Chờ đoàn người của Quý Tác Sơn rời đi, Triển Nhạn Triều tiến về phòng nghỉ ngơi, cậu ấy lấn tới lấn lui trong đám người, không nói tiếng nào mà chỉ quơ lấy tờ giấy của những người khác nhìn xem, phát hiện không hợp mục tiêu thì liền nhét trở lại, khiến người ta hoang mang thầm mắng “Bị điên rồi hả?”.
Mãi đến khi cậu ấy tóm được đội ngũ xuất phát lúc bốn giờ mười lăm thì mới há mồm nhân tiện nói: “Đội các cậu có thiếu người không?”
Bốn người này hiển nhiên đều quen biết nhau, cùng nhau lắc đầu: “Chúng tôi không thiếu người.”
Dựa theo quy tắc, sau khi đăng ký xong tổ đội, lại do người đăng ký đi rút thăm giờ xuất phát, trước khi lâm trận mà thay người thật sự không hợp đạo lý.
Triển Nhạn Triều làm sao chịu bỏ qua cơ hội này, cật lực chào hàng chính mình: “Tôi dùng cơ giáp chuyên dụng, tôi rất có năng lực.”
Triển nhị thiếu gia như cậu ta từ khi nào lại rơi xuống tình cảnh này, còn chưa dứt lời, khuôn mặt đỏ đỏ lên.
Không ngờ bốn người vẫn chỉ lắc đầu.
Trên mặt của Triển Nhạn Triều cơ hồ bị thiêu cháy, kiên cường chống đỡ mà bám theo đuôi bốn người: “Tôi là Triển Nhạn Triều. Các cậu có nghe nói qua chưa?”
Bốn người cũng không thèm nhìn cậu ấy, trực tiếp rời đi.
Triển Nhạn Triều mạnh mẽ chà xát gò má của mình, muốn che giấu khuôn mặt ửng đỏ, lại bị người từ phía sau vỗ vai một cái: “Cậu là Triển Nhạn Triều?”
Triển Nhạn Triều quay đầu lại.
Hai trong số bốn người bước đến mặc quần áo rất hợp thời, giày bốt cao, trên tay cũng mang vòng năng lượng chuyên dụng, vừa nhìn liền biết là thiếu gia con nhà giàu có, còn hai người kia thì lại vô cùng cao lớn, nhưng lại cung kính nghe lời, trông có vẻ tự ti, chỉ hận không thể cúi gằm mặt vào sát ngực, trên cổ tay đeo vòng năng lượng phổ thông, chỉ là kiểu cơ giáp huấn luyện bình thường.
…Nhân sinh và chủ nhân.
Phán đoán thân phận của bốn người này, Triển Nhạn Triều hỏi: “Mấy giờ thì các cậu xuất phát?”
Người đáp lời đầu tiên là người có khuôn mặt chữ điền, hơi ngẩng cằm: “Đang hỏi cậu đấy. Cậu chính là Triển Nhạn Triều? Xếp hạng nhất ở trường học cơ giáp khu 23 à?”
Triển Nhạn Triều nhịn một chút: “Ừm.”
Mặt chữ điền vui vẻ: “Há, Triển thiếu gia lại không tìm được người hợp tác thì thật là chuyện lạ đó nha.”
Triển Nhạn Triều: “…” Há cái đầu mày.
Triển Nhạn Triều cố nhịn không vung roi, nghiến răng hỏi: “Mấy giờ xuất phát?”
Mặt chữ điền giơ tờ giấy trong tay lên: “Ba giờ năm mươi phút.”
Một vị thiếu gia khác ăn mặc diêm dúa, đặc biệt là mái tóc xịt keo, xịt đến mức bóng bẩy, gió thổi không động.
Cậu ta nháy mắt nói: “Không ngờ nhị thiếu gia nhà họ Triển cũng muốn mượn gió đông phong của Quý Tác Sơn, muốn cùng chúng ta tổ đội.”
Nắm tay của Triển Nhạn Triều siết lại, vang lên một tiếng răng rắc.
Cậu ẩn nhẫn nói: “Tôi đổi với ai trong mấy người các cậu?”
Cậu con trai tóc xịt keo cân nhắc giữa hai nhân sinh giống như đang chọn gia súc, sau đó đẩy một người ra ngoài: “Mày, cút đi, tìm người khác đi.”
Dứt lời, gã ta cợt nhả nói với mặt chữ điền: “Tên này vô dụng rồi. Để Triển nhị thiếu gia thay nó là vừa đẹp.”
Triển Nhạn Triều hơi cúi thấp đầu, che giấu biểu tình đã dần dần vặn vẹo.
Tên nhân sinh còn lại vội vã chạy đến chỗ ghi danh, gạch bỏ tên của nhân sinh kia rồi thay bằng tên của Triển Nhạn Triều.
Triển Nhạn Triều một chữ cũng không muốn nhiều lời với đồng đội mới cộng tác của cậu ấy, chỉ nhìn theo bóng dáng đã mất hút của Quý Tác Sơn, nghĩ rằng trong chốc lát có thể cùng cậu ta xuất phát thì tâm tình mới tốt hơn một chút.
Ngủ một giấc đến hừng đông ba giờ bốn mươi, Trì Tiểu Trì bị 061 gọi dậy, sau khi rửa mặt qua loa, cậu chuẩn bị tiến vào cơ giáp Blue.
Khi hội hợp với chị em nhà họ Uông tại điểm xuất phát, Uông Tiểu Thanh mặc bộ cơ giáp vũ trang hạng nặng lấp lánh màu sắc nhìn thấy bộ cơ giáp huấn luyện phổ thông màu xanh đậm bước tới, cô muốn nói lại thôi.
Ngược lại Uông Hệ Chu là người rất nhanh miệng: “Anh Quý, anh không có cơ giáp chuyên dụng à?”
Trì Tiểu Trì nhàn nhạt nói: “Không cần.”
Hai chị em họ Uông: “…” Bộ dáng ra vẻ ta đây này nên được cho điểm tối đa.
061 nghĩ, thật đáng yêu.
Bọn họ xuất phát từ khu Nam, đi về hướng Bắc.
Nơi này tiếp giáp sa mạc, đi xa một chút mới gặp được ốc đảo.
Tiến vào khu tập huấn không bao lâu thì cảm giác hoang vu cực hạn liền chậm rãi xông lên đầu.
Trước chạng vạng, “Vết Tích” bao phủ một màu xám đen nhàn nhạt, gió cát thổi ra tiếng sàn sạt rè rè như gợn sóng. Bởi vì ban ngày nắng nóng nên nướng ra mùi đất tanh, xuyên vào trong khoang mũi, gió lạnh lại mang theo hạt cát tiến vào trong phổi liền hóa thành cảm giác vừa ngộp vừa nóng rát, làm cho lòng người buồn bực khó mà giải thích được.
Sau khi thương lượng với Quý Tác Sơn, Trì Tiểu Trì đơn giản hạ mệnh lệnh: “La Thiến và Tiểu Thanh vẽ bản đồ, tôi và tiểu Lục phụ trách điều tra xung quanh.”
Uông Hệ Chu mặc cơ giáp hình con cào cào màu xanh lá: “…”
Giọng nói của Uông Tiểu Thanh truyền đến từ trong cơ giáp: “Mục đích của chúng ta là nơi nào?”
Cách sáu giờ còn một quãng thời gian, bọn họ nên đi tiếp hay là tìm một nơi để nghỉ chân trước?
Uông Hệ Chu nói: “Đương nhiên là ốc đảo, cách nơi này khoảng nửa tiếng đồng hồ là có thể đến, chúng ta còn có thể nghỉ ngơi nửa tiếng nữa.”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt của Uông Tiểu Thanh hơi đổi, la to về phía một cồn cát hơi nhô lên: “Ai ở đó?”
Loảng xoảng một tiếng, một nòng súng sáu lỗ loại nhỏ nhô ra từ cánh tay phải của cô ấy.
Uông Tiểu Thanh nhắm cánh tay về phía đó, đầu ngón tay hơi ấn xuống nút phóng đạn, nếu như là trùng tộc, dám to gan lộ đầu thì một giây sau sẽ bị bắn nát sọ: “.”
Người núp bên cạnh cồn cát kia cảm thấy tình thế không ổn, vội lăn ra ngoài: “Chúng tôi là người.”
Liếc mắt một cái liền nhận ra bộ cơ giáp màu đen sở trường cận chiến kia thuộc về ai, Trì Tiểu Trì liền không lên tiếng.
Mặt chữ điền trong cơ giáp cười hì hì: “Gặp gỡ chính là có duyên. Chúng ta cùng đi, cũng là bạn chung đường.”
Trì Tiểu Trì thấy khớp cơ giáp của bọn họ đều dính cát, hiển nhiên là ở chỗ này ngồi một lúc lâu rồi.
La Thiến cười cười một tiếng, chào hỏi với Triển Nhạn Triều trong đội ngũ đối phương: “Triển, quả thật là có duyên.”
Triển Nhạn Triều không nhận ra lời nói móc mỉa của La Thiến, chỉ nhìn chằm chằm cơ giáp của Quý Tác Sơn, lại phát hiện lực chú ý của cậu ta không ở chỗ này.
Uông Tiểu Thanh nhìn chướng mắt đội người này, nhưng cũng biết cùng bọn họ dây dưa sẽ chỉ làm chính mình buồn nôn, vì vậy chỉ ngậm miệng không nói.
Tóc xịt keo thấy bọn họ đã thành công dây dưa với đám người Quý Tác Sơn, còn chưa kịp mừng thầm thì đã nghe thấy Trì Tiểu Trì lành lạnh mở miệng, nói với Uông Hệ Chu ở bên cạnh: “Nhìn đi, có người dùng cơ giáp chuyên dụng thì cũng chỉ là món điểm tâm vô dụng mà thôi.”
Nghe vậy, mặt chữ điền và tóc xịt keo tái mặt, nhưng không tiện nổi nóng, không thể làm gì khác hơn là âm thầm ghi sổ.
Chờ bước lên lộ trình, Uông Hệ Chu thấp giọng thì thầm với Trì Tiểu Trì: “Quý đại ca, anh cũng hung dữ quá à.”
Trì Tiểu Trì không hề chớp mắt: “Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ cần gì phải nói tiếng người?”
Trong âm thầm, Trì Tiểu Trì phàn nàn với 061: “…Dọa tôi một trận. Bộ không biết người hù người sẽ chết người hả?”
061 cười.
…Tiểu Trì bị dọa cũng rất đáng yêu.
So với Uông Hệ Chu phán đoán thì đám người đã đến ốc đảo nhanh hơn nửa tiếng.
Trì Tiểu Trì cũng không đề nghị dừng chân bên hồ, hai chị em nhà họ Uông nghe theo cậu ta, cách bờ hồ một khoảng nhất định, cởi cơ giáp, dự định chợp mắt trong phút chốc, trong khi hai vị thiếu gia kia cùng nhau đi tới đã than khổ thấu trời, vừa cởi cơ giáp liền uống nước rửa ráy bên hồ, tên nhân sinh còn lại cũng hết chức trách mà theo đuôi bọn họ, La Thiến thấy sắc trời dần sáng, cũng không định ngủ, bắt đầu đi vào rừng nghiên cứu xem có động thực vật hoang dã thú vị nào hay không.
Trì Tiểu Trì cũng cởi cơ giáp, điều chỉnh Blue thành hình thức cảnh giới, không để ý đến Triển Nhạn Triều ở cách đó không xa thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn, cậu trực tiếp nằm xuống ngay tại chỗ.
Blue đi ngắt một bông hoa nhỏ trên một nhánh cây cao không biết tên, đặt bên tai Trì Tiểu Trì, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh.
061 nói: “Ngủ một lúc đi. Ngày hôm nay cậu ngủ hơi muộn.”
Trì Tiểu Trì nói: “Vừa nghĩ đến phải ra ngoài nên có chút hưng phấn.”
…Học sinh tiểu học đi cắm trại mùa xuân à?
061 ôn hòa nở một nụ cười, tiếng cười nhẹ nhàng mà trầm thấp khiến cho người ta cảm thấy ngứa ngáy lỗ tai.
061 nói: “Một chốc nữa mặt trời mọc thì tôi sẽ gọi cậu dậy.”
Trì Tiểu Trì: “Ngủ không được.”
061: “Tôi đọc sách cho cậu nghe?”
Trì Tiểu Trì suy nghĩ: “Anh hát cho tôi nghe đi.”
061 bật cười: “…Được thôi. Muốn nghe bài nào?”
Trì Tiểu Trì chọn một vài bài hát, nhưng cũng không chịu ngủ, bắt đầu nghe theo giai điệu mà nhịp chân.
061 hát đến một nửa thì nhịn không được: “Đừng nhịp chân, ngủ đi.”
Tính trẻ con của Trì Tiểu Trì lại tái phát: “Muốn nhịp.”
“Cũng không phải thói quen gì tốt.” 061 nói, “Đừng dạy hư tiểu Quý.”
Trì Tiểu Trì hỏi người trong cuộc: “Cậu sẽ bị dạy hư à?”
Quý Tác Sơn a một tiếng, ngoan ngoãn đáp: “Không biết ạ.”
Trì Tiểu Trì nhún nhún vai, chứng tỏ thắng lợi của mình.
061 bất đắc dĩ: “Cậu mà cứ như vậy thì làm sao mà ngủ.”
Trì Tiểu Trì cợt nhả mà nhấc chân dài lên: “Anh đè xuống không phải là hết nhịp được sao?”
Vành tai của 061 đột nhiên ửng đỏ: “…”
Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa thì Blue liền chuyển động, mà 061 cũng ngay lúc đó tiếp thu được tin tức không tốt.
Anh nói: “…Trong hồ có vật gì đó.”
Trì Tiểu Trì lập tức thu hồi hết thảy vẻ mặt không đứng đắn, vươn mình ngồi dậy, nhìn chằm chằm sóng nước lấp lánh, giống như có sao trời và đèn trên thuyền chài rọi bóng xuống mặt hồ.
Quý Tác Sơn trong thân thể đặt câu hỏi: “Là vật gì vậy?”
Giọng nói của 061 càng lạnh hơn: “Vật thể là gì vẫn chưa xác định rõ. Nhưng nó là vật sống.”
“Số lượng bao nhiêu?”
“Một con.”
Rõ ràng chỉ có một con nhưng Quý Tác Sơn không nghe ra sự buông lỏng trong giọng điệu của 061.
Dường như cậu ấy nhận ra điều gì: “…Bao lớn?”
“Lớn bằng nửa cái hồ.” 061 nhìn hai tên thanh niên đang ở bên hồ vọc nước, không hề kiêng kỵ mà giội nước lên người, thấp giọng nói, “Nó…bị đánh thức.”