Diệp Minh Nhu không nhanh không chậm đi ra từ bệnh viện, bởi vì nàng nằm viện nên một tháng qua bảo mẫu trong nhà cũng đã tạm nghỉ, hoàn cảnh yên tĩnh quen thuộc làm cho tâm trạng nàng cũng yên ắng lại. Diệp Minh Nhu vào thư phòng lấy giấy bút, nét chữ xinh đẹp, viết ra di ngôn đã nhẩm qua vô số lần ở trong lòng, viết đến chữ cuối cùng, không biết từ lúc nào trên mặt giấy đã thấm đẫm nước mắt, lưu lại mấy vòng tròn khéo léo.
Nàng gấp tờ giấy lại, dùng bình hoa thủy tinh đặt trên cửa sổ đè lại, ánh nắng chiếu vào, những nét điêu khắc trên thân bình chiết xạ ra vệt sáng lung linh, vòng qua bông hồng chiếu thẳng xuống tờ giấy loang loang lổ lổ, tuy không trọn vẹn nhưng vẫn đẹp như vậy.
Diệp Minh Nhu rửa sạch mặt mày, kẽ chân mày lại đánh chút son, da trắng tóc dài, nàng vốn là một cô gái Giang Nam xinh đẹp, thường ngày cũng không trang điểm, chỉ là hôm nay khác biệt, trang điểm cũng thêm phần kĩ càng.
Xả nửa bồn nước, lại lấy tay đi thử độ ấm, vừa đủ.
Cởi áo khoác vải nỉ rườm rà cùng với từng lớp, từng lớp áo trong, mặc chiếc sường xám màu tím kia vào, nút thắt hồ điệp, dáng người đầy đặn, khí chất dịu dàng hiền thục, nàng cảm thấy nhất định chồng nàng sẽ rất thích, lúc còn trẻ hắn đã từng khen nàng mặc đồ màu tím rất đẹp, nàng vẫn nhớ rất rõ.
Một chân mang dép lê nhấc lên, đang muốn bước vào bồn tắm, Diệp Minh Nhu bỗng nhiên lại nhớ tới một việc, vội vàng chạy trở về phòng, lấy chiếc hộp trang sức màu đen nhung từ trong bàn trang điểm ra, chiếc nhẫn kim cương mà Lục Nguyên Khắc mua cho nàng không chút hư hao nằm bên trong. Diệp Minh Nhu lấy nhẫn ra đeo vào ngón áp út, không có ánh sáng chiếu vào nhưng vẫn sáng rực như trước.
Giống như là một nghi thức đã tập luyện vô số lần, làm xong tất cả những việc này, nàng bình tĩnh mà an ổn nằm vào trong nước, dòng nước ấm áp mềm mại, ngăn cách ngày đông rét lạnh.
Dao gọt hoa quả chìm vào trong nước, tay phải nàng cầm cán dao, sau đó kinh ngạc nhìn ánh sáng chói mắt từ lưỡi dao nằm trên làn da, giờ phút này không phải là nàng không sợ, nhưng khuôn mặt của Lục Nguyên Khắc không ngừng xuất hiện trong đầu nàng, bên tai là từng tiếng từng tiếng gọi nhẹ nhàng của hắn khi nằm trên bàn phẫu thuật: “Tiểu Nhu...Tiểu Nhu...”
Nàng nhắm chặt mắt, đã chịu không nổi, chỉ là một con người bình thường, căn bệnh nặng làm hao mòn lý trí, cuộc sống này làm gì có chuyện hai bên đều vẹn toàn, nàng muốn nhịn đau rời xa con trai, đi làm bạn với chồng nàng.
Diệp Minh Nhu cắn răng, con dao vạch một đường trên cổ tay trái, chỉ một chút đã cắt ngang động mạch chủ, ở trong nước có thể tránh cho máu không văng ra, sau đó trước mắt nàng là một mảng đỏ hồng, giống như là một đóa Mạn Châu Sa Hoa đẹp đẽ không gì sánh bằng, vạt sườn xám trôi nổi trong nước, máu tươi rất nhanh đã lan ra hết bồn tắm, từ trên ngực xuống dưới chân đều trở thành màu đỏ.
Miệng vết thương sâu đến mức có thể thấy được xương, nàng có thể cảm giác được nước mắt của mình từ cằm chảy xuống nhỏ vào trong nước, rất đau, đau đến nàng không nhịn được muốn khóc, thậm chí có thể nghe được từng tiếng nhỏ, là âm thanh báo hiệu tính mệnh của nàng đã sắp không còn.
Mất máu quá nhiều, đầu óc dần trở nên hỗn loạn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi quen thuộc: “Tiểu Nhu...”
Nàng theo bản năng đáp lại, mở mắt ra lại là một cảnh tượng khác.
Mùa xuân năm thứ hai ấy, cây cối nảy mầm, ánh nắng tươi sáng, Lục Nguyên Khắc dẫn nàng đi tới một ngọn núi ở phía sau trường, núi này cũng không phải là ngọn núi nổi tiếng nào, trên đỉnh núi có một ngôi miếu để cầu nguyện, nghe bảo rất linh, trước miếu có một gốc hòe to, cành lá xum xuê, con cháu đầy đàn, trước cây hòe lại là mấy bức tượng điêu khắc đồng tử làm bằng đá, bộ dáng hạ mắt phục tùng, trên cổ có đeo sợi chỉ đỏ.
Ngôi miếu này chính là một ngôi miếu Nguyệt Lão.
Diệp Minh Nhu đi lên tới giữa sườn núi đã bị bỏ lại phía sau Lục Nguyên Khắc, nàng thở hổn hển, giọng nói có chút ảo não, chỉ là mấy ngày trước lúc cùng hắn nói chuyện phiếm có nhắc tới ngôi miếu này, vậy mà hắn liền cứ nhất định phải dắt nàng tới đây xem một chút, thần tiên gì đó cũng chỉ là do mọi người bịa đặt, chẳng lẽ cứ lên quỳ bái là có thể kết thành vợ chồng hay sao? Nàng nhíu mày, vậy cũng quá qua loa rồi.
“Lục Nguyên Khắc!” Nàng dừng lại gọi hắn, đứng tại chỗ lau mồ hôi, chờ khi hắn quay đầu lại nhìn, nàng mới làm nũng: “Em đi không nổi, anh chờ em một chút đi.”
Lục Nguyên Khắc bất đắc dĩ cười cười, quay đầu lại đỡ nàng, cứ như vậy nắm tay một trước một sau chậm rãi bò lên, bò được hai bước, hai chân nàng đã mỏi đến phát run, mắt thấy còn khoảng chừng hai mươi bước nữa là có thể tới đỉnh, nàng đứng thẳng thở ra một hơi.
Lục Nguyên Khắc bỗng nhiên buông tay nàng, mỗi bước ba bậc thang chạy thẳng lên đỉnh núi, ánh nắng chiếu lên mái tóc hắn một mảng màu vàng ấm áp. Lục Nguyên Khắc khiêu khích cong môi, cổ vũ nàng: “Diệp Minh Nhu, sạp hàng ở phía trước có bán rùa đó, em nhanh lên một chút anh sẽ mua rùa cho em.”
Diệp Minh Nhu tức giận chống nạnh, mắt hạnh chứa đầy lửa giận, Lục Nguyên Khắc buồn cười, vươn tới một bàn tay: “Tiểu Nhu, lên đây.”
Tay phải từ trong nước máu nâng lên, suy yếu mở ra năm ngón tay ướt đẫm, đưa về phía trước, Diệp Minh Nhu vô lực nghiêng đầu, chậm rãi cong môi cười với không khí, ôn nhu vô cùng nói: “Em đến...đến đây.”
Hai mươi năm trước, ở trong miếu Nguyệt Lão kết chỉ đỏ nhân duyên, thề non hẹn biển, đến cuối cùng cũng vẫn rất linh nghiệm.