"Có hình của đàn ông sao?"
Gương mặt già nua của bác y tá chuyển sang màu gan heo, bà kinh ngạc đến mức không thốt nên lời, qua thật lâu sau, mới chỉ vào Thẩm Hi nói:
"Cậu. . . . . . Biến thái!"
Thẩm Hi biết bác y tá lại hiểu lầm mình rồi, tranh thủ thời gian đứng
lên giải thích: "Bác đừng hiểu lầm, cháu có nguyên nhân đặc biệt. . . . . ."
Còn có nguyên nhân đặc biệt gì chứ, không phải là nguyên nhân kia sao?
Tư tưởng của người già tương đối bảo thủ, khó có thể tiếp nhận những
chuyện như vậy, nhưng vì muốn nhanh chóng hoàn thành công việc của mình, bà liền hít sâu một hơi, thỏa mãn yêu cầu đặc biệt Thẩm Hi. Bà lấy từ
ngăn kéo ra một xấp hình đàn ông cao to đầy cơ bắp, ghét bỏ ném cho Thẩm Hi: "Còn gì nữa không, không có cái khác nữa đâu."
"Từng này là đủ rồi." Thẩm Hi vội vàng chụp lấy, sau đó ngồi xuống ghế,
nghiêm túc chọn lựa hình ảnh. Toàn bộ cơ hồ đều là hình cơ bắp cuồn
cuộn, vừa xem mày Thẩm Hi vừa cau lại. Cô thích hình tượng nam sinh tuấn tú sạch sẽ, ví dụ như Lâm Dục Đường , hay Hà Chi Châu cũng được, nhưng
tính khí quá lạnh, vừa nhìn sẽ làm cho người ta chán ghét.
Nếu như dựa vào những hình này, còn không bằng cầm một chiếc gương tự
soi đâu. . . . . . Thẩm Hi cầm một xấp hình lật tới lật lui, nhưng vẫn
không hài lòng.
Nghĩ đến khả năng có thể phải nhìn vào gương tự xử, mặt của Thẩm Hi liền nóng ran, tiếp theo sau đó lại cúi đầu chọn hình, bác y tá ở bên kia đã không nhìn nổi nữa rồi, đôi mắt cá híp lại thành một đường, lạnh lùng
quan sát.
Thẩm Hi cũng cảm thấy rất uất ức, bất đắc dĩ, đành phải chọn một bức ảnh hơi vừa mắt một chút. Đột nhiên, bên cạnh truyền đến giọng nói lành
lạnh: "Cô ngồi đây chọn cái gì?"
Thẩm Hi quay đầu lại liền thấy Hà Chi Châu đã ngồi bên cạnh mình từ bao giờ rồi.
Anh tới đây lúc nào? !
Thẩm Hi chột dạ vội vàng thu xấp hình vào, mà Hà Chi Châu vẫn lạnh lùng
nhìn cô không chớp. Một lát sau anh mới đứng lên, chỉ vào Thẩm Hi nói
với bác y tá: "Xin lỗi, cậu ấy không phải là Hà Chi Châu."
"Cái gì?" Bác y tá già mở to hai mắt hỏi, đúng lúc này, một người thanh
niên rất anh tuấn đeo một cái túi xông tới, chỉ vào mũi của mình nói:
"Dì Y tá, cháu mới là Hà Chi Châu, thật xin lỗi, cháu tới chậm."
Bác y tá: ". . . . . ."
Thẩm Hi: ". . . . . ." Cô cũng chỉ chỉ vào mũi, muốn đi lên làm rõ ràng
chuyện gì đang xảy ra, thì lại cảm thấy sau lưng đau nhói, bị Hà Chi
Châu chân chính sau lưng xuống tay thật nặng. Thẩm Hi chớp chớp mắt,
chợt phản ứng kịp, lập tức đi lên trước vỗ vỗ vào vai "Người trẻ tuổi"
chạy tới cứu viện nói: "Sớm biết cậu có thể chạy tới, tôi cũng không cần phải tới chứ, được rồi, cậu đã đến vậy thì tôi đi đây, sau này đừng
quên mời tôi ăn cơm đấy, cứ thế nhé, cứ từ từ mà làm, hẹn gặp lại!"
Thẩm Hi nói xong, nhanh chóng rời khỏi trung tâm kiểm tra. Cô đã thuận
lợi thoát khỏi một kiếp, tâm tình vô cùng high, nhưng cái tên kia rốt
cuộc là ai nhỉ? Thẩm Hi quay đầu lại, nhìn về phía sau lưng Hà Chi Châu
hỏi: "Anh Hà, anh đã có phương pháp xử lí, tại sao còn bắt tôi đi đến
đây chứ?"
Hà Chi Châu liền cười lạnh đáp: "Tôi cũng thật không nghĩ tới, nếu như
mà tôi không đến, có phải cô sẽ thật cầm những bức hình kia mà tiến hành hay không?"
Hừ hừ! Thẩm Hi nhìn Hà Chi Châu đáp trả: "Anh cho rằng tôi muốn làm như vậy sao, ai lại thích làm chuyện như vậy chứ!"
Hà Chi Châu cũng không tranh cãi với Thẩm Hi nữa, an tĩnh dưới đứng gốc cây ngô đồng ở ven đường.
Viện y tế này nằm ở một khu vực yên tĩnh cách xa trung tâm thành phố sầm uất dặm, đối diện với cửa chính là hàng cây ngô đồng đã được trồng từ
thời dân quốc, một mảng cây cối xanh um tùm đung đưa xào xạc trong gió.
Vào lúc chạng vạng, ngững tán lá xanh mướt như những bàn tay chặn lại
chút ánh chiều tà cuối cùng, tiếng ve gọi hè râm ran cả một góc trời.
Thẩm Hi gạt tán lá ngô đồng đang chắn ngang tầm mắt mình ra, rồi hỏi Hà Chi Châu: "Người bên trong rốt cuộc là ai?"
Hà Chi Châu lười biếng đứng dưới bóng râm của cây ngô đồng đáp: "Em họ của tôi."
Khó trách dáng dấp có điểm giống nhau! Thẩm Hi lại hỏi: "Anh ta biết rồi sao ?"
Hà Chi Châu nhẹ gõ lên đầu cô, lời nói ra khiến cho người ta muốn sặc:
"Bằng không thì dựa vào đâu, đàn ông nhà chúng tôi sao có thể tùy tùy
tiện tiện tới đây làm chuyện như vậy chứ."
Hừ! Thế đàn ông của những nhà khác thì có thể tùy tùy tiện tiện làm
những chuyện như vậy sao. . . . . . Thẩm Hi vừa nghĩ tới đây, đột nhiên
đầu gối thấy tê rần, vội vàng dùng lá ngô đồng quạt gió.
Hà Chi Châu tưởng cô đang nóng, rất tự nhiên đi tới đứng vào bên trái
cô, chặn lại tia nắng cuối cùng đang hắt lên trên người của ai đó. Kết
quả là Thẩm Hi quay đầu nhìn thấy thế, vội vàng kéo anh lại nói: "Anh
đứng bên kia đi, không lại bị bắt nắng đấy."
Hà Chi Châu lập tức tức nghẹn.
Đột nhiên, anh chàng mà Hà Chi Châu mang tới cuối cùng cũng đi ra, trên
mặt không hề có một tia mệt mỏi nào lại còn cực kỳ hăng hái. Quả nhiên
sức lực của người trẻ tuổi thật là tốt. Thẩm Hi nhìn quần áo trên người
của cậu ta đều là hàng hiệu cả, nhưng có vẻ hơi cao ngạo.
Chẳng lẽ là Phú Nhị Đại?
Mặc kệ như thế nào, Thẩm Hi vẫn cực kỳ biết ơn cậu ta, vui vẻ chào hỏi: "Hi, cậu làm việc nhanh thật đấy."
Gương mặt đang hăng hái của cậu ta thoáng chốc trở nên trắng xanh. Cậu
ta thật không nghĩ tới mình khổ cực làm việc, đã không được tán dương mà lại còn bị nói —— thật là nhanh? !
Chàng thiếu niên nhìn về phía anh họ, hi vọng anh ấy có thể khiến mình hả giận.
Nhưng Hà Chi Châu lại nhếch môi, nở nụ cười châm biếm: "Xác thực có hơi nhanh ."
A a a a a, cậu thiếu niên thuần khiết sắp điên lên mất rồi! Cậu thở phì
phò nhìn anh họ mình, nhưng lại không có biện pháp đối mặt với khuôn mặt hiện giờ của anh họ, cuối cùng rối loạn thần kinh ngẩng lên trời nói:
"Ông có nhân tính hay không chứ, lại bắt một học sinh cấp ba làm chuyện
như vậy."
Cậu ta đã không có cách nào đối mặt với thế giới này nữa rồi.
"Oa, cậu là học sinh cấp ba à?" Thẩm Hi ngạc nhiên hỏi.
Thiếu niên gật đầu đáp: "Đúng vậy."
"Lớp mười hai đã “bắn” được rồi sao?" Thẩm Hi lại cẩn thận hỏi.
Lớp mười hai làm sao lại không thể “bắn” chứ! Thiếu niên giận đến cắn
răng nghiến lợi, không còn nghi ngờ gì nữa, rốt cuộc đã khẳng định chắc
chắn: cái người mang dáng dấp của anh họ này thật sự không phải là anh
họ của mình.
Thẩm Hi cứ tưởng cậu ta tức giận với Hà Chi Châu, thấy cậu ta không nói
lời nào, liền an ủi mấy câu: "Anh họ của cậu không được tử tê cho lắm,
nhưng mà. . . . . . Làm cũng đã làm rồi, xem như đang giải tỏa stress
thôi, có đúng không?"
Thiếu niên tức giận quay đầu hỏi: "Anh rốt cuộc là ai?"
Thẩm Hi liền chỉ vào Hà Chi Châu đáp: "Tôi vốn là anh ta, bây giờ là anh họ của cậu, mau gọi anh cho tôi nghe thử một chút."
A a a a a! Thiếu niên quay đưa mắt nhìn hai người ở trước mặt, lần nữa
lại thấy bấn loạn rồi, liền nói với Hà Chi Châu: "Vậy hai người định làm thế nào, cũng không thể để như vậy mãi được?"
Hà Chi Châu vỗ vào vai của em họ trả lời: "Chuyện này em đừng quan tâm
làm gì, có quan tâm cũng vô dụng, trở về chuẩn bị cho kỳ thi đi."
Vắt chanh xong liền bỏ vỏ, thiếu niên tỏ ra vô cùng khó chịu, thậm chí
ngay cả tên cũng không được giới thiệu nữa, vội vàng nói với Thẩm Hi:
"Tôi tên là Chung Dục."
"Cái gì Ngọc, Bích Ngọc sao?" Thẩm Hi liền hỏi lại.
毓: Dục, có nghĩa là dưỡng dục, nuôi nấng. Cũng được đọc là [yù] giống với từ 玉: Ngọc. Ở đây Thẩm Hi đã nghe nhầm thành Ngọc này.
Chung Dục vẫn rất thích cái tên này của mình, nên không thể nào tiếp
nhận được việc Thẩm Hi bôi đen nó, đang muốn mở miệng nói cho Thẩm Hi
rằng "Chung Dục" có nghĩa là "Đất thiêng sinh ra hiền tài" thì cô đã
giành trước: "A, tôi biết rồi, là Dục trong Dục Đình đúng không?" (毓婷: [ yù tíng]: thuốc tránh thai)
"Dục Đình cái đầu cô ấy!" Chung Dục gào xong, yên lặng xoay người vẫy
một chiếc xe taxi, hiện tại cậu ta chỉ muốn về nhà bảo ông ngoại đổi lại tên cho mình. . . . . .
Thẩm Hi nhìn theo bóng lưng buồn bực của Chung Dục rời đi, còn vẫy tay
nói: "Cố gắng lên, Chung Dục." Nói xong, liền toét miệng ra cười, cô cảm thấy chơi với cậu ấy rất vui.
Hà Chi Châu liếc nhìn Thẩm Hi nói: "Đi thôi."
Thẩm Hi vui vẻ đồng ý, phía trước có trạm ga điện ngầm, nên cô liền nói với Hà Chi Châu: "Chúng ta bắt xe điện ngầm trở về nhé."
Hà Chi Châu cũng không có ý kiến gì.
Đi hết con đường ngô đồng là đến khu trung tâm náo nhiệt, ở ngã tư đường có xe tới, Hà Chi Châu đi ở bên trái Thẩm Hi, nếu có người xông thẳng
đến, liền kéo cô đến bên cạnh mình, động tác rất nhỏ nên Thẩm Hi cũng
không nhận thấy có gì kỳ lạ cả.
Nhưng Hà Chi Châu lại nghĩ: nếu cô và anh quen nhau, những việc mà một người bạn trai có thể làm, anh cũng sẽ không ngần ngại.
"Muốn uống nước không?" Trước mặt cũng có không ít thanh niên đứng xếp
hàng, mua đồ uống cho bạn gái. Hà Chi Châu liếc thấy trán của Thẩm Hi mồ hôi lấm tấm, liền dừng lại hỏi cô như vậy.
Thẩm Hi liền cầm tờ rơi trong tay cô bạn vừa phát cho mình, quan sát
thấy cách đó không xa có một quán đồ nướng vừa mới khai trương. Cô không muốn uống nước, mà muốn uống bia lạnh, ăn đồ nướng.
Thẩm Hi đưa tờ rơi của quán đồ nướng đưa cho Hà Chi Châu: "Anh xem này,
chỉ mất có 66 đồng một người, toàn bộ tự phục vụ, hơn nữa còn có cả bia
lạnh nữa."
Hà Chi Châu ghét nhất chính là loại thức ăn nướng đen xì này, nghe thấy
thế cũng không thoải mái, chỉ là anh lại nhìn thấy ánh mắt của cô đang
sáng lên, miệng mặc dù không đồng ý, nhưng người đã bước về phía quán đồ nướng.
Quá tuyệt!
Thẩm Hi cự kỳ sung sướng, vui vẻ đi tới bế bổng Hà Chi Châu lên, xoay
một vòng . Bất ngờ không kịp đề phòng nên máu của ai đó vọt thẳng lên
não, thật hận không thể bóp chết cô.
Quán đồ nướng hôm nay mới khai trương nên rất đông, bên trong đã không
còn chỗ ngồi nào tốt cả, chỉ còn lại hai chỗ ngồi ở hành lang thôi. Thẩm Hi bước một bước dài tiến lên, sau đó thân thiết kéo ghế ra cho Hà Chi
Châu .
Hà Chi Châu miễn cưỡng ngồi xuống, một lát sau đóng vai nam chính, hỏi Thẩm Hi: "Cô muốn ăn cái gì, để tôi đi lấy."
Thẩm Hi nào cần Hà Chi Châu đi lấy cho mình chứ, quay người chạy tới khu vực để đồ ăn, năm phút sau, một mình be hai đĩa đồ nướng to vật vã trở
lại.
Thẩm Hi là một cao thủ trong lĩnh vực này, cô đem nguyên liệu đặt lên vỉ nướng rồi quay sang nói với Hà Chi Châu: "Đây là kiểu nướng hình thoi
mà tôi phát minh ra, cực kỳ ngon đấy."
A, Hà Chi Châu cũng tham gia giúp cô một tay.
Thẩm Hi cúi đầu tác nghiệp: Có da, có thịt, tẩm thêm gia vị, dầu hào,
đường, tương hải sản, ngũ vị hương, tỏi giã nhỏ, rượu. . . . . . bản
thân đã xong, lại căn cứ vào khẩu vị thanh đạm của Hà Chi Châu mà điều
chế một phần khác.
Bên cạnh có một người tham ăn, dần dần Hà Chi Châu cũng chầm chậm tan ra hòa nhập vào trong không khí đầy khói dầu này.
Thẩm Hi cầm một ít tim gà, cô lấy que xiên chúng thành một hàng, thức ăn ngon ở trước mặt, tâm tình lại không phải lo lắng nữa, lơ đãng ngâm nga một bài hát thiếu nhi tiểu Hổ mà hồi bé vẫn hay hát. Cô vừa xiên, vừa
khẽ ngâm: "Ào ào ào ào. . . . . . Ào ào ào ào vù vù vù. . . . . .tao đem trái tim của mày xâu thành một chuỗi. . . . . ."
Từng chuỗi, rồi đem nướng. . . . . .
Hà Chi Châu thả que nướng trong tay xuống, nhất thời mất đi khẩu vị, khi thấy trong tay Thẩm Hi là một chuỗi tim gà, liền bắt đầu thấy buồn nôn.
"Đợi lát nữa sẽ nướng cái này cho anh." Thẩm Hi nói.
"Không cần đâu, cô nướng cho mình đi." Hà Chi Châu uống một hớp nước
trái cây, đang muốn đứng lên đi vệ sinh, thì sau lưng truyền đến tiếng
gọi thân thiết: "Thẩm mỹ nhân!"
Thẩm Hi và Hà Chi Châu rối rít xoay người.
Chỉ thấy Hầu Tử, Tráng Hán và Lâm Dục Đường đang đứng cách bọn họ năm
thước, Hầu Tử cười cười nói kháy: "Lão đại, cậu cũng ở đây à?"
Thẩm Hi có chút không vui đáp: "Ở đây thì có gì lạ, tôi không ở đây mới là lạ đấy?"
Được rồi, Hầu Tử lại nhìn sang Lâm Dục Đường, xong lại đẩy Tráng Hán ra
làm bia đỡ đạn, hy vọng có thể ngăn chặn chiến tranh bùng nổ. Kết quả là Lâm Dục Đường căn bản không cần Tráng Hán ngăn cản, ngay cả nhìn cũng
không thèm nhìn một cái, trực tiếp xoay người rời khỏi đó.
“Này, lão Tam. . . . . ." Tráng Hán quay đầu lại thấy Lâm Dục Đường bỏ
đi, lão đại và lão Tam đều là bạn cùng phòng của anh, đúng là làm khó
nhau mà. Anh vốn nghiêng về lão Tam, ghét nhất loại con trai đi đào góc
tường nhà người khác, nhưng có lúc nhìn dáng vẻ manh nha đào xới của lão đại , anh lại không nhẫn tâm trách cứ được.
Quả nhiên mềm dẻo cũng có cái hay của nó! Ngay cả việc đào tường cũng sẽ trở nên có duyên hơn, chẳng lẽ đây là một trong những sách lược của lão đại?
Hầu Tử cũng rất đồng cảm với những suy nghĩ kia của Tráng Hán, ý tưởng
lớn gặp nhau, cuối cùng liền than thở: "Lão đại, chúng tôi ăn xong rồi
nên về trước đây, cậu và Thẩm mỹ nhân chú ý an toàn, lão Tam bên kia đã
có chúng tôi rồi, hai người cứ vui vẻ mà ăn!" Khi hai người bạn cùng
phòng của mình rơi vào thế chân vạc này, Hầu Tử cũng cảm thấy cực kỳ khó xử.
Thẩm Hi cũng không giữ lại, liền phất tay nói: "Các cậu cũng nhớ chú ý an toàn."
Tiếp đó, mặc dù Thẩm Hi vẫn ăn rất vui vẻ, nhưng tâm tình của cô vẫn bị
Lâm Dục Đường ảnh hưởng , uống hai cốc bia lớn, gương mặt cũng hồng lên, quay sang nói với Hà Chi
Châu: “Thật ra thì tôi vẫn còn có một tật xấu, anh có biết là gì không?”
Hà Chi Châu tỉnh táo nhìn Thẩm Hi đáp: “Tật xấu quá nhiều, không đoán được.”
Thẩm Hi hít sâu một hơi, ỉu xìu gục xuống bàn, giống như con cún bị mắc mưa vậy.
Hà Chi Châu cầm que xiên chọc chọc vào tay Thẩm Hi, nhàn nhạt hỏi: “Tật xấu gì?”
Thẩm Hi hơi ngẩng đầu lên, nhưng vẫn không nói lời nào. Hà Chi Châu
thường thấy Thẩm Hi luôn hoạt bát nói nhiều, cô như vậy làm anh thấy
không được tự nhiên. Rồi anh cầm lấy một que tôm nướng mà Thẩm Hi thích
nhất, bắt đầu trầm mặc ngồi nướng.
Một lát sau, ngửi thấy mùi thơm, Thẩm Hi rốt cuộc cũng mở miệng nói
chuyện: “Anh Hà, có phải con trai luôn thích những cô gái trí thức hay
không?”
Hà Chi Châu lật qua lật lại vỉ tôm nướng rồi đáp: “Không, còn nhìn mặt nữa.”
Thẩm Hi coi như đã lấy được thỏa mãn, hài lòng nói: “Cám ơn anh, anh Hà.”
“…”Hà Chi Châu chưa từng gặp qua cô gái nào lại tự luyến như vậy, anh
mang tôm đã nướng chín cho vào bát của Thẩm Hi: “Ăn nhanh đi, ăn xong
tôi đưa cô về trường.”
Lúc Thẩm Hi ăn xong, Hà Chi Châu thuận tay đưa cho cô một tờ khăn ướt,
trông cô chẳng khác gì đại gia vừa ngồi lau miệng vừa nhìn Hà Chi Châu
đi thanh toán… Một màn này, toàn bộ đều rơi vào mắt của chàng trai đang
xách túi cho bạn gái cách đó không xa, anh ta không khỏi chua cay thở
dài nghĩ thầm: “Bạn gái như thế mới chính là bạn gái chứ!”
Buổi tối, Thẩm Hi trở về phòng 921, lại không thấy Lâm Dục Đường đâu.
Thấy Hầu Tử đang ngồi đánh dấu trên lịch, Thẩm Hi liền hỏi: “Lâm Dục Đường đi đâu rồi?”
“Cậu ấy có một người bạn đến chơi, nên đến quán bar ăn mừng rồi.”
Thẩm Hi bê chậu quần áo bẩn đến phòng giặt quần áo, vòi nước chảy ra ào
ào, bắn tung tóe ướt cả áo sơ mi của cô. Đối với chuyện này, nói trong
lòng cô không có khổ sở gì thì chỉ là giả mà thôi.
Trước kia Lâm Dục Đường chưa bao giờ thích náo nhiệt, anh rất ghét những buổi xã giao không có ý nghĩa này.
Chỉ là mọi người rồi sẽ thay đổi, có thể tốt hoặc xấu hơn, ngày càng thành thục hoặc sáng suốt.
Thẩm Hi nhớ lại một người chị họ của mình cũng ra nước ngoài sinh sống,
chỉ bởi vì thất tình. Nguyên nhân là mấy năm trước, chị ấy đã chia tay
với người bạn trai mười năm của mình. Hai người là mối tình đầu của
nhau, lên trung học đã bắt đầu yêu, gặp nhau quá sớm, yêu cũng quá sớm.
Lúc nói yêu thương thì những người khác vẫn còn đang ngu ngơ chưa biết
yêu là gì, sau mười năm chia chia hợp hợp, tâm cũng mệt mỏi, cuối cùng
bèn dứt khoát chia tay.
Tết vừa rồi, chị họ trở về nước, Ex boyfriend cũng đã có bạn gái mới.
Chị ấy liền ôm lấy cô khóc ròng, nói rằng không cam tâm, thật không cam
lòng.
“Bản thân chị lúc không hiểu chuyện nhất, không hiểu rõ tình yêu là gì
đã yêu anh ấy, yêu một lần kéo dài tận mười năm. Chị ở cạnh anh ấy mười
năm, từ ngây ngô trở nên thành thục, ưu tú. Mười năm chia chia hợp hợp,
anh ấy rốt cuộc cũng hiểu được việc chăm sóc một cô gái là như thế nào,
hiểu được thế nào là lãng mạn mà chăm lo cho nhau. Vậy mà rốt cuộc sau
khi trở thành cây đại thụ, lại bị một người cô gái khác tới ngồi mát ăn
bát vàng rồi.”
Hi Hi, chị không hy vọng em sẽ giống chị đâu.”
……….
Thẩm Hi chà tất bẩn trên bàn giặt, tâm tình vô cùng khổ sở.
Giữa trưa ngày hôm sau, Lâm Dục Đường mới trở về, vừa về liền ngồi phịch lên trên giường.
Thẩm Hi cũng vừa ăm cơm trưa đi lên, trong phòng chỉ có cô và Lâm Dục
Đường. Cô nhìn thấy anh nằm ở trên giường, liền đi tới sờ sờ trên trán
của anh, thử xem xem có sốt hay không.
Lâm Dục Đường vẫn không biết gì, ngủ say như chết.
Bên ngoài mây đem giăng đầy trời, sấm chớp nổ đùng đoàng báo hiệu chuẩn
bị mưa, cô vội vã đến sân phơi thu quần áo. Mới thu được một nửa thì
nghe thấy bên ngoài truyền đến hai tiếng gõ cửa.
Cô vốn muốn đi vào mở cửa, nhưng nghĩ rằng cửa không đóng, chỉ ngẩng đầu lên xem ai đi vào thôi.
Sau đó cô liền thấy Lăng Triều Tịch.
Ban công chỉ cách với ký túc xá một cánh cửa cùng với một cái rèm mỏng,
Lăng Triều Tịch không thấy được bên ngoài, nhưng cô lại nhìn thấy bên
trong rõ mồn một. Mà lúc này, Lâm Dục Đường cũng đã tỉnh, hình như đang
vô cùng kinh ngạc khi thấy Lăng Triều Tịch xuất hiện ở đây.
Lăng Triều Tịch cũng đứng trước giường của Lâm Dục Đường, nở nụ cười
nhàn nhạt, có chút tự giễu cũng có chút nghiêm túc, nói: “Ngày hôm qua
Đại Đinh gọi điện thoại nói cậu không vui, không hiểu sao mình lại kích
động chạy đi mua vé xe lửa tới đây, toàn bộ hành trình đều không hề được ngồi một lần. Lâm Dục Đường, mình biết nhất định cậu sẽ cảm thấy rất
đột ngột, nhưng mình vẫn muốn ghé thăm cậu, xem cậu có vấn đề gì hay
không…”