Nghĩ đến đây, Chu Khai hơi yên tâm.
Ông ta vuốt ve cằm của Thẩm Trường Thanh: “Biểu hiện của em rất tốt.”
Trì Tiểu Trì nghĩ thầm, cám ơn, nhìn thấy ông rơi xuống đến mức này thì tôi cũng cảm thấy biểu hiện của mình rất tốt.
Chu Khai còn nói: “Qua mấy ngày nữa chính là tiệc giữa năm. Thời điểm đó anh sẽ dẫn em đi, em biểu hiện tốt một chút.”
Nói xong, ông ta cúi người hôn một cái lên trán của con thỏ con đang nơm nớp lo sợ kia, hài lòng nhìn thấy thân thể của cậu ta đang căng thẳng, sau đó lui ra khỏi phòng.
Trì Tiểu Trì ngồi trên giường, vẻ mặt bình tĩnh mà hỏi 061: “Ông ta đi chưa?”
061: “Đi rồi. Không có nghe trộm.”
Trì Tiểu Trì: “Xuống lầu à?”
061: “Đã xuống lầu.”
Lúc này Trì Tiểu Trì mới vọt tới toilet, đỡ bồn rửa tay rồi nôn không ngừng đến phát run cả người.
Thẩm Trường Thanh ở nhà nhiều năm, nuôi đến mức làn da trở nên trắng bệch tái nhợt, kịch liệt nôn mửa khiến khóe mắt của cậu ấy trở nên đỏ hoe, sau khi nôn xong, cậu ấy gần như kiệt sức, từ bồn rửa tay chậm rãi trượt xuống đất.
061 nhìn dáng vẻ của cậu ấy, có loại khó chịu nói không nên lời.
Loại trải nghiệm này cũng đã lâu không gặp.
Từ sau khi bị xóa đi ký ức, 061 luôn cảm thấy có gì đó không bình thường.
Anh luôn cố gắng học tập để quay trở lại làm người một lần nữa, nhưng hết thảy những gì liên quan đến người khác đều bị xóa sạch, ký ức còn lưu lại chỉ có thể giải mã thành những con số máy móc 0 và 1.
Anh muốn biết bộ dáng trước kia của mình như thế nào, nhưng những gì anh biết chỉ là khái niệm mơ hồ.
…Dịu dàng, ấm áp, tốt bụng, đối xử hòa nhã.
061 luôn bắt chước khái niệm này để làm người, mô phỏng đến mức rất thành công, nhưng dù sao cũng vẫn chỉ là mô phỏng mà thôi, tâm tình của riêng anh thì lại càng ngày càng ít được biểu hiện.
Trước khi gặp Trì Tiểu Trì, anh đã quyết tâm phải làm một hệ thống lạnh lung vô tình.
Nhưng sau khi gặp được Trì Tiểu Trì thì anh lại quay trở về với tình cảm loài người.
Sau khi nôn xong, Trì Tiểu Trì ngồi bệt dưới đất, đưa tay kéo xuống băng gạc: “…Chu Khai bắt đầu nghi ngờ.”
061: “Lúc nào rồi mà còn suy nghĩ những chuyện này.”
Trì Tiểu Trì kéo xuống băng gạc mới cảm thấy gánh nặng trước ngực được giảm bớt, thở phào nhẹ nhõm một cái: “Lúc này mới nên suy nghĩ nhiều một chút đấy.”
Trong lòng của 061 cũng tự nhủ như vậy.
Vừa nãy quả thật là hiểm càng thêm hiểm.
Mặc kệ là Chu Khai nhất thời lên cơn muốn đánh người hay là nhất thời nổi hứng muốn làm chuyện kia thì đều thật sự đáng ghét.
061 hỏi: “Nếu như ông ta thật sự nghi ngờ cậu, muốn ra tay với cậu thì cậu sẽ làm gì?”
Trì Tiểu Trì nghiêm túc nói: “Vậy ông ta sẽ trở thành một tên thái giám chân chân thật thật.”
061 muốn cười, mím môi ho nhẹ một tiếng: “Đừng nghịch.”
Trì Tiểu Trì cởi hết quần áo rồi tiến vào bồn tắm, điều chỉnh nước ấm đến mức nóng nhất.
Khi nước ấm tưới xuống đầu, Trì Tiểu Trì nói: “Tôi không nghịch, cậu quên rồi sao? Lần trước ăn măng cụt, Elson đưa con dao đa chức năng cho tôi đó.”
061: “…”
Trì Tiểu Trì: “…À, hình như tôi chưa nói cho cậu biết.”
Trì Tiểu Trì lật miếng ốp bên cạnh bồn tắm lên.
Mặt trong miếng ốp có một lưỡi dao mỏng được dán bằng miếng băng keo trong suốt.
Cậu ta nói: “…Lúc Elson lấy nó về thì không phát hiện đã bị mất đi cái này.”
Trì Tiểu Trì đậy lại miếng ốp, “Plan C của tôi không phải là nói chơi cho có.”
061 không biết nên nói cái gì cho phải.
Anh thậm chí không biết Trì Tiểu Trì lén lút giấu lưỡi dao này từ lúc nào.
061 nhớ tới thời điểm vừa tiến vào thế giới đầu tiên, Trì Tiểu Trì dự tính lái xe tông chết Dương Bạch Hoa, khiến anh thật sự hoài nghi Trì Tiểu Trì có phải mang khuynh hướng bạo lực hay không.
Nghĩ tới đây, 061 xác nhận với cậu: “Nếu như bắt buộc phải làm vậy, cậu thật sự sẽ ra tay sao?”
Trì Tiểu Trì hỏi ngược lại: “Tại sao lại không?”
061 im lặng.
Anh còn nhớ ký chủ thứ mười của mình cũng tức là tiền nhiệm của Trì Tiểu Trì, trong lần đầu thi hành nhiệm vụ, cậu ta tiến nhập vào thân thể một cậu trai thẳng, đụng phải một tên não tàn có tư tưởng quán triệt đến mức cặn bã ‘Yêu em thì liền xxx em’.
Sau khi đọc xong kịch bản, lão mười quyết định không thể thất thân.
Dùng cách nói của cậu ấy là, tôi còn chưa nói qua yêu đương, không thể cứ như vậy mà giao thân ra ngoài.
Nhưng khi tra công muốn bá vương ngạnh thượng cung, cưỡng bức cậu ấy, thì lão mười lại không thể đem dao gọt quả chém xuống, không ngừng gào to hô cứu mạng, cuối cùng vẫn là 061 đứng ra đánh tra công ngất xỉu.
Sau đó 061 hỏi cậu ấy: “Chẳng phải cậu có vũ khí à.”
Lão mười sắp khóc đến nơi: “Nhưng anh ta là người, tôi không xuống tay được.”
061 đưa ra vấn đề này với Trì Tiểu Trì.
“Người?” Trì Tiểu Trì hỏi ngược lại, “Thầy Lục, thầy nói cái tên mới vừa nãy đứng kế bên Thẩm Trường Thanh đang ngủ như u hồn kia là người à?”
061 kể lại cho Trì Tiểu Trì nghe chuyện mà lão mười từng gặp phải.
Có lẽ là do tư duy và xu hướng tâm lý gây nên, anh cảm thấy tuy rằng hành động của lão mười tuy rằng nhu nhược nhưng lại rất hợp lý.
Dù sao đối phương cũng là người sống sờ sờ, nếu như mượn dùng thân thể người khác mà tùy ý làm ra hành động thương tổn người khác thì cũng không ổn cho lắm.
Nghe thấy thắc mắc của 061, Trì Tiểu Trì không nóng vội giải thích mà hỏi ngược lại 061 một vấn đề.
“Thầy Lục, tôi hỏi thầy, nếu như thầy là nguyên chủ sắp bị cưỡng bức, thầy cũng sắp bị cưỡng bức, trong lồng ngực giấu một con dao, thầy sẽ cầm dao phản kháng hay là trực tiếp nằm im?”
061: “…”
Trì Tiểu Trì đem mình ngâm vào trong nước ấm: “Người nghĩ như vậy căn bản không xem mình là nguyên chủ, chỉ coi mình là khách qua đường. Nếu anh ta là khách qua đường đương nhiên có thể làm người tốt. Nhưng nếu như nguyên chủ còn ở đó thì sao? Bị cưỡng bức thì sau này ai đền bù cho nguyên chủ? Là cái người tốt bụng trạch tâm nhân hậu đó sao?”
061 hơi chấn động: “Cậu…”
Trì Tiểu Trì nói: “Tôi nói rồi, muốn làm nhiệm vụ cấp A thì rốt cục cũng phải hy sinh một chút gì đó, nhưng hy sinh cũng nằm trong phạm vi giới hạn. Tôi thay Thẩm Trường Thanh làm việc nặng là giúp anh ấy làm chuyện mà anh ấy không dám hoặc là tạm thời chưa muốn làm. Không phải là để cho anh ấy tiếp tục chịu khổ thêm một lần nữa.”
Trì Tiểu Trì sờ vết thương trên ngực: “Nói cách khác, nguyên chủ coi như không ở đây, tôi là diễn viên, phải diễn tốt cuộc đời của một người cũng là đạo đức nghề nghiệp của tôi, cũng là sự tôn trọng của tôi đối với nhân vật.”
“Diễn tốt là bản lĩnh của tôi, diễn không tốt thì tôi cũng sợ nhân vật sẽ khiển trách tôi một trận.”
…061 hiểu tâm tư của Trì Tiểu Trì, cũng tán thành quan điểm của Trì Tiểu Trì.
Nhưng anh vẫn khó tránh khỏi mà lo lắng.
061 không am hiểu che giấu tâm tư, đơn giản lựa chọn cách nói thẳng suy nghĩ trong lòng mình với Trì Tiểu Trì: “Tôi chỉ nghĩ, nếu như dùng chính tay của nguyên chủ để tự tay tổn thương một người từng tổn thương mình thì đối với nguyên chủ mà nói có thể tạo thành một loại ám ảnh tâm lý nào đó hay không?”
Trì Tiểu Trì lấy khăn nhúng vào nước ấm, lau tới lau lui trên khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Trường Thanh đến lúc ửng đỏ, đặc biệt là nơi bị Chu Khai đụng chạm.
Cậu không trả lời mà hỏi ngược lại: “Thầy Lục, thầy có từng chân chính hận người nào đó hay chưa?”
061 suy nghĩ một chút: “…Không có.” Cho dù là từng có cũng không nhớ rõ.
“Tôi đã từng.” Trì Tiểu Trì thản nhiên nói, “Cũng đã trả thù. Lúc 14 tuổi. Tôi trả thù một kẻ đã phá nát đời tôi. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi trả thù.”
“Rất nhiều người đều nói sau khi trả thù là cảm giác trống rỗng khủng khiếp, nếu như cậu hận một người thì có thể xem như không thấy người đó, nhẫn nhịn, qua mấy năm lại nhìn người đó lần nữa. Nhưng sau khi tôi ra tay trả thủ trở về, cậu có biết tôi suy nghĩ gì không?”
061 lắc đầu.
Trì Tiểu Trì dựa vào bồn tắm, thở dài một hơi: “Thật…cmn sảng khoái.”
061 thật lâu không nói gì.
Trì Tiểu Trì co chân lại: “Sao vậy, cảm thấy tôi rất kỳ lạ?”
061: “Không có.”
…Chỉ là đột nhiên muốn sờ đầu cậu ấy.
Anh cũng không có quyền hạn đọc ký ức của Trì Tiểu Trì, chỉ có thể từ chương trình giải trí, phỏng vấn, tư liệu điện ảnh mà tìm hiểu về cậu ấy.
Anh không biết Trì Tiểu Trì đã trải qua chuyện gì, nhưng 061 có loại cảm giác.
—-Sự kiện xảy ra lúc Trì Tiểu Trì 14 tuổi đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cậu ấy.
Nghĩ đến đây, 061 chính mình cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Vậy mà trong cùng một đêm anh có thể tìm về hai năng lực ‘đau lòng’ và ‘trực giác’, thật sự rất đáng mừng.
Trì Tiểu Trì đem toàn thân ngâm trong bồn tắm, chỉ lộ mặt ra ngoài: “Nghĩ như vậy cũng không sao. Người quen biết đều nói suy nghĩ của tôi kỳ lạ.”
061 lập tức giải thích: “Tôi không cảm thấy cậu kỳ lạ…Có lẽ bởi vì chính tôi cũng rất kỳ lạ.”
061 nở nụ cười, thành khẩn nhận sai: “Dạy không nghiêm là lỗi của thầy.”
Trì Tiểu Trì ngẩn người, cũng bật cười.
061 điều chỉnh nước ấm lạnh một chút, cũng dời đi đề tài: “Đừng ngâm nước quá nóng. Thân thể của cậu chưa bình phục hoàn toàn, bên trong còn có chút yếu, ngâm nước nóng như vậy dễ choáng lắm.”
Trì Tiểu Trì khá tự tin nói: “Không sao, tôi cũng không phải con nít, tôi biết chừng mực.”
Sau mười phút, toàn thân của cậu trở nên đỏ ửng, nằm nhoài ra mép bồn tắm, choáng váng đến mức không nhấc nổi đầu.
061: “…” Haizz.
Trong lúc mơ màng, Trì Tiểu Trì cảm giác có người bế mình ra từ trong nước ấm, dùng một cái khăn khô ráo phủ lên người mình, nhẹ nhàng lau.
Tiếp xúc như vậy làm cho cậu có chút kháng cự.
Trì Tiểu Trì hơi giãy giụa: “Đừng đụng, mắc công phải tắm lại.”
Giọng nói của 061 ôn hòa vang lên bên tai: “Là tôi.”
Trì Tiểu Trì suy nghĩ một chút, không tiếp tục nói chuyện, nhưng bản năng vẫn có chút chống cự, cơ thể hơi cuộn tròn lại, đưa lưng về phía 061.
061 bất đắc dĩ bật cười.
…Người này thật sự là một chút cảm giác an toàn cũng không có.
Anh cũng không tiếp tục gây khó dễ cho cậu, đưa tay đặt lên bả vai của Trì Tiểu Trì, dữ liệu hóa toàn bộ giọt nước đang không ngừng rơi xuống từ trên người cậu ấy, tiện tay vung lên, những con số được dữ liệu thành 0 và 1 liền lượn vòng bay lên giữa không trung.
Đầu ngón tay của anh bắn ra, số 0 và 1 hóa trở lại thành giọt nước, tụ lại như mưa rơi xuống bồn tắm đã nguội lạnh.
061 giúp Trì Tiểu Trì cố định băng gạc rồi đưa cậu ra khỏi phòng tắm, tìm một tấm thảm lông cừu mềm mại trải trên giường.
Anh đặt Trì Tiểu Trì lên thảm lông cừu, đỡ eo cậu, từ từ quấn thảm lại thành một cuộn sushi cỡ lớn.
061 nhớ lại lúc trước, khi ở trên xe Trình Tiệm, Trì Tiểu Trì đã cuộn mình lại như thế mà ngủ.
…Rất đáng yêu.
Anh bế cuộn sushi Trì Tiểu Trì lên, tận lực không chèn ép vào vết thương của cậu rồi đặt cậu vào trong chăn, sau đó điều chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp một chút.
Trì Tiểu Trì choáng váng nên để mặc 061 thu xếp cho mình, trong mông lung cậu chỉ cảm thấy có tiếng gió điều hòa vù vù, cậu bình yên mà cuộn tròn thoải mái trong chăn, tay chân mềm nhũn, lười nhúc nhích, bên tai mơ hồ có tiếng đọc sách, đọc một quyển tiểu thuyết đã từng đọc cho cậu nghe. Cậu biết kết cục, bởi vậy không cần tập trung tinh thần lắng nghe.
Cậu chỉ cảm thấy cả người như được thả lỏng, không nói tiếng nào mà chỉ ngủ thiếp đi.
Sau đêm nay, 061 cảm thấy chính mình dường như hiểu rõ hơn về Trì Tiểu Trì một chút.
Cậu có lúc lý trí, lạnh lùng, có lúc không đứng đắn, trẻ con, nhưng lại phân biệt ranh giới rất rõ ràng.
Đúng rồi, còn là một diễn viên đạt tiêu chuẩn.
Anh ngồi ở đầu giường, bên mắt trái chợt lóe từng hàng dữ liệu. Rất nhanh, thông qua gương mặt ngủ say của Thẩm Trường Thanh, anh thấy được một khuôn mặt khác.
Trì Tiểu Trì thoải mái ngủ trong thân thể của Thẩm Trường Thanh, sắc mặt của cậu yên tĩnh, càng lộ rõ đường nét vô cùng điển trai, ngay cuối đuôi lông mày là một nốt ruồi nhỏ, lông mi thật dài, mái tóc hơi dài xõa trên gối, quả thật như 061 từng nhìn thấy một bình luận của fan si mê cậu ấy, là một người kỳ diệu.
Mà 061 nhìn cậu, luôn có cảm giác không nhịn được cười.
Có lẽ ở trên người cậu, anh có thể không cần tận lực tìm về cảm giác đã từng làm người như thế nào.
Ngày hôm sau tỉnh lại, tất cả vẫn như trước.
Chu Khai chuẩn bị quay lại giới thương nghiệp, tiệc giữa năm là cơ hội gần nhất của ông ta, thời gian kéo dài càng lâu thì càng bất lợi cho ông ta nắm lại quyền hành công ty.
Nhiều người ở công ty đều biết ông ta phải nhượng quyền, mặc kệ người ngoài quyết định thế nào, cầm lái sau lưng toàn bộ công ty chỉ có thể là Chu Khai ông ta mà thôi.
Bởi vậy trong mấy ngày kế tiếp, ông ta điều chỉnh tinh thần, cạo râu, rửa sạch mặt, để tâm trạng thoải mái, khi nhàn rỗi sẽ lấy bộ sưu tập tem quý giá của mình ra để thả lỏng toàn thân.
Ông ta không rảnh quấy rầy Thẩm Trường Thanh, cho dù muốn gây sự với cậu ta thì cũng nhất định phải ở sau tiệc giữa năm.
Rất nhanh, tiệc giữa năm mà ông ta mong đợi đã đến.
Ăn mặc âu phục đi đến bên dưới văn phòng công ty cách biệt đã lâu, đáng lý Chu Khai sẽ cảm thấy sung sướng cả người, ai ngờ vừa mới xuống xe thì lập tức có vài phóng viên rình rập ở phụ cận công ty liền từ chỗ tối nhào ra.
Sam thu được tin tức, đến cửa nghênh đón, nháy mắt cho bảo vệ che chở Chu Khai và Trì Tiểu Trì ở chính giữa, cực nhanh đưa Chu Khai tiến vào trong.
Chu Khai bị bao vây bên trong, đột nhiên không kịp chuẩn bị, lảo đảo thân mình, ngay cả một câu cũng chưa kịp lên tiếng, không hề có một chút thong dong nào để nói.
Trong khi đó Sam ở bên ngoài lại bị chậm một bước, bị phóng viên hoàn toàn vây lấy.
“Tại sao Mr. Chu lại đến tham dự tiệc giữa năm? Chẳng phải ông ta đang bị bệnh sao?”
Thái độ của Sam ôn hòa: “Đây là tiệc giữa năm, cũng là tiệc chia tay. Sau lần này Mr. Chu sẽ chính thức từ chức, ra nước ngoài dưỡng bệnh. Cảm ơn các vị đã quan tâm.”
Lại có phóng viên đặt câu hỏi: “Quan hệ của Mr. Chu và Mr. Thẩm đã hàn gắn? Chuyện lệch lạc kia không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào đối với tình cảm của hai người bọn họ sao?”
Sam khéo léo mỉm cười, nhưng trong lòng lại nghĩ đến mấy email thần bí kia.
Sam từng hỏi thăm người gửi email, cậu cho tôi thứ tôi muốn, vậy cậu muốn thứ gì.
Người kia không cho mình đáp án.
Nhưng khi đến thăm nhà Thẩm Trường Thanh, nhìn thấy băng gạc trên người cậu ta, cùng với phát ngôn ở buổi họp báo, Sam đã mơ hồ đoán được rốt cục cậu ấy muốn gì.
Vì vậy Sam lộ ra vẻ mặt có chút thương hại: “Tôi thật sự không có cách nào đánh giá chính xác quan hệ giữa Mr. Chu và cậu Thẩm. Chỉ có thể nói vì chăm sóc Mr. Chu, cậu Thẩm thật sự đã đánh đổi nhiều đến mức không thể tưởng tượng nổi.”