Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 82: Chương 82: Nghe nói tôi là chiến thần




Mà vào lúc này ở nhà họ Triển

Nhìn một bàn ăn đầy thức ăn ngon, nào là gà là cá là thịt, nhưng Triển Nhạn Triều chẳng hề có chút khẩu vị nào.

Triển Nhạn Linh dùng cái nĩa gõ nhẹ lên chén, giơ ly rượu vang đến hỏi thăm, Triển Nhạn Triều cũng không thèm nâng cốc.

Cậu ta nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh, lại nhìn bát cơm tràn đầy của mình, trong lòng chua xót khôn kể.

Nếu như là ngày xưa, nếu như chính mình ăn còn thừa, Quý Tác Sơn sẽ im lặng mà xử lý thay mình.

Triển Nhạn Triều đặc biệt thích cười nhạo cậu ấy: “Thích ăn đồ thừa của tôi vậy sao?”

Quý Tác Sơn vùi đầu mà ăn, nhẹ giọng nói: “Không ăn hết thì sẽ lãng phí.”

Ông Triển từ trước đến nay luôn cưng chiều Triển Nhạn Triều, chắc chắn sẽ không chỉ trích cậu ấy ăn uống lãng phí, Triển Nhạn Linh thấy cậu ấy lãng phí lương thực, mặc dù không đồng ý nhưng cũng chỉ lắc đầu mà thôi.

Cái người sẽ ăn giúp thức ăn thừa của cậu ấy vì sao vẫn chưa chịu quay về…

Triển Nhạn Linh không dạy dỗ em trai ngay trên bàn ăn, chỉ hơi nhắc nhở sau khi ăn chút điểm tâm ngọt: “Anh kiến nghị, nếu như trạng thái tinh thần của em như vậy thì tốt nhất không nên tham gia tập huấn ngày mai…”

Triển Nhạn Triều liền cắt ngang lời Triển Nhạn Linh: “Em muốn đi.”

Quý Tác Sơn sẽ đi, làm sao mà cậu có thể bỏ mặc để Quý Tác Sơn đơn độc ở chung với La Thiến cho được?

Nhìn thấy bộ dáng hồn bay phách lạc như vậy của em trai, Triển Nhạn Linh muốn nói cái gì đó nhưng rốt cục vẫn nhịn xuống.

Triển Nhạn Linh không phải không muốn quản em trai, nhưng em trai và anh lại cách biệt tuổi tác quá lớn, thứ hai là mẹ của bọn họ bất hạnh qua đời vì sinh ra Triển Nhạn Triều, cho nên từ nhỏ anh rất khó có ấn tượng tốt đối với em trai mình.

Triển Nhạn Triều cúi đầu suy nghĩ trong phút chốc, đột nhiên vỗ tay một cái, vui mừng rạo rực.

Mặc dù không thích em trai của mình cho lắm, nhưng Triển Nhạn Linh cũng phải thừa nhận em trai là một tiểu mỹ nhân, khi cười rộ lên thật ngọt ngào, đi sâu vào lòng người.

Triển Nhạn Triều chạy xuống bếp: “Nhanh nhanh nhanh, làm vài món ăn mới, làm càng tinh xảo càng tốt, làm xong đóng hộp cho tôi.”

Triển Nhạn Linh bất đắc dĩ hỏi: “Em định làm gì vậy?”

Triển Nhạn Triều hớn hở: “Em đi đưa đồ ăn ngon cho mấy đứa em của Quý Tác Sơn.”

Triển Nhạn Linh: “…”

Anh cạn lời.

Hiện tại anh có lẽ hiểu rõ về tình trạng của Quý Tác Sơn hơn so với Triển Nhạn Triều, nhưng mà cứ để em trai đụng phải vách tường một chút có lẽ cũng không phải chuyện xấu.

Triển Nhạn Triều lái xe điện đến căn nhà nhỏ mà cậu ấy mua cho anh em Quý Tác Sơn, nhưng lại không thấy bên trong bật đèn.

Tại nơi như thế này mà có một chiếc xe điện tiến đến rất gây chú ý, rất nhiều đứa nhóc núp trong bóng tối không nhịn được mà cảm thấy tò mò, thừa dịp cậu ta xuống xe liền lén lút đến sờ mó thân xe.

Cậu ta cũng không đoái hoài tới bọn chúng, cầm lấy hộp đồ ăn, chỉnh lại caravat, cất bước tiến về phía căn nhà.

Theo lý thuyết, Quý Tác Sơn lo cho người nhà như vậy, ngày mai phải đi “Vết Tích”, nhất định sẽ trở về gặp các em.

Nghĩ đến trong chốc lát có thể nhìn thấy Quý Tác Sơn, Triển Nhạn Triều liền cảm giác hơi đói bụng.

Đương nhiên Triển Nhạn Triều sẽ không hiểu được cái gì gọi là “Không phận sự cấm vào”, căn nhà này là cậu ta mua, cậu ta đương nhiên có chìa khóa, không cần phải ngồi xổm bên ngoài cho muỗi đốt.

Cậu ta móc ra chìa khóa, mở cửa.

Trong phòng tối thui, Triển Nhạn Triều sờ tường, sau khi bàn tay bị bám bụi một mảng thì rốt cục mò được dây thừng bật đèn.

Trong lòng của cậu ta tràn đầy hy vọng mà dùng sức kéo xuống —-

Nghênh đón cậu ta chính là một gian phòng trống rỗng.

Không có bàn, không có hơi người, chỉ có một chiếc giường được xây bằng gạch.

Trong lòng của Triển Nhạn Triều bỗng nhiên trở nên trống rỗng.

Cậu ta di chuyển một vòng quanh phòng, sau đó mờ mịt suy nghĩ, đi đâu vậy?

Cậu ta nhìn trái nhìn phải một chút, phát hiện bên cạnh mép giường có đặt một phong thư nhỏ.

Triển Nhạn Triều cầm lên, lật ngược phong thư, bộp bộp, năm chiếc chìa khóa nhỏ rơi xuống.

Cậu ta không cam lòng mà lại tiếp tục trút xuống phong thư, lại đưa tay móc vào trong, phát hiện ngoại trừ năm chiếc chìa khóa quả thật không còn lời nhắn nào cả.

Triển Nhạn Triều càng thêm mờ mịt.

Cậu ta không phẫn nộ, có lẽ nơi này không có gì để cho cậu ta đập phá.

Cậu ta đem hộp đồ ăn đặt lên giường, chính mình cũng không thèm phủi bụi, cứ ngồi trực tiếp lên trên.

Triển Nhạn Triều ngồi một lúc, suy nghĩ, không thể đem hộp đồ ăn về được, sẽ khiến anh hai chế giễu.

Vì thế cậu ta mở hộp đồ ăn ra, dọn từng món lên giường, nhét từng miếng vào miệng, trông có vẻ như đói bụng mà ăn quàng.

Nhưng đồ ăn vào trong miệng lại đều thay đổi thành vị đắng chát.

Cậu ta nâng bát cơm, nước mắt liền rơi xuống.

Rõ ràng trước đây cậu ấy đối xử với mình tốt như vậy, tại sao lại đột nhiên không còn tốt nữa.

Trước ngày tập huấn chính thức tại “Vết Tích”, cuối cùng La Thiến cũng xem như xác nhận, dựa theo tiêu chuẩn tính toán đo lường quốc gia, tinh thần lực của Quý Tác Sơn ít nhất là SS trở lên, nếu như huấn luyện thêm chút nữa thì việc đột phá SSS là ngay trong tầm tay.

Về phần năng lượng bẩm sinh trong cơ thể của cậu ấy vượt xa giá trị bình thường, nếu như cậu ấy muốn thì bất cứ lúc nào cậu ấy cũng có thể chuyển hóa thành Alpha.

La Thiến thở dài: “Cậu thật sự là một kho báu đó.”

Mà danh hào kho báu của cậu cũng quả thật được truyền bá ra ngoài.

Tập huấn tại “Vết Tích” sẽ phân tán tất cả học sinh báo danh thành bốn điểm tập hợp, trước hôm tập kết một ngày, hoàn thành đánh dấu báo danh, mà sau khi hoàn thành đánh dấu thì từng người sẽ được xác định làm thành viên ở mỗi tổ và thời gian xuất phát, dựa theo yêu cầu, tại ngày thứ hai từ 12 giờ đêm đến 6 giờ sáng sẽ chia nhau tiến vào sân tập huấn.

Tại điểm tập hợp, những học sinh ở trường học khác chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Quý Tác Sơn.

“Chính là cái tên mặt trắng kia, làm hỏng nát một bộ cơ giáp.”

“Cái người điều khiển cơ giáp huấn luyện đó hả?”

“Ừ, hình như vậy đó.”

“Cậu đừng lộn xộn, cơ giáp huấn luyện mà có thể đánh phế cả cơ giáp chuyên dụng cơ đấy?”

“…Tớ cũng không nói là sự thật mà, chỉ là đồn đãi, đồn đãi thôi mà.”

“Nhưng mà nói thật là rất điển trai đó. Trắng trắng cao gầy, vóc dáng cũng không tồi.”

“Ha ha, cậu thấy bên trong của người ta rồi hả?”

Bọn họ không thể chính mắt nhìn thấy cậu ấy dùng tay xé rách cơ giáp, cũng không biết chuyện kiểm tra tinh thần lực, bởi vậy chẳng qua Quý Tác Sơn chỉ là một đề tài để bọn họ bàn tán mà thôi.

Triển Nhạn Linh tuyên bố quy tắc, cũng giống những năm trước, ngoại trừ cơ giáp thì không được mang theo bất kỳ vật phẩm nào khác, cứ bốn người ở điểm tập hợp tự tạo thành một đội, hành động tập thể, nếu gặp phải nguy hiểm không có cách nào giải quyết thì có thể gửi tín hiệu cầu cứu, căn cứ sẽ phái người đi cứu viện.

Mười người thành công đến căn cứ đầu tiên sẽ có thưởng, mà người đầu tiên có thể thu được một bộ cơ giáp cấp cao của quân đội.

Nghe thấy hai từ kia, Trì Tiểu Trì khẽ nhúc nhích trong lòng, nhưng không nói gì.

Trì Tiểu Trì nhìn Blue của mình, cảm thấy thật vừa mắt, hơi suy nghĩ một chút liền quyết định đoạt hạng nhì, nếu thật sự không được mà đoạt hạng nhất thì bảo bọn họ đổi thành tiền cũng được.

Triển Nhạn Triều lẫn trong đám người, vừa nghe thấy tuyên bố có thể tổ đội, lập tức tập trung chen tới bên cạnh Quý Tác Sơn.

Ai ngờ La Thiến gần quan được ban lộc, choàng vai Trì Tiểu Trì: “Chúng ta một tổ?”

Trì Tiểu Trì đương nhiên gật đầu.

Triển Nhạn Triều càng lúc càng sốt ruột, đẩy đoàn người ra một cách thô lỗ.

Ai ngờ cách cậu ấy năm sáu bước chân, có hai học sinh mặc đồng phục đã tiến lên giành Trì Tiểu Trì trước: “Vị này, cùng chúng tôi lập thành một tổ có được không?”

Hai người này một nam một nữ, người lên tiếng là cậu bé trai.

Cậu bé trai lộ ra đôi mắt ngoan ngoãn như cún con, còn cô bé gái thì lại nhàn nhạt như hoa nhài, vô cùng thanh tú, một đầu tóc xoăn được cột cao, tuy rằng khó giấu khí chất kiêu ngạo nhưng sắc thái tổng thể lại không liệt vào cay nghiệt.

Trì Tiểu Trì đánh giá hai người này từ đầu tới chân một lần rồi hỏi Quý Tác Sơn: “Thế nào?”

Quý Tác Sơn khó nén hưng phấn: “Rất tốt…anh xem tay của cô bé kìa.”

Trì Tiểu Trì theo lời nói của cậu ấy mà nhìn: “Ừm.” Rất xinh đẹp.

Quý Tác Sơn: “Em đã dùng tinh thần lực để thăm dò, cổ tay của cô ấy đeo bộ vòng chính là cơ giáp chuyên dụng sở trường dùng vũ khí.”

Trì Tiểu Trì: “…Ừm.”

Quý Tác Sơn lại nói tiếp: “Nhìn vòng tay của cậu bé, đó chính là cơ giáp chuyên dụng sở trường nhanh nhẹn.”

Trì Tiểu Trì: “…” Rất tốt, xem ra là dự định làm một người hoàn toàn lãnh cảm rồi.

La Thiến liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi hỏi Trì Tiểu Trì: “Mình không thành vấn đề. Cậu thì sao?”

Trì Tiểu Trì gật đầu: “Đừng cản trở là được.”

Cậu bé cười lộ ra lúm đồng tiền nhỏ: “Sẽ không đâu ạ. Em xin tự giới thiệu một chút, em tên là Uông Hệ Chu. Đây là chị của em…”

Cô gái nhìn Trì Tiểu Trì một cái rồi khẽ gật đầu nói: “Uông Tiểu Thanh.”

Vậy coi như tổ đội thành công.

Trì Tiểu Trì đi đăng ký, còn La Thiến ngồi trên nham thạch gần đó, đeo tai nghe, mở hộp sữa bò từ từ uống, cũng không có ý định bắt chuyện với hai vị đồng đội mới.

Trên đường còn nhiều thời gian, không vội.

Hai chị em nhà họ Uông cũng không nóng lòng tiếp xúc với bọn họ, chỉ tụ lại cùng nhau nói chuyện riêng.

Uông Hệ Chu thật cao hứng, nếu có cái đuôi nhỏ thì có lẽ đã lắc lư liên tục: “Quá tốt rồi, em còn tưởng là sẽ rất khó đấy.”

Uông Tiểu Thanh: “Chỉ là tổ đội mà thôi. Nhưng mà chị hai muốn chúng ta cùng cậu ấy tạo lập quan hệ.”

Đuôi của Uông Hệ Chu lập tức kẹp cứng: “…Éc.”

Uông Tiểu Thanh: “Chị hai nói, Nam Lộ Quân nhất định là muốn anh ta rồi. Xem em kìa.”

Uông Hệ Chu hơi khó xử: “Em cảm thấy anh ấy thật không dễ nói chuyện…cũng hung dữ giống như ba.”

Uông Tiểu Thanh: “Em hy vọng một thiên tài dễ tính thì không bằng hy vọng con heo leo cây đi thì hơn.”

Uông Hệ Chu làm nũng: “Chị…”

Uông Tiểu Thanh nhanh chóng vung nồi: “Chị cũng mặc kệ. Chị tới đây là làm nhiệm vụ.”

Uông Hệ Chu ủ rũ, đôi mắt chớp chớp.

Uông Tiểu Thanh liếc nhìn cậu ấy một cái, cảm thấy chị hai gọi em ấy đến đây để dỗ người thật sự quá hữu hiệu.

Chẳng qua Uông Tiểu Thanh còn có một chút không quá thỏa mãn: “Nhưng anh ấy dẫn theo cái người hợp tác kia, chị cảm giác không quá đáng tin.”

Uông Hệ Chu: “Hả?”

Uông Tiểu Thanh: “Chính là cái tên nương nương bên cạnh anh ta ấy…”

Dứt lời, Uông Tiểu Thanh liền theo bản năng chuyển mắt nhìn La Thiến.

Ai ngờ La Thiến giống như nghe thấy Uông Tiểu Thanh nói chuyện, cũng đang ngước mắt nhìn cô bé, khi tầm mắt hai người đụng nhau, đôi mắt xanh thẳm kia hơi cong cong một chút.

Uông Tiểu Thanh có chút không nhịn được liền quay sang chỗ khác.

La Thiến cúi đầu nhỉn chính mình, phát hiện vì để tiện chiến đấu nên đã quấn chặt ngực, lại mặc một chiếc áo ghi lê ngụy trang có thể đổi màu bên ngoài.

….Hehe, thảo nào.

La Thiến dùng ngón tay trỏ vuốt trên mái tóc đầu đinh của mình, đốt ngón tay chạm phải bông tai hình thằn lằn màu bạc trên vành tai, nhẹ nhàng vuốt một phen, cảm thấy rất thú vị.

Trì Tiểu Trì quay lại, cầm một tờ giấy trong tay.

La Thiến hỏi cậu: “Mấy giờ xuất phát?”

Trì Tiểu Trì mở ra phiếu rút thăm trong tay: “Bốn giờ.”

Triển Nhạn Triều ở xa xa thả lỏng hàng lông mày đang cau chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.