Đàn ông có lệ không dễ rơi, chỉ là chưa tới mức đau lòng mà thôi. Nhưng rốt cuộc đau lòng đến mức nào thì lão đại mới có thể khóc thành như vậy?
Đèn ở phòng 921 đã bật sáng trưng. Hầu Tử, Tráng Hán, cả Lâm Dục Đường nữa
đều không nói một lời nhìn Thẩm Hi, bọn họ toàn bộ đều trầm mặc là bởi
vì thật không biết phải nói như thế nào —— làm thế nào để phá vỡ bầu
không khí quái dị này.
Nhìn thử xem, người trên giường mới từ
trong chăn thò ra ngoài, mặc dù cố gắng kìm chế để không khóc, nhưng
khuôn mặt đẹp trai như tượng bây giờ lại giống như con thỏ vừa đỏ vừa
sưng; bởi vì trốn ở trong chăn âm thầm khóc một lúc lâu nên khuôn
mặt tuấn tú cũng trở hồng rực lên; trên đôi mi dày thanh tú vẫn còn
treo vài giọt nước mắt trong suốt .
"Lão đại. . . . . ." Hầu Tử
cố gắng mở miệng, sau đó đưa mắt nhìn Tráng Hán, Tráng Hán rất hiếm khi
mới cơ trí một lần, luống cuống tay chân cầm một túi khăn giấy đi tới.
Thẩm Hi nhận lấy túi khăn giấy, không biết nói nên nói gì, đành cất tiếng chào: "Hi. . . . . ."
Hầu Tử: "Hi."
Tráng hán: "Hi. . . . . ."
"Cái đó. . . . . . Tôi có thể giải thích ——" Thẩm Hi tận lực để cho bản thân tỉnh táo lại, nhưng bởi vì càng sốt ruột thì mặt lại càng đỏ hơn. Chợt
đưa tay lên vỗ vai Hầu Tử và Tráng Hán hỏi: "Bất ngờ lắm, đúng không?"
Hầu Tử và Tráng Hán liền gật đầu như bổ củi: Con mẹ nó, thật vượt xa hẳn tưởng tượng !
Thẩm Hi lại quay đầu nhìn về phía Lâm Dục Đường. Lâm Dục Đường cũng nhìn cô, trong mắt có vài tia khó hiểu. Thẩm Hi liền nghênh mặt —— đều tại anh
cả!
Lâm Dục Đường cũng yên lặng đứng dưới, có cảm giác không thể
tin được, nhưng hình ảnh trước mắt khiến cho anh phải tin tưởng —— thời
gian trước anh còn đưa anh bạn này vào hàng ngũ kẻ địch của mình . . . . . .
Kết quả đã hoàn toàn sụp đổ rồi, thấy cái mũi đỏ bừng của người trên giường kia, anh lại nghĩ đến Thẩm Hi.
Anh lớn hơn Thẩm Hi hai tuổi, trước kia bọn họ đều ở cùng một khu, có thể
nói là anh đã nhìn thấy Thẩm Hi lớn lên từng ngày. Có một lần mẹ Thẩm ôm Thẩm Hi ra ngoài, nhìn cứ như nắm gạo nếp nho nhỏ, nhưng khi khóc lên
lại vô cùng có khí thế. Sau này đi nhà trẻ Thẩm Hi liền được trường học
chọn vào đội tuyển ca múa, huấn luyện rất vất vả, có một lần khi cô trở
về liền ôm lấy anh khóc lóc: "Đường Đường, huấn luyện thật vất vả, em
không muốn huấn luyện đâu, em cũng không muốn đạt được huy chương vàng
gì đó. . . . . ."
Sau đó, cô thật sự không tham gia vào đội tuyển của trường nữa.
Lâm Dục Đường thật sự cho rằng mình không phải là người dễ mềm lòng, nhưng
anh có một tật xấu, đó chính là rất dễ bị ánh mắt ướt đẫm làm cho rung
động, ví dụ như hiện tại. . . . . .
Mẹ nó! Anh bị điên rồi sao?
Lâm Dục Đường lần nữa tự áp chế bản thân mình nhìn thẳng vào Hà Chi
Châu, ép mình phải tỉnh táo lại. Sau đó lấy thân phận của bạn cùng phòng nhàn nhạt hỏi thăm: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Xảy ra chuyện gì? Hiện tại Thẩm Hi thật có nỗi khổ không nói ra được, đầu vẫn còn vang
lên tám chữ của Hà Chi Châu rõ mồn một: "Tráng sĩ cắt tay, bảo toàn
thanh danh" . Thẩm Hi cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, hiện tại đi nhảy lầu vẫn còn kịp . . . . .
"Rốt cuộc là vì sao, lão đại?" Mặt của
Tráng Hán tràn đầy tò mò và quan tâm, đương nhiên hiếu kỳ so với quan
tâm vẫn nhiều hơn một chút.
Thẩm Hi âm thầm thở dài, hắng giọng
giải thích với ba anh bạn cùng phòng: "Thật ra thì chuyện là thế này,
mới vừa rồi đọc một cuốn tiểu thuyết, thấy nhân vật chính bị chết. . . . . cho nên không nén được bi thương rồi."
Hầu Tử: ". . . . . ."
Tráng Hán: ". . . . . . Được rồi, tiểu thuyết gì vậy?"
Đầu của Thẩm Hi vẫn đang bấn loạn, nên nói tiểu thuyết gì thì tốt đây?
《 Tây Du kí 》? Bọn họ khẳng định sẽ không tin;
《 Vợ trước, tổng giám đốc lạnh lùng 》? Không được!
《 Không cam lòng 》? Dường như nội dung cũng không đúng lắm. . . . . .
". . . . . . Là 《 Lang Đồ Đằng 》." Thẩm Hi rốt cuộc đã tìm ra một cái tên đáng tin.
"À, là cái này sao, tôi cũng đã xem qua rồi. Lúc ấy tôi cũng khóc như cậu
đấy." Tráng Hán kích động nói: "Có phải thấy con sói bị chết không?"
Thẩm Hi gật gật đầu như gà mổ thóc.
Tráng Hán như tìm được tri âm của mình, trải qua nhiều chuyện mới có thể hiểu rõ được con người của lão đại, tiến lên nắm tay của Thẩm Hi nói: "Lão
đại, không ngờ bề ngoài cậu trong trẻo lạnh lùng nhưng bên trong cũng có một trái tim dịu dàng thuần khiết như tôi vậy."
"Cút sang một
bên!" Hầu Tử đẩy Tráng Hán ra nơi tiếp: "Lão đại, thật ra thì tôi xem
đến đoạn kia cũng xúc động chảy nước mắt. Mà hai chúng ta đều là những
người hào sảng cả."
Thẩm Hi liền vỗ vai Hầu Tử nói : " Xấu hổ quá, để cho các cậu chê cười rồi."
Hầu Tử: ". . . . . . Không cười."
Tráng Hán: "Tuyệt không buồn cười!"
Lâm Dục Đường lúc này mới lên tiếng: "Nếu không còn chuyện gì, tiếp tục đi ngủ."
Hầu Tử và Tráng Hán rối rít trở về giường của mình, Thẩm Hi tụt xuống đi
đến phòng vệ sinh rửa mặt, lúc soi gương liền nghĩ: Chuyện tối nay nhất
định không thể để cho Hà Chi Châu biết được, nếu không anh ta thật sự sẽ thành tráng sĩ cắt cổ tay mất.
Phòng 921 khôi phục lại sự yên
tĩnh một lần nữa, lát sau trong phòng đã vang lên tiếng ngáy của Tráng
Hán, Thẩm Hi nằm ở trên giường lại không tài nào ngủ được, nghĩ đến Chủ
Nhật sẽ cùng Hà Chi Châu đi đến Thanh Đảo không biết có thể đổi trở lại
hay không, rồi lại nghĩ đến quan hệ của Lâm Dục Đường và Lăng Triều
Tịch. . . . . .
Trong phòng người khó ngủ ngoài cô ra còn có cả Lâm Dục Đường ở giường dưới nữa.
Ngày hôm sau, Thẩm Hi liền dậy sớm chạy bộ, cô đã đồng ý với Hà Chi Châu mỗi ngày chạy mười cây số, chạy xong sẽ mất hết sức lực, cho nên cô chia
làm hai tầm sáng và tối, mỗi lần chạy năm cây số cho đỡ mệt.
Tuýp đàn ông như thế này cực kỳ có phong cách!
Đàn ông thích vận động vẫn luôn nam tính nhất!
Thẩm Hi chạy bộ xong, vỗ vỗ vào cơ thể của ai đó, sau đó chụp lại cơ bắp
trên cánh tay rồi gửi cho Hà Chi Châu, nhân tiện còn thêm một câu: "Hôm
nay đã chạy được năm nghìn mét rồi, giữ dáng cho anh rồi đấy! Tôi đã cố
gắng như vậy, anh cũng đừng quên bôi bôi cái kia nhé."
Ha ha. Hà
Chi Châu sáng sớm nhận được tin nhắn của Thẩm Hi gởi tới, liền rời
giường rửa mặt làm vệ sinh cá nhân, sau đó uống một cốc nước lọc to. Rồi đưa mắt nhìn đám chai lọ ở trên bàn cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Thật là kỳ quái, cũng không có trứng, sao lại thấy nhàm chán nhỉ?
Hà Chi Châu cầm lọ kem dưỡng da lên, sau đó quệt quệt lung tung, chỉ là
làn da này xúc cảm quá tốt, Hà Chi Châu không nhịn được bấu bấu mấy cái.
Trước khi đi ra ngoài, Hà Chi Châu lại vào phòng vệ sinh thay quần áo, sau đó anh liền phát hiện ra một vấn đề —— tại sao trong nội y của Thẩm Hi đều có thêm miếng lót nhỉ?
Hà Chi Châu lặng lẽ đem miếng lót ở bên
trong rút ra, âm thầm thở dài: nếu như sau này Thẩm Hi không lấy Lâm Dục Đường, thì anh đành phải tiếp nhận thôi. . . . . .
Hà Chi Châu
thay quần áo xong đi ra, Đậu Đậu lập tức phát hiện chỗ nào đó không
đúng. Cô ấy quan sát một lúc liền nói: "A Hi, ngực của cậu nhỏ đi rồi."
Đây gọi là nhãn lực gì không biết! Hà Chi Châu suýt chút nữa liền hộc máu ra ngoài.
——
Buổi chiều, trong thời khoá biểu của Hà Chi Châu có một bài chuyên ngành,
hơn nữa còn liên quan đến máy bay nữa . Vì sợ xảy ra sự cố gì nên Thẩm
Hi cố ý tìm một chỗ ngồi ở trong góc. Cô gọi điện hỏi Hà Chi Châu cần
phải làm những gì nhưng anh chỉ trả lời có một câu: " Đừng lộn xộn là
được rồi."
Tưởng gì chứ cái này thì vô cùng đơn giản, Thẩm Hi rất an phận mở máy tính lên sau đó không ngừng thay đổi hình nền trên máy
để chọn ra một cái đẹp nhất, kết quả là mười phút sau, giáo sư liền ra
bài tập cho cả lớp làm. Ra bài tập thì cũng bình thường nhưng cái khổ là cuối tiết còn phải nộp bài cho thầy nữa. Thẩm Hi chỉ có thể gửi tin
nhắn cầu cứu Hà Chi Châu.
Năm phút sau, Hà Chi Châu ở đầu bên kia kết nối được với máy tính của cô bên này, sau vài cú nhấp chuột, cộng
thêm một chút công phu thì một sơ đồ mạch điện rối rắm dần dần hình
thành. Thẩm Hi thấy vậy liền mắt A mồm chữ O rồi sau đó vội vàng dùng
tay che che màn hình máy tính —— không thể để cho người ta nhìn thấy cô
đang làm việc mờ ám được.
Thẩm Hi hoàn thành xong bài tập liền
nộp lên cho thầy , để ăn mừng một lần nữa bọn họ hợp tác thắng lợi cô
liền gửi cho Hà Chi Châu một khuôn mặt tươi cười, nhưng anh lại gửi cho
cô một khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng vô cảm.
Thật đúng là trớ trêu! Thẩm Hi vui vẻ nộp bài xong liền nghênh ngang rời đi.
Bên ngoài khu giảng đường chính là nhà để xe , Thẩm Hi mới ra khỏi giảng
đường liền nhìn thấy Lâm Dục Đường đẩy đi tới. Nhìn anh Thẩm Hi lại nghĩ đến cuộc điện thoại của anh tối hôm qua. Cô sải hai, ba bước liền đi
đến trước mặt Lâm Dục Đường hỏi: "Về ký túc sao?"
Lâm Dục Đường liền gật đầu nhưng lại không nói lời nào.
Thẩm Hi lại nói tiếp: "Vậy thì cho tôi nhờ một đoạn."
Lâm Dục Đường: ". . . . . ."
Nam sinh đi cùng trên một chiếc xe, ở đại học S cũng chẳng là chuyện hiếm
lạ gì. Bởi vì ở trường này sinh viên nữ vô cùng ít ỏi, vì vậy mà giao
tình giữa cánh con trai đã dày lại càng thêm dày.
Nhưng Lâm Dục
Đường thật sự không thói quen chở con trai đằng sau. Đã thế tháng trước
Thẩm Hi còn cố ý nói cho anh biết không nên tùy tiện nhặt xà phòng, sau
này anh lên mạng tra mới biết được nhặt xà phòng là ám chỉ đến cái gì,
từ đó cũng biết trên đời này còn tồn tại cả thứ có tên là hủ nữ.
( Nhặt xà phòng là một tiếng lóng được dùng để ám chỉ quan hệ đồng tính nam.)
Từ khu giảng đường đến ký túc xá số chín mất đi mất khoảng mười phút. Lâm
Dục Đường vừa lái xe, vừa tính toán đi vào con đường mòn trong rừng có
ít người qua lại, sau đó anh lại phát hiện nếu đi đường này sẽ càng
khiến cho người ta hiểu lầm nhưng đáng tiếc là nếu bây giờ quay ngược
lại thì còn phiền toái hơn nhiều.
Thẩm Hi ngồi đằng sau đang nghĩ tới mấy vấn đề nên bất tri bất giác, tay của cô vô ý đặt lên hông của
Lâm Dục Đường khiến cho chân anh khẽ run rẩy, đạp trượt một cái, cực kỳ
tức giận quát lên: "Hà Chi Châu, bỏ tay ra!"
"À." Thẩm Hi vội
vàng bỏ tay ra, sau đó đặc biệt nghiêm túc hỏi Lâm Dục Đường: "Lâm Dục
Đường, hôm qua tôi nghe cậu gọi điện thoại, cái cô . . . . . Triều Tịch
đó là ai. . . . . . vậy?"
Lâm Dục Đường liền đáp: "Một người bạn thời trung học."
Thẩm Hi lại tiếp tục thẩm vấn: "Tôi cảm thấy quan hệ của hai người tốt vô cùng."
"Cũng không tệ lắm." Lâm Dục Đường cười cười trả lời nhưng giọng nói lại vô
cùng lạnh hiển nhiên là không muốn nói nhiều với người phía sau.
Thẩm Hi khẽ cắn răng, hỏi thẳng: ". . . . . . Vậy cậu thích cô ta sao?"
Thích? ! Lâm Dục Đường đang tập trung tinh thần nghĩ cách để thoát khỏi cái
tên "Hà Chi Châu" phiền toái này, một lát sau mới đáp lại một câu: "Cậu
nói linh tinh gì thế"
Nói linh tinh sao? Mới vừa rồi anh đã suy
nghĩ mất bao nhiêu giây? ! Đầu Thẩm Hi nhất thời nóng lên theo bản năng
đưa tay bấm một cái vào lưng của Lâm Dục Đường: "Phản ứng chậm như vậy,
muốn nói dối đúng không?".di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Sau lưng đột nhiên bị người nào đó bấm một cái, Lâm Dục Đường không ứng phó kịp "Rầm" một cái, cả người cả xe toàn bộ lăn ra đất, kết quả của Thẩm
Hi cũng không khá hơn là mấy.
Lâm Dục Đường từ dưới đất đứng lên, nhìn Thẩm Hi mắng: "Hà Chi Châu, cậu có bị bệnh không đấy!" Nói xong,
liền khẩn trương dựng xe đạp lên, rồi đạp xe đi mất cứ như là đang chạy
trốn vậy. . . . . .
Cái quái gì đang xảy ra thế này!dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com