Giữa sân thi đấu rộng lớn, một vị lão sư lưng hùm vai gấu nào đó đang
đứng trên bục cao oang oang đọc bài phát biểu tuyên bố khai mạc Giải thi đấu giao hữu võ thuật miền Bắc lần thứ mười lăm.
Trịnh Bình và
Lam Lâm ngồi ngay ngắn trên băng ghế, tuy tư thế chuẩn mực không có gì
để bàn nhưng khoảng cách lại không coi ai ra gì, dính vào nhau sát rạt.
Lam Lam liếc nhìn Trịnh Bình một chút, thấy tay chân tên này ngoan ngoãn đặt song song trên đầu gối, không có dấu hiệu của hành vi kỳ quái, cuối cùng cậu lựa chọn im lặng, coi như ngầm đồng ý sự gần gũi này. Lam Lâm
không thể phủ nhận rằng hơi ấm tỏa ra từ cơ thể vững trãi của Trịnh Bình khiến cậu có chút lưu luyến chẳng muốn rời xa.
Trịnh Bình từ đầu đến cuối không ngại chật chội, thi thoảng hắn còn cúi xuống khe khẽ thì thầm vào tai người ngồi kế bên gì đó rồi tự cười lên khanh khách. Lam
Lâm bị từng đợt hơi thở nóng ẩm phả ra từ mũi và miệng Trịnh Bình làm
cho một bên tai và gò mà nóng ran. Cậu vừa muốn nghiêng đầu né tránh,
Trịnh Bình lại kịp lúc nhướn qua, cứng rắn dùng móng vuốt kéo đầu cậu
gần lại càng gần hơn.
Tên này lại bắt đầu có hành vi không đứng
đắn! Không hiểu vì lý do gì mà dạo gần đây Lam Lâm cảm thấy Trịnh Bình
thực khác thường…
Trịnh Bình thích thú nhìn nửa khuôn mặt trắng
nõn dần nhiễm một tầng mây đỏ và biểu tình nhẫn nhịn của Lam Lâm, đầu óc xoay chuyển một trăm lần, cố tình ba hoa hết chuyện này chuyện nọ, càng nói càng thấy trong lòng đắc chí.
Đại sư huynh Tùng Lâm và thư
ký ngồi phía bên còn lại của Trịnh Bình, không rõ họ có để ý thấy tình
hình mờ ám bên này hay không nhưng Lam Lâm cũng rất ngại ngùng, âm thầm
cố gắng dãy dụa nhưng không dám làm ra động tác gì gây sự chú ý, còn
chưa kể đến cậu muốn tiết kiệm sức lực cho trận thi đấu sắp tới. Lam Lâm điều hòa hô hấp, hít sâu, thở chậm, bình ổn cảm xúc bồn chồn vẫn thường trực trong lòng.
“Đừng căng thẳng, tuy anh không rõ nguyên nhân
cụ thể nhưng anh có thể khẳng định sư phụ lần này quyết định phá lệ
để em ra mặt thi đấu không phải hoàn toàn muốn em sống chết đoạt lấy
giải thưởng đâu.” Tay Trịnh Bình trượt xuống, vừa nói vừa vỗ vỗ lưng cậu một chút.
Lam Lâm nhíu nhíu mày, trong lòng đúng là chứa nghi vấn nhưng không bình luận gì thêm.
“Em đọc tư liệu đến đâu rồi? Để anh nói sơ qua một chút cũng không thừa, thí
sinh hội thi đấu lần này nhìn chung đều là thế hệ trẻ tinh anh hàng đầu
đến từ các võ đường danh tiếng ở miền Bắc. Tuy nhiên có bốn người em cần phải đặc biệt lưu ý, họ được đánh giá là bốn ứng cử viên xuất sắc nhất
có cơ hội đạt giải quán quân và cũng là bốn kẻ đáng gờm nhất…”
Lam Lâm âm thầm suy nghĩ, người mà được Trịnh Bình đánh giá là “đáng gờm”
chắc chắn đều thuộc thành phần khủng bố, chỉ mong trong vòng loại đầu
tiên cậu không xui xẻo đá trúng tên “quái vật” nào.
“Thứ nhất, đó là Tích Nhu thuộc Võ đường Võ cổ truyền Hồng Bàng, Lạng Sơn, chính là
người mặc áo xanh ngồi ở khu vực số sáu bên kia.”
Trịnh Bình vươn tay chỉ về một thanh niên trẻ tuổi, mặc áo phông màu xanh ngọc khác
biệt với những người xung quanh, nửa khuôn mặt thanh niên này bị mái tóc mềm mại nhuộm sáng màu che khuất, không nhìn rõ diện mạo.
Tích
Nhu ngồi thư giãn trên ghế, trực giác đột nhiên mách bảo liền ngước lên
một chút, chạm vào tầm mắt của Lam Lâm và Trịnh Bình đang hướng qua.
Trịnh Bình thoải mái chuyển từ tay trỏ sang tay vẫy chào thân thiện.
Tích Nhu nhẹ nhàng kéo khóe môi thành một vòng cung xinh đẹp, gật nhẹ
đầu rồi lần nữa chuyển mắt về phía giữa sân thi đấu.
“Thấy không, đừng nghe tên và nhìn dáng dấp lẻo khẻo của người này mà nhầm. Tuy
trông hắn thư sinh vậy thôi nhưng khi chiến đấu rất sắc bén linh hoạt,
ưu thế lớn nhất của hắn chính là tốc độ, nghe nói hắn có thể trong năm
giây tung ra tới bốn đòn tấn công liên tiếp. Mặc dù vậy trước nay mọi
người mới được chứng kiến hắn dùng đòn sát thủ trong vòng năm giây ra ba đòn thôi, nhưng dựa vào chỉ số vận tốc tối đa ghi nhận được thì anh
đoán tên Tích Nhu này còn dấu diếm không ít thực lực.”
Lam Lâm
nghiền ngẫm gật đầu, cậu đọc tư liệu cũng thấy nói khá cụ thể về người
tên Tích Nhu này, thuận tay trái, chân trái, tốc độ ra đòn nhanh bậc
nhất, đầu óc cũng nhạy bén linh hoạt, là một tài năng trẻ đang có phong
độ ổn định, khá có danh tiếng trong đám đệ tử trẻ tuổi.
Trịnh Bình ngó nghiêng trái phải một chút, lần này kín đáo hơn, hất cằm ra hiệu cho Lam Lâm nhìn về một hướng khác.
“Người tiếp theo, Lục Chính – Vịnh Xuân Đường, Hà Nội, nghe nói tên này là họ
hàng của Lục Chung – một tay xã hội đen khá có tiếng. Lục Chính có sức
mạnh cơ bắp rất tốt, lực tay chân rất mạnh, từng có người “ăn” một cú đá mạn sườn của hắn mà dập phổi, gãy bốn xương sườn. Còn chưa kể tới khả
năng duy trì của hắn cũng rất cao, nếu đánh với người này tuyệt đối
không được để hắn kéo dài thời gian, càng về sau đối thủ sẽ càng bị sức
bền của hắn lấn lướt và dồn vào thế yếu. Tuy nhiên điểm yếu trí mạng của Lục Chính chính là con mắt bên trái khiếm khuyết bẩm sinh, hắn đã cố
gắng khắc phục nhược điểm này bằng các biện pháp nâng cao thính lực
nhưng không thể phủ nhận rằng mắt trái vẫn là nguyên nhân hàng đầu khiến hắn thất bại dưới tay đối thủ. Hừm, mặc dù số người thành công đánh gục hắn cũng khá là hiếm hoi, trong đó tất nhiên là có anh.” Trịnh Bình
vênh váo bổ sung.
“Xùy, lợi dụng khiếm khuyết bẩm sinh của người khác thì có gì mà tự hào chứ.” Lam Lâm cố tình đả kích.
“Ai trên đời mà chẳng có nhược điểm, đây gọi là chiến thuật! Chiến thuật! Hiểu chưa ông trẻ?!”
“Rồi rồi, ông không điếc, không cần nói lớn như vậy.” Lam Lâm bịt tai, bĩu bĩu cái môi.
Trịnh Bình trông vậy rất muốn cấu vào cái mồm chu ra của Lam Lâm, tất nhiên
nếu được trực tiếp cắn thì còn hay ho hơn nữa, đắn đo một hồi cuối cùng
hắn cũng không dám manh động.
“Người thứ ba là Phạm Văn Cường,
Không Thủ Đạo (Karate), Võ đường Hoàng Đạt, Hải Phòng. Gã này chính là
một tên côn đồ trăm phần trăm, cậy bản thân luyện võ mà làm không ít
chuyện xấu, thường xuyên ức hiếp người yếu thế, đặc biệt trong thi đấu
gã rất hay chơi xấu đối thủ.”
“Trọng tài mắt đều để làm cảnh chắc?” Lam Lâm nhíu mày.
“Tất nhiên là không! Nói thế nào nhỉ, nếu Tích Nhu là người có kỹ xảo thi
đấu tinh vi khéo léo thì gã Phạm Văn Cường này cũng sử dụng kỹ xảo,
nhưng là kỹ xảo hết sức khốn nạn. Thử nghĩ xem, trước khi trọng tài có
thể tuýt còi cắt ngang trận đấu thì gã đã thành công chơi xấu em rồi,
bắt được vạ thì má đã sưng. Hình thức kỷ luật của Hiệp hội võ thuật miền Bắc cũng chỉ khiến hắn gần đây “khiêm tốn” hơn một chút nhưng nhìn
chung cũng chỉ có thể giảm thương tích cho người xui xẻo phải làm đối
thủ của gã xuống ba phần mà thôi. Nếu có lỡ gặp phải gã này em phải nhớ
bảo vệ kỹ lưỡng những bộ phận quan trọng như mặt, gáy, yết hầu và đặc
biệt là hai tai, gã này chuyên môn dồn lực tấn công trực diện vào tai
đối thủ để gây choáng váng, từng có người bị gã làm cho thủng màng nhĩ
ngay trên sân đấu. Chậc, nói chung tránh được bao nhiêu thì tránh, lời
khuyên của anh vẫn là không nên lấy cứng đối cứng, nhất định ăn thua với gã cho bằng được. Làm người cương trực khó có thể phòng được lũ tiểu
nhân, gã tiểu nhân này không nhưng đê tiện mà còn có sức mạnh nắm đấm.
Phải hết sức cẩn thận!”
Gương mặt Trịnh Bình hiếm khi nhuộm màu
sắc nghiêm nghị như vậy. Lam Lâm nhìn lông mày hắn chau tít lại,
vô thức trong lòng nảy sinh suy nghĩ muốn vuốt phẳng ra. Ngón tay trỏ
cậu giấu trong tay áo giật giật vài cái, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn cuộn
chặt lại, không hề chui ra.
Trịnh Bình bắt gặp ánh mắt mơ hồ của Lam Lâm thì lớn tiếng hỏi lại.
“Này! Rút cuộc em có đang tập trung nghe anh nói không vậy?”
“Hửm?” Lam Lâm giật mình một chút, rất nhanh liền dùng thái độ tỉnh bơ đáp trả Trịnh bình. “Tất nhiên là có nghe rồi.”
“Nghe? Nghe mà trưng ra cái mặt ngu như vậy à?” Trịnh Bình giơ móng vuốt bẹo má Lam Lâm.
Lam Lâm không chút lưu tình gạt phắt tay hắn ra, hơi hơi chột dạ, cố tình dời sang chủ đề khác.
“Tích Nhu, Lục Chính và Văn Cường, là ba người rồi. Thế còn người thứ tư là ai?”
“Người thứ tư này chính là người được đánh giá cao nhất, cũng là đối thủ đáng
gớm nhất trong giải đấu này. Người này võ nghệ cao cường, sức mạnh cơ
bắp dẻo dai, tốc độ cao hạng nhất, kỹ xảo chiến đấu nếu xếp thứ hai thì
không ai dám nhận thứ nhất, không những thế còn có đầu óc vô cùng thông
minh nhạy bén, ứng biến tinh tế xảo diệu, không có chiến thuật nhất định và đặc biệt là không hề có nhược điểm. Có thể nói người này chính là
một tượng đài bất khả chiến bại trong làng võ thuật miền Bắc!”
Lam Lâm nhìn nước bọt bay tung tóe từ miệng Trịnh Bình đang thao thao bất
tuyệt, cậu híp đôi mắt hẹp dài lại, trong lòng nảy sinh cảnh giác, nghi
hoặc hỏi.
“Người này là ai?”
Trịnh Bình cũng híp đôi mắt
to bự của mình lại, cố gắng làm cho nó trở nên nhỏ nhất có thể, ra cái
vẻ đầy nguy hiểm và toan tính.
“Không ai khác, người này chính là… Trịnh – Bình!”
Lam Lâm giật giật khóe miệng, không biết phải phát biểu gì thêm trước sự tự cao tự đại của tên dở người trước mặt. Vạn lời muốn rủa xả xoay chuyển
bảy bảy bốn mươi chín lần trong đầu, cuối cùng hóa thành một tiếng thở
dài bất lực, Lam Lâm đưa bàn tay mảnh khảnh ra đỡ lấy trán, nhắm mắt gục đầu.
Trịnh Bình nhìn biểu hiện khoa trương của Lam Lâm thì phá
lên cười ha hả. Thật ra trên đời này người dễ chọc ghẹo và hắn thích
chọc ghẹo nhất không ai khác chính là Lam Lâm!
Trịnh Bình vừa
cười đến vui vẻ, hết sức tự nhiên kéo lấy bàn tay đang đỡ trán của Lam
Lâm. Bàn tay cậu lành lạnh, ngón tay thon dài với các khớp xương rõ
ràng, đặc biệt làn da lại mỏng và trắng nhợt dị thường, đặt lên bàn tay
Trịnh Bình thô ráp chai sần liền thấy sự tương phản rõ rệt. Trịnh Bình
dùng đầu ngón tay mân mê các đốt ngón tay gồ ghề phía trên, ánh mắt bất
giác toát lên sự dịu dàng.
“Thật thon dài, thật mềm mại, nếu các khớp ngón tay nhỏ đi một chút thì có khác gì tay con gái đâu.”
Lam Lâm bị hắn sờ làm cho nhột nhạt, vừa nghe vậy sống lưng cứng đờ, theo
bản năng muốn rụt lại nhưng Trịnh Bình còn nhanh hơn. Hắn nhanh chóng
cuộn chặt bàn tay, giam tay cậu trong lòng bàn tay dày rộng của hắn. Lam Lâm có thể cảm nhận rõ ràng được hơi nóng hừng hực từ da thịt tiếp xúc
của hai người, sự lạnh lẽo thẩm thấu sâu tít bên trong dần dần bị hòa
tan.
Lam Lâm rũ mắt, Trịnh Bình cũng hiếm khi yên lặng đến như vậy.
Không khí sôi động trong sân vận động dường như lúc này chẳng thể đả
động đến thế giới của riêng hai người.
Trịnh Bình trầm mặc, tinh tế cảm nhận được sự run lên rất nhẹ của bàn tay đang bị hắn nắm chặt.
“Đừng sợ, không có gì phải lo lắng. Hãy coi lần thi đấu này như lần biểu diễn
nhạc hội đi, tưởng như khó khăn nhưng sẽ rất dễ dàng và rất nhanh vượt
qua thôi. Cả sư phụ, đại sư huynh và anh đều hiểu năng lực của em ở mức
độ nào, vì vậy không cần phải cố gắng quá sức bản thân mình, cứ hoàn
thành trong khả năng là được!”
Trịnh Bình nghiêng đầu, chóp mũi
hắn dán lại thật gần vành tai đang có xu hướng đỏ ửng của Lam Lâm, dùng
hơi thở nóng rực ác ý phả lên đó.
“Hiểu không?”
Lam Lâm
như bị thôi miên, cứng nhắc gật đầu, trái tim không hiểu sao lại nhảy
“bùm bụp” trong lồng ngực. Cậu thật muốn đưa tay lên ôm ngực, giữ chặt
lấy cái thứ hư hỏng gần đây rất hay không nghe lời bên trong hoặc ít
nhất là đẩy cái đầu đang ghé sát lại gần kia ra, nhưng não bộ bỗng dưng
hóa lỏng, tay chân mất kiểm soát yếu ớt rã rời.
Lam Lâm chỉ biết
gục đầu chôn mặt vào cổ áo, mắt dính chặt lấy mũi giày chính mình, cố
gắng chịu đựng tiếng nói rủ rỉ rù rì như ma chú bên tai.
Trịnh
Bình ngày càng lấn lướt, chen rồi lại chen, khiến cho hai người vốn đã
không có khoảng cách giờ bây giờ chèn ép vào nhau, nhìn từ xa chẳng khác nào Lam Lâm đang ngồi trọn trong lòng hắn vậy.
Chênh chếch bên
đối diện, một đôi mắt hừng hực ghen tuông và đố kỵ dán chặt vào hình ảnh hai người đang ôm ôm ấp ấp, đôi môi mỏng bị răng cắn đến trắng bệch.
“Minh Ngọc, nhìn gì mà chăm chú vậy?” Người bên cạnh thấy tên nhóc loi choi nói nhiều này tự nhiên im bặt liền huých một cái.
Minh Ngọc rũ mi che giấu cảm xúc đang cuộn trào, yên lặng lắc đầu.
Trưởng Đoàn Thạch ngồi ở hàng ghế ngay phía đằng sau, tầm mắt thâm ý đảo quanh bóng hai kẻ đang líu ríu đằng xa và bóng lưng tên nhóc mảnh khảnh trước mặt. Tên nhóc Minh Ngọc này nằng nặc đòi đi theo cho bằng được, thậm
chí còn không tiếc chút tiền lén lút “biếu” cán bộ để được ghi tên vào
danh sách hậu cần, mục đích cũng chỉ là bám đuôi Trịnh Bình. Tên Bình
hung hãn gần đây bỗng nhiên thay đổi tâm tính, thái độ với Minh Ngọc
biến chuyển diệu kỳ từ gai mắt thành coi như không khí. Vốn tưởng rằng
thời cơ của nhóc Minh Ngọc đã đến, vậy mà không ngờ cái người tên Lam
Lâm kia lại xuất hiện ở đây khiến Trịnh Bình hóa thân thành sói ngốc,
vẫy vẫy cái đuôi chạy theo sau cậu ta rồi. Hi vọng nhóc Minh Ngọc không
bị đả kích quá nặng, dù sao nhóc này trông vẫn còn “xanh” và “non” lắm,
xét về mức độ thân thuộc và cố chấp của Trịnh Bình đối với Lam Lâm thì
nhóc này nên bỏ cuộc sớm vẫn hơn.
Anh Thạch nghiền ngẫm xoa xoa
cằm, suy ba ra bảy, gật gù tâm đắc lắm, do không thể nhìn thấy biểu cảm
của Minh Ngọc nên có vẻ như anh đã đánh giá thấp mức độ bị đả kích của
cậu nhóc rồi.
*
Đừng nghĩ các “cụ” làng võ chỉ là những kẻ khô khan cứng nhắc, một khi đã nổi lên máu văn chương thì lai láng
không ai bằng, sau ba, bốn màn dài dòng văn tự, các “bô lão” rút cuộc
cũng yên ổn an tọa tại vị trí của mình, nhường sân khấu cho người chủ
trì, kiêm luôn người dẫn chương trình.
Người chủ trì đường hoàng
đứng trên bục, dùng giọng điệu hưng phấn xướng tên từng thí sinh ứng với từng võ đường. Các thí sinh khi được nhắc đến tên sẽ phải tập trung
trên sân thi đấu, mỗi khi có một người bước lên, cả khán đài đều vỗ tay
hưởng ứng nhiệt liệt.
Đại hội giao lưu võ thuật có quy mô toàn
miền Bắc nên tổng cộng có tới tám mươi tám võ đường và hai đơn vị khách
mời, tương ứng với chín mươi thí sinh tham gia thi đấu.
Toàn bộ
chín mươi thí sinh đứng sắp thành chín hàng nghiêm chỉnh trên sân, tất
cả đều là thanh niên trẻ tuổi, anh tài cốt cán của mỗi võ đường.
Lam Lâm và Trịnh Bình lúc này đã tách nhau ra, cậu miễn cưỡng cởi bỏ áo
khoác ngoài cuối cùng, mặc một thân võ phục trắng muốt đứng giữa hàng
ngũ chỉnh tề. Trịnh Bình đặc biệt diện một “cây” màu xanh lục tiêu chuẩn của bộ đội, đứng ở hàng cuối cùng, ánh mắt nóng bỏng dán chặt vào bóng
lưng Lam Lâm cách đấy hai dãy. Lam Lâm cứng nhắc thẳng người, cố gắng
phớt lờ ánh mắt như tia laser đang quét đi quét lại phía sau cậu, mơ hồ
có cảm giác nóng cháy như lửa đốt mông.
Người chủ trì sau khi đọc hết một lượt danh sách các thí sinh liền yêu cầu mọi người chào hỏi và
bắt tay nhau thể hiện tinh thần thượng võ. Lam Lâm nhìn quanh bốn hướng
toàn người xa lạ, mặc dù không muốn nhưng vẫn phải quy củ cúi người chào hỏi đủ tứ phía, khéo léo từ chối cái bắt tay xã giao của những thí sinh xung quanh. Cậu biểu hiện hết sức chuẩn mực nhưng cũng rất lạnh nhạt,
thậm chí trong quá trình “giao lưu” cũng chỉ nhấc mắt lên nhìn người đối diện chưa đến hai giây.
“Xin chào, tôi là Đặng Tích Nhu, võ đường Hồng Bàng, Lạng Sơn. Tôi biết cậu, cậu là Lam Lâm đến từ Võ đường Thanh Phong.”
Tiếp xúc ở khoảng cách gần, Lam Lâm có thể thấy được rõ ràng khuôn mặt trắng trẻo thanh nhã phía dưới mái tóc khá dài của Tích Nhu, cũng bị giọng
nói êm dịu của người này làm cho ngạc nhiên đôi chút. Đáp lại sự nhiệt
tình của Tích Nhu, Lam Lâm chỉ mỉm cười nhẹ một chút, cũng không có ý
định tiếp xúc thân thể.
Tích Nhu thu lại bàn tay mảnh dẻ mới đưa
qua, cũng không hề lấy làm phật ý, chỉ lịch sự hỏi han mấy câu rồi tiếp
tục công việc xã giao với những nhân vật còn lại.
Trịnh Bình xa
xa nhận thấy biểu hiện cứng nhắc của Lam Lâm liền biết cậu đang trong
trạng thái căng thẳng, hắn rất muốn tiến lên trên một chút để an ủi cậu
nhưng không thể tự ý tách khỏi hàng nên đành lo lắng vọng lại từ xa.
Sân vận động lào xà lào xào tiếng cười nói của thí sinh, hoạt động giao lưu nho nhỏ này dường như làm bầu không khí trở nên thân thiện và tươi trẻ
hơn nhiều, dù sao ở đây cũng đều là những người trẻ tuổi, tinh thần cởi
mở và sự nhiệt tình hầu như đang ở trạng thái sung mãn nhất.
Người chủ trì dành ra hẳn mười phút để cho các thí sinh làm quen sơ qua với
nhau rồi mới ổn định lại trật tự, hắng giọng tuyên bố nội dung phần thi
đấu đầu tiên.
“Vòng sơ loại, vì số lượng thí sinh tham gia tương
đối nhiều, thời gian thi đấu có hạn và muốn mang lại sự mới mẻ cho Hội
giao lưu lần này nên ban tổ chức quyết định thay đổi phương thức thi đấu đôi chút. Thay vì thi đấu đối kháng cá nhân như mọi năm, ở vòng đầu
tiên này thực hiện đấu loại tập thể. Tổng cộng có chín mươi thí sinh,
chia thành ba nhóm, ba mươi thí sinh là một nhóm. Mỗi người sẽ lên bốc
thăm ngẫu nhiên nhóm của mình. Mỗi nhóm sẽ lần lượt đấu loại nội bộ, ba
mươi người chỉ chọn lấy mười người.”
Nghe đến đây toàn trường lập tức xôn xao một mảnh, ba mươi chỉ chọn lấy mười, như vậy chẳng phải
ngay từ vòng loại đã gạt bỏ luôn hai phần ba số lượng thí sinh hay sao?
Đây là ý tưởng quái đản của ai nghĩ ra vậy trời? Dù là giải đấu giao hữu nhưng cũng không cần sáng tạo mạnh tay đến như vậy chứ! Lấy một chọi
hai, tính cạnh tranh quá cao rồi!
“Luật thi đấu cụ thể chính là
ba mươi người cùng đứng trong khu vực bên trong tròn sơn đỏ phía dưới
này, phải làm sao cho đẩy được người khác ra khỏi giới hạn vạch sơn, đến khi nào trong vòng tròn chỉ còn đúng mười người thì phần thi kết thúc.
Mười người ở lại cuối cùng chính là người chiến thắng vòng loại. Lưu ý
không được tấn công ác ý, nếu đối thủ chịu thua không được tiếp tục tấn
công, thí sinh nào muốn bỏ cuộc có thể tự động bước ra phía bên ngoài
vạch đỏ.”
Lam Lâm nghiền ngẫm, quy tắc đấu vòng loại này đúng là
mới lạ, trước nay vẫn thường là tổ chức thi đấu cá nhân, nếu nhân số
nhiều thì năm cặp thí sinh thi đấu cùng một lúc. Hội giao lưu lần này
thực sự phá cách, sử dùng hình thức loại này không những nhanh chóng
“thải” được một lượng lớn thí sinh mà còn kiểm tra được nhiều kỹ năng
khác nhau. Những người đứng trong vòng tròn thi đấu bắt buộc phải tổ đội với nhau, sắp xếp hợp lý và hơn cả là phải có tầm nhìn chiến lược, phán đoán chính xác. Nếu trong quá trình thi đấu không cẩn thận rất có thể
bị chính đồng đội của mình đâm lén sau lưng.
Đến lượt Lam Lâm bốc thăm, cậu chọn trúng số hai. Trên bảng điện tử hiển thị danh sách thí
sinh, chia làm ba nhóm khác biệt, Lam Lâm chăm chú nhìn tên mình ghi ở
cột chính giữa. Những giây phút cuối cùng, cũng tại cột giữa của nhóm
hai, tên Trịnh Bình lặng lẽ hiện lên.
Lam Lâm không tự chủ quay
đầu về phía sau, thấy Trịnh Binh đang xòe hai ngón tay làm biểu tượng
‘victory’ nhe răng cười. Lam Lâm cong cong khóe mắt, ít nhất ở vòng đấu
loại này ông trời đứng về phía cậu.
Điều cốt yếu nhất của đấu
loại tập thể là phải tìm được tổ đội thích hợp, chiến đấu đơn lẻ trong
tình huống này không khác gì một chọi hai mươi chín, vì vậy càng có thể
kéo nhiều người về phía mình thì càng tốt, nhưng cần lưu ý là tổ đội lớn nhất chỉ có thể dừng lại ở con số mười. Tuy nhiên, lôi kéo được mười
người về phía mình trong thời gian ngắn là hết sức khó khăn, chưa kể đến mối quan hệ giữa các thí sinh đều rất mờ nhạt, đa phần chưa từng tiếp
xúc với nhau, để tìm ra một người có năng lực phù hợp và có thể đặt niềm tin là khá khó khăn. Tiếp đó, tổ đội mới thành lập cần phải phân chia
được nhiệm vụ cụ thể, phối hợp chặt chẽ, hạ gục đối thủ trong thời gian
nhanh nhất. Vòng thi đấu sẽ chưa dừng lại khi mà số người trong vòng
tròn chưa giảm đến con số giới hạn – mười, vì vậy bắt buộc thí sinh phải chiến đấu đến khi không còn tồn tại đối thủ.
Sau khi bốc thăm và ghi danh thành viên mỗi nhóm, người chủ trì yêu cầu mỗi nhóm tập trung
về ba vị trí khác nhau. Trịnh Bình bắt tay với một người bên cạnh rồi
nhanh chóng bước về phía Lam Lâm, muốn khoác vai cậu nhưng giơ được nửa
đường đã bị đánh bay, hắn nhún vai ra vẻ vô tội.
Ba mươi người là một con số không hề nhỏ, Lam Lâm dùng ánh mắt sâu kín quan sát kỹ hai
mươi tám khuôn mặt xa lạ. Trịnh Bình bên cạnh ngược lại dáng vẻ thoải
mái dễ chịu hơn nhiều, hai tay hắn thả lỏng bên người, khóe môi mang nét cười điềm tĩnh.
Trong ba mươi người thuộc nhóm hai, Trịnh Bình
và Lam Lâm trông có vẻ thân thiết hơn cả, ngay từ ban đầu tập hợp đã đi
cùng nhau, hiện giờ lại đứng rất gần, không cần hỏi cũng biết họ cùng
một chiến tuyến. Các thí sinh khác cùng nhóm ít nhiều cũng biết về hai
nhân vật này, xuýt xoa vận may của hai người thật tốt, có vài người đã
có ý định bước lên đề nghị “làm ăn chung”.
“Xin chào, Tích Nhu đến từ Võ đường Hồng Bàng. Rất mong được hợp tác cùng hai người.”
Thanh niên tóc dài mềm mại không biết từ bao giờ đã quỷ dị áp sát. Lam Lâm
ngước lên nhìn đôi mắt đượm ý cười của người mới tới, cũng không hề có ý định đáp lễ lại bàn tay lần thứ hai vươn về phía mình. Sau sự kiện bị
bỏ thuốc cách đây không lâu, dường như cậu càng bài xích tiếp xúc thân
thể với người xa lạ hơn.
Trịnh Bình hào sảng cười lớn, chủ động
nắm lấy bàn tay trắng trẻo của Tích Nhu, dùng giọng điệu chắc nịch nói
ra bốn chữ, “Hợp tác vui vẻ.”
Những người khác trong nhóm hai
nhìn tổ ba người vừa mới thành lập ngay lập tức cân lượng được sức nặng
của tổ này, ba người trong đó đã có hai là “quái thú” nổi danh trong thế hệ thanh niên “làng võ”, người còn lại tuy chưa biết năng lực cụ thể
nhưng càng như vậy lại càng phải dè chừng. Một vài người nữa tiến lên tỏ ý muốn hợp tác cùng họ, Trịnh Bình mặc nhiên coi mình là tổ trưởng, đại diện đứng ra phát ngôn, đương nhiên Lam Lâm không có ý kiến gì, Tích
Nhu cũng chỉ ôn hòa đứng bên cạnh hết sức thiện chí.
Trịnh Bình
từ chối một vài thí sinh khiến những người đó phải mỉm cười ra đi nhưng
trong lòng không tránh khỏi ấm ức. Mười lăm phút tổ đội, Trịnh Bình cuối cùng lựa chọn được thêm năm người, như vậy tổng cộng tổ của họ mới chỉ
có tám người. Trịnh Bình không quan tâm lắm đến con số hai người còn
thiếu, hắn tự tin rằng chỉ cần với tám người họ đã đủ vượt qua vòng loại này. Còn hai người thiếu kia thì còn phải xem năng lực và vận may của
hai mươi hai người còn lại.