”
Tuổi còn nhỏ, mà suốt ngày toàn nghĩ thứ gì đâu không.
Tống Yếm vỗ lên cái đầu nhỏ của cậu nhóc: “Bớt hầu mẹ em xem phim thần tượng máu chó lại, tìm bạn học cùng làm bài tập đi.”
Nói xong bèn móc ba tờ một trăm đưa cho Tống Nhạc Nhạc.
Tống Nhạc Nhạc lập tức đeo cặp sách tung ta tung tăng ra ngoài.
Mà Tống Yếm bỗng đẩy cửa chính của phòng ngủ ra.
Lọt vào trong tầm mắt chính là một bó hoa hồng siêu to khổng lồ theo khuôn sáo cũ, trên giá có đốt nến thơm, trên cột có treo đầy bóng bay màu sắc rực rỡ, trên bàn lại đặt một chai champagne và hai cái ly chân dài, trên xà nhà còn có một băng rôn biểu ngữ cực to rũ xuống. --- Kỷ niệm ngày thứ 666 tôi và Tống Đại Hỉ ở bên nhau.
Trong khoảnh khắc ấy, Tống Yếm chợt thấy bản thân xuyên không vào bộ phim xà phòng của Mỹ trong những năm đầu thế kỷ 21.
Do mấy thứ đồ này mà hai ông thần bọn họ có thể vật lộn cả một buổi trưa?
Phần lớn thời gian chắc là dùng để thổi bong bóng đấy nhở?
Khiếu thẩm mỹ sến súa của trai thẳng gì đây? Là do xem phim truyền hình nhiều quá đấy à?
Nhìn phòng ngủ vốn vô cùng trang nhã của bản thân bị dày vò biến thành bộ dạng ngu ngốc như thế này, cảm giác áy náy mới vừa dâng lên trong lòng Tống Yếm bỗng không còn sót lại chút gì, nắm chặt khóa cửa, cắn răng, hận không thể lập tức kéo Hạ Chi Dã ra khỏi phòng ngủ rồi đánh cho một trận tơi bời.
Nếu không phải nhìn thấy cái hộp đỏ lóa mắt bên cạnh chai champagne, có lẽ Tống Yếm thật sự sẽ làm như vậy.
May mà lúc trông thấy cái hộp đó, Tống Yếm đã nhớ đến lời nói của Tống Nhạc Nhạc, vậy nên suy nghĩ một hồi, đi qua đấy, mở cái hộp nhỏ kia ra.
Có hai chiếc nhẫn kim cương nam trơn màu bạch kim nằm bên trong.
Một cái có khắc S.Y.
Một cái có khắc X.Z.Y.
Chiếc nhẫn có khắc X.Z.Y. lại có kích cỡ giống y hệt với ngón giữa trên tay trái của cậu.
Thế nên là Hạ Chi Dã đặt mua cặp nhẫn đính hôn này khi nào vậy?
Lại còn khắc tên người kia lên nhẫn của đối phương nữa chứ.
Tống Yếm nhớ đến câu nói 'Anh ấy còn nói với anh Từ Thu rằng ảnh mua lâu rồi, nhưng do anh ghen, sợ anh không có cảm giác an toàn, vậy nên mới lấy ra định tặng cho anh á.' của Tống Nhạc Nhạc, trong lòng khẽ nhúc nhích.
Đúng lúc đó, cánh cửa kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra, Hạ Chi Dã đi đến.
Hẳn là vừa mới rửa mặt xong, ngọn tóc và lông mi vẫn còn bọt nước ướt át đọng lại, làm cho cả người của hắn trông có vẻ đặc biệt u buồn.
Tống Yếm cầm cặp nhẫn kia vừa định mở miệng, Hạ Chi Dã đã nhận lấy cái hộp từ trong tay cậu, sau khi đóng lại mới tùy ý ném vào trong ngăn kéo.
Tống Yếm ngơ ngác đứng tại chỗ: “?”
Hạ Chi Dã mở tủ quần áo lấy đồ ngủ ra, tản mạn nói: “Hôm nay tôi ngủ trong phòng cho khách.”
Tống Yếm: “???”
“Cậu không cần phải thấy áp lực, vốn dĩ là tôi lo lắng cậu ghen tuông không vui, cho nên muốn đeo nhẫn để nói với người khác là tôi không phải người độc thân, có như thế thì cậu sẽ có cảm giác an toàn một chút, nhưng mà bây giờ xem ra có vẻ đã không cần nữa rồi.” Hạ Chi Dã cầm quần áo tắm rửa, xoay người chuẩn bị rời đi.
Thuận tiện còn xách bộ đồ cưới kia lên, dường như định vào sọt đồ dơ rồi ném luôn vào máy giặt.
Tống Yếm vội vàng đoạt lại, hỏi: “Hạ Chi Dã, cậu có ý gì?”
“Không có ý gì cả, dù sao thì cậu cũng đâu có muốn mặc.”
Từ trước đến giờ, có thể nói đây là lần đầu tiên Hạ Chi Dã tỏ ra không vui trước mặt Tống Yếm.
Thế nên Tống Yếm ngẩn người, ý thức được rằng hình như hôm nay Hạ Chi Dã thật sự không cao hứng.
Cơ mà không cao hứng cũng là việc bình thường.
Hắn bên này hoan thiên hỉ địa chuẩn bị đồ cưới, chuẩn bị nhẫn cặp, chuẩn bị tuyên bố chuyện không còn độc thân, chuẩn bị đủ thứ nghi thức, bản thân cậu lại ở bên kia thâm gia vũ hội hữu nghị còn được một nhóc gay tỏ tình, nếu trao đổi thân phận, Hạ Chi Dã bây giờ chắc đã thăng thiên luôn rồi.
Nhưng thứ mà Tống Yếm không am hiểu nhất chính là dỗ dành.
Trước này đều là cậu không vui, Hạ Chi Dã dỗ cậu, cậu đã dỗ Hạ Chi Dã bao giờ đâu.
Nhưng chuyện này nếu mà không dỗ dành đàng hoàng, Hạ Chi Dã chắc chắn sẽ nghĩ nhiêu, sẽ mất mát, sẽ khổ sở.
Nghĩ đến việc có lẽ cậu và Hạ Chi Dã sẽ thật sự cãi nhau, Tống Yếm chợt sốt ruột.
Càng sốt ruột thì càng không biết cách dỗ dành, không khỏi buột miệng thốt ra: “Ai nói tôi không muốn mặc?”
Hạ Chi Dã hơi nhướng mày.
Lúc này Tống Yếm mới nhận ra bản thân vừa mới nói cái gì.
Nhưng mà lời cũng đã nói rồi, bây giờ đổi ý, Hạ Chi Dã nhất định sẽ càng khó dỗ.
Vì vậy nên ở giữa việc dỗ dành Hạ Chi Dã và đánh mất tôn nghiêm, Tống Yếm quyết đoán đưa ra lựa chọn, đẩy Hạ Chi Dã ra khỏi cửa: “Cậu đứng im chỗ này không nhúc nhích cho ông!”
Nói xong bèn 'râm' một tiếng đóng sập cửa lại.
Chờ đến khi cửa phòng lại mở ra, thứ Hạ Chi Dã nhìn thấy chính là một Tống Yếm đã thay xong bộ đồ của Chúc Anh Đài.
Mà khác thứ với hai lần trước chính là, lần này trên ngón giữa tay trái của Chúc Anh Đài có đeo thêm một chiếc nhẫn, hơn nữa cứ như là sợ Hạ Chi Dã không nhìn thấy mà gập bốn ngón tay kia lại, cô đơn giữ lại một ngón, giơ thẳng lên trước mặt Hạ Chi Dã: “Thế này đã được rồi chứ?”
Hạ Chi Dã nhìn thủ thế kỳ kỳ quái quái này: “...”
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi.
Yên lặng giúp cậu thu lại ngón giữa đang dựng thẳng: “Không cần phải miễn cưỡng, tôi không thèm để ý mấy thứ này. Trước kia cậu chỉ có tôi, nhưng cậu bây giờ đã có không gian rộng lớn, cho nên muốn có thêm nhiều lựa chọn cũng là điều dễ hiểu. Tôi không ngại, tôi bằng lòng chờ cậu thấy rõ lòng dạ thật sự của bản thân.”
Đây là lời kịch chua lè cố tình làm ra vẻ lấy ở đâu vậy?
Còn chưa đủ à? Dỗ không được đúng không?
Tống Yếm hoàn toàn không có kiên nhẫn, trực tiếp lấy một chiếc nhẫn khác bạo lực nhét vào ngón giữa trên tay trái của Hạ Chi Dã, lôi cổ áo của hắn, kéo lê vào trong phòng, rồi dùng chân đá cửa phòng lại.
Sau đó quay người ấn hắn lên sô pha phòng ngủ, ngồi quỳ trên đùi hắn, cắn rắng, trầm giọng nói: “Thấy rõ lòng dạ thật sự cái rắm, tôi thấy rõ tận 800 năm rồi, hôm nay tôi đến tiệc nhảy là do ghen tuông, muốn bắt cậu khi cậu đang gây chuyện, sau đó hung hăng đánh cậu một trận, đáp án này đã vừa lòng chưa?”
Hạ Chi Dã đã sớm đoán được sẽ là việc như thế rồi, diễn lâu như vậy, cuối cùng cũng nhìn thấy Tống Yếm chịu mặc áo cưới đã thẫm đã từng xuất hiện trong mơ của hắn, còn ngồi quỳ trên đùi hắn nữa, vô cùng vừa lòng gật đầu: “Vừa lòng.”
“Lúc trước tôi nói khiêm tốn một chút là do hồi đó cậu đang tranh cử cán bộ hội học sinh, tôi sợ ảnh hưởng đến đánh giá của cậu, vậy nên mới nói là khiêm tốn, không phải muốn giả vờ là đang độc thân, biết chưa?”
“Đã biết.”
“Hôm nay tôi cũng định trực tiếp từ chối nhóc gay ngoại quốc đó, chỉ là chưa kịp thôi, tôi vốn không có hứng thú với loại hình lùn lùn đáng yêu, cậu có thể đừng ăn giấm bậy bạ được không?”
“Được.”
“Đồ cưới tôi cũng mặc đôi, nhẫn tôi cũng đeo luôn, cho nên có thể vui lên được chưa?”
Hạ Chi Dã cảm thấy Tống Yếm có lẽ có chút hiểu nhầm đối với việc dỗ dành.
Giọng điệu này của cậu không giống như dỗ ngọt, mà giống ông lớn hơn.
Cơ mà ai bảo Tống Yếm đẹp làm chi, ngồi ở trên đùi hắn, những lúc hơi rũ đầu, vạt áo màu đỏ còn chưa kịp xử lý sẽ nửa che che hở, lộ ra đầu vai thon gầy trắng nõn vac xương quai xanh tinh xảo lạnh băng, đối lập với màu đỏ diễm lệ, trông cực kỳ mê người.
Vì thế nên Bạ Chi Dã thừa lúc Tống Yếm đang bất tri bất giác mà siết chặt vòng tay, sau đó khẽ ngẩng đầu, nhìn cậu, cười bảo: “Được.”
Trong ý cười toàn là sự xảo trá sau khi thực hiện được gian kế và sự thỏa mãn khi sắp hưởng thụ chiến lợi phẩm, chẳng hề nhìn thấy chút lãnh đạm ghen tuông và mất mát không vui vừa rồi đâu cả.
Tống Yếm: “...?”
Mỗi lần Hạ Chi Dã lộ ra nụ cười này đều có nghĩa là...
Đệt!
Tống Yếm thành thục ổn trọng ở trong giây phút ấy bỗng dưng hiểu rõ mọi thứ, cất bước muốn chạy, lại phát hiện đã không còn kịp nữa, cậu đã sớm bị Hạ Chi Dã gắt gao ôm vào trong ngực.
Ghen cái gì, không cao hứng cái gì, cho cậu lựa chọn cái gì, hóa ra đều là vì lừa cậu mặc đồ nữ sau đó chịch cậu!
Tống Yếm nhận ra được sự thật tàn khốc này nên phẫn nộ đấm hắn: “Hạ Chi Dã! Đờ mờ rõ ràng là cậu đang lừa tôi!”
Mà Hạ Chi Dã chỉ cười nhẹ một tiếng: “Đây là cái giá cho việc vịt chết mỏ vẫn còn cứng.”
Cậu mới là vịt.
Tống Yếm chẳng hề muốn bị dạy dỗ chút nào, hung tợn uy hiếp: “Buông tôi ra, nếu không bây giờ tôi sẽ đi tìm nhóc gay ngoại quốc đó đấy nhé?”
“Ồ, cậu thử xem?”
“Tôi thử... Đệt... Cậu... Ưm... Em sai rồi, Hạ Chi Dã, em sai rồi... Em nói em sai rồi mà!”
...
Buổi tối hôm đó Tống Yếm cuối cùng cũng biết được nếu sau này lại chẳng chịu phân biệt trường hợp mà vịt chết mỏ vẫn còn cứng thì sẽ nhận lấy sự trừng phạt tàn khốc và bạo lực như thế nào.
Mà trong 'Nhật ký của Hạ Chi Dã' cũng nhiều thêm một dòng chữ nồng đậm rực rỡ.
Ngày 23 tháng 9 năm 2022 (Tôi yêu Tống Yếm.)
Tống tiên sinh cực kỳ mệt mỏi, quần áo cũng vô cùng dơ dáy, thậm chí còn bị tổn hại, vì để tránh việc bị dì Đàm phát hiện, tôi quyết định tự mình giặt giũ sạch sẽ, đến bù tội lỗi.
Cơ mà tôi nghĩ việc này cũng không tính là tội lỗi.
Suy cho cùng, Tống tiên sinh mặc như vậy trông đẹp ơi kà đẹp, tôi chẳng qua chỉ là phạm vào lỗi lầm mà toàn bộ bạn trai trong thiên hạ này đều sẽ phạm phải mà thôi.
Một hai phải nói ra có chỗ nào không thỏa đáng ấy à, đó chính là tôi không nên phạm một lỗi mà tận ba lần.
Cơ mà tôi đã giấu tấm nệm trong phòng cho khách đi rồi, bây giờ Tống tiên sinh sẽ hết cách với tôi cho mà xem.
Ngày 24 tháng 9 năm 2022 (Tôi yêu Tống Yếm.)
Không có nệm giường, thật sự quá cứng.