Đừng Đánh Thức Em - Dont Wake Me Up

Chương 28: Chương 28: Giải Giao Lưu Võ Thuật




Sáu giờ sáng, người qua lại trên đường vẫn còn thưa thớt, một chiếc Range Rover đen trắng chạy bon bon mang theo một người đang quấn chăn kín mít.

Khác với bộ dạng tỉnh táo thường ngày, dạo gần đây Lam Lâm gặp khó khăn trong việc thức dậy mỗi sáng sớm, huyết áp của cậu tụt xuống rất thấp, thời điểm rời giường trở thành một thử thách không hề nhỏ chút nào. Lam Lâm lờ mờ nhận định cơ thể cậu có dấu hiệu suy thoái, các khớp tay chân bỗng nhiên trở nên kém linh hoạt, hô hấp ngắn và thường rối loạn khiến cho việc rèn luyện hàng ngày gặp trở ngại.

Chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi, Lam Lâm bắt buộc bản thân phải tiến vào trạng thái tốt nhất để có thể tham dự đợt giao lưu võ thuật lần này, cường độ luyện tập và thời gian luyện tập kéo dài gấp ba lần so với bình thường. Nếu trước đây cách ngày Lam Lâm mới đánh một bài quyền cơ bản thì thời gian vừa qua cậu tự ép bản thân phải tập trung tối đa vào việc nâng cao tốc độ và kỹ thuật đối kháng. Đôi lúc cần người đấu đối kháng cậu thậm chí còn lôi cả hai vệ sĩ ra để luyện tập, tuy không đạt được độ ăn ý hoàn toàn như với Trịnh Bình nhưng về cơ bản cũng đạt yêu cầu.

Cho đến ngày hôm nay, thành tựu đã đạt được kha khá nhưng mỗi lúc nghĩ đến đám “quái vật” trẻ tuổi được ghi danh bảng vàng tham dự hội giao lưu lần này thì Lam Lâm cảm thấy khả năng mang về chiến thắng là quá nhỏ. Dù biết bản thân không có “cửa” lên bục nhận giải nhất thì ít ra cậu cũng cần phải vì sư phụ mà thua trong tư thế đẹp mắt.

Xe hơi nhanh chóng đến được mục tiêu, xuyên qua cổng lớn sân vận động, đánh vào khu để xe ngoài trời.

Một trong hai vệ sĩ nhanh nhẹn xuống trước, mở cửa xe cho Lam Lâm. Tài xế Vinh cẩn thận cầm theo một chiếc áo khoác lông vũ, đưa cho cậu chủ. Lam Lâm lập tức tiếp nhận, không chần chừ một giây liền mặc vào, kéo kín phéc – mơ – tuya lên tận cằm, mặt chôn trong cổ áo dựng cao hết mức có thể. Tạo hình gấu nhồi bông kín mít của cậu không làm tài xế Vinh và vệ sĩ lạ lùng nhưng thành công thu hút được một vài ánh mắt hiếu kỳ của mấy người trong bãi đỗ xe, ai tình cờ đi ngang qua cũng phải liếc nhìn lại một cái.

Mũi Lam Lâm thở ra khói trắng chứng tỏ nhiệt độ ngoài trời hiện giờ rất thấp. Lại một đợt gió mùa Đông Bắc nữa tràn về, cái lạnh sâu buốt khiến răng cậu va vào nhau lập cà lập cập, Lam Lâm thậm chí còn cảm nhận được rõ ràng lồng ngực co rúm đang run lên từng đợt từng đợt. Nếu không vì tình huống bắt buộc thì đừng có mơ cậu chịu bước ra khỏi nhà trong cái khí hậu khắc nghiệt này!

Không muốn đứng ngoài trời hứng gió, Lam Lâm chẳng nói chẳng rằng, mặc xong áo liền cắm đầu bước đi thật nhanh, mục tiêu hướng tới là tòa nhà không xa phía trước. Mũ áo gắn lông lụp xụp phủ trên đầu khiến tầm nhìn của cậu trở nên hạn hẹp, vừa sải chân hết mấy bậc cầu thang cuối cùng thì Lam Lâm bất ngờ đâm sầm vào một vật thể to lớn nào đó.

Bụp! Không cứng rắn giống tường hay cột nhà lạnh lẽo nhưng cũng chẳng thể nói là mềm mại gì cho cam.

Hai mắt hoa lên, đầu còn chưa kịp ngẩng, Lam Lâm đã bị kéo dúi dụi về phía trước, đến lúc nhận ra bản thân đang nằm trọn trong lòng một người nào đó thì hai tay cậu đã bị kiềm chế cứng ngắc, không thể dãy dụa. Mũ áo sụp xuống nửa mặt khiến cậu chẳng thể nhìn thấy rút cuộc người đang vô cớ “giam cầm” cậu rút cuộc là ai. Trái tim nảy lên sợ hãi, ngay tại khoảnh khoắc cậu suýt bật lên âm thanh kêu cứu thì một giọng nói nam tính không thể quen thuộc hơn vang lên ngay sát bên tai.

”Đi gấp như vậy là muốn ôm anh sao?”

Lam Lâm dường như còn có ảo giác nghe thấy một tiếng cười khẽ như có như không mang theo cả sự đắc ý. Gọng kìm trên vai hơi buông lỏng, Lam Lâm tranh thủ ngửa người ra sau kéo dãn khoảng cách, mặt vừa ngước lên, trực diện chạm đến một đôi mắt lấp lánh sống động.

Lam Lâm ngơ ngác.

”Đã lâu không gặp, nhớ nhung anh đến ngớ ngẩn rồi.” Trịnh Bình mở miệng khẳng định, ý cười vẫn đọng sâu tại nấp gấp mờ mờ bên khóe mắt.

Tư thế lúc này thật mờ ám, hai người dựa vào gần sát đến mức Lam Lâm có thể ngửi thấy hơi thở vẫn còn vương mùi thuốc lá của Trịnh Bình.

”Buông ra.” Lam Lâm lấy lại tinh thần, trợn mắt.

”Không buông.” Trịnh Bình lập tức trợn ngược lại.

”Anh muốn chết à? Nhiều người đang nhìn kia kìa.” Lam Lâm thiếu kiên nhẫn nghiến răng nghiến lợi.

”Chẳng có ai hết!”

Trịnh Bình vừa quả quyết dứt lời liền nghe thấy mấy giọng nói khác lạ nhao nhao xen vào.

”Có tôi!”

”Tôi!”

”Cả anh nữa,“

Trịnh Bình cứng nhắc quay đầu, lúc này mới để ý thấy anh Thạch cùng hai tên bộ đội nữa đang khoa tay múa chân gây sự chú ý ở gần đó, đấy là còn chưa kể đến hai vệ sĩ đứng hút thuốc lá, điệu bộ vu vơ nhìn trời sau lưng Lam Lâm. Mấy tên phá đám này không dưng bám theo hắn làm gì vậy hả?!

”Còn không mau buông ra?” Lam Lâm nhếch một bên lông mày, lạnh lùng đặt câu hỏi.

Trịnh Bình đâu phải kẻ ngu, đến mức này rồi còn không mau “nhả” ra thì Lam Lâm sẽ tức giận thật đó, hắn không ngại dỗ dành cậu nhưng suy cho cùng cũng không nên chọc vào cậu.

Trịnh Bình buông móng vuốt, chưng ra một mặt tươi cười nịnh nọt, lọt vào trong mắt Lam Lâm liền biến thành bộ dạng dở hơi cám lợn.

”Hey Trịnh Bình, đang yên đang lành thấy ông gấp gáp bỏ đi, tôi còn tưởng ông bị tiêu chảy chứ, hóa ra là bận chạy đến đây để ôm đàn ông hả? Hại bọn này phí công lo lắng!” Một người đứng xem nhe răng chọc ghẹo.

Trịnh Bình xua xua tay như đuổi ruồi, không hề khách khí đáp lại.

”Xùy xùy, ông thì biết cái gì chứ. Đi chỗ khác chơi đi để tôi không gian riêng tư tâm sự với vợ!”

Tay Lam Lâm lạnh lùng vung sang ngang, tặng cho Trịnh Bình một cùi chỏ đau điếng. Trịnh Bình bất ngờ bị đánh, khoa trương “hự” lên một tiếng nhưng trên mặt vẫn cố duy trì vẻ mặt “không sao cả”, thô lỗ xua đuổi chiến hữu rồi quay sang Lam Lâm mè nheo ăn vạ.

Anh Thạch chứng kiến màn này, trong mắt chứa ý tứ thấu hiểu, chủ động đề nghị để cho đôi trẻ không gian riêng tư. Mấy người kia chỉ cho là Trịnh Bình mặt dày nói láo, cũng không dây dưa lằng nhằng, cười nói ríu rít bỏ đi, không hề có dáng vẻ cứng nhắc nghiêm chỉnh của người trong quân đội.

Hai vệ sĩ đứng dưới bậc thềm phía sau Lam Lâm dường như nín thở, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân một cách hết sức có thể, khung cảnh tại cổng sau lúc này được trả lại sự yên tĩnh vốn có.

Trịnh Bình biết ăn vạ không có hiệu quả bèn hết sức tự nhiên thoải mái trùm lại mũ bị tuột cho Lam Lâm.

”Ngoài này lạnh lắm, vào trong đi cho ấm.” Nói đoạn Trịnh Bình đưa tay ôm lấy vai Lam Lâm đưa đi.

Lam Lâm tất nhiên không cự tuyệt, sự thật là cậu lạnh đến sắp đông cứng rồi.

”Đã ăn gì chưa?” Trịnh Bình quan tâm hỏi.

”Ăn từ sớm rồi.”

”Vậy uống gì anh đi mua nào, cacao nóng nhé?”

Trịnh Bình nghiêng đầu hỏi cậu, ở góc độ này có thể thấy rõ xương hàm góc cạnh và một bên gò má nam tính của hắn, Lam Lâm chẳng hiểu sao lại nhìn đến ngây người.

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, khoảng cách vốn đã rất gần, vì cái nghiêng đầu này mà khóe miệng Trịnh Bình gần như sắp chạm vào chóp mũi Lam Lâm. Trong giây lát, đầu hắn xẹt qua ý muốn cắn thử một cái.

Lam Lâm sững lại vài giây rồi bỗng giật mình đẩy mạnh Trịnh Bình.

”Vậy đi đi!”

“...” Trịnh Bình vẫn trân trân nhìn cậu không buồn chớp mắt.

”Nhìn gì? Đi mau!”

”Quên mất, giờ này người ta còn chưa mở cửa bán hàng.” Tầm nhìn chưa một lần giao động, Trịnh Bình tỉnh bơ đáp.

Khóe miệng Lam Lâm giật giật, cuối cùng nặng nề nhả ra hai chữ.

”Đồ - điên.”

Trịnh Bình chọc chọc khóe miệng Lam Lâm, ánh mắt ẩn chứa ý tứ khó đoán, nụ hôn lén lút hôm nào lập lòe chớp động trong đầu hắn.

”Mồm miệng ác độc thật đấy, em không thể nói điều gì ngọt ngào dễ nghe hơn với anh à?”

Lam Lâm gạt phắt tay Trịnh Bình, tự động bỏ qua nửa câu cuối mang tính chất nghi vấn.

”Tôi hẹn đại sư huynh ở sảnh chính, dẫn đường đi.”

”Tuân lệnh!” Trịnh Bình cười cười, cũng không tiếp tục cố gắng tạo bầu không khí mờ ám nữa, lần nữa ôm vai Lam Lâm kéo cậu đi.

Sân vận động khá lớn, muốn đi từ cổng phụ đến sảnh chính cũng phải mất đến gần mười phút đồng hồ. Hai người thong thả vừa đi vừa tán gẫu mấy chuyện lặt vặt hàng ngày, phần lớn vẫn là Trịnh Bình nói còn Lam Lâm lắng nghe, thi thoảng cậu cũng sẽ ậm ừ đáp lời đôi chút.

Vừa đến nơi, Bình, Lâm liền thấy một người trung niên mặc vest, lưng ngồi thẳng tắp trên băng ghế hút thuốc.

”Đại sư huynh.”

Nghe tiếng chào đồng thanh, người được gọi là “đại sư huynh” lập tức đứng dậy, quay người lại. Đại sư huynh tướng mạo nam tính đường hoàng, khóe miệng hằn nếp nhăn tạo cho người ta cảm giác thành thục khéo léo, toàn thân trên dưới cao lớn rắn chắc, tuy tuổi đã không còn trẻ nhưng vẫn giữ được sự nhanh nhẹn ẩn chứa khí thế mạnh mẽ của người tập võ.

”Trịnh Bình, Lam Lâm, hai đứa tới cùng nhau đấy à? Đã lâu quá rồi không gặp!” Đại sư huynh Tùng Lâm khóe mắt cong cong, giọng điệu ôn hòa chào đón hai sư đệ kém tuổi.

Ba sư huynh đệ trò truyện một lát rồi cùng nhau tiến vào khu thi đấu. Khu thi đấu là một sân thể thao trong nhà, thiết kế khán đài bao quanh hình bầu dục, chia ra thành các khu vực rõ ràng, phân biệt theo màu ghế. Vị trí của trọng tài và các khách mời đặc biệt được đặt ở trung tâm, ngăn cách với bên ngoài bằng lớp kính dày, ghế ngồi mang kiểu dáng sang trọng và đặt cao hơn so với các vị trí khác để có thể dễ dàng quan sát tình hình trên sân.

Vì có không ít võ đường tham gia giải đấu giao hữu lần này nên khu vực của từng võ đường được phân chia riêng biệt, có bảng hướng dẫn cụ thể để tránh nhầm lẫn và hạn chế tranh chấp ngoài ý muốn.

Mặc dù thời gian vẫn còn sớm nhưng khi tiến vào trong khu vực sân thi đấu, Lam Lâm mới nhận ra đã có không ít người ở đây.

Sự xuất hiện của gấu bông Lam Lâm thu hút không ít ánh mắt của những người xung quanh, đa số đều chỉ mặc một hai lớp võ phục mỏng manh, Lam Lâm trái lại “đóng gói” bản thân kín mít từ đầu đến chân, ngoại trừ khuôn mặt không bị chôn trong cổ áo thì chẳng hề chừa ra nổi một phần da thịt tiếp xúc với không khí.

Đám người xung quanh đình chỉ động tác khởi động, ngoái đầu nhìn cậu như thể sinh vật lạ, có người thầm đoán chắc là người nhà của thí sinh, giải giao lưu lần này tuy không công khai bán vé nhưng cũng không giới hạn khán giả đến xem, thường thường người thân thí sinh hoặc người quan tâm đến võ thuật có thể đến cổ vũ.

Xét cho cùng tạo hình kín mít này của Lam Lâm dù đặt ở đâu cũng sẽ là trường hợp hết sức đặc biệt, Trịnh Bình đối với phong cách ăn mặc kín cổng cao tường của Lam Lâm cũng không lấy gì làm lạ lùng, đại sư huynh tuy lúc đầu cũng liếc mắt vài lần nhưng không hề có ý kiến. Lam Lâm tất nhiên là mặc kệ, cậu không quan tâm đến cái nhìn của quần chúng, chỉ cần chính mình ấm áp là được, nếu giữa lòng thủ đô mà lăn ra chết vì lạnh thì có lẽ lúc đấy còn nực cười hơn.

Trịnh Bình đánh mắt sơ qua về phía khu vực tập kết của Học viện Quân sự, vài anh em mặc quân phục xanh lục nổi bật đang đứng thư giãn gân cốt, nhác thấy bóng hắn thì lao nhao vẫy gọi gì đó nhưng hắn xua tay, bỏ mặc cả đám mà sánh vai cùng Lam Lâm.

Đại sư huynh Tùng Lâm dẫn hai người đi dọc theo con đường sát sân thi đấu, đến vị trí được phân chia cho Võ đường Thanh Phong. So với các võ đường và đơn vị khác đông vui nhộn nhịp, Võ đường Thanh Phong lúc này có thêm sự gia nhập của họ thì vừa đúng bốn người, một người đợi sẵn ở băng ghế là thư ký riêng của Đại sư huynh. Trịnh Bình và Lam Lâm hiển nhiên đã từng gặp qua người này, ba người chào hỏi xã giao rồi lần lượt tự chọn một vị trí mà ngồi xuống.

”Khoảng bảy giờ rưỡi sư phụ mới tới, hiện tại chỉ có sư huynh đệ mình thôi. Hai đứa ăn uống gì chưa? Nếu chưa thì tranh thủ ăn nhẹ rồi khởi động chút cho nóng người đi.”

”Bọn em đều đã ăn từ sớm rồi, đại sư huynh thì sao?” Trịnh Bình nhanh mồm nhanh miệng đáp lời.

”Vậy thì tốt, anh với thư ký mới vừa từ Nghệ An ra đây, cũng chưa kịp ăn uống gì. Anh đi làm vài thủ tục đăng ký trước khi thi đấu rồi chạy ra ngoài tìm cái gì lót dạ đã. Hai đứa ở đây nhé.” Đại sư huynh cẩn thận dặn dò, nói đoạn anh quay sang Lam Lâm bổ sung. “Lam Lâm nhớ trông chừng Trịnh Bình nhé, đừng để thằng nhóc này chạy lung tung gây sự.”

”Này này, đại sư huynh nói như vậy là có ý gì! Em lớn hơn, em mới phải là người trông chừng Lam Lâm!” Trịnh Bình khoa trương ầm ĩ.

Đại sư huynh và Lam Lâm cùng quay sang nhìn Trịnh Bình bằng ánh mắt khinh bỉ, hầy, nhìn xem, mới nói có như vậy mà đã kích động nhảy dựng lên rồi, chẳng có chút gì ra dáng đàn anh cả. Có ai từng đấy tuổi đầu rồi còn so đo chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ như vậy không cơ chứ!

Trịnh Bình bị nhìn đến bực bội, dẫm chân đành đạch muốn ra oai với Lam Lâm thì bị cậu lườm một cái sắc lẹm, cuối cùng đành ngậm miệng ngồi ngoan.

Lam Lâm hài lòng gật đầu rồi quay sang cho đại sư huynh một ánh mắt đảm bảo.

Đại sư huynh Tùng Lâm và thư ký vừa quay đi, Trịnh Bình ngay lập tức bổ nhào qua, Lam Lâm bất ngờ bị hắn tấn công thì mất đà ngã ngửa người ra băng ghế. Trịnh Bình thừa thế xông lên, chồm hẳn lên người cậu, Lam Lâm muốn giãy dụa liền bị hắn khóa chân khóa tay cứng ngắc.

Trịnh Bình cúi xuống nhìn Lam Lâm toàn thân như cái bánh chưng bọc trong áo gió nhồi lông vũ to xụ, ý cười lấp lánh trong mắt nhưng răng lại nhe ra giả bộ hung ác.

”Hừ hừ hừ, đừng tưởng có đại sư huynh ở đây thì anh không dám làm gì em. Giờ xem em chạy đường nào!”

”Lại dở chứng cái gì đấy hả! Buông ra! Biết ở đây có bao nhiêu người không hả?” Lam Lâm bực bội rít qua kẽ răng.

Cái tên Trịnh Bình chết tiệt này không hiểu tại sao gần đây ngày càng trở nên kỳ quái, nhưng Lam Lâm cũng không lý giải được hắn ta rút cuộc kỳ quái ở điểm nào.

Trịnh Bình ngẩng đầu ngó quanh một lượt, sân thi đấu không to không nhỏ, bây giờ tuy còn sớm nhưng đã có không ít người tập trung, mà hay ho hơn cả là hầu như toàn bộ ánh mắt từ xa đến gần đều đang như có như không rơi tại nơi này, nói chính xác hơn là tại hắn và người nằm dưới hắn.

Tư thế của Trịnh Bình và Lam Lâm muốn bao nhiêu mờ ám liền có bấy nhiêu, hai thằng đàn ông dù có vui đùa cũng không cần thiết phải đè trườn lên nhau, dính sát rạt đến như vậy chứ. Trịnh Bình nhạy cảm nhận ra được đã có không ít người quăng lại đây ánh mắt vặn vẹo ghê tởm.

Trịnh Bình cái tên thần kinh thô hơn dây thừng này mà đã nhận ra được điều khác lạ thì hiển nhiên Lam Lâm càng cảm nhận được rõ ràng hơn. Lúc Trịnh Bình dời lại sự chú ý về Lam Lâm thì thấy rõ ràng hai ngọn lửa đang hừng hực nhảy nhót trong đôi mắt cậu. Hắn sợ hãi bật cả người dậy như phải bỏng, miệng cứng nhắc cười to ba tiếng “ha ha ha” che dấu cảm giác chột dạ.

Lam Lâm tức giận cực kỳ nhưng cố nhẫn nhịn, cậu bây giờ cần tiết kiệm sức lực cho mấy trận sắp tới, nếu phung phí hết vào việc xử lý Trịnh Bình thì lát nữa một chút thể diện của cậu và Võ đường đều mất sạch. Cậu không thể để mình thua quá thảm, mà càng không thể gây trở ngại cho Trịnh Bình, mặc dù lần này tên đáng ghét kia là đại diện của Học viện Quân sự nhưng xét một cách sâu xa thì gốc gác vẫn là người của Võ đường Thanh Phong, hắn ta chiến thắng thì cả Võ đường lẫn Học viện đều được tiếng thơm.

Lam Lâm âm thầm tự tính toán, khả năng chiến thắng của Trịnh Bình là rất lớn, năng lực của hắn đến chính vị sư phụ khó tính không ít lần khen tặng. Trịnh Bình được đánh giá là tuổi trẻ tài cao, tương lai nếu vẫn tiếp tục lựa chọn con đường võ thuật thì còn có triển vọng hơn cả đại sư huynh Tùng Lâm – người đã được giới võ thuật miền Bắc công nhận là một trong tứ đại cao thủ, tất nhiên đây là ngoại trừ những võ sư thuộc thế hệ bề trên như sư phụ Thanh Phong và vài vị lão sư khác đã quy ẩn.

”Thôi không đùa giỡn nữa, nghiêm túc đi! Cùng nhau khởi động nào!”

Trịnh Bình phủi tay, cố tình đánh lạc hướng Lam Lâm, khiến cậu không chú ý vào hành động bột phát của hắn nữa. Cũng không phải hắn e ngại cái nhìn của thiên hạ mà đơn giản là hắn lo lắng Lam Lâm vì ánh mắt kỳ thị của người khác mà trở nên ngăn cách với hắn, như vậy cơ hội tiếp xúc thân mật của hai người càng trở nên ít hơn, mà nếu không tiếp xúc thân mật thì làm sao có thể bồi đắp tình cảm thân mật được cơ chứ! Bao nhiêu năm qua cứ giữ cái khoảng cách lững lờ của tình bạn này Lam Lâm dường như cũng chẳng có ý tứ vượt quá giới hạn nào với hắn, nếu cứ mãi vậy thì muôn đời muôn kiếp hắn cũng chẳng thể có nổi đột phá tình cảm nào.

Lam Lâm nhìn Trịnh Bình hưng phấn cởi quần áo (?) trước mặt, tâm tình như có như không tự nhiên trở nên méo mó.

Tất nhiên là Trịnh Bình không lột sạch, hắn chỉ cởi bỏ áo jacket xanh đậm và quần gió bên ngoài, bên trong lộ ra vẫn là một màu xanh đậm, từ đầu đến chân chỉ có xanh, xanh, và xanh, đến đôi tất đi trong giày quân đội cũng là một màu xanh lục đến đau mắt.

Trong mắt Lam Lâm, Trịnh Bình như con sâu xanh uốn tới uốn lui khoe khoang cơ thể cường tráng, còn liên tục bày ra nhiều động tác khởi động bài bản, nhanh chóng làm ấm cơ thể. Hắn vừa vung chân vung tay vừa chẩu mỏ thúc giục Lam Lâm.

”Nào nào con gấu lười biếng kia, cứ ngồi đấy thì cũng chẳng thể nào ấm lên được! Ra đây khởi động một chút với anh người ngợm sẽ nhanh hết lạnh!”

Lam Lâm hiển nhiên là biết điều đấy nhưng cậu bỗng nhiên lười biếng quá, tinh thần uể oải chẳng muốn hoạt động gì hết cả. Gần đây cậu không thường dậy sớm, mặt trời lên đến đỉnh mới mới lọ mọ bò ra khỏi ổ chăn ăn trưa rồi luyện tập trong cái nắng hiếm hoi của mùa đông lạnh giá. Lam Lâm hai tay chống má, xuyên qua lớp lông mũ áo lùm xùm vô cảm nhìn Trịnh Bình.

Trịnh Bình hừ hừ mũi tiến lại gần, vươn tay kéo một cái đã lôi được Lam Lâm khỏi chỗ ngồi, cưỡng ép cậu phải đứng dậy hoạt động. Lam Lâm mới đầu còn chống cự một chút nhưng dưới móng vuốt cứng rắng của Trịnh Bình cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời, cậu chậm chạp cởi bỏ lớp khuy bọc bên ngoài áo khoác, lề rề kéo phéc – mơ – tuya dài từ cổ xuống tận tần đầu gối rồi mới lưu luyến cởi bỏ chiếc áo nhồi lông ấm áp của mình.

Trịnh Bình đau đầu, không ngoài dự liệu, Lam Lâm hiển nhiên vẫn còn diện một tầng áo khoác nữa bên trong. Trịnh Bình nheo mắt ra hiệu Lam Lâm cởi nốt lớp áo khoác kia nhưng cậu kiên quyết từ chối, điên à, thời tiết lạnh như vậy, còn chưa khởi động gì đã bắt cậu lột hết áo ra thì khác nào cởi trần giữa trời tuyết rơi.

Trịnh Bình hết cách đành chiều theo Lam Lâm, bắt đầu cùng cậu khởi động lại từ đầu. Lam Lâm trong bộ quần áo cứng nhắc cuối cùng cũng cẩn thận khởi động, xoay vặn các khớp nhỏ đến khớp lớn, mãi đến khi cả hai dùng sức bật nhảy dãn cơ bắp đến lần thứ hai trăm thì cậu mới bắt đầu có cảm giác ấm nóng.

Nhiều người thuộc các võ đường và đơn vị khác thấy bộ dạng kỳ quái cùng bài khởi động không giống bình thường của hai người thì đều dừng lại quan sát một chút. Họ ở đây hầu như không ai không biết đến uy danh Võ đường Thanh Phong của Võ sư kỳ cựu Lê Thanh Phong. Võ đường này không chỉ khắt khe trong việc tuyển chọn đệ tử và huấn luyện mà còn cực kỳ ít giao lưu với bên ngoài, vậy nên các đệ tử thuộc Võ đường đều rất thần bí, ngoài tên và một vài thành tựu lớn hiếm hoi thì họ không có thông tin cụ thể gì thêm, chỉ biết năng lực của từng đệ tử trong Võ đường không phải ai cũng có thể vượt qua được, điển hình có thể kể đến hai cái tên là Mai Tùng Lâm và Trịnh Bình. Mai Tùng Lâm là đại đệ tử của Võ sư Thanh Phong, cũng đã được tôn lên làm hàng Võ sư từ ba năm trước, hiện đã không còn tham gia các giải giao lưu thi đấu mà lui về phía hậu trường, nghe đồn muốn thu nhận đệ tử, tự mở một nhánh võ đường riêng. Trịnh Bình là đệ tử gần như trẻ nhất của Võ sư Thanh Phong, năm nay chưa tới ba mươi tuổi nhưng đạt được nhiều thanh tích đáng nể, có thể nỏi là gần như vượt mặt đại sư huynh Tùng Lâm của hắn khi còn trẻ.

Giải giao lưu lần này tuy bên ngoài chỉ mang danh nghĩa giao lưu học hỏi nhưng bản chất thực sự lại là một cuộc thi đấu ngầm do các vị lão sư đã quy ẩn cố tình định ra để phân chia cấp bậc các võ đường, các đơn vị quân bộ và công an được mời đến tham gia chỉ đóng vai trò khách mời, tăng mức độ quan trọng và phong phú cho giải giao lưu mà thôi.

Nếu những người ở đây đoán không nhầm thì hai người trẻ tuổi đằng kia chính là Trịnh Bình, hiện đại diện cho Học viện Quân sự và đệ tử nhỏ nhất của Võ sư Thanh Phong, Lam Lâm.

Lam Lâm, nam, hai mươi hai tuổi.

Người này không chỉ là đệ tử nhỏ tuổi nhất mà còn là người thần bí nhất, ít xuất hiện nhất trong nội bộ Võ đường Thanh Phong. Cậu ta từ lúc gia nhập võ đường đến nay chưa từng một lần tham gia bất kỳ giải đấu nào, mặc dù Võ đường Thanh Phong cũng rất hạn chế xuất hiện trước công chúng nhưng những đệ tử khác của Võ sư Thanh Phong không ít thì nhiều đều đã triển lộ năng lực, duy nhất chỉ có người thanh niên này chưa từng, thậm chí cả số lần cậu ta lộ diện đều rất hiếm hoi.

Lam Lâm là cái tên mờ nhạt nhưng cũng khơi gợi được không ít sự tò mò của những người thuộc “làng” võ thuật miền Bắc, có vài người bắt đầu xì xào bàn tán về Lam Lâm. Đám đông tồn tại không ít những đánh giá trái chiều nhưng đa số đều thống nhất rằng Lam Lâm có lẽ là đệ tử không có năng lực nhất của võ sư Thanh Phong, chứng minh ở bộ dạng quấn chăn ra đường của cậu ta, cũng có một số người bảo trì trầm mặc, giữ thái độ hoài nghi, các cụ đã dạy không thể trông mặt mà bắt hình dong, dùng cái nhìn đầu tiên để đánh giá một người được.

Bài học đắt giá điển hình là sự tích về cái tên Tích Nhu thuộc Võ đường Hồng Bàng, võ cổ truyền Lạng Sơn, từ dáng người đến tên gọi đều không gợi nổi cho người ta một chút xíu sức mạnh nhưng quả thật lại là một con “quái vật” trẻ tuổi đáng gờm. Tên Tích Nhu này không chỉ có sức mạnh mà còn có đầu óc nhạy bén, không ít người chỉ vì phút ban đầu khinh địch mà thất bại thảm hại dưới đòn sát thủ của y. Hiện giờ chỉ cần nhắc đến hai chữ “Tích Nhu” thì những bại tướng dưới tay y đều không rét mà run, chẳng thể ngẩng đầu lên nổi.

Lam Lâm và Trịnh Bình cùng nhau khởi động, đánh một bài quyền cơ bản rồi luyện tập đấu đối kháng nhẹ nhàng để tăng độ linh hoạt và cảm giác về tốc độ. Trịnh Bình xưa nay chuyện gì cũng tùy tiện nhưng chỉ riêng đối với võ học đặc biệt nghiêm túc, hắn chưa bao giờ có thái độ cợt nhả trong việc luyện võ, bởi vậy kết hợp với thiên phú sẵn có mà hắn càng ngày càng trở nên vượt trội, Lam Lâm chỉ có thể đánh ngang tay với Trịnh Bình khi hắn đã nhường ba, bốn phần mà thôi. Lần ở cổng Học viện Quân sự đánh gục được Trịnh Bình quả thật rất hiếm hoi, bắt buộc phải ra tay thật ngoan độc lúc hắn bất ngờ không hề đề phòng nhất mới có thể quật ngã được con quái thú Trịnh Bình này.

Rất nhanh đã đến bảy rưỡi, Võ sư Thanh Phong xuất hiện không hề sai hẹn. Trịnh Bình và Lam Lâm từ xa nhìn thấy đại sư huynh cung kính dẫn ông lão tóc bạc đến chỗ bọn họ thì ngay lập tức dừng mọi động tác, chỉnh trang lại y phục rồi nhanh nhẹn bước tới. Khi còn cách họ vài bước chân, Trịnh Bình và Lam Lâm cúi gập người, chắp tay trước ngực đồng thanh hô lên.

”Sư phụ!”

Hai thanh niên thuộc Võ đường Thanh Phong vốn đã được nhiều người để mắt tới, nay lại đến thêm một vị bề trên nữa quả thật là thu hút đủ mọi ánh nhìn.

Người được Trịnh Bình và Lam Lâm cung kính gọi là “sư phụ” là một ông lão tóc bạc trắng, phong phạm nhẹ nhàng thanh thoát, không hề có chút gì gọi là dáng vẻ thô thiển của đa phần người luyện võ. Trên người Võ sư Thanh Phong vận duy nhất một chiếc áo lụa màu sắc nhã nhặn, hoa văn mây trôi nước chảy thêu chìm gần như hòa vào màu áo, tôn lên dáng người gầy mảnh, thần thái ung dung nhàn nhã.

Võ sư Thanh Phong hòa ái gật đầu nhìn hai đệ tử nhỏ tuổi nhất của mình, Trịnh Bình vốn đã là thiên bẩm võ học, Lam Lâm tuy không có năng lực kỳ tích như Trịnh Bình nhưng cũng khiến ông khá hài lòng.

”Đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?” Võ sư Thanh Phong nhẹ nhàng lên tiếng, ánh mắt ông hòa nhã, đặc biệt nhìn về phía Lam Lâm.

Lam Lâm ngẩng đầu lên một chút, quy củ trả lời một tiếng, “Dạ.”

Võ sư Thanh Phong dường như đọc được một tia lo lắng trong ánh mắt của đệ tử nhỏ tuổi nhất, liền tâm lý vỗ vỗ vai cậu một chút.

”Không cần căng thẳng, chỉ là một giải giao lưu nho nhỏ, thắng thua không quan trọng, coi như lần này để con vui đùa một chút đi.”

Câu nói vô thưởng vô phạt của Võ sư Thanh Phong lọt vào tai không ít người ở đây, thế nào gọi là “vui đùa một chút”? Tuy không nói rõ ràng ra nhưng ai mà chẳng biết giải đấu giao hữu này có ý nghĩa gì, chẳng nhẽ Võ đường Thanh Phong còn có chiêu bài gì khác, chẳng nhẽ đệ tử nhỏ tuổi nhất của Võ sư Thanh Phong còn khủng bố hơn cả cái tay Trịnh Bình kia? Nhìn thái độ đặc biệt quan tâm săn sóc của cả sư phụ lẫn sư huynh dành cho cậu ta thì cũng chưa chắc khả năng này là không thể...

Những người xung quanh kín đáo vểnh tai lắng nghe, nghiền ngẫm suy tư.

Người thuộc Võ đường Thanh Phong lại không hề suy nghĩ phức tạp như vậy, tất cả đều hiểu được sự quan tâm đặc biệt của sư phụ dành cho tiểu sư đệ này. Từ lúc Lam Lâm tiến vào võ đường đã được sư phụ chú ý không ít, đối xử đặc biệt dịu dàng hơn so với những đệ tử khác, đừng nhìn sư phụ hòa ái dễ gần như thế mà nhầm, đây chỉ là biểu hiện lúc sinh hoạt bình thường thôi, đến lúc chuyên tâm truyền dạy thì hết sức khắt khe tàn bạo thậm chí đôi khi còn phi nhân tính. Tuy vậy, Lam Lâm dưới sự dạy dỗ khắt khe tàn bạo thậm chí đôi khi còn phi nhân tính của sư phụ mà hưởng được không ít dịu dàng cùng bao che thì đã là nhân tố đặc biệt của đặc biệt rồi!

Lam Lâm hiểu sư phụ quan tâm đến mình, nhẹ nhàng đáp lời, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm không thể làm sư phụ mất mặt, không gỡ gạc được mười phần thì cũng phải nắm chắc được bảy, tám phần.

Mấy thầy trò lâu lắm không gặp gỡ, cùng nhau trò chuyện một chút rồi Võ sư Thanh Phong phải trở về khu vực dành cho khách quý. Các đệ tử cung kính tiễn sư phụ đến tận nơi rồi quay trở về tiếp tục khởi động. Đại sư huynh nghiêm túc đứng ở một bên chỉ điểm và dặn dò Lam Lâm, Trịnh Bình bên cạnh không ngại thừa thãi, chăm chú lắng nghe và thảo luận vài điều, rút ra được không ít bài học.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Trịnh Bình còn đang sôi nổi đàm luận cùng đại sư huynh thì ban tổ chức đã bắt đầu lên loa thông báo ổn định trật tự chuẩn bị bắt đầu giải đấu, khán đài không biết từ bao giờ đã gần như ngồi kín người, toàn trường trở nên náo động khác hẳn lúc sáng sớm.

Đại sư huynh và Trịnh Bình bất đắc dĩ phải dừng lại, lưu luyến vì cuộc thảo luận giang dở nhưng nhất trí quay sang quan tâm đến Lam Lâm vẫn luôn kiệm lời bên cạnh.

”Về vị trí thôi, đến giờ rồi.”

Trịnh Bình toe toét lại gần khoác vai Lam Lâm, Lam Lâm hơi né tránh một chút liền bị hắn cứng rắn kéo sát vào thêm. Ở khoảng cách gần như vậy, Trịnh Bình có thể rõ ràng nhìn thấy một tầng mồ hôi mỏng bên tóc mai cậu, không hiểu sao lại long lanh đẹp đẽ. Trịnh Bình lúc này mới thấm thía câu nói “yêu ai yêu cả đường đi”, thật không thể ngờ lại có một ngày, thằng đàn ông nam tính ngời ngời như hắn lại có thể bị một lớp mồ hôi hớp đi cả hồn phách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.