Anh vừa về là nó lại hoạt bát như
ngày nào. Nó và anh lại bắt đầu khung cảnh quen thuộc với việc đấu khẩu với
nhau mỗi ngày. Quả thực trong đời nó có lẽ vui vẻ và dễ chịu nhất là những ngày
được nhìn thấy anh và nói chuyện với anh dú cho nó chưa thể định nghĩa được
tình cảm nó dành cho anh là tình yêu hay cỉ là một thói quen khi có anh bên
cạnh mỗi ngày. Anh cũng vậy, những người chưa trải qua tình yêu rất dễ ngộ nhận
còn anh thì không muốn điều đó xảy ra,anh không phủ nhận tình cảm anh dành cho
nó nhưng nếu gọi nó là tình yêu thì không biết có phải là ngộ nhận không nữa.
Để cảm ơn mấy bữa cơm mà anh cất công
nấu cho nó hôm nay, khi vừa đi học về nó đích thân xuống bếp trổ tài nấu cơm
tận tay mang đến công ty cho anh để tỏ tấm lòng thành của mình.
-
Chị
ơi cho em hỏi phòng của tổng giám đốc ở đâu ạ?- nó vui vẻ lễ phép hỏi cô nhân
viên.
-
Tổng
giám đốc có việc bận nên chắc không gặp em được đâu- cô nhân viên thấy bộ đồng
phục nó đang mặc thì tỏ ý coi thường, có lẽ cô ta nghĩ làm sao tổng giám đốc có
thể quen một con nhỏ học sinh cấp 3 được cơ chứ.
-
Nhưng
em nhớ hôm nay anh ấy không có lịch gì đặc biệt mà- nó thắc mắc vì có hỏi qua
lịch làm việc của anh
-
Cô
nghĩ mình là ai mà đòi nắm được lịch làm việc của tổng giám đốc chúng tôi cơ
chứ- cô ta bĩu môi chê khiến cô hơi tức giận
-
Em
là em anh ấy- cô từ tốn tiếp lời.mong chị báo giúp cho tổng giám đốc ạ - cô vẫn
lễ phép
-
Tổng
giám đốc chỉ co tiểu thư thiên thanh là em gái làm sao có thể có đứa em quê mùa
như cô được- cô ta nói khiến mầy người xung quanh nhìn cô cười khiến cô xấu hổ
vô cùng. Từ đằng góc hành lang có hai ánh mắt nhìn về phía cô. Một ánh mắt nổi
lên nhưng tia tức giận vô cùng, một thì đang sợ hãi vì bị át chế bởi sự giận dữ
ở bên cạnh. anh đang định cùng thư kí đi ăn trưa thì bợt chợt thấy cô ở đây nên
nán lại xem cô đến làm gì nào ngờ anh lại được xem cái cảnh này. Nhìn vợ anh dễ
thương vậy mà đám người đó dám nói là quê mùa anh không tức sao được, đã vậy vợ
anh đã cất công đến tận đây gặp anh mà họ lại không báo cho anh thì quả là
không thể chấp nhận được.
-
Chẳng
lẽ không phải người sành điệu thì không được gặp tổng giám đốc sao ạ?- nó bắt
đầu phản công
-
Đúng
vậy đó,người như tổng giám đốc làm sao quen với những người quê mùa được- cô ta
hất mặt nói.
-
Nhưng nghe nói tổng giám đốc của tập đoàn long
phụng cũng quê mùa lắm, chẳng lẽ người đó cũng không được gặp tổng giám đốc
sao?- nó vẫn lễ phép nhưng giọng đầy nguy hiểm.
-
Con
nhỏ này bắt đầu rồi đấy- anh từ tức giận chuyển sang mỉm cười đắc thắng khi
thấy nó bật lại
-
Người
đó… thì …khác- cô nhân viên lúng túng còn bọn ngồi xung quanh mặt cũng tái mét.
Tuy chưa gặp nhưng nó cũng thừa biết tập đoàn long phụng cũng không kém cạnh gì
tập đoàn thanh long mà hai bên lại có quan hệ vô cùng mật thiết, còn có tin đồn
họ là thông gia nữa chứ( không phải tin đồn mà là thật đấy)
-
Có
gì khác sao ạ? Nó giả vờ tò mò
-
Họ
là đối tác làm ăn quan trọng của tập đoàn và cũng là người có quan hệ thân
thiết với tổng giám đốc nên có thể gặp được- cô ta nói
-
Vậy
sao không cho cháu gặp chú à không tổng giám đốc- no lỡ gọi anh là chú.
-
Nhưng
cô đâu có phải là người của tập đoàn long phụng- cô ta nói và mong mỏi rằng cô
không phải là người của tập đoàn long phụng chứ nếu không cô ta không biết mình
sẽ ra sao nữa.
-
Sao
chị biết em không phải ạ?- Nó vẫn rất bình tĩnh. Sự bình tĩnh của nó khiến cô
nhân viên hơi hoảng loạn
-
Ngọc
bảo tiểu thư đến gặp tổng giám đốc ạ? Anh thư kí của anh nhanh nhảu bước ra
-
Dạ
-nó ngắn gọn
-
Sao
cô không cho ngọc bảo tiểu thư vào?- anh thư kí ra chiều trách mắng cô nhân
viên kia
-
Chắc
tại cháu không đủ tiêu chuẩn để quen với tổng giám đốc của mọi người đấy- nó
nhìn sang cô nhân viên nói khiến cô ta toát mồ hôi
-
Tiểu
thư cứ đùa – anh thư kí cười gượng, đúng là người có thể nói chuyện được với
tổng giám đốc- anh thư kí nghĩ bụng.
-
Cháu
không có đùa mà - cô vẫn thản nhiên như không
-
Tôi
xin lỗi tiểu thư- cô nhân viên cuống quýt
-
Bất
cứ ai cũng là khách hàng nên thái độ đối với mọi người phải như nhau chứ đừng
có mà nhìn bề ngoài rồi đánh giá người khác…-cô bặt đầu bài nói về đạo đức
khiến ai cũng tròn mắt nhìn không hiểu cô là ai mà mới tí tuổi lại biết nhiều
về kinh doanh, thư kí của tổng giám đốc cũng không giám nói nhiều thế chứ. chỉ
có anh thư kí đứng đó nhìn về phía hành lang cười cười.
-
Các
người làm việc kiểu gì mà để tổng giám đốc phu nhân vừa đến lần đầu đã phải dạy
bảo thế này- anh lạnh lùng bước ra đại sảnh choàng lấy vai nó.
-
Kinh
chào tổng giám đốc.tổng giám đốc phu nhân- cả bọn cúi rạp giật mình vì biết nó
là tổng giám đốc phu nhân.
-
Cũng
tại chú không quan tâm đến nhân viên đấy- nó giở giọng nhưng quen mồm gọi anh
là chú khiến anh phải véo nó một cái ra hiệu.
-
Vậy
hãy đuổi việc người đó đi, giám làm phu nhân phải tức giận ư? Anh lạnh lùng
-
Anh
đừng có lạm quyền thế chứ,chỉ cần trách phạt là được rồi không cần duổi việc
đâu- nó sửa thành anh để khỏi bị véo lần nữa. dù không hài lòng về thái độ của
cô nhân viên nhưng nó không nhẫn tâm đuổi việc cô ta.
-
Vậy
thì cứ làm theo lới em đi- anh quay sang nó tình cảm khiến cả đám tròn mắt vì
sự lạnh lùng mọi hôm của tổng giám đốc đâu mất rồi mà thay vào đó là chàng
hoàng tử ấm áp này nhỉ.
-
Còn
không mau cảm ơn phu nhân đi- anh thư kí đứng cạng giục cô nhân viên vẫn đứng
đơ vì sợ từ nãy
-
Cảm
ơn tổng giám đốc, tổng giám đốc phu nhân- cô nhân viên luống cuống.
-
Em
đến đây làm gì vậy?- anh nhìn cô đầy tình cảm
-
Mang
cơm trưa đến cho anh này- cô tươi cười
-
Vậy
hả anh đang định đi ăn nhưng giờ khỏi cần nữa – anh hạnh phúc. Anh đi một mình đi- anh quay sang nói với thư
kí. Chúng ta đến phòng thôi- anh ôm eo cô trước con mắt của mọi người tiến đến
phía cầu thang.
Mọi người được một phen mắt tròn mẹt
dẹt với cảnh tình cảm vừa rồi. thì ra tổng giám đốc phu nhân là người có thể
khiến tổng giám đốc từ một người băng lãnh trở nên ấm áp như vậy, thật sự
ngưỡng mộ tổng giám đốc phu nhân quá đi- cả nhóm xôn xao.
Vừa bước tới thang máy anh và cô vội
vàng buông tay ôm nhau ra.không khí trong thang mày trở nên ngại ngùng vì chỉ
có hai người.
-
Vừa
nãy chúng ta diễn quá đạt đúng không ạ? – nó cười nói phá tan sự ngượng ngùng
ấy.
-
Đúng
vậy đấy- anh nói sao mà không cam lòng vì đó là những lời nói thật lòng anh.
-
Vừa
nãy chú giới thiệu cháu làm tổng giám đốc phu nhân là chú đã mất cơ hội hẹn hò
với các cô xinh đẹp rồi đó- nó đùa nhưng tim hơi thắt lại.
-
Đúng
vậy, nhưng đó đều là vì giải nguy cho cô nên cô phải bồi thường đó- anh cũng
chớp lấy cơ hội.
-
Ai
cần chú cơ chứ, cháu có thể tự giải quyết mà. Vả lại cháu đến đây không gặp chú
thì thôi cháu lại về người bị thiệt sẽ là chú đấy – nó lại bắt đầu
-
Không
cần biết cô phải thực hiện một điều mà tôi yêu cầu đấy – anh cười tinh nghịch.
-
Chú
vô lí vừa thôi nhé- nó không cam tâm thua như vậy.
-
Từ
trước giờ tôi đều vô lí vậy đấy, không lẽ cô lại muốn tôi ra kia nói với mọi
người là cô là giúp việc của tôi - anh le lưỡi trêu ngươi như trẻ con.
-
Chú
được lắm. thích thì cháu đây chiều luôn. Chú muốn cháu làm gì?- nó cũng chẳng
khó khăn với yêu cầu của người khác chỉ cần điều đó không vô lí và nó có thể
làm được
-
Từ
từ để tôi nghĩ đã- anh ra vẻ đăm chiêu vì muốn yêu cầu nó làm gì thật ý nghĩa
mà lại giúp anh tỏ được tình cảm của mình dành cho nó.
-
Được
nhưng chú chỉ có ngày hôm nay thôi đấy- nó ra điều kiện
-
Tại
sao?- anh hỏi nó
-
Vì
chú chỉ giúp cháu hôm nay thôi mà, chú mà không nhanh là thôi nhé- nó dẫm vào chân anh 1 cái cho bõ tức rồi lè lưỡi
chạy đi trước, nó còn quay lại lêu lêu anh như thách anh đuổi theo.
-
Cô
đứng lại đấy- anh vừa hét vừa đuổi theo cô
Hai người rượt nhau tới phòng của
anh. May là nhân viên giờ đang ăn trưa hết chứ nếu không hình tượng tổng giám
đốc uy nghiêm mà anh xây đựng bao lâu nay coi như tan tành. Thật đáng xấu hổ.