Vài ngày sau, Mạnh Văn Phi thấy dòng trạng thái mà Khương Tuấn đăng. Tên nhóc mặt dày này lại bắt đầu khoe khoang tình cảm rồi. Khủng hoảng đào hôn cứ thế qua đi một cách nhanh chóng, cậu ta đúng là được Đào Hiểu Lộ tôi luyện rất kiên cường.
“Hôm nay bà xã tôi rất vui.” Dòng trạng thái của Khương Tuấn viết.
Đính kèm chín tấm ảnh, coảnh Đào Hiểu Lộ đang hái rau ở một vườn rau nhỏ, có ảnh cô ôm một bó hoa tươi, có ảnh cô ngồi trước bàn ăn bật cười, còn có ảnh cô cười khó xử khi ăn món chuối rim đường...
Mạnh Văn Phi nhìn khung cảnh đó, đã hiểu, Khương Tuấn dẫn Đào Hiểu Lộ đến tiệm “Đợi Được Anh” thật rồi.
Khương Tuấn còn viết bên dưới dòng trạng thái kia: Chuối rim đường là do dích thân tôi làm, cực kỳ thành công.
Vì quá trình yêu đương của Khương Tuấn và Đào Hiểu Lộ bấp bênh, ai ai cũng biết, chuyện đào hôn lại huyên náo một trận quá mất mặt, đã một thời gian Khương Tuấn không đăng gì trên trang cá nhân rồi, thế nên màn tình tứ lâu ngày mới xuất hiện này lập tức bùng nổ. Bên dưới nhanh chóng có hàng loạt bình luận, đủ lời trêu chọc, đủ lời mắng chửi.
Đào Hiểu Lộ cũng đăng một dòng trạng thái, cũng là loại khoe khoang tình cảm, nhưng có thêm quảng cáo cho cửa tiệm.
Xem ra dự đoán của Khương Tuấn không sai, Đào Hiểu Lộ rất thích cửa tiệm kia. Quảng cáo của cô tâng bốc cửa tiệm nhỏ thành tiệm thần, cô chủ chính là một tiên nữ, xinh đẹp, tay nghề giỏi, nói chuyện thú vị, EQ cực cao. Cách cửa tiệm một đoạn có vườn rau nhà trồng, có thể trải nghiệm niềm vui trồng trọt, còn trồng cả hoa nữa, đây là một nơi tốt thích hợp để tỏ tình. Cô chủ cũng rất dễ nói chuyện, bằng lòng cho bạn mượn phòng bếp, dạy bạn nấu ăn.
Đào Hiểu Lộ và Khương Tuấn có rất nhiều bạn chung, nên bình luận dưới dòng trạng thái này của cô cũng bùng nổ.
“Mẹ kiếp, hai người bớt lại chút đi. Lại còn giúp nhau bổ sung chi tiết tình cảm nữa chứ.”
“Hai người đủ rồi nha! Thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường, ngược luyến khóc mười tám chập, đến bây giờ tình yêu ngu ngơ ngọt ngào, muốn diễn hết một lượt tất cả mọi thể loại phim tình cảm hả?”
Bên dưới còn hàng tá những lời mắng chửi hoa mỹ khác.
Tất nhiên cũng có một chuỗi bình luận xin địa chỉ, tỏ ý muốn cùng đôi vợ chồng Khương Đào thi xem thức ăn cho chó (FA) của nhà nào nhiều hơn.
Lúc này Đào Hiểu Lộ mới biết mình quên mất địa chỉ, nhanh chóng bổ sung.
Sau khi thấy địa chỉ cụ thể thì những kẻ xin địa chỉ trên kia lập tức đổi giọng.
“Xa quá. Đi lại khó khăn.”
“Không có xe, không tiện lắm. Tàu điện ngầm và xe buýt không đến thẳng nơi đó được, xuống xe còn phải đi bộ thêm ba chặng nữa.”
“Xa thế cơ à, đến được đó lãng mạn cũng mệt chết hết rồi.”
Bla bla bla...Mạnh Văn Phi quét mắt nhìn qua một lượt, vẫn chưa thấy người nào tó ý muốn đi. Quả nhiên địa điểm nơi đó không được, dù thức ăn ngon cũng khó làm ăn.
Lúc này Khương Tuấn tìm Mạnh Văn Phi trên Wechat.
“Anh Phi, hôm nay em dẫn Hiểu Lộ đến Đợi Được Anh.”
Mạnh Văn Phi trả lời cậu: “Thấy bài đăng của cậu rồi, hai người thiêu rụi nhà bếp của người ta rồi chứ gì?”
Khương Tuấn nhắn qua một chuỗi icon mặt cười.
“Em nói với cô chủ, Hiểu Lộ là vợ em, là người em muốn dùng thời gian để đo được 66 năm tình yêu.”
Mạnh Văn Phi bật cười, đánh chữ: “Ớn lạnh thật, cô ấy nghe xong không nôn hết ra à.”
“Cô ấy nghe xong rất vui, còn đòi tặng hoa cho bọn em nữa. Hoa cô ấy tự trồng đấy. Lúc đó trong tiệm không có khách, bọn em dứt khoát đi theo cô ấy ra khu vườn phía sau luôn. Em bao trọn tiệm, cô chủ bèn đồng ý. Đóng cửa tiệm, để bọn em hái rau, còn dạy em làm vài món ngọt đơn giản nữa. Hiểu Lộ cực kỳ vui.”
Mạnh Văn Phi gõ một đống chữ, thấy phí sức quá, trực tiếp gọi điện thoại qua.
Khương Tuấn nói hôm nay đã ở trong tiệm suốt nửa ngày, nói rất nhiều chuyện với cô chủ. Hiểu Lộ cảm thấy rất có duyên với cô gái này, cô cũng kể câu chuyện của cửa tiệm. Người có cuộc tình 66 năm đó là bà ngoại cô. Tiệm này là nhà của ông bà ngoại cô.
Cái tên “Cuối Cùng Cũng Đợi Được Anh” là do bà ngoại đặt, hy vọng ông ngoại về đến nhà vừa nhìn sẽ thấy ngay câu này.
Lúc trẻ bà ngoại bán đồ ăn sáng để nuôi cả gia đình. Sau này xung quanh được xây dựng lại, đường được sửa sang, kinh tế gia đình gặp khó khăn, bà ngoại đã sửa nhà thành cửa tiệm, mong có thể kiếm thêm chút tiền. Cửa tiệm đó đã trải qua vài lần tu sửa, trang trí, vật dụng và nhiều thứ khác đều do cả gia đình tự tay làm. Bà ngoại là người cực kỳ lạc quan, là một bà lão rất đáng yêu.
Tóm lại hôm nay hai người thu hoạch được rất nhiều, cậu và Hiểu Lộ được khích lệ, có lòng tin vào tình cảm của nhau, cảm thấy tâm kết trong lòng đã được tháo gỡ. Ngày mai họ sẽ lên máy bay, nhất định sẽ có một kỳ trăng mật vui vẻ.
Mạnh Văn Phi nghe xong, nói: “Mấy chuyện truyền cảm hứng này nghe rồi thì thôi, thấy có thu hoạch cũng không sao, nhưng đừng xem là thật.”
“Cái gì? Anh Phi, anh đúng là lòng dạ sắt thep. Không thấy cảm động hả?”
Mạnh Văn Phi nói: “Chú nghĩ thử xem, thời đại đó theo quân đội sang bên kia bờ là năm nào, năm bôn mươi mấy đúng không, lúc đó chắc mẹ cô ấy đã ra đời rồi, nếu không làm sao có cô ấy được. Năm bốn mươi mấy bà ngoại sinh mẹ cô ấy, bây giờ là năm 2017, trông cô ấy cũng chỉ ngoài hai mươi, vậy thì khi cô ấy ra đời mẹ cô ấy đã năm mươi mấy sáu mươi.”
Khương Tuấn ngẩn người, đếm ngón tay nhẩm tính, đúng ha.
“Mẹ kiếp, anh Phi, não anh làm bằng gì vậy hả?”
“Bản thân chú ngu thôi.”
“Biết đâu người ta năm sau mươi mới có con thật...” Nghe giọng điệu đến chính cậu cũng không quá dám tin.”Vậy thì tuổi gia được con đi, không ngăn cản các người được khích lệ.”
Khương Tuấn ở đầu dây bên kia im lặng một lúc: “Bỏ đi, bỏ đi, bịa đặt thì bịa đặt, không sao. Em vẫn là không nên cho Hiểu Lộ biết, cô ấy thật sự rất cảm động đấy.”
Hai người nói thêm vài câu thì cúp máy.
Mạnh Văn Phi nhớ lại vẻ mặt nghiêm túc bình thản của cô gái kia, lắc đầu, thật ra đâu cần thêu dệt ra chuyện để lấy lòng khách làm gì.
Việc này nhanh chóng bị Mạnh Văn Phi ném ra khỏi đầu.
Chớp mắt sự kiện đào hôn đã trôi qua gần hai tháng, một hôm Mạnh Văn Phi lái xe tiễn khách ra sân bay, trên đường trở về đi ngang sơn trang Kỳ Lân, anh chợt nhớ đến tiệm “Đợi Được Anh”, nghĩ nghĩ có thể đến đó ăn chút đồ, món ăn của cô gái kia làm rất ngon.
Xoay bánh lái, chạy về phía cửa tiệm. Đến nơi thì giật mình.
Quanh cửa tiệm là một bãi hỗn độn, nhà cửa xung quanh toàn bộ đã bị san bằng. Cửa tiệm cũng bị phá dỡ hơn phân nửa. Bảng hiệu “Cuối Cùng Cũng Đợi Được Anh” dựa sát góc tường, đã gãy thành hai nửa.
Mạnh Văn Phi xuống xe, đảo một vòng quanh cửa tiệm, thấy bức tường bên hông có viết một chữ “dỡ” bằng vôi trắng rất lớn, vườn rau phía sau cửa tiệm cũng tan hoang, chẳng ra hình thù gì nữa.
“Anh Phi.” Có người gọi.
Mạnh Văn Phi quay đầu lại, là Trâ Lam, một người bạn quen trong lúc làm ăn. Cô ấy lập kế hoạch và biên đạo cho một công ty quay phim, chuyên làm các đoạn phim về mỹ thực. Lúc này cô ấy cùng một chàng trai trẻ đang đi từ cuối thôn về phía anh.
“Trùng hợp vậy, sao anh lại ở đây?”
Mạnh Văn Phi chỉ cửa tiệm: “Đi ngang qua, trước đây từng ăn cơm ở tiệm này, không ngờ giờ không còn nữa.”
“Đúng vậy.” Trâu Lam thở hổn hển, xem ra vừa đi bộ không ít. “Bọn em cũng vì cửa tiệm này mà đến đây. Trên mạng có người bạn giới thiệu tiệm này, nghe có vẻ rất phù hợp với chủ đề “chuyện kể mỹ thực” của bên em, đến để xem thử, kết quả bị thu hồi đất dọn đi rồi. Bọn em vừa vào trong thôn hỏi thăm, chủ tiệm không ở trong thôn, cũng không nghe tin về tiệm mới.”
Mạnh Văn Phi hỏi: “Chuyện kể? Chuyện bà ngoại chờ đợi ông ngoại à?”
“Chính nó.” Trâu Lam gật đầu. “Anh Phi, anh cũng nghe qua rồi à?”
Mạnh Văn Phi lắc đầu: “Nghe kể sơ qua một lần, cụ thể ra sao thì không rõ.”
Trâu Lam thở dài: “Tiếc thật, cô gái đó thú vị lắm. Cửa tiệm không còn, không quay được nữa. Anh Phi, anh có nơi nào tốt để giới thiệu thì nói em biết một tiếng nha, nhiệm vụ của em bên này khá nặng nề đấy.”
Mạnh Văn Phi nhận lời, nhưng lại thấy chắc mình không giúp được gì đâu.
Đảo mắt lại một tháng nữa trôi qua.
Đang kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, Mạnh Văn Phi không đi chơi xa, về nhà với bố mẹ, đi đánh banh với đám anh em, khi nào chán thì tăng ca xử lý chút công việc, ngày trôi qua rất nhanh. Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, anh quay lại phòng luyện võ, mọi người hi hi ha ha cười đùa với anh, nói lâu rồi không thấy anh đến, kỹ thuật thụt lùi rồi. Luyện tập vài lượt, đầy mình mồ hôi, thư giãn gân cốt, rất sảng khoái. Đám người thân thiết nói lâu rồi không tụ tập, rủ nhau cùng đi ăn khuya.
Sáu người hai chiếc xe, đến một quán ăn cách đó không xa, bia lạnh thịt nướng tôm tươi, gọi đầy một bàn lớn. Quán ăn này buôn bán rất tốt, bàn nào cũng ngồi đầy người, khách hàng ồn ào uống rượu chơi tù tì, náo nhiệt vô cùng.
Mạnh Văn Phi ăn được một nửa thì thấy một dáng người quen mắt, anh ngẩn người, có chút bất ngờ. Nhưng dáng người kia nhanh chóng biến mất, chìm vào trong đám đông chen chúc trong quán.
Mạnh Văn Phi đang nghĩ chắc không phải cô đâu thì thấy dáng người đi đi về phía bàn anh. Cô bưng một chiếc khay, trên khay là món tôm bàn họ gọi. Cô đi qua ghế Mạnh Văn Phi ngồi, đặt tôm lên bàn của họ. Khi đứng thẳng dậy, cô đã thấy anh.
Vẻ mặt cô cũng ngạc nhiên, sau đó gật đầu với anh: “Xin chào.”
Mạnh Văn Phi cũng gật đầu.
Phương Tĩnh không nhiều lời, xoay người đi làm việc.
Mạnh Văn Phi bất giác đánh giá quán ăn này, phong cách hoàn toàn khác với cửa tiệm của cô, không giống của cô mở. Cửa tiệm của cô không còn nữa, cô đến đây làm công?
Từ sau khi gặp cô, Mạnh Văn Phi luôn không ngừng nhìn thấy cô. Tay chân cô rất nhanh nhẹn, đi từ bàn này sang bàn khác, lên món rất nhanh, có người gọi phục vụ cô cũng đáp lại rất nhanh, vẻ mặt vẫn bình thản, không cười, nhưng cũng không nghiêm mặt, chính là cảm giác dịu và ung dung bình thản.
Bàn bên cạnh hình như cũng có người để ý đến Phương Tĩnh, liên tục tìm cớ gọi cô đến. Lúc thì muốn khăn giấy, khi thì hỏi món này là gì, thấy dáng cô là vẫy tay gọi ngay.
Mạnh Văn Phi nghe bàn bên cạnh hỏi: “Em tên là gì thế?”
“Gọi là phục vụ được rồi.”
“Mấy giờ em tan làm vậy?”
“Quán mở cửa đến hai giờ đêm.”
“Vậy sau hai giờ thì em rảnh rồi?”
“Thêm hai lon bia, tôi nhớ rồ, bây giờ sẽ đi lấy, các anh dùng thong thả.” Phương Tĩnh đối đáp rất bình tĩnh, nhanh chóng xoay người đi mất.
Mấy người đàn ông bàn kia cười cợt: “Ái chà, cô ta có đỏ mặt không?”
“Trắng nõn, đẹp thật đấy.”
“Còn rất mềm mại nữa.”
“Cậu xem tối nay có cưa được đổ không?”
“Cược không?”
Sau đó cả đám người cùng bật cười.
MạnhVăn Phi chán ghét nghiêng đầu qua nhìn họ một cái, cả đám uống đến mặt mày đỏ bừng,đầy vẻ thô bỉ.