Mãi đến khi Chu Thủ Thành và đứa bé kia vẫy tay chào tạm biệt thì Trì Tiểu Trì mới nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy sau gáy Lâu Ảnh, hương rượu tràn ra từ hơi thở của cậu hòa với ánh nắng chiều chiếu lên gáy Lâu Ảnh.
Lâu Ảnh dùng một tay đỡ lấy vai cậu, một tay lấy ra ví tiền, hỏi ông chủ quán thịt xiên: “Bao nhiêu tiền ạ?”
Ông chủ không biết chai XO, chỉ cho là cậu nhóc mua đồ uống có cồn từ một chỗ khác mang đến đây: “Rượu này không phải của chú, còn lại thì tổng cộng mười một đồng rưỡi.”
Nhận tiền xong, ông chủ tò mò hỏi thăm: “Cậu nhóc sao rồi?”
Lâu Ảnh cõng Trì Tiểu Trì lên lưng, hai tay đỡ lấy chân cậu: “Không muốn đi học, cúp tiết. Cháu là anh của em ấy, hiện tại bắt em ấy về nhà.”
Trì Tiểu Trì nằm nhoài trên lưng Lâu Ảnh, thấp giọng biện bạch: “Lâu ca, em không có say, có thể tự đi.”
Lâu Ảnh cất ví tiền cẩn thận, cũng không quay đầu lại mà chỉ nói: “Em muốn anh bế em từ chính diện mới chịu à?”
Trì Tiểu Trì tưởng tưởng hình ảnh kia một chút, ngay lập tức lựa chọn ngậm miệng.
Lâu Ảnh xoay người, vừa vặn nhìn thấy Chu Thủ Thành đang đặt bìa sơ mi đựng hồ sơ vào trong giỏ xe đạp.
Ông ta không nhìn thấy Lâu Ảnh và Trì Tiểu Trì, đá chống xe rồi tươi cười chào hỏi mấy học sinh đi ngang qua, tựa như một ông lão hiền hòa và thân thiện.
Lâu Ảnh nhìn vào bảng dữ liệu trước mặt.
Đối tượng công lược trong nhiệm vụ lần này của bọn họ chính là Chu Thủ Thành.
Trị giá hảo cảm của Chu Thủ Thành đối với Trì Tiểu Trì là 80, trị giá hối hận 0.
Anh lặng lẽ nhìn Chu Thủ Thành trong chốc lát, sau đó cõng Trì Tiểu Trì rời khỏi nơi này.
Tại thị trấn, dây điện ở những con hẻm rất lộn xộn, chúng có thể bắt nối đến bất kỳ nơi nào.
Ban ngày ánh nắng khiến phần vỏ cao su dây điện bị thiêu nóng, nhưng đến buổi chiều khi nhiệt độ đã hạ xuống thì những con chim sẻ nho nhỏ lại nhảy tới nhảy lui trên đó, vô cùng vui vẻ.
Lâu Ảnh dựa theo ký ức của “Lâu Ảnh” để chọn một con đường khá vắng vẻ, nơi này khá yên tĩnh, sẽ không quấy nhiễu Trì Tiểu Trì, cũng đủ để khiến anh điều chỉnh dòng suy nghĩ.
Vừa nãy Lâu Ảnh còn ở trong lớp, cũng không thể đột ngột biến mất trước mặt mọi người, vì thế anh dùng nửa tiết học để đọc cốt truyện thế giới.
…Anh rất hối hận vì mình đã làm như vậy.
Cứ mỗi một giây anh đọc cốt truyện thì sự dằn vặt và đau lòng lại tăng thêm một giây, cảm giác lạnh lẽo từ ngực lan tỏa đến toàn thân, nhiệt huyết trong đầu tuôn trào, tay trái vô cùng ngứa ngáy, chỉ có thể nắm chặt đầu ngón tay, dùng đau đớn để giảm bớt cảm giác trong lòng.
Anh muốn đi tìm Trì Tiểu Trì, không nói gì cả, cũng không muốn làm gì hết, chỉ muốn ôm lấy cậu mà thôi.
Sau khi tan học, anh tìm giáo viên của mình.
Là một học sinh xuất sắc, Lâu Ảnh xin nghỉ bệnh với giáo viên chủ nhiệm là một chuyện vô cùng dễ dàng, giáo viên rất thoải mái mà đồng ý.
Dù cho anh nói một câu “Hôm nay em có chút buồn bực, không muốn học mà chỉ muốn về nhà.” thì giáo viên chủ nhiệm cũng chỉ có thể dặn dò anh nghỉ ngơi thật tốt, huống chi sắc mặt của anh quả thật tái nhợt, giáo viên chủ nhiệm thấy không ổn, lập tức bảo anh về nghỉ ngơi, thậm chí bảo anh ngày mai cũng không cần đến lớp.
Trên đường tìm Trì Tiểu Trì, Lâu Ảnh suy nghĩ rất nhiều.
Lâu Ảnh tin tưởng lần này bọn họ đến một thế giới song song với thế giới cũ của Trì Tiểu Trì.
Thế giới trước đó, Chủ Thần liệt Tiêu Thanh Quang vào hàng ngũ “Tra công” đã là quá miễn cưỡng, thế giới này lại trực tiếp xác định Chu Thủ Thành là đối tượng nhiệm vụ?
Đối với một kẻ cặn bã, ngoại trừ buồn nôn và kinh tởm thì có ý nghĩa gì?
Xem ra Chủ Thần vì muốn giữ Tiểu Trì lưu lại nơi này nên dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng phải làm cho bằng được.
Dù sao có thể tìm được một thế giới song song miễn cưỡng phù hợp với điều kiện thì Chủ Thần chắc chắn cũng đã rất nhọc lòng.
Ngoài ra lần này Chủ Thần chắc chắn có thao tác trái quy tắc.
Bởi vì lúc đọc cốt truyện thế giới thì Lâu Ảnh cũng có thể đọc được ký ức của một người.
…Thế giới này vốn là ký ức của “Lâu Ảnh”.
Điều này cũng có nghĩa bây giờ anh cũng giống Trì Tiểu Trì, trở thành ký chủ của “Lâu Ảnh”.
Mà Lâu Ảnh ký khế ước với Chủ Thần bao gồm việc “không được cướp đoạt thân thể người tồn tại trong thế giởi để sử dụng cho bản thân”.
Trong thế giới xuyên thư “Giao Nhân Tiên Quân”, Lâu Ảnh cũng chỉ chiếm cái tên và thân phận của “Văn Ngọc Kinh”.
Lúc đó 061 nóng lòng chứng minh thân phận của mình trước mặt Trì Tiểu Trì, mượn thân phận vốn là muốn để người ta vạch trần.
Về sau bị Yến Kim Hoa thiết kế vạch trần, chẳng qua chỉ là anh tương kế tựu kế.
Lúc trước Chủ Thần đã một lần bước qua giới hạn.
Trong thế giới của Thời Đình Vân, Chủ Thần để Lâu Ảnh chỉ có thể lựa chọn thân thể ốm yếu, còn lùi lại thời gian đưa ra cốt truyện, cho nên không có cách nào mở ra nhiệm vụ như bình thường. lần này Chủ Thần lại ném anh vào thân thể của chính “Lâu Ảnh”, những thứ này đều là hành động vi phạm khế ước một cách nghiêm trọng.
Lâu Ảnh đã âm thầm ghi lại tất cả dữ liệu bất thường.
Kế hoạch ban đầu của anh là chờ Tiểu Trì hoàn thành nhiệm vụ, chờ Chủ Thần không còn cách nào gây khó dễ cho Tiểu Trì thì anh sẽ đem tất cả dữ liệu này nộp cho bộ phận giám sát.
Nhưng bây giờ Lâu Ảnh bắt đầu lo lắng.
Hiện tại hết thảy mọi việc còn chưa xảy ra.
Mùa hè mười bốn tuổi của Trì Tiểu Trì vừa mới bắt đầu, bọn họ có tương lai vô hạn, khả năng vô hạn, có vô số mùa hè không đếm hết, có vô tận ánh nắng từ ngoài cửa sổ tiến vào, xương cốt thiếu niên hấp thụ vitamin D, thúc giục bọn họ dần dần lớn lên.
Mười bốn tuổi là độ tuổi thật đẹp.
Điểm số tốt có thể thay đổi tất cả và tương lai, phiền não to lớn nhất chỉ đơn giản là thầy cô gọi bọn họ lên bảng để giải một bài toán khó nào đó, nhảy lên chụp lấy giỏ bóng rổ liền cảm thấy mình đã chụp được cả bầu trời.
Quan trọng nhất chính là cậu ấy còn ở đây, Lâu Ảnh cũng còn ở đây.
Nhà của anh ở dưới lầu nhà cậu, không phải ở trời Nam đất Bắc xa cách, không cần chờ anh làm tiếp mười nhiệm vụ, chỉ cần nhấc chân hoặc cúi đầu là có thể với tới.
…Ai có thể ngăn cản sự hấp dẫn này?
Nắng chiều rơi vào thân thể hai đứa bé, nhiệt độ ấm áp, thanh xuân tươi đẹp.
Người sau lưng thở ra hương rượu khiến Lâu Ảnh cảm thấy như đang cõng một viên sôcôla nhân rượu.
Anh quyết định trước tiên không suy nghĩ xa vời nữa, nhìn vào thực tế mới là chuyện cần phải làm.
Rượu ngoại có tác dụng đến chậm nhưng lại nặng, chất rượu từng chút một ảnh hưởng đến thần kinh của Trì Tiểu Trì làm cho cậu bắt đầu bị say.
Cũng may cho dù Trì Tiểu Trì có uống say cũng không thích mượn rượu làm càn.
Cậu quy củ dựa vào cổ của Lâu Ảnh, khuôn mặt phát sốt dựa trên phần da cổ lộ ra dưới bộ đồng phục học sinh.
Lâu Ảnh có thể cảm giác được hàng lông mi chớp động của cậu đang nhẹ nhàng lướt trên cần cổ, có chút không an phận.
Anh bất đắc dĩ mà than một tiếng: “Đừng nhìn anh nữa, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi thật tốt.”
Trì Tiểu Trì dùng giọng điệu như phát hiện được điều gì đó mới mẻ: “Lâu ca, anh thật là nhỏ.”
Lâu Ảnh: “… Hả?”
Trì Tiểu Trì nghiêm túc quan sát anh từ mặt bên: “Em đã lớn rồi nhưng tại sao anh vẫn nhỏ như vậy.”
Chân của Lâu Ảnh hơi dừng lại một chút, ngón tay đỡ chân Trì Tiểu Trì hơi nắm chặt: “Ừm, anh sẽ cố gắng lớn lên.”
Trì Tiểu Trì dùng nắm tay đóng một con dấu lên trước ngực Lâu Ảnh: “Cho anh một bông hoa đỏ.”
Lâu Ảnh: “Cám ơn thầy Trì.”
Danh xưng này vừa ra khỏi miệng thì anh mới nhận ra lúc này anh có thể thẳng thắn nhìn cậu, gọi tên của cậu.
Quang minh chính đại, không bị khế ước ràng buộc.
Lâu Ảnh thử thăm dò: “Tiểu Trì?”
Trì Tiểu Trì mơ mơ màng màng: “Hả?”
“Tiểu Trì.”
“Ừm…”
Lâu Ảnh quay đầu về phía sau: “Trì Tiểu Trì?”
Trì Tiểu Trì cảm thấy mình sắp trượt xuống, liền chủ động ôm lấy cổ Lâu Ảnh mà nằm úp sấp như gấu Koala, cán trán cũng trùng hợp chạm nhẹ lên trán Lâu Ảnh.
Trán của hai người chạm nhẹ vào nhau, chỉ tiếp xúc rất ít nhưng cũng đủ để lòng người cảm thấy an ổn.
Da dẻ bị rượu kích thích gây phát sốt, lúc này chạm được da dẻ mát rượi của Lâu Ảnh, thoải mái đến mức khiến Trì Tiểu Trì nhẹ nhàng hít một hơi, ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Lâu Ảnh mang theo vô vàn thương tiếc mà cụng nhẹ lên trán Trì Tiểu Trì, cõng cậu đang trầm thấp nói sảng.
Trì Tiểu Trì mơ màng nói lung tung, nói Đông nói Tây, lầm bầm lời kịch mà cậu từng đóng, lại nắm lấy vạt áo trước ngực mà nói “Lucas, tôi muốn nhận kịch bản kia.”
Trái tim của Lâu Ảnh chợt run lên.
Anh nhớ đến chùm đèn treo lỏng lẻo đã từng đưa Trì Tiểu Trì đến thế giới hệ thống.
Trong ký ức của Lâu Ảnh vẫn còn bóng dáng của nhà hát cũ kỳ kia.
Từ vùng ven của bọn họ đạp xe khoảng chừng một tiếng sẽ đến một thị trấn nhỏ. Nơi đó nổi danh là khu làng văn hóa, tổ chức rất nhiều lễ hội hí kịch văn hóa. Nhà hát kia bao gồm cả chiếu phim và sân khấu biểu diễn, nằm ở vùng ven thị trấn, chỉ chiếu vài bộ phim, bỏ qua vô số bộ điện ảnh bom tấn.
Khi còn bé, Lâu Ảnh và Tiểu Trì thường đến đây xem Titanic, Cinema Paradiso.
Mùa hè trong nhà hát có tiếng quạt thổi vù vù và mùi mồ hôi nhàn nhạt, Lâu Ảnh mua ô mai cho Tiểu Trì, cũng cho phép cậu nhả hạt ô mai vào lòng bàn tay của mình.
Lâu Ảnh nghĩ, Trì Tiểu Trì dùng tâm thái thế nào để tiếp nhận kịch bản kia?
Nếu không phải vì kịch bản kia có lẽ bọn họ sẽ không gặp lại nhau, càng sẽ không quanh đi quẩn lại quay về chỗ cũ.
Lâu Ảnh muốn hỏi một vấn đề.
Một vấn đề mà rất lâu trước kia đã từng hỏi nhưng vẫn chưa nhận được đáp án chính xác.
Sau khi đọc qua cốt truyện thế giới, anh hiểu rõ một phần, nhưng vẫn chưa hiểu hết.
Anh hỏi: “Tiểu Trì, tại sao khi đó em muốn làm minh tinh?”
Trì Tiểu Trì rì rầm một tiếng, cũng không biết là nghe rõ hay không, hay là chỉ thốt lên một câu nỉ non vì say rượu.
Lâu Ảnh hỏi cậu: “Thành tích rất tốt, tại sao lại bỏ học?”
…Đúng vậy, tại sao cơ chứ?
Trì Tiểu Trì mơ màng, nghĩ đến lần đó mình kết thúc một buổi trình diễn, trốn trong hốc cầu thang để hút thuốc thì bất ngờ tình cờ gặp một ông lão đeo kính mắt, trông rất nhã nhặn.
Cậu cho ông lão mượn bật lửa.
Ông lão ngậm điếu thuốc, điềm đạm nói: “Cám ơn cậu, Tiểu Trì.”
Trì Tiểu Trì hiếu kỳ: “Ông nhận ra tôi à?”
“Vừa nãy tôi ở dưới sân khấu, hàng đầu tiên.” Ông lão nói, “Tôi được bạn mời, đến xem trình diễn cũng chỉ thuận tiện, không ngờ lại nhìn thấy cậu…Ngoại hình và khí chất của cậu rất phù hợp với người trong tưởng tượng của tôi.”
Trì Tiểu Trì kẹp điếu thuốc, vừa nghe thấy lời kỳ lạ này thì lông mày khẽ nhếch, nhìn ông lão từ trên xuống dưới.
“Xin lỗi, cậu đừng hiểu lầm.” Ông lão cũng cảm thấy lời này của mình không ổn thỏa cho lắm, nở nụ cười xin lỗi, đưa ra tấm danh thiếp, “Quả thật là tôi nghe ngóng từ người ta rồi mới cố tình đến tìm cậu, nhưng tôi bảo đảm tôi không có ý gì khác. Tôi là đạo diễn, hiện tại đang lên kế hoạch quay một bộ phim. Không biết cậu có hứng thú hay không, nếu có thì tuần sau có thể đến thử vai.”
Điều kiện ngoại hình không tệ, được đạo diễn coi trọng, chuyện này cũng chẳng tính là lạ trong giới người mẫu.
Chỉ đáng ngạc nhiên là người này vừa ra mắt đã đóng vai chính, từ đó bỏ học, bước lên đỉnh cao, thỉnh thoảng cũng gặp sóng gió nho nhỏ nhưng thường chỉ dùng một đòn là đủ lật ngược tình thế.
Ai cũng cảm thấy cậu bỏ học rất đáng giá.
Không ai hỏi cậu tại sao lại bỏ học.
Bề ngoài điển trai, điều kiện tốt, có thiên phú, có quý nhân, làm nghề này là chuyện hiển nhiên, có gì phải dị nghị cơ chứ?
Nhưng Lâu Ảnh vẫn muốn biết nguyên nhân.
Anh biết Trì Tiểu Trì cố gắng học là vì muốn thi vào trường cấp ba của Lâu Ảnh, tương lai muốn thi vào trường đại học kia của Lâu Ảnh, từng bước giúp anh sống tiếp quãng đời còn lại.
…Là lý do gì khiến cậu lựa chọn bỏ học.
Trì Tiểu Trì nằm nhoài trên lưng Lâu Ảnh, thấp giọng đưa ra đáp án: “…Dì dượng của Lâu ca muốn rời đi.”
Chỉ một câu thì Lâu Ảnh đã hiểu rõ vấn đề, không đành lòng mà nhắm mắt lại.
“Căn nhà mà em muốn sắp mất rồi.” Trì Tiểu Trì chôn vào sau lưng Lâu Ảnh, thì thầm, “Em không có tiền mua lại toàn bộ nhà. Làm người mẫu cũng không đủ tiền. Em cần tiền.”
Lâu Ảnh im bặt.
Anh muốn hỏi tại sao Trì Tiểu Trì lại ngốc như vậy, nhưng chưa kịp nói ra thì đã nuốt xuống.
Trì Tiểu Trì muốn bảo vệ vết tích cuối cùng còn lưu lại của người đã khuất, cho nên cậu vứt bỏ cả tương lai của mình.
Trước khi đóng máy bộ phim đầu tiên, có ai biết tương lai của Trì Tiểu Trì sẽ dựa vào nghề này để sống hay không?
Chính Trì Tiểu Trì cũng không biết.
Cũng may vận mệnh không tệ với cậu.
Sau đó cậu mua lại từng căn nhà trong khu chung cư rách nát này, chỉ cần rảnh rỗi sẽ quay về ở.
Cậu là người cư ngụ duy nhất và sau cùng của cả khu chung cư.
Mà hiện tại Lâu Ảnh đang cõng Trì Tiểu Trì đứng trước khu chung cư này.
Bàn mạt chược đã sớm đặt kế bên ngọn đèn đường cũ màu vàng nhạt. Nếu không chiếm chỗ sớm thì nơi này sẽ bị chiếm giữ. Một người đàn ông trung niên kéo áo sát trên lưng ngồi trước bàn mạt chược. Giơ lên từng quân bài mạt chược để kiểm tra, trên tay còn cây kem đang ăn dở.
Hành lang tầng trệt rất rộn ràng, mấy cậu bé đang vẽ trên sàn xi măng, mấy cô bé đang nhảy dây, hai mươi mốt, hai mươi hai, hai mươi ba…
Trên lầu hai có ông lão lãng tai đang run đồ chơi lúc lắc, uy thế mạnh mẽ, bạn già của ông đứng bên cạnh, cười híp mắt nhìn ông.
Mấy người phụ nữ đã làm xong cơm tối đang đứng tán gẫu ở ngã rẽ cầu thang. Chồng con chưa về, bọn họ tranh thủ thời gian hưởng thụ một chút nhàn rỗi hiếm thấy trong ngày.
Lâu Ảnh cõng Trì Tiểu Trì nên rất nổi bật, rất nhanh có người phụ nữ tinh mắt phát hiện ra bọn họ: “Ấy da, Tiểu Trì bị gì thế này?”
Lâu Ảnh đến gần, lễ phép khom người đáp: “Cùng bạn ra ngoài chơi, uống chút rượu.”
Người phụ nữ lắc đầu: “Nhỏ như vậy mà uống rượu cái gì. Giờ còn nhỏ thì không sao, chờ lớn chút bị hư dạ dày thì hối hận không kịp đâu đấy.”
Một giọng nữ hơi chua ngoa vang lên: “Người ta có câu, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, chơi với phường trộm cắp thì trên người khó tránh khỏi có chút máu giang hồ.”
Lâu Ảnh đang quay người muốn đi bỗng hơi dừng chân, nhưng sau một chốc thì sắc mặt của anh trở lại bình thường, anh đưa Trì Tiểu Trì đến trước cửa nhà, lấy chìa khóa rồi mở cửa.
Dựa theo thông lệ, nếu giờ này chưa về nhà thì dì dượng Lâu Ảnh sẽ không quay về nữa.
Lâu Ảnh đặt Trì Tiểu Trì lên giường, cậu đã ngủ trên lưng anh một lúc, hiện tại đã tỉnh lại. Anh bật quạt, đắp chăn cho cậu, nói: “Em nghỉ ngơi trước. Anh đi ra ngoài một chút.”
Trì Tiểu Trì vẫn còn hơi choáng váng, chỉ biết trong thân thể Lâu ca chính là 061 của cậu: “Lâu ca, anh đi đâu vậy?”
Lâu Ảnh sờ mái tóc ẩm ướt mồ hôi của cậu: “Anh đi tìm dì Sở để nói rõ mọi chuyện.”
Trì Tiểu Trì nháy mắt mấy cái: “Trước đây anh từng nói không cần bận tâm đến bọn họ.”
Lâu Ảnh cười khẽ: “Trước đây? Anh từng nói như vậy sao?”
Trì Tiểu Trì bừng tỉnh, kéo chăn che miệng, lắc đầu: “Không biết nữa.”
Lâu Ảnh bị bộ dáng của cậu chọc cười, xoa bóp mặt cậu rồi lấy điện thoại di động của mình từ trong ngăn kéo nhỏ, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Trì Tiểu Trì dựng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Dì Sở không ngờ Lâu Ảnh đi rồi còn quay lại, hơn nữa là đi thẳng về phía bà, lẳng lặng mà đứng trước mặt bà. Dì Sở ngây ngốc một chút.
Sau đó đánh bạo nói: “Mày muốn gì?”
Lâu Ảnh nói: “Dì Sở, vừa nãy cái câu phường trộm cắp là dì nói ai vậy?”
Hai người phụ nữ đứng bên cạnh dì Sở liếc mắt nhìn nhau, tập thể ngậm miệng, chuẩn bị xem náo nhiệt.
Dì Sở cũng không phải một thân một mình, trước mặt nhiều người như vậy, bà cũng biết Lâu Ảnh sẽ không dám đánh mình, liền cứng cổ nói: “Sao, có gan ăn cắp mà không có gan thừa nhận hả?”
“Dì đang nói con?”
“Con chíp của tao tìm thấy trong nhà của mày, không phải mày ăn cắp thì là ai?”
“Được rồi.” Lâu Ảnh lễ phép gật đầu, cầm lấy điện thoại di động.
Dì Sở ngẩn người: “Làm gì vậy?”
Lâu Ảnh: “Dì Sở, chẳng phải dì bảo là bị mất đồ sao? Vậy thì báo công an đi.”
Dì Sở: “…”
Thấy mặt dì Sở vừa đen lại vừa đỏ, Lâu Ảnh bật nắp điện thoại: “Nếu dì không báo thì con đi báo.”
Dì Sở có chút hoảng hốt, giọng nói lập tức cất cao: “Mày báo công an cái gì? Còn định vừa ăn cắp vừa la làng nữa hả??”
“Dì cứ nói tiếp đi. Con ghi âm lại tất cả lời của dì rồi.” Lâu Ảnh nói, “Con có phải ăn cắp hay không thì trong lòng dì biết rõ. Dì nói con phường trộm cắp thêm một lần nữa thì tương lai ra tòa phải đền hơn một ngàn đồng đấy. Dì nói xem, có cần thiết không?”