Sắc mặt vô cùng đặc sắc của dì Sở lộ ra.
Mỗi người trong khu chung cư đều có một bộ quy tắc riêng để giao tiếp với nhau.
Theo lý thuyết, dì Sở sẽ không đi trêu chọc cậu nhóc ranh con to xác, độ tuổi 16-17 này đều là nóng máu, không sợ trời không sợ đất, gặp chuyện là xắn tay áo, dám đánh luôn cả lão Thiên Vương.
Nhưng Lâu Ảnh thì khác.
Anh không giống đám nhóc con trong khu chung cư, bề ngoài nhã nhặn khiêm tốn, nho nhã lịch sự. Anh vĩnh viễn không thể trộn lẫn vào khói lửa nhân gian của khu chung cư này. Trên người anh luôn mang theo luồng sức mạnh như đóa phong lan nằm trên đỉnh, khiến người ta có cảm giác tự ti mặc cảm.
Anh quả thật là “Con nhà người ta”, mà con cái những nhà khác cứ bị đem ra so sánh với anh, ngay cả phụ huynh của những đứa trẻ bị so sánh cũng cảm thấy có cái gai trong lòng.
Cho nên khi thấy con chíp từng là của mình xuất hiện trên bệ cửa sổ nhà Lâu Ảnh thì dì Sở thậm chí còn có chút mừng rỡ.
—-Cây phong lan kia thật sự bị sâu mọt.
Dì Sở đâm chọt sau lưng Lâu Ảnh, không chỉ vì Lâu Ảnh mất cha lẫn mẹ, phải ăn nhờ ở đậu, dì dượng đều ủ rũ, còn tính cách Lâu Ảnh lại hiền hòa, vô cùng tốt bụng, bắt được cơ hội tốt như thế mà không nắm lấy quả hồng nhuyễn để đâm chọt vài ba câu quả thật rất ngứa ngáy trong lòng.
Cũng bởi vì chuyện này, khi phát hiện Lâu Ảnh dám chính diện đáp lại với lý lẽ và bằng chứng rõ ràng thì dì Sở chỉ biết ngoác mồm líu lưỡi, mặt đỏ cả lên, ngay cả lời nói cũng lắp bắp.
“Dì Sở, con vẫn còn giữ biên lai nhận tiền của trạm phế liệu ở đây.” Lâu Ảnh nói, “Dì nên có chừng mực. Nếu lần sau dì còn âm thầm nói ra nói vào, bị con nghe thấy thì sẽ càng khó xử hơn hôm nay nhiều đấy.”
Rốt cục dì Sở cũng tỉnh táo trở lại: “Mày bớt hù người đi! Mày tưởng công an sẽ giải quyết chuyện cỏn con này hả?”
“Dì Sở, công an không giải quyết thì còn có tòa án.” Lâu Ảnh nhẹ nhàng nói, “Con đã 16 tuổi, có thu nhập độc lập, theo luật con được xem là người có đầy đủ năng lực hành vi dân sự. Con không cần thông qua dì và dượng của mình để kiện dì vì tội phá hoại danh dự của con. Nếu sơ thẩm không được thì chúng ta xử tiếp, nếu xử tiếp vẫn không được thì con sẽ kháng cáo. Con còn trẻ, thanh danh bị mất, cuộc đời bị hủy hoại thì dì nghĩ con có vì lợi ích của mình mà sẽ dễ dàng cho qua chuyện này hay không?”
Dì Sở hoảng rồi, không thể làm gì khác hơn là cố gắng mạnh miệng: “Mày muốn kiện thì kiện đi, kiện đi! Ai không kiện người đó làm chó! Tao đã nói với mày, mày đừng hòng gạt tao, lên tòa phải có quan hệ, phải có tiền! Mày có bản lĩnh thì kiện đi. Tao mặc kệ phán quyết thế nào, ngay cả một cọng lông chân tao cũng sẽ không đưa cho mày!”
Lâu Ảnh nở nụ cười: “Tiền có thể kiếm, con không ngại. Hơn nữa trong vụ kiện này rốt cục là con trả tiền hay dì trả tiền cũng chưa biết chắc. Dì không ra tòa chính là từ bỏ quyền bào chữa, dì không bồi thường chính là thất tín, sau này ảnh hưởng đến con trai của dì, chưa chắc được cho phép thi vào công chức. Đương nhiên dì có thể không để ý đến chuyện này, muốn làm trò cười trong chung cư thì con cũng không ngăn cản. Dì thấy có đúng không?”
Lời giải thích nửa thật nửa giả của anh khiến dì Sở hoảng hồn.
Công chức là “Cái chén bằng sắt” ở trong lòng các vị phụ huynh thế hệ trước, ai lại muốn đập nát chén cơm này, nếu thật sự như vậy thì lớn chuyện rồi.
Dì Sở bối rối, vừa nhấc đầu liền phát hiện ở hành lang có bảy tám cái đầu thò ra tò mò xem chuyện.
Trong bảy tám cái đầu đó có một cái đầu đinh thấy tình thế không ổn đã nhanh chóng rụt trở lại.
Dì Sở tìm được một cái phao cứu mạng liền hô lên: “Thằng nhãi, mày muốn chết à? Thấy nó nói mẹ mày thế nào không?!”
Con trai dì Sở bị bắt tại trận, không thể làm gì khác hơn là mang theo một khuôn mặt khổ sở đi xuống lầu, kéo tay áo dì Sở muốn lôi về nhà: “Mẹ, đừng làm mất mặt nữa có được không?”
Dì Sở bị thiệt thòi, làm sao chịu được con trai không đứng về phía mình, lập tức khóc lóc đập con trai: “Tại sao tao lại sinh ra một đứa nhát gan như mày? Hả? Mẹ mày bị người ta bắt nạt mà mày lại rụt đầu rụt cổ, mày có phải là con trai không?!”
“Không thể nói như vậy.” Lâu Ảnh ở bên cạnh bình tĩnh mở miệng, “Nếu cậu ấy trưởng thành giống như dì thì mới không phải đấng nam nhi.”
Từ trước đến giờ Lâu Ảnh luôn là đại ca trong lòng đám con nít ở khu chung cư, trong khoảng thời gian này con trai dì Sở bị mẹ gây rắc rối khiến cậu không nhấc nổi đầu, hiện tại người bị hại lại oán trách trước mặt cậu, cậu chỉ hận không thể đem đầu rụt sâu vào trong cổ, không thể làm gì khác hơn là dùng hết sức lực kéo mẹ về: “Mẹ, về nhà đi, đừng lộn xộn nữa…”
Nhưng dì Sở biết nếu hôm nay mình lùi một bước thì chưa đến ngày mai đã trở thành trò cười cho cả khu chung cư.
Dì Sở sắp năm mươi tuổi, bị một học sinh trung học nói đến mức không thấy Nam Bắc, nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi của dì Sở xem như bị vứt sạch sành sanh.
Trong lúc cùng con trai giằng co, dì Sở xoay mặt thì nhìn thấy một người, đôi mắt lập tức sáng lên, vội vàng phất tay: “Thiên Hạo! Lại đây! Lại đây!”
Con trai út của dì Sở nhìn thấy anh trai của mình vừa về đến thì càng cảm thấy thêm đau đầu.
Cha của bọn họ vào thành phố làm công, mẹ có thể hoành hành không kiêng dè gì ai trong khu chung cư phần lớn là vì có đứa con trai cả làm bùa hộ mệnh.
Con trai út thầm hô một tiếng tiêu rồi thì dì Sở đã buông cậu ấy ra, nhanh chân chạy về phía con trai cả.
Con trai cả chừng hai mươi tuổi, làm việc ở nhà máy điện gần đây, là một người rất hung hăng hiếu thắng. Anh ta bước xuống xe, dùng ống tay áo thun trắng lau mồ hôi trên trán, nghiêng đầu nghe dì Sở tố cáo trong chốc lát, sau đó sắc mặt dần trở nên khó coi.
Con trai út cuống lên, đi đến bên cạnh lâu Ảnh: “Anh Lâu Ảnh, chuyện này…”
Lâu Ảnh nhã nhặn mở khuy ống tay áo, xắn lên vài vòng.
Anh nói: “Dù sao chuyện này cũng phải giải quyết.”
Con trai út thấy Lâu Ảnh không có ý ngừng chiến liền vội vàng chạy đến bên anh hai, muốn điều đình một chút, ai ngờ lại bị anh hai đẩy ra.
Người đàn ông cao lớn với sắc mặt âm trầm nhìn thẳng Lâu Ảnh: “Thằng nhãi, mày nói chuyện với mẹ tao bằng cái giọng đó hả?!”
Lâu Ảnh không hề e ngại ánh mắt mang tính công kích của người đàn ông kia nhìn mình, anh chuẩn xác phân tích hết thảy yếu điểm trên người đối phương.
Lâu Ảnh bình thản nói: “Tôi nói chính là đạo lý.”
“Đạo cmn lý cái gì?” Người con cả tiến lên một bước, thô bạo ngắt lời Lâu Ảnh, “Hôm nay tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là đạo lý.”
“Được thôi.” Lâu Ảnh hơi ngửa đầu, nhìn thẳng vào mắt đối phương, rất tán thành, “Tôi muốn nghe thử một chút.”
Lâu Ảnh dễ dàng dùng hai phút nói đạo lý với đối phương.
Đối phương to con nhưng không phải một người biết cách đánh nhau.
Bởi vì phạm vi tung quyền quá lớn, mặt của Thiên Hạo nghênh đón nắm đấm càng nhanh hơn.
Lâu Ảnh tung ra một cú đấm giả vào hàm dưới Thiên Hạo, thừa dịp đối phương nghiêng mặt thì anh lại dùng chân gạt ngược khiến đối phương dễ dàng ngã xuống đất.
Lâu Ảnh không tiến tới mà lại lịch sự lui về hai bước, cúi đầu nhìn đối phương.
Cú ngã khiến đối phương mất gần hết dáng vẻ kiêu ngạo ban đầu, bò người dậy, đổi từ nắm đấm sang chân, nhấc chân lên muốn đạp eo Lâu Ảnh.
Lâu Ảnh cúi người sang một bên và né tránh một cách dễ dàng, anh khuỵu gối xuống rồi dùng một cú móc gót ngược, vật đối phương ngã lộn ngược, nằm bất động trên sàn.
Người có mắt đều nhìn ra cậu nhóc nhà học Lâu đang để lại cho đối phương chút mặt mũi.
Nếu Lâu Ảnh thật sự ném đá giấu tay, e rằng con cả dì Sở đã bị nện đến chấn thương nội tạng.
Dì Sở gọi con trai cả để giúp mình hả giận, bây giờ nhìn con trai bị thiệt thòi, làm sao chịu nổi, nhào tới muốn chơi xấu với Lâu Ảnh, Lâu Ảnh lập tức lắc mình tránh né bà ta, nhẹ nhàng nói: “Dì Sở, con còn nhỏ, xin dì tự trọng.”
Lời này đúng là miệng nam mô bụng đầy dao găm, hai đứa con của dì Sở chưa kịp hiểu là có ý gì thì dì Sở đã nghẹn đến tím cả mặt.
Xung quanh xì xầm những tiếng cười trộm, quả thật như đang đặt bà trên vỉ nướng.
Bà mang theo tiếng khóc nức nở giữ chặt con trai cả đang muốn bò dậy, rống to với Lâu Ảnh: “Mày đúng là không biết xấu hổ! Mày đánh con trai của tao, mày chờ đó, tao sẽ gọi công an đến bắt mày!”
Lâu Ảnh vẫn lễ độ đáp: “Xin mời, con có điện thoại di động sẵn đây.”
Dì Sở: “…”
Dì Sở rống như vậy là muốn cho con trai cả của mình một bậc thang.
Giao thủ với Lâu Ảnh, Hạo Thiên mới cảm thấy kinh sợ khi đối phương là một tay chuyên đánh nhau, chính mình căn bản không phải đối thủ của thằng nhãi này, mình đánh không lại cũng chỉ có thể bị người trêu đùa, không tiến cũng không lui được, phút chốc chỉ cảm thấy vô cùng lúng túng.
Anh ta cảm thấy vừa hối hận vừa tức giận, không biết nên làm gì để ngừng tay, một tiếng rống này của dì Sở càng khiến anh ta phẫn nộ.
Đối với những người đánh không lại mà đòi gọi công an thì chẳng khác gì “Để tôi kêu cha tôi đến đánh cậu”.
Con trai cả đẩy mẹ ra, căm giận đứng dậy: “Công an cái gì?! Thằng nhãi, là đàn ông, có bản lãnh thì hẹn một ngày để giải quyết!”
Lâu Ảnh bình tĩnh nói: “Không, cứ báo công an đi. Như vậy chúng ta cũng có thể đàm luận quyền danh dự của tôi.”
Con trai cả: “…”
Dì Sở: “…”
Lâu Ảnh thấy kiêu ngạo của hai người đã bị dập tan nát, cả hai đều ủ rũ, cũng không có ý định tiếp tục dây dưa với bọn họ.
…Anh còn phải chăm sóc cho Tiểu Trì.
Anh thả xuống ống tay áo, khách khí lấy điện thoại di động ra: “Dì Sở, anh Thiên Hạo, những gì vừa mới xảy ra đã được ghi âm. Nếu hai người không báo công an thì con sẽ làm theo ý của mình…Xin lỗi, không tiếp hai người được nữa.”
Dứt lời, anh mặc kệ một nữ hai nam nhà họ Sở lúng túng thế nào, tự mình xoay người đi về nhà.