Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 81: Chương 81: Nghe nói tôi là chiến thần




Lúc Trì Tiểu Trì còn làm minh tinh, có blogger up bức ảnh cậu hút thuốc trong quán bar, cũng phê bình cao độ đối với hành vi không hợp đạo đức của cậu, bảo rằng Trì Tiểu Trì là minh tinh trẻ, có một lượng lớn fan hâm mộ là thanh thiếu niên, thản nhiên hút thuốc sẽ có ảnh hưởng tiêu cực đến xã hội, vân vân.

Sau khi tuôn ra việc này, người kia vốn hy vọng sẽ khiến giới giải trí xôn xao thảo luận, không ngờ ngoại trừ tin tức bôi nhọ Trì Tiểu Trì thì những bình luận còn lại đều tỏ ra hoang mang:

“Anh ấy chỉ hút thuốc lá thôi hả?”

“Chẳng phải anh ấy hút thuốc phiện sao?”

Cũng không trách mọi người có phản ứng này, khi đó Trì Tiểu Trì vừa mới liên tục diễn hai bộ điện ảnh liên quan đến vấn đề tội phạm buôn bán thuốc phiện, một bộ đóng vai thiếu niên mắc bệnh HIV, mô tả sự chuyển biến từ một người chán đời dần thay đổi thành khát khao được sống tiếp một cách có ý nghĩa, bộ còn lại thì đóng vai buôn thuốc phiện, làm nội ứng, lúc nào cũng có thể trở thành vật hy sinh, vì người nhà mà giãy dụa trong những cơn nghiện ma túy.

Hai nhân vật này Trì Tiểu Trì diễn quá đi vào lòng người, khi ra ngoài đường từng bị một bác gái lôi kéo, bảo cậu ấy hãy rời xa ma túy, trân trọng sinh mệnh của mình.

Blogger không thể thành công thổi phồng scandal, ngược lại bị cư dân mạng cười nhạo một trận.

Còn Trì Tiểu Trì cũng rất nhanh phát biểu ý kiến của mình.

Cậu đặt câu hỏi một cách thành khẩn ngay dưới weibo của blogger chỉ trích chính mình: “Vậy tôi phải làm gì ở quán bar đây? Uống sữa cho em bé à?”

Blogger kia kiên trì phản kích: “Anh có biết anh đang tạo thành ảnh hưởng tiêu cực rất lớn hay không? Anh khiến thanh thiếu niên cho rằng hút thuốc là một chuyện rất ngầu.”

Trì Tiểu Trì đăng lên một tấm ảnh ung thư phổi của người thường xuyên hút thuốc lá: “Hóa ra là anh muốn tuyên truyền cai thuốc lá à. Vậy tại sao không sử dụng tấm ảnh này nè.”

Khi blogger á khẩu không trả lời được, Trì Tiểu Trì lại nói tiếp: “Vừa nói vừa châm một điếu.”

Blogger: “…”

Blogger kia tức giận đăng weibo tuyên bố, chưa từng thấy minh tinh nào biết sai mà vẫn hung hăng không thay đổi như vậy.

Trì Tiểu Trì hứng thú bừng bừng đi đáp lại thì mới phát hiện mình đã bị người ta cho vào sổ đen.

Cậu còn muốn dùng tài khoản ảo, kết quả là bị Lucas lôi đi, bảo là cậu ấy còn có thông báo, đừng đùa.

Ở trong thế giới đầu tiên, 061 từng hỏi Trì Tiểu Trì: “Cậu bắt đầu hút thuốc từ khi nào?”

Trì Tiểu Trì suy nghĩ một chút: “Chắc là cấp ba.”

061: “Hút thuốc sớm vậy sao? Học từ ai?”

“Tự biết.” Trì Tiểu Trì nói: “Trong lòng có việc. Thuốc lá vẫn rẻ hơn so với rượu.”

Nghĩ lại một chút, hiện tại nhìn thấy Trì Tiểu Trì kẹp bánh que Pocky, 061 có chút vui mừng.

Mặc dù Trì Tiểu Trì rất am hiểu tìm việc vui cho mình, nhưng so sánh một chút thì Trì Tiểu Trì của hiện tại vẫn vui vẻ hơn.

Rất nhanh kỳ nghĩ hè cũng đến, cách ngày tập huấn “Vết tích” chỉ còn sáu bảy ngày, Trì Tiểu Trì dẫn mấy đứa em của Quý Tác Sơn đi leo núi, bơi lội, tận hưởng những ngày nghỉ ngơi này.

Hiện tại cậu cũng là người có thu nhập.

Kể từ khi biết được Quý Tác Sơn có tinh thần lực cực mạnh, La Thiến liền cảm thấy hứng thú với thân thể hơn cả tính cách của cậu ấy, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm cậu ấy một cách nhiệt tình, không chỉ yêu cầu cậu ấy phối hợp với mình tiến hành một chút thí nghiệm, tuyệt đối không liên quan đến thí nghiệm thân thể, nhiều nhất chỉ là lấy máu.

Trì Tiểu Trì nói: “Tôi có thể từ chối hay không?”

La Thiến nói: “Tình yêu của mình và hứng thú của mình, cậu chỉ có thể từ chối một thứ.”

Trì Tiểu Trì than nhỏ một tiếng: “Cũng được, mình lựa chọn làm tình yêu của cậu.”

La Thiến: “…”

Sau đó cô dùng một khoản lương không ít cưỡng ép Trì Tiểu Trì lựa chọn điều thứ hai.

Khi Trì Tiểu Trì áp dụng chiến thuật lạt mềm buộc chặt, nhờ ơn số tiền kia, cậu dẫn mấy đứa em của Quý Tác Sơn đi mua quần áo mới ngay hôm trước kỳ tập huấn, sau đó đi ăn tại nhà hàng xịn xò.

Trì Tiểu Trì đặc biệt chọn phòng riêng, dựa theo Quý Tác Sơn chỉ thị, chọn rất nhiều món thịt.

Trì Tiểu Trì hỏi: “Không chọn bất kỳ món rau nào sao?”

Quý Tác Sơn nói: “Không cần bất kỳ món rau nào đâu.”

Mấy đứa nhóc lớn lên trong khu phố nghèo, thứ đồ ăn thường thấy nhất là đồ ăn do chính phủ phát xuống, nho nhỏ một phần vật liệu được nén nhỏ vào trong những tuýp kem đánh răng, trông có vẻ nhiều mùi nhiều vị, kỳ thực không hề nhìn thấy đồ mặn, chỉ có thể thỏa mãn nhu cầu cơ bản nhất là để chắc bụng mà thôi.

Mấy đứa em của Quý Tác Sơn không có tiền mua đồ ăn vặt, vì để nếm thử vị ngọt mà từng xem thuốc cảm như kẹo, nhét vào trong miệng, quý trọng mà mút hết phần vỏ bọc đường bên ngoài.

Trong quá khứ, Triển Nhạn Triều mua một căn nhà cho bọn họ để an cư, nhưng không đặc biệt để ý đến sinh hoạt ẩm thực thường ngày của bọn họ, mà thân là nhân sinh, Quý Tác Sơn cũng không có tiền công, đồ ăn và quần áo đều do nhà họ Triển cung cấp, Quý Tác Sơn cũng không có quyền tự ý đi lại, chỉ có thể ở mỗi tháng đi thăm người nhà được nửa ngày rồi mang một ít đồ ăn tiết kiệm được cho bọn họ.

Bởi vì lo lắng cho thân phận của mình nên Quý Tác Sơn không dám yêu cầu quá nhiều với Triển Nhạn Triều.

Cũng may từ trước đến nay Trì Tiểu Trì không phải người hay lo nghĩ trước sau.

Phàm là người mà cậu để ý thì cũng phải trải qua cuộc sống thật tốt mới được.

Bốn đứa trẻ với tay chân thật nhỏ, nhìn một bàn thịt cũng không dám động, từng đứa nắm chặt góc áo, luôn cảm thấy những cái đĩa bưng đến trước mặt dường như không có quan hệ gì đến mình.

Em năm thân nhất với Quý Tác Sơn, liền sợ hãi hỏi: “Anh ba, chúng ta có thể ăn sao? Những món này chúng ta thật sự có thể ăn ư?”

Trì Tiểu Trì gắp một miếng thịt kho tàu vào bát của cô bé, lại gắp một cái đùi gà được nướng chín mềm đến tận xương vào trong đĩa của bé trai.

Cậu nói: “Ăn đi.”

Mấy đứa em đã sớm bị hương thơm làm cho choáng váng, mỗi người đều xem đây là mộng cảnh, vì vậy dứt khoát ăn liên tục. Em trai út động đũa chậm nhất nhưng lại ăn một cách sung sướng nhất, không nỡ lòng nhai nhiều miếng thịt được ướp đậm đà gia vị, chỉ nuốt xuống, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ nho nhỏ như cún con.

Quý Tác Sơn nhỏ giọng nói với Trì Tiểu Trì: “Anh Trì, cho em năm một cái cánh gà có được không?”

Trì Tiểu Trì không hỏi nhiều, chỉ thay Quý Tác Sơn gắp một cái cánh gà qua.

Khi cha mẹ vừa mới qua đời, ban ngày Quý Tác Sơn đi ra ngoài nỗ lực bán chính mình, buổi tối thì lại vơ vét hết thảy những thứ đồ ăn và chăn đệm có thể dùng được đều mang về, thu xếp cho bốn đứa em chỉ có thể ở trong hẻm nhỏ ẩm ướt ở tạm.

Sự uy hiếp của cái chết khiến người ta điên cuồng, nhà họ Quý không còn người lớn, nhà ở trước kia bị xâm chiếm bởi mấy người xa lạ mắc bệnh ôn dịch, đuổi bọn họ ra ngoài, bọn họ trốn ở trong hẻm nhỏ ẩm ướt, bệnh đa nghi có lẽ đã bắt đầu tràn lan trong thân thể.

Em út và em sáu vẫn còn chưa hiểu chuyện, khóc nháo kêu gào đói bụng, nói trong bụng như đang thiêu cháy, khóc đến mức Quý Tác Sơn muốn chặt xuống một cánh tay của mình rồi nướng chín cho bọn họ ăn một bữa.

Trong thời buổi rối loạn này, lương thực khan hiếm, dù cho cậu ấy thật sự chặt cánh tay của mình thì kết quả cũng bị người ta tranh mua mà thôi.

Em tư ôm em sáu, em năm ôm em út, mỗi người đều dỗ dành, nhưng mắt đều lom lom nhìn Quý Tác Sơn.

Quý Tác Sơn đem giấy báo gấp chặt, để năm người dựa sát vào nhau rồi nói: “Cố nhịn một chút, chờ sau này anh ba thành Alpha mạnh nhất sẽ dẫn các em đi ăn thịt.”

Em sáu ngừng khóc, thút thít nhỏ giọng nói: “Vậy, vậy, em chẳng muốn ăn chay đâu. Không muốn ăn cỏ, cũng không muốn ăn cải hay lá cây.”

Vành mắt của Quý Tác Sơn nóng lên: “Được, anh ba sẽ mang lên một bàn thịt cho các em, nấu một nồi cơm tẻ thật lớn, gạo trắng dính dầu, sáng lấp lánh. Còn có một con gà, con cá, anh nghe nói có loại cá không có xương nhỏ, chỉ có một phần xương giữa lớn thẳng tắp, nhấc từ đuôi cá lên rồi vuốt thịt xuống, ngâm vào nước chấm đậu phụ và nấm, rất đậm đà, rất tươi ngon.”

Em năm say mê trông ngóng: “Anh ba, em muốn một cái cánh gà.”

Em tư cũng ứa nước miếng: “Em muốn ăn con cá kia.”

Quý Tác Sơn cười gật đầu, lại hỏi em sáu và em út: “Hai đứa muốn ăn món gì nào?”

Dần dần, giọng của các em trở nên nho nhỏ, sau đó là từng tiếng ngáy vang lên bên cạnh Quý Tác Sơn, có chút ngọt ngào, lại tràn đầy hi vọng.

Em năm là người ngủ cuối cùng.

Trong lúc mơ màng, em năm đưa khuôn mặt hơi phát sốt đặt trên cánh tay của Quý Tác Sơn, thấp giọng nói: “Anh ba, em biết là anh đang gạt em sáu và bé út.”

Quý Tác Sơn cứng đờ cả người.

Em năm kéo tờ báo quấn lên người bé út: “Nhưng em không nói cho bọn họ biết. Anh ba, anh quá cực khổ, quá mệt mỏi rồi, em rất đau lòng cho anh.”

Đứa bé năm tuổi nói những lời này xong rồi mơ màng ngủ thiếp đi, chỉ để lại Quý Tác Sơn năm đó tám tuổi cắn răng cố nén nước mắt.

Vùi trong hẻm nhỏ, Quý Tác Sơn không dám ngủ, chỉ lo có kẻ nào đi ngang nhìn thấy mấy em, nổi lên ý xấu, trộm bắt bọn họ đem bán. Nếu là như vậy thì cậu ấy nhất định sẽ nổi điên.

Quý Tác Sơn dựa vào vách tường, cả người phát run, môi hơi hé mở, lại chỉ có thể nói một câu:

Xin lỗi, là anh ba có lỗi với các em, là anh ba không có bản lĩnh.

Đêm đó, Quý Tác Sơn đã phát lời thề vĩ đại, sau khi lớn lên phải để cho các em trải qua cuộc sống sinh hoạt mỗi ngày đều ăn thịt.

Đời trước sau khi cậu trở thành Omega của Triển Nhạn Triều thì liền thực hiện nguyện vọng này.

Nhưng bài học đau đớn thê thảm khiến cậu rõ ràng, con người không thể ký thác nguyện vọng vào bất luận người nào khác ngoại trừ chính mình.

Trì Tiểu Trì kéo đĩa cua tẩm bột đến trước mặt, cầm kìm và dao, định giúp mấy đứa em tách thịt cua ra ăn.

Cậu cầm kìm trong phút chốc.

Quý Tác Sơn từ trong hồi ức quay trở lại thực tại, gọi một tiếng: “Anh Trì?”

Trì Tiểu Trì: “Đừng gọi nữa, mau đến bẻ con cua này ra.”

Quý Tác Sơn: “…”

Trì Tiểu Trì: “…”

Chỉ cần nhìn qua là đủ biết hai người này không biết ăn cua.

Trì Tiểu Trì lấy kìm gõ nhẹ vỏ cua: “Thử dùng tinh thần lực xem có đập nát vỏ cua được hay không?”

Quý Tác Sơn kéo kéo ống tay áo: “Được.”

061 có chút dở khóc dở cười, than nhẹ một tiếng: “…Là tôi, đừng sợ.”

Trì Tiểu Trì mới vừa cảm thấy lời này thật quen tai, liền cảm giác bàn tay đã bị một đôi tay ấm áp nắm lấy, nhẹ nhàng vặn vặn, cũng không biết có phải 061 có cố ý hay không, khi chạm vào ngón tay mảnh khảnh lại vừa vặn đặt trên gân của Trì Tiểu Trì, cảm giác tê dại khiến Trì Tiểu Trì không nhịn được mà khẽ hít một hơi.

Giọng nói dễ nghe của 061 ngay tại bên tai: “Kỳ thực cua tẩm bột rất dễ lột, chỉ cần biết cách…”

Anh để Trì Tiểu Trì cầm chặt dao và kiềm, dọc theo sống lưng của mai cua mà ấn mạnh xuống, khéo léo một chút, thân cua sẽ lập tức nứt làm đôi, lộ ra phần thịt vừa trắng như tuyết và lớp gạch cua đầy ấp bên trên.

“Không nên dùng răng cắn. Vỏ cua tẩm bột rất cứng, dùng kìm gỡ xuống càng cua, cạy ra…”

Theo giọng nói ung dung thong thả của 061, càng cua cứng rắn dính vào mai cua cũng bị gỡ xuống.

061 kiên nhẫn dùng đầu đũa chọt ra thịt cua óng ánh, chấm vào trong nước chấm pha dấm đậm đà, ngâm qua ngâm lại vài lần, nhưng lại không bỏ vào bát của bất kỳ người nào, mà lại thản nhiên đặt lên miệng của Trì Tiểu Trì.

Anh nói: “Miếng thứ nhất là của cậu.”

061 nói chuyện dịu dàng, lại như một ly nước chanh pha mật ong ấm áp, thấm nhập vào lòng người, một chút lạnh lẽo một chút ngọt ngào, nhưng một khi trở nên cứng rắn thì cũng không có cách nào có thể từ chối.

Ở chung lâu ngày với 061, Trì Tiểu Trì đã quen với cảm giác tiếp xúc cùng anh ấy, nhưng khi bị nắm tay, trong nháy mắt cảm xúc quen thuộc dâng lên khiến cậu liền nghĩ đến Đông Phi Hồng ở thế giới trước.

Nhưng cậu lập tức liền bỏ đi suy nghĩ này, thậm chí không muốn nghĩ thêm một chút nào.

Cậu không thể hy vọng vào chuyện này…Chỉ có chuyện này là không được.

…Lần trước chẳng lẽ bị đùa bỡn vẫn chưa đủ hay sao.

Thấy Trì Tiểu Trì ăn thịt cua, 061 cũng quay trở lại bên trong thân thể Quý Tác Sơn.

Anh vô thức dùng ngón tay cọ nhẹ lòng bàn tay đã nóng lên của mình, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ.

Trước đây anh sẽ đối xử như thế với ký chủ sao?

Là ký ức của anh có vấn đề, đối xử với ký chủ thứ chín và mười đều khách khí, đừng nói là lột cua, lột măng cụt, ngay cả khi ký chủ gặp phải khó khăn thì anh cũng chỉ dùng lưỡi chỉ đạo, thậm chí ngay cả khái niệm “phải ra ngoài để hỗ trợ” cũng hiếm thấy.

Nhưng còn chưa nghĩ ra đáp án, khóe miệng của anh đã treo lên một nụ cười nhàn nhạt.

…Bàn tay anh nắm không phải là của Quý Tác Sơn, mà là trực tiếp tiếp xúc với năng lượng tinh thần của Trì Tiểu Trì.

Mà năng lượng tinh thần lại nhạy cảm hơn rất nhiều so với cảm giác bình thường, bởi vậy chỉ mới đụng chạm một chút liền sẽ khiến Trì Tiểu Trì có phản ứng.

Bàn tay của Trì Tiểu Trì so với Quý Tác Sơn còn nhỏ hơn một chút, không cần tốn lực vẫn có thể nắm trọn trong lòng bàn tay, 061 thậm chí có chút nhịn không được mà muốn đút cho cậu ấy ăn nhiều một chút.

Trì Tiểu Trì mất tự nhiên mà sờ sờ bàn tay, mãi đến khi cảm xúc lưu lại trên da biến mất thì cảm giác căng thẳng mới thoáng giảm bớt một chút.

Cậu bắt chước động tác của 061 dạy mình, cắt một con cua khác, sau đó đem bốn con cua đã được cắt gọn gàng, để lộ phần thịt trắng tươi và gạch vàng óng cho mấy đứa em, còn mình thì cầm hai cái càng cua, chậm rãi ăn.

Bốn tên nhóc lúc này đã ăn căng bụng, nhưng vẫn thèm thuồng.

Em út dùng cái muỗng múc lấy thịt trong vỏ cua, mút mút, trông có vẻ rất thơm ngon. Em tư và em sáu đang thương lượng có muốn đem thức ăn còn dư và thịt cua mang về để nấu với mì hoặc là hầm trứng không.

Chỉ có em năm trộm nhìn anh ba, trong đôi mắt đen láy tràn đầy vui mừng.

Em cảm thấy anh ba không giống như trước cho lắm.

Trước kia khi anh ba về nhà vẫn luôn bảo rằng anh ấy sống ở nhà họ Triển rất tốt, có ăn có mặc, còn có cơ giáp mới, nhưng em năm luôn cảm thấy anh ba cũng không thật sự vui vẻ như bề ngoài của anh ấy.

Có lẽ rời khỏi người kia, ở bên cạnh chị La Thiến thì anh ba có thể trải qua cuộc sống càng tốt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.