Editor: BAT
Thẩm Hi đi bộ trở về ký túc xá, nhưng lúc cô về đến đó trong phòng đã không có bóng người.
Tráng Hán và Hầu Tử rủ nhau đi mua quần áo, nguyên nhân chắc là gần đây
bọn họ bị ảnh hưởng bởi người nào đó, cũng bắt đầu chú trọng hình thức
bên ngoài, dốc toàn lực để cạnh tranh vị trí thứ ba và thứ tư của phòng
921.
Lâm Dục Đường chắc đã đến thư viện như thường .
Thẩm Hi gọi điện thoại cho Hà Chi Châu hỏi xem anh đang làm gì, lại cũng thấy anh đang ở trong thư viện.
Mỗi người cũng đều bận rộn việc của mình, chỉ có cô là nhàn rỗi đến phát chán. Thẩm Hi lại nghĩ tới tiết mục mà mình phải tham gia để kỷ niệm
ngày thành lập trường , không biết còn có thể múa được nữa hay không.
Trong những tiết mục đơn trong ngày kỷ niệm thành lập trường bài múa
bằng lụa đỏ của cô lại còn là tiết mục trọng điểm nữa. . . . . .
Thật là lo lắng, nhưng lo lắng thì có thể trở lại như cũ được sao?
Thẩm Hi khóa trái cửa phòng lại, sau đó nhạc ở mở máy tính lên, ở trong
phòng đầu tập luyện vũ điệu này. Từ nhỏ đến lớn mỗi khi tâm tình của cô
không tốt thì chỉ thích khiêu vũ, nhảy đến lúc mồ hôi mướt mát, thì mọi
phiền não đều theo những giọt mồ hôi đó mà tan biến hết.
Cô lại nghĩ đến buổi hội diễn vào tết Nguyên Đán khi còn bé, khi múa chỉ mặc độc một cái cái váy nhỏ mỏng manh, mà hội trường lại không có điều
hòa, cả người lạnh đến nỗi môi tím bầm, khi đó Lâm Dục Đường cởi áo
khoác chạy vội tới trùm lên người cô. Sau này khi Lâm Dục Đường lên
trung học cô lại nhìn thấy anh cởi áo khoác của mình choàng lên trên
người của một cô gái khác, cô gái đó chính là Lăng Triều Tịch.
Bởi vì Lâm Dục Đường nên cô và Lăng Triều Tịch cũng gọi là có quen biết. cô đã nói thẳng với Lăng Triều Tịch rằng: "Tôi và Lâm Dục Đường sau này sẽ kết hôn với nhau đấy."
Lăng Triều Tịch lại tỏ vẻ như cô đã hiểu lầm mình, rồi lại nói cô ta
thật ra chỉ xem Lâm Dục Đường là một người bạn. Một từ "bạn" này liền
đem tất cả những " mưu đồ khác" toàn bộ phủi sạch sẽ. . . . . .
Sau đó thì có thể quang minh chính đại gọi điện thoại cho Lâm Dục Đường, nhờ anh làm việc này làm việc kia, tặng quà cho anh, khi bị bệnh sẽ đến than thở. . . . . .
Toàn thân Thẩm Hi đều là mồ hôi, sau khi tắm rửa mát mẻ sảng khoái ra
ngoài, lại thay bộ quần áo mới mua trên mạng vào, áo sơ mi màu hồng cùng với quần kaki màu trắng sữa.
Hà Chi Châu không thích cô xắn ống quần lên, còn màu quần như vậy chắc
không việc gì chứ. Cô vẫn cho rằng một người con trai có phong cách khi
mặc màu hồng lên nhất định sẽ rất đẹp mắt, trước kia cô đã muốn Lâm Dục
Đường mặc như vậy nhưng anh lại không mặc, hiện tại cuối cùng cũng hoàn
thành tâm nguyện rồi.
Thẩm Hi soi gương sửa lại cổ áo, trước khi ra cửa lại dùng trộm ít keo
chuốt tóc của Tráng Hán. Quần áo, đầu tóc từ trên xuống dưới liền tự tin hơn nhiều.
Trên đường từ đại học đi ra, chỉ cần có nữ sinh đi qua, cô đều có thể
đánh hơi được hơi thở không an phận trên người của bọn họ, ví dụ như cô
bạn trước mặt đang cố ý cười lớn tiếng kia, chỉ còn thiếu nước bùng phát nữa thôi !
——
Trong lần thi khảo sát tiếng Anh cấp bốn, cấp sau của Học viện Sư Phạm,
Trần Hàn chính là một thành viên tích cực nhất phòng. Tuần trước cô ta
tra thành tích của mình, được 500 điểm, Trần Hàn thấy thật hài lòng,
không uổng công mỗi ngày đến thư viện học từ đơn.
Sau đó cô lại tra điểm số của Hạ Duy Diệp, Đậu Đậu, cả người họ đều được 425 điểm, Trần Hàn suy nghĩ một lát, lại đánh mã sinh viên của Thẩm Hi, liền thấy thành tích được hơn sáu trăm điểm.
Trần Hàn muốn điên rồi!
Có một người khác khi biết được điểm số của Thẩm Hi cũng muốn phát điên đó chính là Đậu Đậu!
Lúc Hà Chi Châu từ thư viện quay về phòng 636, liền bị Hạ Duy Diệp chặn
lại, hai tay khoanh trước ngực nhìn anh hỏi: "Thẩm Hi, có đáp án thì
phải chia xẻ cho người khác với chứ, giấu cho một mình mình thì không
tốt lắm đâu. . . . . ."
Hạ Duy Diệp mới nói được một nửa, liền bị Trần Hàn kéo lại: "Duy Diệp,
cậu đừng có như vậy, nói không chừng là A Hi tự mình làm được thì sao."
Nói không chừng. . . . . .
Hà Chi Châu lạnh lùng nhìn bọn họ, nhàn nhạt thốt ra một câu: " That’s the stupidest thing, I’ve ever heard! "
"Cái gì?" Hạ Duy Diệp mắt chữ O mồm chữ A, vẻ mặt kinh ngạc khó có thể tiếp nhận được.
Hà Chi Châu đặt toàn bộ sách tiếng anh chuyên ngành đang cầm trong tay
đặt lên trên bàn, đứng thẳng người, khẽ ngước mắt mắt nói: "Trước tiên
học cho tốt tiếng Anh của mình thì hãy cùng tôi đối thoại." Nói xong,
liền trực tiếp cất bước rời khỏi túc xá.
Đây thật là. . . . . . Quá cool rồi! Đậu Đậu đang kinh ngạc ngây người ra như phỗng liền chạy đuổi theo.
"A Hi, cậu thật tuyệt vời!" Đậu Đậu đẩy đẩy tay Hà Chi Châu nói.
Hà Chi Châu liền tránh sang một bên đáp: "Bình thường thôi."
Đậu Đậu lại kéo tay của anh lại, cười chế nhạo: "Cậu mau nói cho mình biết, cái câu That’s gì gì kia , cậu đã học bao lâu rồi?"
Hà Chi Châu : ". . . . . ." Rồi kéo tay của Đậu Đậu ra .
Đậu Đậu hơi tức giận nói một tràng: "A Hi, gần đây cậu đều không ăn cơm
với mình, buổi tối thì không nói làm gì vì mình hiểu cậu phải đi ăn với
anh Lâm nhưng còn buổi trưa thì sao?"
Trong việc này Hà Chi Châu cũng thật bất đắc dĩ thôi, anh có thể ăn cơm
cùng với Đậu Đậu cũng không sao, nhưng anh thật không có biện pháp tiếp
nhận việc Đậu Đậu cứ chọn gắp cả thức ăn trong đĩa của anh nữa.
——
Bữa tối thì Hà Chi Châu thường ăn cùng với Thẩm Hi, ăn cơm chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là trao đổi điện thoại di động để xử lý nghiệp vụ. Nếu như phải trả lời lại thì cứ theo ý của bên kia mà gọi.
Ví dụ như Thẩm Hi đã giúp Hà Chi Châu gọi điện thoại, cụ thể là liên lạc với một vị quản lý của một công ty, giải quyết được một vấn đề kỹ thuật khó khăn. Vấn đề này thật sự rất chuyên nghiệp, cô chỉ cần đọc theo
những gì Hà Chi Châu viết trên giấy là xong.
"Thể hiện như thế đã được chưa?" Thẩm Hi hỏi Hà Chi Châu, giọng có chút muốn tranh công.
Hà Chi Châu đem miếng bò bít-tết cuối cùng cho vào miệng nói: "Bình thường thôi."
Sau đó Hà Chi Châu bị Thẩm Hi mãnh liệt yêu cầu gọi điện thoại cho cha
Thẩm, chủ yếu là muốn nhắc nhở ông đừng quên chuyển sinh hoạt phí của
tháng này.
Sinh hoạt phí thật sự rất quan trọng với cô. Hà Chi Châu mới vừa cúp
điện thoại, Thẩm Hi liền thở dài nói: "Xong đời rồi, ba tôi sẽ giảm sinh hoạt phí xuống thôi."
Hà Chi Châu liền lên tiếng cười nhạo: ". . . . . .Cô chắc chắn chứ?"
Thẩm Hi vừa gật đầu lại vừa thở dài.
Kết quả là năm phút sau, liền nhận được tin nhắn của ngân hàng gởi tới:
". . . . . . Thẩm Kiến Quốc ở số đuôi tài khoản 8702 chuyển ba ngàn nhân dân tệ. . . . . ." Thẩm Kiến Quốc ở đây chính là cha Thẩm của bạn học
nào đó.
Cùng lúc này, lại tiếp tục nhận thêm một tin nhắn nữa, là của cha Thẩm:
"Xét thấy thái độ của con gái Thẩm Hi mới vừa gọi điện thoại không được
đoan trang cho lắm, tạm cắt một nửa sinh hoạt phí."
Hà Chi Châu đọc nội dung của tin nhắn, liền ngộ ra một vấn đề —— kỳ hoa quả nhiên là di truyền.
Thẩm Hi bởi vì sinh hoạt phí bị cắt giảm một nửa mà thở ngắn than dài.
Hà Chi Châu dựa lưng vào thành ghế, hứng thú nhìn cô nói: "Cô phải diễn
tả lại cho tôi xem bình thường cô hay gọi điện thoại với ba cô như thế
nào, để tôi còn học hỏi."
"Cái này hình như không được hay cho lắm." Thẩm Hi chớp chớp mắt, nhìn
Hà Chi Châu nghiêm túc như thế cứ cho rằng anh thật muốn học hỏi, liền
tiến hành làm mẫu: ". . . . . . Cha, gần đây con xem trên Sina Weibo(*)
thấy cha ăn ăn uống uống vui chơi giải trí, thật vô cùng hâm mộ..., chỉ
là con gái của cha sắp xong đời rồi, đã nghèo lại còn đói nữa..., hai
ngày nay toàn phải đi ăn chực Đường Đường thôi, mà trường học
Đừng kiêu ngạo như vậy lại tăng giá thức ăn lên rồi…”
(*) Sina Weibo là một trang mạng kiểu blog của Trung Quốc. Tương
tự như Twitter hay Facebook, đây là một trong những trang phổ biến nhất tại Trung Quốc, thu hút trên 30% người dùng mạng, với một mức thâm nhập thị trường cũng giống như cái Twitter đã tạo
dựng ở Mỹ. Nó được tập đoàn SINA ra mắt ngày 14 tháng 8 năm
2009 và có 503 triệu người dùng đăng ký tính đến tháng 12 năm
2012. (Nguồn: Wikipedia)
Hà Chi Châu xoa xoa trán, nghe mà thấy…
Thẩm Hi làm mẫu xong liền hỏi Hà Chi Châu: “Còn anh, có muốn tôi gọi điện thoại cho ba mẹ anh không?”
Hà Chi Châu ăn xong liền đứng lên đáp: “Không cần đâu, bọn họ đều ở nước ngoài cả rồi.”
Thẩm Hi cũng đi theo ra, cất bước nhanh tiến lên phía trước, Hà
Chi Châu chậm rãi đi theo phía sau, đột nhiên anh phát hiện ‘Bản
thân’ có gì đó không đúng.
Là quần áo sao? Không, anh vẫn thấy bình thường, hiện tại anh
đã có thể chấp nhận cho Thẩm Hi mặc những loại quần áo có
màu sắc như thế này, chỉ cần không mặc váy thì cũng không có
vấn đề gì.
Kiểu tóc sao? Dường như cũng không khác mấy, chỉ có điều đươc chuốt keo bóng bẩy hơn thôi.
Tầm mắt của Hà Chi Châu liền quét một đường từ trên xuống
dưới, cuối cùng dừng lại ở bắp chân bên ngoài của Thẩm Hi,
rốt cuộc đã biết vấn đề nằm ở đâu - - lông chân của anh đã
không cánh mà bay rồi.
Máu nóng của Hà Chi Châu liền xông lên, toàn thân tức giận đến
phát run, anh tiến lên trước giữ Thẩm Hi lại, rồi lại nhìn
xuống bắp chân của ‘Mình’, sắc mặt dần lạnh xuống: “Cô giải
thích ngay cho tôi chuyện gì xảy ra?”
Thẩm Hi nghĩ Hà Chi Châu nói đến cái quần trắng sữa kia, liền nhấc quần lên nói: “Không đẹp sao?”
“Tôi không nói đến cái này!” Hà Chi Châu tức giận, nhìn chằm
chằm vào bắp chân ‘Trơn bóng như ngọc’ của mình một lần nữa,
gằn lên từng chữ: “Tôi – tôi – lông – đâu? !”
Thẩm Hi lùi về phía sau mấy bước, quả thật đã bị phát hiện
rồi, nhưng cô thật sự không có cách tiếp cận nổi việc ngày hè nóng nực mà còn phải mặc quần dài nóng nực. Cho nên lúc một mình ở ký túc xá cạo râu liền nhân tiện xử lý cả bắp chân
nữa.
“Tôi chỉ cảm thấy… có chút khó coi.”
“Khó coi!” Hà Chi Châu hít một hơi thật sâu, tận lực để cho
mình tỉnh táo lại: “Cho nên cô liền cạo hết toàn bộ.”
Thẩm Hi nhìn Hà Chi Châu, thấy hơi chột dạ: ‘Anh đừng có nóng, ở bắp đùi vẫn còn chưa…”
Hà Chi Châu không muốn nói thêm gì nữa, đột nhiên nổi nóng, đi thẳng về phía trước.
Thẩm Hi chạy đuổi theo, giật nhẹ tay của anh hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Hà Chi Châu liền cười lạnh nói: “Trời nóng. Muốn cắt tóc.”
“Đừng!” Thẩm Hi chợt ôm lấy Hà Chi Châu năn nỉ: “Tôi cắt tóc trông xấu lắm.”
Hà Chi Châu vẫn còn tức giận, hất tay Thẩm Hi ra, chạy thẳng
đến một cửa hiệu cắt tóc ở ven đường, rồi đi vào cửa ngồi
luôn lên ghế cắt tóc.
Thẩm Hi liền chạy đuổi theo phía sau.
Đồng thời lúc đó ở bên trong anh thợ cắt tóc đẹp trai cũng đi
đến phía sau Hà Chi Châu hỏi: “Mỹ nhân, muốn cắt kiểu nào?”
Hà Chi Châu từ trong kẽ răng nặn ra một câu: “Không cần kiểu gì cả, cạo trọc là được rồi.”
Thợ cắt tóc: “….”
“Đừng!” Thẩm Hi chạy hộc tốc đến thiếu chút nữa quỳ gối
trước mặt của Hà Chi Châu, cô chắp hai tay trước ngực nói với
anh thợ cắt tóc: “Nhất định không thể cạo trọc, xin anh…”
Anh thợ cắt tóc dĩ nhiên không thể cạo trọc cho một đại mỹ nữ như thế, liền nhìn đôi nam nữ trước mắt này, lại liên tưởng
đến bộ phim thần tượng – người con trai hoa tâm phụ lòng cô gái, sau đó cô gái đó đã cạo đầu xuất gia, ->thật là máu chó.
Anh thợ cắt tóc liền cầm mái tóc mái ngang trán của cô lên,
nghĩ đến phươg pháp xử lí hài hòa giữa hai bên: “Như vậy thì
tôi sẽ cắt ngắn thôi nhé.”
Thẩm Hi ôm mặt, vẫn còn muốn cầu xin thợ cắt tóc: “Xin anh,
đừng cắt, khi về tôi sẽ đăng ký làm một cái thẻ Vip ở đây, có đươc hay không…”
Anh thợ cắt tóc cũng là người rất có nguyên tắc, nhìn Thẩm Hi đáp: “Anh chàng đẹp trai, cậu đang hoài nghi tay nghề của tôi
sao?”
Thẩm Hi liền gật đầu, sau đó lại lắc đầu, một lát sau lại
nháy mắt, nhưng cái kéo của anh thợ cắt tóc đã bắt đầu hoạt
động.
Anh thợ ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, ‘veo veo’ mấy cái liền đem
một mái tóc dài đen mượt xén mất một đoạn rồi. Anh ta cắt
tóc đã nhiều năm, xử lý qua rất nhiều kiểu tóc cho hàng trăm
khuôn mặt, tài nghệ cũng không hề kém.
Cuối cùng sau khi hoàn thành tác phẩm, hai tay của anh liền đặt lên vai của Hà Chi Châu, hết sức hài lòng nói: “Thật xinh đẹp, cùng một kiểu tóc với nữ thần của tôi đấy?”
Thẩm Hi ngồi ở trên ghế hỏi: “Tạ Na sao?”
Anh thợ cắt tóc liền lườm cô một cái rồi mới đáp: “Là Cao Viên Viên.”