Dũng Khí Để Yêu

Chương 36: Chương 36




Khi Bồi An đang định quẹt thẻ mở cửa phòng Giang Hoài gọi cậu ta lại: “Bồi An, cậu đưa thẻ cho Thư Tiếu đi.”

Bồi An làm theo. Thư Tiếu nhìn thấy Bồi An xoay người đi đến phòng cách vách chỉ để lại cô và Giang Hoài đứng trước cánh cửa, trong lòng không khỏi khẩn trương. Cô hỏi: “Cái đó, Bồi An không cùng chúng ta ăn cơm sao? Cậu ta ăn cơm tối thế nào?”

“Cậu ta ăn ở phòng bên cạnh, anh đã chuẩn bị thêm một bữa cho cậu ấy.” Giang Hoài nói, “Thư Tiếu, đây là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta, anh hi vọng em có thể tự mở cánh cửa này.”

Thư Tiếu hỏi: “Chẳng lẽ có điều gì bất ngờ sao?”

Giang Hoài cười không đáp.

Cô cũng không quá mong đợi vào điều bất ngờ bởi vì Giang Hoài có thể tự mình chủ thế này đã khiến cô rất cảm động rồi. Vừa nghĩ tới sẽ được cùng anh hưởng thụ thế giới riêng của hai người cô không chờ được lập tức mở cửa phòng.

Cánh cửa mở ra, chỉ cần đứng ở cửa nhìn vào cũng biết đây là một căn phòng rất xa hoa, khắp gian phòng đều được bày trí hoa khô dịu dàng ưu nhã. Diện tích phòng rất lớn làm người ta cảm thấy có chút trống trải, cô đoán ít nhất cũng phải tám mươi mét vuông, sàn nhà lót gỗ đào trải dài từ ngoài cửa đến tận dưới chân cửa sổ mang lại cảm giác thời thượng, bên dưới bàn trà là thảm lót kiểu dáng Ba Tư, các đồ dùng bày biện cũng không nhiều tạo không gian thoải mái cho xe lăn thuận tiện di chuyển. Có lẽ vừa được lau dọn cách đây không lâu, Thư Tiếu ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ khiến tâm tình thoải mái vui vẻ.

Thư Tiếu làm bộ tỏ ra thất vọng, thở dài nói: “Em còn tưởng rằng anh sẽ tạo điều gì đó bất ngờ cho em…”

Lời còn chưa nói xong bỗng nhiên Thư Tiếu im bặt, trợn to hai mắt ———

Rèm cửa sổ được Giang Hoài dùng hộp điều khiển từ xa vén ra, để lộ cửa kính bằng thủy tinh. Phía trên cửa kính gắn rất nhiều giấy——kì quái ở chỗ đây cũng không phải là giấy dùng để làm thủ công mà chỉ đơn giản là giấy tập, so với tổng thể căn phòng sang trọng thế này trông có vẻ tức cười. Thư Tiếu nghi hoặc tiến lên xem xét, phát hiện trên mỗi tờ giấy đều tràn ngập nét chữ lớn có nhỏ có, xiêu xiêu vẹo vẹo, toàn bộ đều là tên của cô———-“Thư Tiếu”

“Giang Hoài, anh…” Cô quả thật không biết nên biểu đạt sự cảm động trong lòng mình thư thế nào, cô không biết anh tốn bao lâu để viết hết số chữ này, nhưng cô có thể tưởng tượng được anh viết nó cực khổ thế nào. “Thật ngốc mà!” Cô sắp khóc rồi.

“Thư Tiếu, cái này cũng không phải anh viết trong một ngày được tất cả.” Giang Hoài nói, “Có lẽ em muốn biết từ lúc nào anh đã rung động vì em, anh nghĩ mặc dù không phải ngay từ ban đầu nhưng mà có những thời điểm anh đã không nhịn được mà động tâm. Đặc biệt khi em đưa anh bức thư đó, tuy ngoài miệng anh nói với dì Liên em chẳng qua là tốt bụng thương hại, nhưng trong lòng anh đã thật sự dao động, một người trong lúc viết nhạc mà tâm hồn lại bay thật xa, nhớ em, nhớ đến buổi tối đó, thậm chí…anh còn nghĩ chúng ta có thể có tương lai…”

“Anh vừa viết vừa nhớ đến em?” Thư Tiếu cười, khóe mắt ngấn nước nhìn anh.

“Đúng vậy, sau đó anh nhìn lại chữ viết xấu xí rồi tự nói với mình, haizzzzzz, đây là chuyện không thể nào…”

“A” Cô cố ý tỏ ra giống như bản thân biết được một chuyện rất động trời, “Thì ra là anh đã sớm thích em rồi!”

Giang Hoài nói: “Anh thích em chuyện này không kỳ quái, kỳ quái là anh gặp một cô gái rất không giống ai: Cô ấy xinh đẹp lại thông minh, cũng rất kiêu kì nhưng trong chuyện tình cảm lại quá ngốc, chọn một con đường khổ nhất mà đi.”

“Là tại ai làm hại?” Thư Tiếu quyệt miệng nói.

“Anh.” Anh thật nhanh thừa nhận.

“Vậy anh phải chịu phạt!” Cô ngồi xổm trước xe lăn của anh, một tay chống cằm mình gác lên chân anh, ngửa đầu nói: “Em phạt anh sau này mỗi năm đều phải viết tên em như thế này, hơn nữa tuyệt đối không được viết tên khác chỉ cho anh viết hai chữ này, viết thật nhiều! Anh còn phải đảm bảo chữ của năm sau phải tốt hơn chữ của năm trước!”

“Được, anh đảm bảo.” Anh cười.

Có người ấn chuông cửa, Giang Hoài nói: “Là phục vụ mang thức ăn đến.”

Quả nhiên, có hai người đàn ông mặc đồng phục quản gia đẩy xe thức ăn vào trong phòng.

Thư Tiếu đi theo Giang Hoài vào phòng ăn bên trong. Trên bàn ăn đặt một bình hoa bằng thủy tinh, trong bình cắm vài cành hải đường. Đèn thủy tinh nho nhỏ lung linh nhưng không quá phô trương, ghế ngồi không phải bằng gỗ mà là ghế da mềm mại, lưng dựa hoàn toàn phù hợp với độ cong cột sống, nhìn qua cảm giác rất thư thái.

Phục vụ kéo ghế mời Thư Tiếu ngồi, Giang Hoài không đổi ghế, anh vẫn ngồi trên xe lăn chỉ là ấn bảng điều khiển bên tay vịn điều chỉnh độ cao của xe lăn. Sau khi phục vụ dọn thức ăn lên bàn, anh mỉm cười bảo họ lui ra ngoài.

“Trước đó anh vẫn chưa hỏi ý kiến của em mà đã tự mình chọn món Quảng Đông. Hình như em ăn không quen đúng không?”

“Anh đâu phải là người lớn gan như vậy.” Thư Tiếu nói.

Giang Hoài nhẹ nhàng nói, “Có chút khẩn trương, anh sợ nói trước sẽ bị em một tiếng cự tuyệt.”

“Cho nên mới dứt khoát, “tiền trảm hậu tấu”?” Cô trêu anh.

“Có một chút ý đó.” Anh nói, “Thư Tiếu, anh sợ hôm nay anh không chủ động hẹn em sau này sẽ càng không có dũng khí đối mặt, cũng không có dũng khí nói lời thật lòng.”

“Sự thật chứng minh, anh rất dũng cảm nha.” Đáy mắt cô long lanh sáng ngời, “Món Quảng Đông em ăn ok.”

Giang Hoài nói: “Bất quá nếu em cảm thấy món ăn kiểu Pháp lãng mạn hơn nhưng đối với anh mà nói để ăn được cũng phải cố hết sức. Anh liền nghĩ đến món ăn Quảng Đông ở Nguyệt Hà nấu không tệ, cho nên muốn em thử một chút, anh tin em sẽ thích, mà cho dù có ăn không quen thì dù sao cũng ở khách sạn nhà mình, muốn đổi món cũng dễ dàng.”

“Em trước tiên sẽ thử món canh cải trắng này xem sao!” Thư Tiếu không khách sáo dùng đũa gắp một miếng cải trắng lên, sau khi nếm thử liền lớn tiếng tán thưởng, “Món này hai năm trước em đã ăn thử một lần, nhưng không ngon bằng ở đây nấu.”

“Em đút anh một miếng nào.”

Thư Tiếu không ngờ anh lại chủ động yêu cầu như vậy, trong lòng sung sướng đứng dậy đến ngồi cạnh anh, gắp một ít cải trắng đưa vào miệng anh.

Bộ dạng Giang Hoài ăn hết sức vui vẻ: “Trước kia anh cảm thấy, lớn như vậy còn để người khác đút ăn thật sự rất mất thể diện, nhưng bây giờ mới phát hiện, đó cũng là một loại hạnh phúc.”

“Nào, cùng nhau mất thể diện đi!” Thư Tiếu nhìn một lượt các món ăn trên bàn sau đó chọn món bào ngư xào măng tươi được cắt thành khối rất dễ gắp đưa cho Giang Hoài, rồi lại chỉ chỉ vào miệng mình.

Giang Hoài cũng không bày vẽ, dùng thìa chuyên dụng của mình múc một khối đưa đến miệng cô.

Thư Tiếu cảm thấy Giang Hoài ở trước mặt cô đã dần dần không còn tự ti vụn vặt chuyện ăn cơm nữa. Có thể ở trước mặt người khác vô tư bại lộ sự tàn tật của mình cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhưng Giang Hoài đang vì cô mà thay đổi.

Sau khi ăn cơm xong Giang Hoài muốn cô cùng anh đến phòng khách, anh có một ít đồ muốn cho cô xem.

“Trong ngăn kéo dưới TV có một đĩa CD, em bỏ nó vào trong đầu CD đi.” Giang Hoài nói.

Thư Tiếu làm theo lời anh, tìm được CD sau đó mở lên.

Ngay sau đó một loạt hình ảnh hiện lên màn hình TV. Trong tiếng vỗ tay, một thiếu niên trẻ tuổi trên người mặc bộ trường sam màu xanh đi lên giữa sân khấu, ưu nhã, hồng hào, cao quý —— đó là Giang Hoài khi anh hai mươi tuổi, dùng tất cả những mỹ từ trên đời này để hình dung anh quả thật không ngoa, khi đó anh còn chưa bắt đầu biểu diễn nhưng khí chất cũng đã đủ khiến lòng người khuynh đảo.

Thư Tiếu không biết về Nhị hồ nhưng khi tiếng đàn vừa vang lên cô đã khóc.

Khi gảy đàn vẻ mặt anh say mê, khiêm tốn nho nhã lại mang theo chút ngông cuồng của tuổi trẻ. Biểu diễn xong, anh chậm rãi đứng dậy — phảng phất mang theo hào quang, mỉm cười cúi chào khán giả. Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, anh xoay người đi vào trong, sống lưng thẳng tắp, bước chân nhẹ nhàng thong dong.

“Đây là bản ghi hình khi anh hai mươi tuổi.” Giang Hoài bình thản nói, “Đó là lần cuối cùng anh biểu diễn trên sân khấu, là mẹ quay cho anh.”

Thư Tiếu hít mũi, tắt TV đi, cô cúi đầu nói: “Thật xin lỗi, anh không nên cho em xem cái này…Em thật sự không chịu nổi…”

“Đã mười lăm năm…anh chưa từng xem qua video này.” Anh nói, “Anh so với em càng không chịu nổi, không chịu nổi đau đớn, càng sợ mình sẽ hỏng mất.”

Cô không hiểu: “Vậy sao hôm nay anh lại…”

“Bởi vì anh muốn đối mặt, Thư Tiếu.” Anh nói, “Anh muốn chân chính đối mặt. Những chuyện quá khứ, hiện tại bây giờ và cả trong tương lai. Nếu anh không vượt qua được quá khứ thì còn nói gì đến chuyện tương lai? Thư Tiếu, thật ra trong đầu anh có một suy nghĩ buồn cười——đời này, anh không có cơ hội đem quãng thời gian đẹp nhất của anh cho em, chỉ có thể cho em một thân thể bị tàn phá đến mức này, cảm thấy rất áy náy nên mới nghĩ ra phương pháp đền bù cho em, chính là cùng nhau xem lại quãng thời gian tốt đẹp nhất của anh, hi vọng sau khi xem xong em vẫn sẽ không ngại ở bên cạnh anh của hiện tại.”

“Anh không sợ em sẽ đau lòng sao?” Cô hỏi.

“Anh không lo lắng cái này,” anh cười nói, “Lo lắng cái này, chẳng bằng anh nên lo lắng em có thể được người ưu tú như anh của năm đó theo đuổi.”

“Có đấy!” Cô nghiêm túc đáp lời, “Trước mắt em có một người, còn ưu tú hơn cả anh của năm đó!”

Giang Hoài cau mày, không nói gì.

Nhìn dáng vẻ anh khẩn trương hề hề lại không dám hỏi nhiều, cô liền cười ha ha, nắm lấy tay trái của anh nhẹ nhàng mở lòng bàn tay anh ra, nói: “Em sẽ nói anh biết tên anh ấy!” Tay còn lại của cô nắm lấy ngón tay phải của anh, viết vào lòng tay trái một chữ “Hoài”.

Giang Hoài nhìn chằm chằm vào nơi cô vừa viết, giọng nói khàn khàn: “Không, đây không phải sự thật.”

Thư Tiếu yên lặng nhìn đôi tay anh, giọng nói dịu dàng như nước: “Đối với người khác thì lời của em nói có thể không phải sự thật, nhưng đối với em mà nói, anh bây giờ so với năm đó lấp lánh như tiên giáng trần, còn ý nghĩa hơn nhiều! Bởi vì, anh năm đó mặc dù hào quang chói mắt nhưng đối với em lại không đặc biệt ý nghĩa; nhưng anh bây giờ mặc dù vết thương đầy mình vẫn có thể khiến Lâm Thư Tiếu em rung động nha. Không phải tốt nhất thì sao? Dù sao em cũng rất thích rất thích Giang Hoài, chính là Giang Hoài của hiện tại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.