Mạnh Văn Phi ung dung uống nước khoáng lạnh: “Nhãn hiệu chai nước của chú đắt hơn của anh, người ta định giá đâu có sai.”
Khương Tuấn nghẹn lời, cậu có nhắc đến chuyện này đâu? Rõ ràng cửa tiệm này rất kỳ lạ mà.
Mạnh Văn Phi gõ lên mảnh giấy đặt bên tay cậu: “Không viết một chút sao? Biết đâu giúp ích được cho chú thật.”
Khương Tuấn nhìn mảnh giấy, bất giác cười khổ. Cậu nhớ thời trung học lén hái hoa muốn tặng cho Hiểu Lộ, Hiểu Lộ lại hỏi cậu nên tặng quà gì cho anh Phi. Hoa của cậu không tặng đi được, cuối cùng cậu ngồi ngắt từng cánh hoa một. “Cô ấy thích anh Phi? Cô ấy không thích anh Phi...”
Sau này lên đại học cậu lại ngắt cánh hoa, câu hỏi đặt ra là “Cô ấy thích mình? Cô ấy không thích mình...”
Nếu tình yêu có thể liệt kê ra là tìm được cách giải quyết, vậy chắc không còn phiền não nữa rồi. Nếu có thể buông bỏ một cách dễ dàng, cậu và Hiểu Lộ cũng sẽ không dằn vặt nhiều năm như thế.
Khương Tuấn có ngoại hình rất đẹp, mẹ cậu thường tự khen: “Mẹ sinh giỏi quá mà, đặt tên cũng hay nữa, con trai mẹ người sao tên vậy.”
Từ tiểu học đến đại học, Khương Tuấn đều vững vàng chiếm giữ ngai vị nam khôi trường. Có một số cậu bé khi nhỏ rất đẹp, lớn lên liền khác hẳn. Khương Tuấn không như vậy, lớn rồi trút bỏ đi sự ngây ngô, ngược lại ngày càng thanh lịch đẹp trai.
Bản thân cậu cũng cảm thấy, so về ngoại hình, cậu hơn hẳn Mạnh Văn Phi một bậc. So học lực, tuy cậu không thể gọi là học bá nhưng cũng rất xuất sắc. Về sau công việc suôn sẻ, tiền đồ xán lạn. Tất cả các điều kiện thật sự xứng với danh hiệu người đàn ông chất lượng cao. Rất nhiều cô gái theo đuổi cậu, nhiều hơn Mạnh Văn Phi nhiều, nhưng người duy nhất cậu thích lại thích Mạnh Văn Phi.
Thế nên tình yêu làm gì có logic gì mà nói? Hoàn toàn không có cách để liệt kê.
“Giờ hai đứa định thế nào?”
Lần này Mạnh Văn Phi hỏi nghiêm túc. Khương Tuấn và Đào Hiểu Lộ đã đăng ký kết hôn rồi, cho dù tiệc cưới bị quậy tan tành, những tháng ngày về sau vẫn phải tiếp tục sống.
“Em và Hiểu Lộ bàn bạc xong rồi, trước tiên sẽ mời người lớn hai bên ăn bữa cơm xin lỗi. Tiền mừng của mọi người sẽ trả lại hết, tiệc cưới không làm nữa. Sau đó em và Hiểu Lộ sẽ đi du lịch.” Khương Tuấn thở dài, “Bố mẹ cô ấy mắng cô ấy suốt, bạn bè cũng có nghị luận, áp lực của cô ấy chắc lớn lắm. Em muốn đưa cô ấy đi ra ngoài, thư giãn tâm tình, dù sao phép cưới cũng đã xin xong cả rồi.”
Mạnh Văn Phi uống một ngụm nước. Thằng nhóc này, vợ bỏ trốn trong ngày cưới, cậu ta không trách, lại còn đau lòng vì cô ấy bị trách mắng, đúng là yêu đến thê thảm quá.
“Anh Phi, anh nói xem, có khi nào Hiểu Lộ sẽ gióng trống lui binh không?”
“Ý chú nói là ly hôn?”
Khương Tuấn không dám nhắc đến hai chữ kia, chỉ nhíu mày nói: “Em sợ cô ấy có nút thắt trong lòng, bây giờ chẳng qua nể mặt em nên không nói ra.””Con bé mà nể mặt cậu thì đã không bỏ trốn khỏi hôn lễ rồi, cả mặt mũi của bản thân nó cũng không cần nữa là.”
“Cô ấy nói khi đó bế tắc quá, cảm thấy em hỏi thế kia, rồi sau vẽ mặt lại thế nọ, chắc chắn em hối hận rồi. Sau này nếu có xảy ra chuyện gì, để mọi người trách em, chi bằng trách cô ấy.”
Mạnh Văn Phi thật sự bái phục hai người này, một đôi bệnh tâm thần. “Vậy chú còn lo lắng gì nữa? Trái tim con bé vẫn hướng về cậu mà.”
“Anh Phi, anh không hiểu đâu.” Vấn đề không phải là hướng về ai, mà là nếu Hiểu Lộ ở bên cậu không được hạnh phúc, cậu cũng chẳng vui vẻ gì. Cậu để ý đến hạnh phúc của cô ấy, lại mong hạnh phúc của cô ấy chỉ có thể là cậu. Cảm giác này, phải nói thế nào đây?
“Tôi đúng là không hiểu. Nếu vợ tôi mà dám bỏ trốn khỏi hôn lễ, tôi sẽ đánh gãy chân cô ấy.” Mạnh Văn Phi vừa dứt lời thì thấy cô phục vụ bưng hai bát mì đứng trước bàn của họ.
Cô nghe lời tuyên bố đầy bạo lực của anh, còn liếc nhìn anh vài lần, sau đó lần lượt đặt hai bát mì xuống trước mặt họ, cầm khay rời đi.
Khương Tuấn nhìn bát mì, vài con tôm lớn, một quả trứng trà, còn một vài món đi kèm, cải bào, măng lát này nọ, nước canh có vẻ rất đậm đà, trông có vẻ rất khá.
Xem ra đây là một bát mì bình thường, Khương Tuấn yên tâm rồi. Cậu cầm đũa lên, thấy Mạnh Văn Phi đang nhìn chằm chằm bát mì, cậu lại thấy thấp thỏm: “Sao vậy?”
Mạnh Văn Phi không lên tiếng.
Lúc này cô bé phục vụ mặt tròn lại mang một đĩa rau ra – tôm tít luộc.
Trên đĩa kèm theo nước chấm và rau luộc, trông cũng khá lắm.
Vị khách ở bên kia gọi tính tiền, cô phục vụ mặt tròn đi qua đó.
Mạnh Văn Phi nhìn chằm chằm đĩa tôm hỏi: “Cái gì đây?”
“Tôm tít.” Khương Tuấn đáp.
“Sao lại là tôm tít?”
“Đâu thể trách người ta, chính anh nói gì cũng được, mặc kệ giá cả, không kiêng cử.” Người đàn ông tốt Khương Tuấn giúp cửa tiệm nói một câu công bằng.
Mạnh Văn Phi còn đang nghĩ ngợi, Khương Tuấn không đợi được nữa, cậu đói rồi, cúi đầu ăn mì, tức tốc phát biểu ý kiến: “Ôi, mì này ngon đấy, anh Phi nếm thử đi, khá lắm, khá lắm.”
Sau đó không thèm nói nữa, cắm đầu ăn ngấu nghiến. Sợi mì mềm mà dai, nước canh đậm đà mà không mặn, măng thơm ngọt, trứng trà thấm vị, tôm cũng rất tươi.
“Chú ăn chậm thôi, ma chết đói hả?” Mạnh Văn Phi chê bai cậu. Bản thân cũng ăn vài miếng, mùi vị đúng là rất ngon. Nhưng những thứ này có ý nghĩa gì nhỉ? Không thú vị như “bình tĩnh“.
Khương Tuấn vừa ăn vừa mở thực đơn ra: “Em xem xem còn món gì khác không, gọi thêm một chút.” Lần này không sợ thực đơn nhức mắt nữa.
Lúc này cô phục vụ bình thản từ phòng bếp đi ra, cô đến bàn của họ, đặt hai đĩa thức ăn xuống.
Một đĩa là món rau nguội. Bên trong đủ màu sắc, ớt chuông xanh, ớt chuông đỏ, đậu phộng, tôm khô, dưa chuột, tổi.... trộn chung với nhau.Một đĩa là món nóng, măng tây rong biển xào thịt bằm. Măng tây dài được xếp bên dưới, thịt bằm và rong biển chất thành một đống nhỏ phía trên, bên cạnh dùng ớt đỏ tỉa thành một đóa hoa nhỏ, trông rất giống một bức tranh.
Cô phục vụ nói: “Món ăn của các anh lên đủ cả rồi. Còn muốn dùng thêm gì nữa thì gọi tôi.”
“Đợi đã.” Mạnh Văn Phi thấy cô muốn đi thì vội ngăn lại: “Đây là gì?” Anh chỉ món rau nguội.
“Ngũ vị tạp trần.” Cô phục vụ không nhanh không chậm nói: “Ngọt, mặn, chua, cay, đắng. Món ăn phối hợp giữa giòn và mềm, ăn vào sẽ có nhiều lớp hương vị, hy vọng các anh sẽ thích.”
“Còn món này thì sao?”
“Vẽ rắn thêm chân.”
Mạnh Văn Phi nhướng chân mày.
Cô phục vụ nhìn vẻ mặt của anh, kiên nhẫn nói: “Đôi tình nhân rắc rối, quái đản, ương bướng, người ngoài vẫn là đừng can thiệp quá nhiều thì tốt hơn. Chuyện tình cảm, ấm lạnh tự biết.”
Mạnh Văn Phi vui lên hẳn: “Thế nên người đáng thương kia không cần phải vẽ rắn thêm chân, nhắm mắt tham gia vào đúng không?”
Cô phục vụ không trả lời, có thể thấy bản thân cô ấy rất không muốn nhắm mắt tham gia vào.
Lúc này Mạnh Văn Phi chợt hiểu ra: “Thế ra tôi nên 'tôm tít ơi chúng ta đi', đừng gây rối thêm nữa?”
Cô phục vụ bị giọng điệu của anh chọc cho khóe môi khẽ cong lên, cô hắng giọng, “Tôi không biết chuyện của các anh thế nào, nhưng cơm thì vẫn phải ăn, chúc ngon miệng.”
“Đợi đã,“ Mạnh Văn Phi lại gọi cô lại: “Cô là đầu bếp?”
“Đúng vậy.”
“Cô cũng là bà chủ?”
“Đúng.”
“Ồ.” Mạnh Văn Phi gật đầu.
Cô chủ đi rồi. Cô mặt tròn ở bên kia đang tính tiền cho một bàn khác gọi cô: “A Tĩnh...”
Mạnh Văn Phi nhìn tôm tít, nhớ đến nhãn dán “tôm tít ơi chúng ta đi” ở trên mạng, lại nhớ đến một nhãn dán khác “tôi muôn yên tĩnh, đừng hỏi tôi yên tĩnh là ai”, bất giác bật cười.
Mạnh Văn Phi cầm muỗng lên múc một muỗng “ngũ vị tạp trần” cho vào miệng.
Khương Tuấn vừa ngâm cứu thực đơn vừa nhìn anh: “Không phải anh không ăn ớt chuông sao.”
“Nếm thử thôi.” Bên trong có giấm có đường, còn có nước sốt không biết là gì, rất tươi. Nhưng anh thật sự không thích ớt chuông. Đặt muỗng xuống, món này chỉ nhặt đậu phộng để ăn.
Khương Tuấn ở bên này đã xem xong thực đơn: “Thực đơn món ăn của tiệm cô ấy bình thường hơn thức uống.” Cậu vẫy tay gọi phục vụ, cô bé mặt tròn đến, cậu gọi thêm một phần gà rán và một phần đậu hũ.
Mạnh Văn Phi mắng Khương Tuấn: “Chú là heo chắc.”
“Gọi cho anh mà.” Khương Tuấn hiểu anh quá rồi, ớt chuông anh không ăn, tôm tít anh cũng không thích lột vỏ, thoáng cái đã thiếu mất hai món. “Hơn nữa, trời sinh em có cơ địa tốt, ăn không mập. Đừng có ganh tỵ với em.”
Mạnh Văn Phi lười đáp lại cậu ta.
Khương Tuấn quả thật ăn không mập, chưa từng phải đau đầu vì vấn đề thân hình. Cậu cũng không thích tập thể dụng như Mạnh Văn Phi. Mạnh Văn Phi không ngừng tập luyện môn võ tổng hợp hơn mười năm nay, là khách quen của phòng tập thể hình và phòng luyện võ. Làm một anh chàng IT, anh đúng là khác loài.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, ngồi trong tiệm rất lâu. Cả một đĩa tôm tít đều do Khương Tuấn lột vỏ, cậu vừa lột xong Mạnh Văn Phi liền ăn. Mạnh Văn Phi ăn uống rất lười, những gì có vỏ thà không ăn chứ không thích lột vỏ. Khi có bạn gái đều do bạn gái lột vỏ giúp anh. Khương Tuấn thì khác, vì Đào Hiểu Lộ nên cậu đã luyện được bản lĩnh lột vỏ rất giỏi.
Cảnh hai chàng đẹp trai ngồi chung với nhau quá đẹp, một người lột vỏ một người ăn cũng rất tự nhiên, cô bé mặt tròn nhìn họ ăn thôi cũng cảm thấy thú vị, đứng bên quầy bar hỏi nhỏ: “A Tĩnh, hai người này là một đôi hả?”
Lúc này tiệm đã không còn khách khác, Phương Tĩnh cũng rảnh rỗi, đang ngồi sau quầy nghỉ ngơi. Cô cũng nhìn hai người kia một cái, khóe miệng cong lên: “Chắc không phải đâu.”
Cô bé mặt tròn thở dài, thật đáng tiếc mà.
Khi thanh toán, Mạnh Văn Phi chợt nhớ ra, hỏi: “Còn bát mì thì sao, có ý gì?”
Cô chủ nghĩ ngợi một lúc, trả lời: “Nói vu vơ.”
Tôm, mì, trứng. (Cách phát âm của “tôm mì trứng” gần giống với “nói vu vơ” trong tiếng Trung.)
Mạnh Văn Phi mỉm cười.
Khương Tuấn ngẫm nghĩ, không nhịn được hỏi: “Vì sao?”
Cô chủ nhìn cậu nói: “Yêu bao nhiêu, bao sâu đậm, làm sao đo lường được? Dùng cái gì để đo lường? Chẳng phải toàn nói vu vơ thôi sao.”
“Thì sao? Luôn có người muốn hỏi đến cùng, phải làm sao?” Mạnh Văn Phi rất tò mò muốn biết câu trả lời của cô chủ.
Cô chủ hình như đang chần chừ.
Mạnh Văn Phi và Khương Tuấn đều đang đợi.
May mà cô chủ không cưỡi tôm tít bỏ chạy, cô đáp: “Dùng thời gian để đo đi. Đo xem có thể yêu bao lâu.” Cô ngừng một lúc, lại tiếp, “Trong những người tôi quen biết, thời gian yêu dài nhất là 66 năm 10 tháng lẻ 11 ngày.”
Mạnh Văn Phi cười cười: “Qua hết hôm nay, là 66 năm 10 tháng 12 ngày rồi.”
Cô chủ lắc đầu: “Không đâu, thời gian được tính đến thời điểm sinh mệnh kết thúc.” Ngữ điệu của cô bình thản, mang theo chút dịu dàng, dường như kết thúc sinh mệnh không phải chuyện đau buồn. Có thể yêu đến khi chết đi, có lẽ cũng được xem là hạnh phúc.
Mạnh Văn Phi và Khương Tuấn đều im lặng.
Cuối cùng Khương Tuấn nói với cô chủ: “Cảm ơn cô.”
Cô chủ cười với cậu: “Đừng khách sáo. Hai vị đi thong thả.”
Mạnh Văn Phi và Khương Tuấn bước ra khỏi cửa tiệm.
Khương Tuấn nói: “Em phải dẫn Hiểu Lộ đến ăn, chắc chắn cô ấy sẽ thích chỗ này.”
Mạnh Văn Phi nói: “Cô ấy cười với chú.”
Trong tiệm, Tề Xảo Tâm gác cằm lên trên quầy bar, mắt lấp lánh: “Hai người đàn ông lớn xác ở đây đàm luận về tình yêu, thế mà không ghê tởm chút nào, nhất định là vì họ quá đẹp trai.”
Phương Tĩnh bật cười, thu dọn bàn.
Đúng thật là vị khách rất đặc biệt. Người đặc biệt nhất mà cô từng gặp.