Bị bao vây đưa vào tận sảnh lớn, Chu Khai vốn đã thấy không vui.
…Mùi hương trong sảnh lớn lại không phải là mùi tươi mát mà ông ta quen ngửi, hình như đã đổi thành mùi hoa nhạt hơn.
Chu Khai hơi nhíu mày.
Ông ta ghét sự thay đổi này.
Cũng may Sam đã nhanh chóng thoát khỏi đám phóng viên để vào sảnh lớn, ân cần khách sáo thăm hỏi Chu Khai, đồng thời dẫn ông ta đến chỗ thang máy.
Sau khi vào thang máy, Sam nhấn nút chọn tầng, quay sang hỏi Trì Tiểu Trì: “Cậu Thẩm, gần đây cậu có khỏe không?”
Băng gạc trên ngực Trì Tiểu Trì đã tháo hết từ hôm trước, vết thương ở xương cũng được 061 hỗ trợ trị liệu sắp lành hẳn.
Cậu ôm lấy cánh tay Chu Khai, ôn hòa lễ độ gật đầu với Sam: “Cám ơn Mr. Sam, tôi rất khỏe.”
Tuy dáng dấp Chu Khai không tệ nhưng tuổi tác bày ra đó, chung quy vẫn mất tinh thần.
Sam đứng bên trái, Trì Tiểu Trì đứng bên phải, đều là hai khuôn mặt trẻ trung tràn đầy sức sống, càng làm nổi bật sự ảm đạm như mặt trời sắp lặn của ông ta.
Dưới sự chênh lệch rõ ràng này, sắc mặt Chu Khai càng thêm khó coi, lỗ mũi nặng nề ‘hừ’ một tiếng.
Sam lại không thèm để ý đến cảm xúc bực bội rõ ràng của ông ta, vẫn tiếp tục đáp lời với Trì Tiểu Trì: “Sắc mặt của cậu tốt hơn lần tôi đến nhà Mr. Chu nhiều.”
Trì Tiểu Trì cười nhạt, cũng không nhiều lời nữa.
Từ mấy câu trao đổi đơn giản, hai người đã truyền tín hiệu cho đối phương.
Sam tin rằng Thẩm Trường Thanh cũng giống như mình, không muốn chịu đựng lão già chuyên chế này nữa.
Mà Trì Tiểu Trì xác nhận, Sam đã hoàn toàn không định kiềm chế dã tâm của mình nữa.
Cậu nói với 061: “Thầy Lục, hành động tùy theo hoàn cảnh.”
061 nói: “Xem tình hình rồi làm, cậu chú ý lo cho bản thân đấy.”
Trì Tiểu Trì: “Tôi lo cho Thẩm Trường Thanh là được.”
Thang máy dừng ở tầng 25 nơi tổ chức tiệc, cánh cửa mở ra hai bên.
Sam lại không đứng chờ như lúc xưa mà vượt ra khỏi thang máy trước Chu Khai, thản nhiên tiến vào sảnh chính.
Chu Khai bị vượt mặt sững sờ trong chớp mắt, sau đó máu nóng dồn lên não, sải bước phóng ra khỏi thang máy, khiến Trì Tiểu Trì bị kéo theo lảo đảo.
Trơ mắt nhìn Sam cầm hai ly champagne, dùng tư thế của ông chủ đưa một ly cho mình, gân xanh hằn lên hai thái dương của Chu Khai.
Nhưng ông ta vẫn nhận lấy.
Đến bây giờ ông ta vẫn chưa thể tin nổi.
Ông ta đã từng nghĩ, có lẽ sau khi Sam lên nắm quyền sẽ dần dần chẳng coi mình ra gì nữa, nhưng ông ta tuyệt đối không ngờ rằng, ngày này lại đến nhanh như vậy.
Nhưng mà sự thật vẫn khiến ông ta không thể không tin.
Từ lúc bước vào Chu Khai đã cảm thấy không khí không ổn, sự bất an và lo sợ nghi hoặc trong nội tâm càng lúc càng tăng.
Tất cả những người trong sảnh tiệc đều cố hết sức tránh tiếp xúc trực tiếp với ông ta, nếu như chạm mặt, muốn tránh cũng không tránh nổi thì cũng sẽ không biểu hiện ra quá lúng túng, hỏi han Chu Khai mấy câu, giọng nói đầy khách sáo xa cách, cụng ly xong là đi, khéo léo mà lạnh lùng.
Cả sảnh quần áo lụa là, chuyện trò vui vẻ, dường như đều không liên quan gì đến Chu Khai.
Chu Khai càng ngày càng uất ức, thậm chí hận không thể hét lên một tiếng bắt bọn họ câm miệng, công khai tuyên bố sự tồn tại của mình.
Nhưng cuối cùng ông ta vẫn coi trọng thể diện.
Chẳng lẽ ông ta muốn biểu hiện điên điên khùng khùng trước mặt cấp dưới của mình, giống như một lão già Alzheimer mất khống chế ư?
…Lão già Alzheimer?
Nghĩ đến danh từ này, ông ta càng hoảng sợ, quay đầu đi tìm Thẩm Trường Thanh.
Vừa rồi ông ta bực bội đi lại trong sảnh, ngay cả giả vờ ân ái cũng quên, đã sớm ném Trì Tiểu Trì ở góc nào rồi.
Sau một phen tìm kiếm, ông ta lại thấy Trì Tiểu Trì đang nói chuyện phiếm với Sam.
Nếu như Thẩm Trường Thanh không có gương mặt và dáng dấp tốt thì Chu Khai đã không chọn anh ta từ trong số đám người mẫu nam đông đảo, mà Sam cũng có mũi cao mắt sâu, mái tóc vàng óng được chải chuốt chỉnh tề, hai người đứng chung một chỗ, diện mạo hài hòa đến bất ngờ.
Một ngọn lửa ngầm cháy lên trong mắt Chu Khai.
Bọn họ quen thuộc từ lúc nào vậy?
Bọn họ rốt cục lén lút mưu tính điều gì sau lưng mình?
Ông ta bước ra, ánh mắt hung ác nham hiểm qua lại giữa Trì Tiểu Trì và Sam: “…Các người đang nói chuyện gì?”
Sắc mặt Sam không thay đổi, thản nhiên cười đáp: “Mr. Chu, chuyện mà chúng tôi nói chưa chắc ngài đã có hứng thú.”
Chu Khai không lên tiếng, nhìn chằm chằm vào Trì Tiểu Trì.
Mắt Trì Tiểu Trì rất sáng: “Bọn em đang nói về những chú chó. Nhà ngài Sam đây có nuôi một chú chó Golden, mới đẻ được ba chú cún con, nhìn ảnh rất đáng yêu, em muốn mang một con về làm bạn với Herp.”
…Cậu ta ‘muốn’?
Ở cái nhà này lúc nào đến phiên Thẩm Trường Thanh được ‘muốn’ rồi cơ?
Nhưng ngoài dự đoán của ông ta, Sam và Trì Tiểu Trì lại tiếp tục bỏ qua ông ta để tiếp tục chủ đề vừa rồi.
Sam hỏi: “Gần đây Herp sao rồi?”
“Đang nằm trong bệnh viện thú y.” Sắc mặt Trì Tiểu Trì không thay đổi, vẫn mang theo lúm đồng tiền dịu dàng dễ thân, “Bị cảm nhẹ thôi, không phải bệnh nặng nhưng tôi lo nó bị tôi chiều chuộng quá, sức đề kháng không cao nên đưa nó vào viện.”
“Thế không phải càng chiều chuộng hơn à?”
Trì Tiểu Trì mím môi cười rụt rè.
Chu Khai nhìn chằm chằm từng cử chỉ hành động của Trì Tiểu Trì, răng hàm nghiến ken két.
…Từ khi nào thì cậu ta biết nói dối, biết diễn kịch như vậy rồi?
Sam nói: “Thời đại bây giờ chó còn được chiều chuộng hơn cả người, động một cái là bị bệnh, mà bệnh rồi thì biết phải làm sao? Chỉ có thể đưa đi trị liệu thôi.”
Chu Khai nhận ra lời Sam nói móc, sắc mặt đột biến: “Mày có ý gì?”
Sam nghi hoặc nhìn về phía Chu Khai: “Mr. Chu?”
Chu Khai cố nén việc muốn nắm lấy cổ áo rồi đấm một phát vào cái mặt chó nhe răng của cậu ta, “Tao hỏi mày, Frank đâu?”
“Frank?” Sam hời hợt đáp: “À, cậu ta từ chức rồi.”
Chu Khai giật mình: “Chuyện khi nào?”
Sam nói: “Ngay trong ngày ngài từ chức.”
…Từ chức?
Từ chức cái gì? Ai từ chức?!
Không đợi Chu Khai lên cơn, Sam giơ tay lên nhìn đồng hồ, kính cẩn gật đầu một cái, đặt ly sâm panh mới uống một nửa vào khay của người phục vụ, “Xin ngài chờ một lát. Tiệc tối sắp bắt đầu rồi.”
Đèn chiếu lên bục chủ trì, trưởng phòng Quan hệ công chúng bước lên, lời mở màn hoàn toàn y hệt những năm trước, mấy chục năm cũng chẳng có gì thay đổi.
Nhưng Chu Khai lại có trực giác.
…Thay đổi, hoàn toàn thay đổi rồi.
Mà một phút sau, trực giác của Chu Khai biến thành sự thật.
Trưởng phòng Quan hệ công chúng nói: “Lần gặp mặt giữa năm này có ý nghĩa rất quan trọng. Đầu tiên, chúng ta hãy cùng cám ơn sự có mặt của cựu chủ tịch – Mr. Chu Khai.”
Sam vỗ tay, cho nên những người khác đồng loạt vỗ tay.
Tiếng vỗ tay vang như sấm, vui vẻ đưa tiễn cựu chủ tịch Chu Khai của bọn họ.
Trì Tiểu Trì lẳng lặng đứng dậy, tay cầm một ly sâm panh, quan sát hành động của mọi người, nhìn không có vẻ gì là ngạc nhiên.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt này, Chu Khai choáng váng.
Một lát sau, ông ta bùng nổ cơn giận: “ ‘Cựu’? Ai quyết định? Đây là quyết định của ai? Tại sao không thông báo cho tôi biết?”
Vô số gương mặt hoặc lạnh nhạt hoặc đề phòng nhìn về phía Chu Khai, nhưng không hề có sự kính sợ như trước.
Mắt Chu Khai tràn ngập tơ máu, quay đầu nhìn Sam với vẻ đe dọa: “Là ý của mày đúng không?! Sam Longman?”
Sam lẳng lặng nhìn qua, không đáp.
Không ai thông báo cho ông ta biết, là bởi vì Chu Khai quá thất bại trong việc đối nhân xử thế.
Nhiều năm qua, ông ta căn bản không thể bồi dưỡng ra một người thân tín chân chính, những kẻ ở bên cạnh ông ta, nếu không phải đầy bụng thù hận thì lại có dã tâm bừng bừng, còn không thì nhát gan nhu nhược, không hề có chủ kiến.
Đây là quốc gia mà Chu Khai một tay gây dựng, nhân viên là những chiếc đinh ốc duy trì sự vận hành của công ty, ngoài ra thì chẳng là cái thá gì.
Những năm qua, không chỉ Sam mà rất nhiều người đều không thể chịu đựng nổi nữa.
Thay đổi nhân sự, người đi người ở, những người ở lại đều là những người không muốn bỏ qua tâm huyết cùng Chu Khai nhiều năm.
Nhưng trước đây không lâu, Chu Khai chỉ bằng một cái mồm thối đã suýt nữa kéo cả chiếc thuyền lớn này chìm cùng ông ta.
Điều này khiến bọn họ ý thức được, không muốn vùi thây đáy biển thì bọn họ cần phải đổi một thuyền trưởng khác.
“Ngài đã khiến danh dự của công ty bị tổn hại lớn, mà bản thân ngài còn bị bệnh nặng, việc khai trừ ngài ra khỏi ban giám đốc là quyết định của toàn bộ ban giám đốc, cũng không phải quyết định của một mình tôi.” Sam phong độ nhẹ nhàng nói, “Mr. Chu, xin ngài hãy bình tĩnh.”
“Nói láo!”
Chu Khai làm sao mà bình tĩnh được?
Ông ta bị khai trừ rồi? Bị người mình tự tay đề bạt khai trừ? Lý do là con mẹ nó kì thị chủng tộc với bệnh Alzheimer?
Cái trước ông ta còn miễn cưỡng chấp nhận, cái sau rõ ràng là kế trì hoãn!
Ông gào lên: “Tôi không bị bệnh!”
Những nhân viên đã quen với tính tình của ông ta đương nhiên không có phản ứng gì, nhưng thành phần tham gia buổi gặp gỡ này còn có thân nhân của các nhân viên trên, thấy ông ta nóng nảy như thế thì bị kinh sợ, rối rít lùi lại.
Trì Tiểu Trì tiến lên kéo tay ông ta ngăn lại: “Anh Chu, anh Chu, đừng nóng giận, chúng ta về nhà.”
Chưa dứt lời, cổ tay của cậu lại bị Chu Khai giật lấy.
Đôi mắt như chim ưng của ông ta hận không thể khoét một miếng thịt trên người Trì Tiểu Trì.
“Là mày? Là mày!”
Ông ta giơ một tay lên hất văng Trì Tiểu Trì ra ngoài.
Trì Tiểu Trì đã sớm chuẩn bị, bởi vậy thân thể hơi lảo đảo mấy lần đã lấy lại được cân bằng, tiếp đất ổn định.
Trên mặt đất trải thảm dày, đủ không gian cho Trì Tiểu Trì diễn.
Bởi vậy cú ngã này rất có tác phong của người giả bộ bị đụng xe.
Một khi Chu Khai đã lên cơn thì rất khó ngừng lại, ông ta giơ chân lên, hung hăng đá vào chiếc bàn bày bánh ngọt!
Thấy ông ta có dấu hiệu động tay động chân, Trì Tiểu Trì lập tức bắt lấy cơ hội, hô 061: “Ngay bây giờ!”
061 đã sẵn sàng hành động.
Trì Tiểu Trì biểu hiện coi nhẹ Chu Khai, rời khỏi phạm vi quản lý của Chu Khai, chủ động bắt chuyện với Sam, lại thêm đủ chuyện xảy ra ngày hôm nay, đã thành công biến Chu Khai thành một quả pháo châm nhẹ là cháy nổ.
Mà cái Trì Tiểu Trì và 061 muốn làm, chính là khiến đám lửa này cháy to lên, to đến mức Chu Khai không thể chỉnh đốn được.
Tên: Thẻ tăng cường sức mạnh (Hiệu quả một lần, ngắn hạn)
Thời gian kéo dài: 1 phút
Số lượng: 01
Phẩm chất: Trung bình
Loại: Dùng một lần duy nhất
Điểm cần để đổi: 7
Giới thiệu: Rau chân vịt của Popeye, ngọt ngào giòn tan, dư vị dài lâu. Cho dù rau chân vịt rẻ, cũng không đổi lấy sơn hào hải vị.
Trì Tiểu Trì: “…” Quỳ.
Ngay khi tấm thẻ có hiệu lực, chân Chu Khai đá vào bàn.
‘Ầm’ một tiếng, bàn bị đạp đổ, những chiếc đĩa tinh xảo trên bàn đổ xuống ào ào, bánh ngọt lăn lóc, những ly rượu mà nhiều người tiện tay đặt lên bàn cũng bay tứ tung ra ngoài, vỡ loảng xoảng.
Tiếng thét chói tai vang lên liên tiếp.
Trì Tiểu Trì nhanh chóng hành động, một tay kéo vị khách nữ đang choáng váng rời khỏi khu vực nguy hiểm.
Cô gái chưa hoàn hồn nhìn đống bừa bộn trên mặt đất, khi ngẩng đầu nhìn Trì Tiểu Trì, ánh mắt đã tràn đầy đồng tình và hoảng sợ: “Mr. Thẩm, ngài…”
Trì Tiểu Trì dùng một nụ cười vừa kiên cường vừa bất đắc dĩ đáp lại.
Chỉ có 061 biết tâm trạng Trì Tiểu Trì bây giờ còn hưng phấn hơn cả ngắm mưa sao băng Leonids(1).
Chứng kiến tàn cục do mình gây ra, Chu Khai cũng ngây ngẩn cả người, ông ta cảm thấy mình không dùng lực mạnh, sao lại khiến cả hội trường khủng hoảng như thế này.
…Ánh mắt mọi người nhìn ông ta đều giống như đang nhìn một con quái vật vậy.
Ông ta ngây ngốc đứng đó nửa ngày, chợt cảm thấy xương cốt mềm nhũn, lăn đùng xuống đất, tứ chi co quắp kịch liệt.
Nhưng ông ta vẫn còn ý thức, mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm về phía Trì Tiểu Trì.
“Trời ạ!” Có người hét lên, “Ông ta co giật kìa!”
Thấy cảnh này nhiều người cũng bị dọa sợ, rối rít lấy điện thoại gọi cấp cứu.
Trì Tiểu Trì nói với 061: “Từ giờ trở đi, trong mắt người ngoài, lão thật sự là một bệnh nhân rồi.”
Trên đời này chuyện đáng sợ nhất chính là rõ ràng bản thân khỏe mạnh nhưng cả thế giới lại cho rằng mình bị bệnh.
Giống như Thẩm Trường Thanh vậy, rõ ràng phải sống trong địa ngục, lại còn phải khiến mọi người tin rằng mình đang sung sướng sống trên thiên đường.
Cái mùi vị đổi đen thay trắng, có miệng khó nói này, Chu Khai có thể chậm rãi thưởng thức.
Trì Tiểu Trì chọn khoa tâm thần cho ông ta, rất thích hợp.
Tình trạng này đã hơi vượt qua dự đoán của Sam. Anh ta biết Chu Khai chắc chắn sẽ gây sự, nhưng không ngờ lại đến mức bản thân ông ta cũng ngã gục thế này.
Anh ta hơi đau đầu, đành phải đưa mắt nhìn Trì Tiểu Trì.
Làm một người bạn đời hết sức trách nhiệm, ‘Thẩm Trường Thanh’ bước nhanh tới trước mặt Chu Khai, đối diện với ánh mắt hận không thể ăn thịt người, đáng sợ cực điểm của ông ta, vẫn coi như không thấy mà an ủi: “Xe cấp cứu sẽ tới ngay thôi, anh kiên trì chút nhé.”
Chu Khai vẫn giãy dụa, tứ chi co quắp, lại không thể đứng dậy nổi.
Ông ta gầm gừ đáng sợ: “Về nhà!”
“Nhưng mà, bệnh viện…”
“Không đến bệnh viện! Không đi đâu hết!”
Người đứng gần bọn họ đều nghe thấy giọng nghiến răng nghiến lợi của Chu Khai: “…Mày dám đưa tao vào bệnh viện, tao sẽ giết mày.”
Mọi người: “…” Bọn họ muốn báo cảnh sát luôn rồi.
Trì Tiểu Trì như bị hù họa, cả người run rẩy, nhỏ giọng nói: “Được, được. Chúng ta về nhà.”
Sở dĩ Trì Tiểu Trì lựa chọn như vậy là bởi vì trị giá hối hận của Chu Khai đã có biến động.
Số liệu yên lặng như chết lâu nay, từ 0 nhảy lên 5.
Đây cũng chẳng phải là sự tiến bộ đáng mừng gì nhưng cũng đủ để Trì Tiểu Trì xác định được rằng kẻ nhìn có vẻ cứng rắn vô địch như Chu Khai đã bị đánh cho rạn nứt.
Vậy tại sao cậu không đẩy thêm một chút nhỉ?
……………..
(1) Mưa sao băng Leonids: thường xuất hiện vào giữa tháng 11 hàng năm. Cơn mưa này xuất phát từ chòm sao Sư Tử, cộng thêm các vệt sao băng thường tỏa ra thành chùm như bờm sư tử nên được gọi là Leonids.