-
sao
hôm nay lại nấu cơm mang tận nơi cho tôi vậy?- anh hỏi cô vì chẳng mấy khi thấy
nó vì chẳng mấy khi thấy nó chịu làm mấy việc như thế.
-
Thì
coi như là cảm ơn chú đã nấu cho tôi mấy lần trước- như ngượng ngùng
-
Được
hay cô có mưu đồ gì vậy?- anh giả vờ trêu cô
-
Chú
không ăn thì thôi tôi mang cho người khác- nó cũng vờ giận
-
Dại
gì mà không ăn, vừa nãy đã chót quay về rồi giờ lại quay ra thì họ cười cho à?-
anh vừa nói vừa mở mấy hộp thức ăn mà nó mang đến
Anh thật không ngờ một thiên kim tiểu
thư như nó lại có thể nấu và bày trí món ăn đẹp mắt như thế. thấy mọi hôm nó cứ
chỉ hết đi học lại nghịch ngợm vui chơi chứ chẳng thấy nó vào bếp bao giờ vậy
mà nó cũng có thể làm được những món này, đặc biệt nó còn chuẩn bị toàn món mà
anh thích nữa chứ.
-
có
thật là cô nấu không vậy?- anh vờ nghi ngờ hỏi thế thôi nhưng lòng thì vui
sướng tột cùng.
-
Chú
tưởng ai cũng nấu dở như chú chắc- nó cũng không chịu thua.
-
Thế
thì phải xem đã, nhiều khi nhìn thì đẹp nhưng ăn chưa chắc đã ngon – anh vẫn
trêu nó
-
Cứ
tự nhiên, đồ ăn cháu nấu chuẩn 7 sao đó chú- nó tự tin
-
Tự
tin quá nhỉ?- anh vừa nói vừa găp một miếng bit-tết bỏ vào miệng. quả thực là
ngon hơn nhà hàng năm sao mà anh vẫn hay ăn. Anh chuyển sang gắp món khác vẫn
thấy hương vị đúng là tuyệt vời không chê vào đâu được. anh thực ngạc nhiên về
nó, nhìn thế mà không phải dạng vừa nhé tuy nhiên anh không để sự cảm phục của
mình lộ ra ngoài mặt
-
Hương
vị thế nào ạ?- nó tò mò hỏi ý kiến của anh. Dù trước kia nhiều người khen nó
nấu ăn ngon, nó cũng tự tin lắm chư nhưng sao khi chờ ý kiến của anh nó lại hồi
hộp như chờ kết quả thi hoa hậu thế này cơ chứ.
-
Cũng
bình thường- anh tỏ vẻ món ăn cũng bình thường.
-
Vậy
thì thôi để hôm khác cháu nấu cho chú sau- nó định đậy mấy hộp thức ăn mang về.
- Tôi nói bình thường nhưng không có bảo là
không ăn đâu- anh giành lại rồi vội vàng gắp lịa lịa bỏ vào miệng khiến nó cười
thầm.
-
Thế
chú nghĩ ra điều muốn cháu làm chưa? Nó hỏi anh
-
Nấu
cơm cho tôi cả đời này nhé- anh nói nhỏ
-
Chú
nói gì cơ- nó nghe thấy nhưng nghĩ mình nghe nhầm.
-
Cô
có thể nấu cơm cho tôi cả đời này không?- anh nhìn vào nó nghiêm túc khiến nó
có cảm giác ngượng ngùng.
Hình như nó hiểu một chút gì đó qua
câu nói của anh nhưng nó vội phủ nhận bởi nó nghĩ sẽ chẳng bao giờ anh ta có ý
tốt như trong ý nghĩ của nó cơ chứ, chắc anh lại muốn trêu cô thôi.
-
nhà
chú có ít người làm lắm hay sao mà chú còn muốn cháu nấu cả đời cho chú- nó lái
cuộc nói chuyện theo ý nghĩ của nó vì nó nghĩ anh lại trọc quê nó.
-
Nhưng
tôi chỉ thích cơm cô nấu thôi- anh vẫn vừa ăn vừa nói với nó
-
Nhưng
cháu không có nhu cầu làm osin cả đời cho chú đâu- nó tỏ vẻ trẻ con như trong
các cuộc đối thoại của anh và nó trước đây. Chú nghĩ việc khác đi nhé- nó nói
xong bước vội ra phòng khiến anh không kịp chạy theo.
-
Em
không hiểu hay cô tình không hiểu vậy. anh muốn em hãy làm vợ anh cả đời cơ mà-
anh quay về phòng lẩm bẩm một mình rồi nhìn chỗ đồ ăn nó mang cho anh mỉm cười
thầm rồi ăn hết sạch.
Anh nghĩ đã đến lúc anh phải nói rõ
tình cảm của mình rồi nếu không thì anh và nó sẽ chẳng bao giờ chịu thừa nhận
ràng mình đang yêu đối phương đâu.
Sau khi ra về nó cũng suy nghĩ. “ chẳng
lẽ chú ấy muốn mình làm vợ sao? Làm gì có chuyện ấy được, lúc nào chú ấy cũng
chọc quê mình nên tốt nhất là mình đừng nghĩ ngợi lung tung nữa”. nghĩ vậy thôi
nhưng nó không sao không nghĩ về vấn đề đấy được.
Hôm sau anh với nó vẫn đấu miệng với
nhau như thường khiến nó nghĩ rằng đúng là anh có ý đùa mình thật chứ nó không
ngờ được anh đang chuẩn bị cho nó một điều bất ngờ.