Sau khi tang lễ của Lục Nguyên Khắc kết thúc, chứng bệnh trầm cảm của Diệp Minh Nhu lại tái phát, lúc Lục Nguyên Khắc còn chưa mất, kỳ thật nàng cũng đã có chút dấu hiệu, sau khi Lục Nguyên Khắc đi ngủ nàng sẽ lén đi uống thuốc, thuốc này sau khi về nước Diệp Chân đã dần dần không dùng nữa, nhưng nàng rất rõ ràng trạng thái của chính mình, trước mặt người khác thì tỏ ra bình thường, nhưng lại ngầm tăng thêm lượng thuốc uống.
Nhưng sau khi Lục Nguyên Khắc chết thì nàng lại không muốn uống nữa. Diệp Chân sợ nàng ở một mình sẽ cô đơn nên đã bàn bạc với Hạ Kiêu chuyển đến biệt thự ven sông sống với nàng, đương nhiên Hạ Kiêu biết cậu lo lắng, sau hôm trở về từ mộ viên đã thu dọn xong hành lý đi qua nhà bên kia.
Hai người đều vội vàng chuyện của công ty, chỉ có lúc ăn cơm trưa và cơm chiều mới dành ra chút thời gian trở về, nhìn Diệp Minh Nhu ăn cơm uống thuốc xong mới đi.
Có hai người bọn họ chăm sóc, ngược lại Diệp Minh Nhu ăn uống rất đầy đủ, nhưng bệnh tình vẫn không tốt lên, nàng bắt đầu lười nói chuyện, không muốn đi ra ngoài, chỉ thích đứng trước cửa sổ, cũng không biết là đang nhìn cái gì, tay phải khoát lên trên ngón áp út bên tay trái, chậm rãi vuốt ve chiếc nhẫn kia.
Có một lần lúc nửa đêm, Diệp Chân rời giường đi rót nước uống, thấy cửa phòng của nàng khép hờ, vốn định đóng lại cho nàng, nhưng từ trong khe hở lại thấy nàng ăn mặc phong phanh, đứng ở trước cửa sổ không nhúc nhích, không biết đã đứng bao lâu rồi, tuyệt vọng giống như những đám mây đen vô hình không ngừng muốn cắn nuốt thân hình gầy yếu của nàng. Diệp Chân sợ tới mức mở cửa gọi nàng, nàng xoay người, nước mắt ướt đẫm.
“Mẹ...”
Diệp Minh Nhu hoảng hốt, lập tức lau nước mắt, tỏ ra không có việc gì cười với cậu: “Mẹ vừa...vừa đi WC, nhất thời không ngủ lại được, không có việc gì, con trở về ngủ đi.”
Diệp Chân đi qua ôm chặt nàng, không nói thêm gì nữa, đợi nàng ngủ xong tắt đèn mới trở về phòng, dường như là bị bi thương của Diệp Minh Nhu lây nhiễm, cậu trèo lên giường vội vàng tiến vào trong ngực Hạ Kiêu, mãi cho đến hừng đông mới ngủ.
Mùa đông đến, lúc có trận tuyết rơi thứ hai thì cũng sắp đến sinh nhật cậu, vừa tiếp nhận công ty mọi chuyện đều phải học hỏi, xem giấy tờ xem đến đau đầu, bệnh của Diệp Minh Nhu lại ngày càng nặng thêm, cậu thật có chút không xoay sở được.
Nhưng vì sinh nhật của cậu mà Diệp Minh Nhu mới có chút tinh thần, sáng sớm đã nấu mì trường thọ cho cậu, buổi tối về nhà lại nấu một bàn đồ ăn, khuôn mặt đầy ý cười trò chuyện với cậu, hỏi cậu làm việc có mệt mỏi hay không. Hạ Kiêu cũng mua bánh kem về cho cậu, Diệp Chân rất vui vẻ, đây là sinh nhật lần đầu tiên sau khi về nước của cậu, khác với tám năm ở nước ngoài đều một người lạnh lẽo cô đơn, ngay cả bánh kem cũng không ăn hết.
Lần này có thể ở cùng với hai người quan trọng nhất trong đời, cậu đã cảm thấy thỏa mãn.
Thắp nến, Diệp Minh Nhu và Hạ Kiêu chờ cậu ước nguyện, cậu liền nhắm mắt lại ở trong lòng mặc niệm: Hi vọng mẹ mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ.
Ăn bánh kem lại uống chút rượu, tửu lượng của cậu không tốt, uống say liền nhìn chằm chằm mẹ cậu và Hạ Kiêu cười ngây ngô. Hạ Kiêu ôm cậu về phòng để cậu đi ngủ, cậu liền ngoan ngoãn nằm xuống, ban ngày công việc bận rộn rất mệt, vừa dính vào gối đầu đã ngủ say. Hạ Kiêu nhìn hai má ửng hồng của cậu, trong mắt đều là cưng chiều, theo thói quen hạ xuống trên trán cậu một nụ hôn.
Ngẩng đầu mới phát hiện một màn này đều rơi vào trong mắt Diệp Minh Nhu, nàng vẫn đứng ở cửa phòng nhìn. Hạ Kiêu có chút ngượng ngùng, nàng cười ngoắc ngoắc hắn, muốn nói chuyện với hắn.
Nàng ngồi trên sô pha, lần đầu tiên mang theo uy nghiêm của bậc cha mẹ, không quanh co lòng vòng: “Hạ Kiêu, từ đầu dì cũng đã không định phản đối chuyện của hai đứa, nhưng con đường đồng tính luyến ái này không dễ đi, nếu không phải từ nhỏ con đã che chở nó, nó cũng một lòng thích mình con, nếu đổi thành một nam nhân khác, chắc chắn dì sẽ không dễ nói chuyện như vậy.”
Hạ Kiêu lúc này cũng rất nghiêm túc: “Dì Diệp, chỉ sợ dì chê cười, từ rất lâu trước đây chúng con đã thích nhau, em ấy mất tích tám năm, con tìm em ấy tám năm, không có một giây nào muốn buông tay, người khác nói chỉ là do con áy náy, nhưng con rất rõ ràng, con yêu em ấy, cho nên con nhất định phải tìm thấy em ấy, con muốn cùng với Diệp Chân sống với nhau đến hết đời.”
Diệp Minh Nhu nhìn ánh mắt kiên định của hắn, gật gật đầu, tiếng nói khẽ run: “Dì muốn con thề, con có đồng ý không?”
“Đồng ý.” Không chút do dự.
“Được...Dì muốn con thề, cho đến khi chết mới thôi, con phải vĩnh viễn ở bên cạnh nó, tôn trọng nó, chăm sóc nó, không được ghét bỏ nó nhát gan, cũng không được đem nó trở thành một vật phẩm phụ thuộc, cho dù là nguyên nhân gì thì con cũng không thể rời khỏi nó, cho dù con yêu người khác, con cũng phải đánh gãy suy nghĩ đó đi.”
Lời thề này thật sự có chút độc, nhưng nàng vẫn như trước bắt Hạ Kiêu phải thề, không phải là bởi vì nàng nghi ngờ tình yêu của Hạ Kiêu đối với Diệp Chân, cũng không phải nàng không tin tưởng vào tình yêu, ngược lại đối với yêu, nàng so với bất kì một người nào cũng rõ ràng hơn nhiều, đây là mật đường, trong nháy mắt cũng có thể trở thành độc dược, sinh ly tử biệt mỗi một thứ đau đến nát lòng nàng đều đã trải qua.
Đời người vô thường, làm bạn còn khó khăn hơn làm người yêu gấp nhiều lần, cho nên nàng muốn hắn thề, phải cùng Diệp Chân làm bạn cho đến chết.
Giọng nói Hạ Kiêu có lực, đối với nàng lập lời thề độc.
Rốt cuộc nàng cũng thu hồi khí thế bức người, vỗ vỗ vai hắn bảo hắn nghỉ ngơi sớm một chút, lúc lên lầu bước chân nàng có chút chậm chạp, lầm bầm lầu bầu: “Vậy là tốt rồi.”
Lục Nguyên Khắc đã qua đời hơn nửa tháng, bệnh tình của Diệp Minh Nhu kéo dài liên tục. Diệp Chân vốn tưởng rằng sau sinh nhật Diệp Minh Nhu sẽ tốt lên, ai biết bệnh của nàng ngày càng nghiêm trọng, không có người canh sẽ cố ý không uống thuốc, bảo mẫu lén lút nói với bọn họ, cho dù phu nhân trước mặt bọn họ uống thuốc thì sau khi bọn họ rời đi, nàng sẽ về phòng đóng cửa phun hết ra.
Nàng sa vào trong sự tuyệt vọng cùng với nỗi nhớ nhung chồng, chịu đủ tổn thương không thể tự kiềm chế, đã sớm đem lời hứa với Lục Nguyên Khắc là sẽ “quên hắn” quăng lên chín tầng mây.
Từ khi Diệp Chân còn nhỏ, lúc nàng lấy cái chết uy hiếp Lục Nguyên Khắc phải để con trai bên cạnh nàng, Lục Nguyên Khắc oán giận nàng chỉ đau lòng cho con trai, nhưng lúc đó Diệp Chân chỉ có mỗi mình nàng để ỷ lại, nàng chỉ có thể đẩy hắn ra xa bảo vệ con trai nàng, hiện tại Diệp Chân đã có sự nghiệp và người yêu của mình, nàng nghĩ đến Lục Nguyên Khắc cô đơn chết đi, dần dần sinh ra ý muốn bồi hắn.
Vào năm sau, ngay cả cơm nước Diệp Minh Nhu cũng không chịu ăn, cho dù Diệp Chân đút nàng uống thuốc, nàng cũng không uống, bọn họ không thể không nghe theo lời bác sĩ, để nàng nằm trong bệnh viện trị liệu, ép nàng uống thuốc, phụ đạo tâm lý cho nàng.
Mỗi ngày Diệp Chân đều đến bệnh viện thăm nàng, nhưng đầu óc nàng chậm chạp, không có phản ứng với người ngoài, những lời Diệp Chân nói đa số đều là “không nghe thấy”, lúc mới bắt đầu nàng rất kháng cự việc trị liệu, nhưng bệnh viện có phương thức xử lý chuyên nghiệp, không muốn ăn cũng có cách làm cho nàng phải ăn, qua hai tuần, Diệp Chân ngồi bên người nàng nói chuyện với nàng, nói với nàng sư phụ may áo cưới cho nàng kia mấy ngày hôm trước đã gọi điện thoại tới, nói sườn xám đã làm xong, hẹn Lục phu nhân tới lấy.
Sau một lúc lâu, Diệp Minh Nhu bỗng nhiên nâng mắt nhìn cậu, đôi mắt của nàng rất đẹp, nhưng sau khi Lục Nguyên Khắc qua đời nàng vẫn luôn khóc, đôi mắt sưng lên nhiễm trùng vẫn chưa bớt, lúc Diệp Chân nói chuyện sườn xám, nàng cũng không khóc, sau đó không biết tại sao, giống như là đã thông suốt, bắt đầu phối hợp trị liệu.
Qua một tuần, nàng nói muốn ra viện một chút, người mắc bệnh về tâm thần cũng không nên ở bệnh viện quá lâu, bác sĩ nói với Diệp Chân đưa nàng về nhà ở, nàng lại cự tuyệt.
Nàng bảo Diệp Chân cùng với nàng đi đến cửa hàng lấy sườn xám, màu tím làm chủ đạo, hoa văn mộc mạc, nút thắt con bướm, đường viền bằng satanh càng thêm đẹp đẽ. Diệp Minh Nhu vẫn luôn thích màu tím, khí chất của nàng vốn trong trẻo, mặc sườn xám vào cử chỉ nhẹ nhàng, khuôn mặt vì bệnh mà có chút tiều tụy, một lọn tóc đen phủ sau tai, nhìn qua vô cùng xinh đẹp, trong cửa hàng có rất nhiều khách quay lại nhìn nàng.
Sau khi lấy sườn xám, Diệp Minh Nhu quay lại bệnh viện, Diệp Chân vốn định đem sườn xám của nàng mang về nhà cất, nhưng nàng nói không cần, cậu đi công ty mang theo bất tiện, để trong bệnh viện cũng không tốn chỗ. Diệp Chân không nghi ngờ gì, đưa nàng về phòng bệnh xong liền đi làm.
Buổi tối Hạ Kiêu đến công ty đón cậu về nhà, cậu vừa lên xe đã phấn khích nói cho hắn hôm nay Diệp Minh Nhu đã khá hơn nhiều.
Hạ Kiêu cũng cười: “Hôm nay em đưa dì đi đâu?”
“Đến cửa hàng may lấy sườn xám, anh không thấy đâu, mẹ em mặc sườn xám rất đẹp, mẹ rất thích, đáng tiếc ba em không thấy được...” Cậu nói tới đây bỗng nhiên ngừng lại, chỉ cảm thấy bên chân có một cơn gió lạnh thổi tới, mang đến sợ hãi tràn ngập cõi lòng.
Hạ Kiêu cũng im lặng trong nháy mắt: “”Chân Chân, từ lúc nào bắt đầu may sườn xám?”
“...Em không biết.”
Không ai biết nàng đi may sườn xám từ khi nào, cũng không ai biết tại sao lúc nàng đang muốn tìm cái chết, chỉ bởi vì một chiếc sườn xám mà tốt lên, nàng đã bệnh tới như vậy, ngay cả cửa cũng không muốn ra, vậy nàng muốn mặc cho ai xem?
Diệp Chân sợ tới mức giọng nói đều run rẩy: “Chúng ta đến bệnh viện, ca ca, em muốn thấy mẹ, không...Bây giờ em phải gọi điện cho bác sĩ Hứa.”
Hạ Kiêu nhíu mày, không đi theo đường tới bệnh viện mà lại hướng đến biệt thự bờ sông, nếu Diệp Minh Nhu ở trong bệnh viện, trong phòng bệnh đều có camera, căn bản không có cơ hội tự sát.
Quả nhiên, bác sĩ Hứa kinh ngạc hỏi lại Diệp Chân, hôm nay Diệp Minh Nhu trở về phòng bệnh liền nói là muốn về nhà lấy ít đồ đạc, còn nói con trai đang ở dưới lầu chờ nàng, khi đó có rất nhiều người đều thấy Diệp Chân, Diệp Minh Nhu sợ bác sĩ không tin còn chỉ vào Diệp Chân đang đứng chỗ cuối hành lang đợi thang máy, hai mẹ con đối diện cười cười, chẳng lẽ không có chuyện này?
Trái tim Diệp Chân kinh hoàng, thân thể phát run, môi đóng chặt cơ hồ không nói ra lời.
Lúc nói chuyện với bác sĩ Hứa, gương mặt Diệp Minh Nhu mang theo ý cười, thong dong không có một tia sơ hở, một giây trước khi bước vào thang máy, Diệp Chân còn quay đầu lại nhìn nàng, ai có thể đoán trước được rằng nàng đang nói dối.
- --------
Editor: Edit chương này sợ tới nổi da gà =))