Gần đến giờ tan tầm Thư Tiếu nhận được điện thoại Giang Hoài gọi đến, trải qua mấy giây hai người vẫn không ai nói gì.
Cuối cùng vẫn là cô mở miệng hỏi: “Giang Hoài, anh khỏe không?”
Trong lòng âm thầm cười chính mình đột nhiên cùng anh nói chuyện khách sáo
như vậy. Cũng khó trách, mối quan hệ của bọn họ chuyển biến nhanh như
vậy, mặc dù buổi sáng ở nhà họ Giang hai người vẫn rất tự nhiên nhưng
sau khi tách ra mấy tiếng đồng hồ đột nhiên trở nên có chút xa lạ.
“Thư Tiếu, em nhìn ra cửa sổ một chút đi.” Giọng nói của Giang Hoài vừa dịu dàng lại vừa có chút khẩn trương.
Thư Tiếu mơ mơ hồ hồ đoán ra điều gì đó nhưng có chút không dám tin. Khi cô từ cửa sổ phòng làm việc nhìn xuống thấy xe của Giang Hoài đậu bên dưới cô mới hoàn toàn chắc chắn——Giang Hoài đang ở dưới lầu!
Cô bị
cảm giác hưng phấn đánh xuyên, hạnh phúc như chuỗi hạt thủy tinh đứt dây rơi đầy mặt đất, mỗi một viên đều lóe sáng rực rỡ dưới ánh mặt buổi
chiều càng khiến cô hoa mắt choáng váng. Cô không khỏi cao hứng đứng
lên: “A, anh đến đón em tan tầm sao?”
“Ừ, anh muốn cùng em hẹn hò.” Anh vừa dứt lời, lại có chút lo lắng nói thêm một câu, “Có thể không?”
Cô mỉm cười, phảng phất thấy được vẻ mặt quen thuộc vừa trông đợi vừa lo lắng của anh.
“Có hoa không?” Cô cố ý trêu anh.
Anh sửng sốt một chút: “….bây giờ anh có thể đi mua.”
“Đùa anh thôi!” Cô cười nói, “Em xuống ngay!”
Cô còn chưa lên xe, cửa sổ xe đã hạ xuống, Giang Hoài quay đầu nhìn cô khẽ mỉm cười, con ngươi lóe sáng. Trời ạ, anh đẹp trai quá! Tâm tình thiếu
nữ trong Thư Tiếu trỗi dậy, đỏ mặt cúi đầu, chỉ cảm thấy trong lòng ngực lúc này có một đàn nai con đang chạy loạn.
Cô lên xe, còn chưa kịp ngồi vững liền ôm chầm lấy anh: “Giang Hoài, chúng ta mau đi hẹn hò thôi!”
“Bồi An, phiền cậu…”
Lời Giang Hoài còn chưa dứt Bồi An đã rất thức thời ấn nút nâng tấm cách âm lên, phía sau buồng xe trở thành không gian riêng tư, chỉ còn lại Giang Hoài và Thư Tiếu.
Anh khẽ nói bên tai cô: “Thư Tiếu, tha thứ
cho anh vì không thể cho em buổi hẹn hò tốt nhất, nhưng mà anh muốn cho
em thấy sự chân thành của anh nên đã tới đây. Thư Tiếu, anh phải nhắc
nhở em, đây là một chuyện tình rất gian khổ, chỉ là một buổi hẹn bình
thường cũng rất phiền toái hơn so với người khác.” Tay phải anh ôm thấy
vòng eo mảnh khảnh của cô, giọng nói chợt trở nên kiên định, “Nhưng
mà, anh nghĩ, anh vẫn có thể cố gắng để trở thành một người bạn trai
không quá tệ. Anh không muốn bởi vì thân thể mình bất tiện mà khiến em
ngay cả một buổi hẹn hò cũng không thể hưởng thụ được điều ngọt
ngào, anh muốn em cảm thấy, người bạn trai này tuy rằng thân thể tàn tật nhưng mà cũng không đến mức không thể chịu nổi….”
“Anh là đang chất vấn mắt nhìn của em sao?”
“Quả thật—–có một chút.” Anh nở nụ cười, mi tâm khẽ nhăn lại.
Sau khi cô ngồi vững vàng, đưa tay cầm lấy tay anh: “Nếu nhìn bằng mắt,
chúng ta có lẽ không quá xứng đôi, nhưng là trong lòng em cũng đang nói, Giang Hoài, em thích anh.”
Anh rất nhẹ rất nhẹ dùng lực nắm lấy ngón tay cô, lại rất nhẹ rất nhẹ cười nói, “Thật không biết em thích anh điểm nào.”
“Em cũng không biết nha.” Cô mở to hai mắt, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn
anh, một bên tóc xõa xuống làm bộ dáng của cô nhìn qua vừa ngây ngờ lại
vừa quyến rũ.
“Thư Tiếu,” Anh giật giật ngón tay, cổ tay cũng
nâng cao lên một chút, ánh mắt anh dịu dàng mang theo chút buồn,
“Anh muốn hôn tay em.”
“Giống như vậy sao?” Cô kéo tay anh đưa đến môi mình hôn một cái, khanh khách cười.
Một tầng sương mù mỏng tản ra từ mắt đến đuôi lông mày của Giang Hoài, anh nhìn cô gật đầu một cái.
Thư Tiếu nâng tay mình đưa đến trước môi anh. Anh liền cúi đầu hôn lên tay cô.
Môi của anh hơi lạnh, dường như còn phát run, khiến lòng cô có chút đau,
anh chính là như vậy, dễ dàng khuấy động tâm tình cô. Anh dịu dàng, anh
đa cảm, anh kiên cường và yếu ớt, tất cả đều chạm đến tâm can của cô.
Thư Tiếu một tay giữ thân bằng cho cơ thể, dựa vào đầu vai anh cũng không
dám dùng toàn lực. Một tư thế chẳng thể chẳng thể nào thoải mái như vậy
lại khiến cô cảm thấy ấm lòng. Ngược lại qua một lúc, Giang Hoài không
nhìn nổi, đau lòng nói: “Thư Tiếu, em ngồi như vậy sẽ mệt lắm.”
Thư Tiếu cũng không cậy mạnh, từ đầu vai anh ngồi thẳng lưng lên, cười hì hì nói, “Em hưởng thụ một chút là được rồi.”
Anh thở dài: “Thật ra anh muốn em có thể dựa hẳn vào người anh, anh có mang đai cố định, dây an toàn trên xe lăn cũng rất tốt.”
Cô lắc đầu: “Em biết, chỉ là anh sợ em mệt, em cũng vậy, không muốn anh quá cực khổ.”
Giang Hoài: “Ở cùng với em, anh không có tư cách nói cực khổ.” Đáy mắt anh
thâm thúy, lộ ra kiên nghị, “Anh vốn đã an phận làm một tên tàn phế mềm
yếu, có lẽ tự tin duy nhất chính là khi sáng tác âm nhạc, chuyện tình
cảm anh không dám mơ tới. Nhưng vì em đã dũng cảm như thế,
nên anh…anh cũng vì tình cảm của em không thể tiếp tục làm tiểu quỷ nhát gan chỉ biết oán trách trời đất, anh muốn cùng em giành lấy hạnh phúc
của mình! Thư Tiếu anh không cần em làm thử thách của anh, mà chỉ cần em làm bạn đồng hành là đủ! Đến một ngày nào đó nếu em muốn rút
lui, anh mới có thể cam tâm chấp nhận thất bại…”
“Giang Hoài, anh thật quá vĩ đại!” Thư Tiếu hôn mạnh một cái vào má anh, “Em xong rồi!”
“Em làm sao lại xong?”
Cô cười nói: “Ý em là: Em càng ngày càng mê muội anh rồi! Hoàn toàn bị anh bắt lấy! Cũng may anh bây giờ muốn em làm bạn đồng hành của anh, nếu
như bắt em làm kẻ thù, thì em coi như xong đời!”
“Thư Tiếu” Vẻ mặt Giang Hoài nghiêm túc lại dịu dàng, “Gặp được em, anh mới cảm thấy đời mình vẫn chưa tận!”
“Khoa trương! Âm nhạc thì sao?”
“Âm nhạc chỉ là liều thuốc giảm đau, không thể chân chính chữa khỏi.” Anh
nói, “Mà em lại cho anh một dũng khí, có lúc, anh cảm giác bản thân mình được giải phóng, mặc dù thực tế vẫn bị giam cầm trên xe lăn nhưng không giống với trước kia, không giống với anh phế vật và hèn nhát trước
kia, anh…anh bắt đầu muốn làm rất nhiều việc sau khi bị thương nghĩ cũng dám nghĩ, cho dù có thất bại cũng muốn nếm thử một lần.”
“Anh sẽ không hối hận. Bởi vì anh vốn không phải phế vật, mà là một người rất
kiên cường.” Dường như cô cũng có điều suy nghĩ, “Em cũng sẽ vì anh mà
kiên cường.” Cô nghĩ tới chút chuyện cũ, lại nhẹ lắc đầu xua đi “Em đã
không còn nhỏ nữa, em có thể chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.”
“Thư Tiếu, anh biết em rất độc lập kiên cường. Nhưng mà, có một số việc sẽ
vẫn khiến em cảm thấy rất áp lực, đúng không? Anh hai em nếu biết chuyện của chúng ta chắc sẽ giật mình.” Dường như nhạy cảm bắt được ánh mắt
của cô, Giang Hoài có chút bất đắc dĩ nói, “Còn có, bố mẹ em….”
“Anh em sẽ không.” Cô bình tĩnh nói, “Còn phần bố mẹ em thì chắc sẽ bị dọa đến bất tỉnh.”
Thật ra trong lòng cô nghĩ chính là, bố mẹ cô còn lâu mới bị dọa bất tỉnh,
với “công lực” của bọn họ, rất có khả năng sẽ “hạ mã uy”(*) cho Giang
Hoài ăn mềm đinh nữa là đằng khác.
(*)Hạ mã uy: ra oai phủ đầu.
“Hiện tại chúng ta không cần nghĩ những chuyện này….nó còn rất xa.” Bộ dáng
của anh không có vẻ bi thương ngược lại đặc biệt trầm tĩnh, “Chúng ta
nên từng bước một tiến triển, bây giờ sẽ đi bước thứ nhất——nhìn xem, đến nơi rồi!”
Xe ngừng lại, Thư Tiếu biết khách sạn này, là sản
nghiệp của nhà họ Giang—khách sạn Nguyệt Hà, cô vẫn còn nhớ nơi này khi
cô làm dâu phụ cho Triều Lộ.
“Em có ngại khi buổi hẹn đầu tiên
lại ở chỗ này không?” Giang Hoài được Bồi An hỗ trợ rời khỏi xe, sau đó
anh có chút bất an hỏi cô.
“Không ngại.” Cô vẫn nhớ chuyện xảy ra đêm đó, Giang Hoài cũng từng đến đây tham dự tiệc đầy tháng con của một người bạn, mà mẹ của đứa trẻ này lại có vị trí rất đặc biệt trong lòng
anh. Cô cũng không ngốc đến nỗi truy hỏi anh đến cùng về cô gái đó, có
điều hôm nay đến đây trong lòng cô cũng có chút khúc mắc. Không nhịn
được trong lời nói mang theo chút ý tứ khiêu khích: “Còn anh?”
“Thư Tiếu,” anh trả lời, giọng nói rất bình tĩnh rất thành khẩn, “Anh cố ý
chọn nơi này để hẹn em là bởi vì nó là nơi mà anh có thể hoạt động thuận tiện nhất. Nếu như em không thích, lần sau chúng ta sẽ đến nơi khác.”
Cô vốn không phải người nhỏ mọn lại càng không muốn phá hư buổi hẹn đầu
tiên giữa cô và Giang Hoài cho nên vội cười cười nói: “Hẹn hò ở nhà hàng năm sao cao cấp nhất thành phố em còn có gì không hài lòng chứ?” Tầng
cao nhất của Nguyệt Hà là một phòng ăn băng chuyền theo kiểu phương Tây, cô đoán có lẽ anh muốn đưa cô đi ăn cơm.
Sau khi vào đại sảnh,
có một quản lí tiến đến cúi chào Giang Hoài, anh gật đầu với anh ta sau
đó đưa mắt nhìn Bồi An một cái, Bồi An ghé vào lỗ tai quản lí dặn dò mấy câu đối phương liền rời đi.
Bồi An đẩy Giang Hoài vòng qua đại
sảnh dừng lại trước một buồng thang máy, lấy thẻ chuyên dụng ra chà sát
một cái cửa thang máy liền mở ra. Thư Tiếu nhìn ra đây chính là thang
máy tư nhân của Giang Hoài.
“Trước kia anh đều đi thang máy này đến phòng làm việc sao?”
“Hiện tại là vậy.” Anh nói, “Tầng ba mươi một nửa anh dùng làm phòng làm
việc, một nửa còn lại là phòng nghỉ ngơi, những lúc làm việc quá mệt
mỏi anh sẽ trực tiếp đến đó nghỉ ngơi.”
“Vậy là, anh muốn mời em
đến phòng ngủ của mình sao?” Thư Tiếu có chút kinh ngạc, trong đầu không hiểu sao lại nhớ tới đêm đó ở nhà cô hai người như vậy “thân mật”, một
chút ý nghĩ kì quái xông lên não, trong nháy mắt mặt cô liền đỏ lên, “Ôi chao, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên chúng ta hẹn hò, làm như vậy
thật quá…” Câu kế tiếp cô không dám nói tiếp nữa.
Giang Hoài có
chút áy náy nhìn cô: “Anh cảm thấy chỉ có hai người chúng ta ăn cơm cũng không cần quá phô trương. Hơn nữa nơi đó anh thường xuyên sử dụng có
rất nhiều thiết bị hỗ trợ vô cùng tiện lợi. Bất quá, nếu em cảm thấy
không đủ lãng mạn anh có thể lập tức cho người đi chuẩn bị phòng ăn
khác——Nguyệt Hà có mấy phòng ăn cao cấp, thức ăn băng chuyền kiểu phương Tây, hoặc phòng ăn kiểu Nhật đều có cả!”
Bộ dáng của anh nhìn qua không chút tà niệm khiến Thư Tiếu bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời có chút ngượng ngùng
“Chỉ vì thuận tiện nên anh mới chọn chỗ này để hẹn hò?”
Anh ngây ngốc gật đầu nói: “Ừm.” Ánh mắt anh giống như muốn hỏi ngược lại: Chẳng lẽ còn vì lí do nào khác?
Nhìn lông mi đen dài cùng tròng mắt vừa sáng vừa trong veo của Giang Hoài,
cô chỉ cảm thấy anh giống như một chú nai nhỏ đơn thuần, mà chính cô mới là “sói già” khóe miệng chảy nước miếng!