Editor: BAT
Bên ngoài sắc trời càng ngày càng tối, từng mảng từng mảng mây đen bao
trùm cả phía chân trời, ùn ùn kéo theo cả những cơn gió lạnh. Cuồng
phong cuốn lấy lá cây nhãn lồng trong sân trường lên cao, còn những bông hoa nhãn màu trắng lại rụng đầy xuống đất.
Một lát sau, nước mưa rầm rầm đổ xuống nhanh như vừa kéo rèm vậy, chúng
liên kết với nhau thành một cái lưới khổng lồ, vây Thẩm Hi ở bên ngoài
ban công tách biệt hẳn với bên trong. Trong tay cô đang cầm toàn bộ quần áo của cả phòng, bên trên cùng i chính là áo sơ mi trắng của Lâm Dục
Đường. Người này cho dù là giặt quần áo hay rửa bát, đều nghiêm túc
giống như làm thí nghiệm vậy, áo sơ mi trong tay cô cũng thế được giặt
rất sạch sẽ lại không lưu lại tí mùi xà phòng nào.
Thẩm Hi lại nhớ đến có một lần khi Lâm Dục Đường học lớp mười một, toàn
trường tổ chức đi xem phim, cô vừa từ lớp múa của cô Khương về, liền
theo anh và các bạn học cùng lớp đi đến đó.
Lúc đó cô mặc đồng phục cấp hai nên khi hòa lẫn trong đám học sinh cấp
ba lập tức trở nên nổi bật hẳn. Có người đến hỏi Lâm Dục Đường cô là ai, anh lại ỷ vào chiều cao của mình mà ấn đầu cô xuống nói: "Nhóc nhà
tôi."
Nhóc nhà tôi, nghe thật êm tai. Nhưng rốt cuộc tất cả mọi người lại đều
cho rằng cô là em gái của Lâm Dục Đường. Lúc ấy cô vẫn không hiểu, mình
và Lâm Dục Đường xứng đôi như vậy, sao bọn họ lại không nhìn ra chứ! ?
Sau này cô mới biết, tại sao lại như vậy, đó là bởi vì ở trong mắt bọn
họ, còn có người xứng đôi với anh hơn, đó chính là Lăng Triều Tịch.
Lâm Dục Đường là lớp trưởng , Lăng Triều Tịch lại là lớp phó kỷ luật,
bọn họ mới chính là cặp đôi mà mọi người công nhận, ông trời tác hợp.
Sau khi xem phim xong đã là gần tối, Lăng Triều Tịch ở rạp chiếu bóng
mua ba cây kem mang tới, mà cô ấy và Lâm Dục Đường chọn cùng một vị. Cô
ăn được một nửa, liền mè nheo muốn ăn cái của anh, nhưng anh cũng không
hề do dự đưa cho cô.
Lăng Triều Tịch cười nói: "Lâm Dục Đường, cậu với em gái thân thiết nhỉ."
Lúc ấy Lâm Dục Đường chỉ cười cười rồi đáp lại: "Không có biện pháp, dưỡng thành thói quen xấu rồi."
Mà cô khi nghe anh trả lời mập mờ như vậy trong lòng cực kỳ không vui ,
ăn được một nửa cây lem của Lâm Dục Đường rồi chậm rãi nói với Lăng
Triều Tịch: "Tôi là chính xác là bạn gái của Đường Đường."
Sau đó, Lăng Triều Tịch không thể nào tiếp tục nhiệt tình nổi nữa rồi.
Về sau, Lăng Triều Tịch lại cười hỏi cô: "Hi Hi, có phải cô hiểu lầm gì hay không, tôi và Lâm Dục Đường chỉ là bạn bè thôi."
Chỉ là bạn bè thôi sao?
Thời gian rất lâu sau, cô vẫn rất tin tưởng vào lời nói của Lăng Triều
Tịch, thậm chí còn nghĩ bản thân mình nhỏ mọn, không thể thoải mái mỗi
khi nhìn thấy quan hệ "Bạn tốt" quang minh chính đại của Lâm Dục Đường
và Lăng Triều Tịch.
Cho đến năm ngoái vào sinh nhật của Lâm Dục Đường, đó là một buổi tối
mùa đông tuyết bay đầy trời, sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, Lâm Dục
Đường liền nhận được một cuộc điện thoại, anh nói với cô: "Anh đi ra
ngoài một lát, có người bạn cùng lớp cấp ba tới đây tặng quà sinh nhật."
Lâm Dục Đường đi ra ngoài, thật lâu sau cũng không thấy trở lại, cô liền xuống lầu tìm anh, lập tức nhìn thấy anh và Lăng Triều Tịch đứng cạnh
nhau, trên người của Lăng Triều Tịch còn khoác áo khoác của anh nữa.
Tuyết vẫn không ngừng rơi, hai bọn họ đứng dưới ngọn đèn theo kiểu Châu
Âu trông thật hài hòa. Đột nhiên, Lăng Triều Tịch ngồi xổm xuống nắm một nắm tuyết ném lên người Lâm Dục Đường, mà anh thì lại dịu dàng đứng đó
gạt đi những bông tuyết bắn trên người, rồi cô ta ngẩng đầu nói: "Sinh
nhật vui vẻ, lớp trưởng đại nhân."
Nhà của Lăng Triều Tịch ở huyện, cô ấy cố ý bắt hai chuyến xe để tới
đây, hứng chịu bão tuyết ban đêm, chỉ vì đưa một cái khăn quàng cổ tự
tay mình đan cho Lâm Dục Đường. Trái tim đều làm bằng máu thịt, tuy Lâm
Dục Đường chưa bao giờ thích quấn khăn quàng cổ, nhưng khi Lăng Triều
Tịch đưa cho anh cái khăn kia, anh vẫn vui vẻ nhận lấy.
Nếu như một người vẫn đứng ở một vị trí nào đó dịu dàng chăm chú dõi
theo bạn...khi bạn lạnh sẽ mang tới ấm áp, lúc nóng sẽ đưa cho bạn cây
quạt, khổ sở lại tìm mọi cách an ủi, khi bạn thất vọng buồn bực không
vui thì lại biến thành nguồn sáng dẫn đường. . . . . . Một người yêu bạn như vậy, bạn không cần sao?
Cho dù là một tảng đá đi chăng nữa, cũng có khả năng bị nóng lên, không phải sao?
Lăng Triều Tịch vừa nói xong, cả ký túc xá liền ngập trong bầu không khí yên tĩnh đến kỳ lạ.
Lâm Dục Đường từ trên giường ngồi dậy, lời nói vừa rồi của Lăng Triều
Tịch khiến cho đại não đầy những dấu chấm hỏi. Đầu có đâu, sau đó trên
trán liền rơi xuống một cái khăn bông vẫn còn ướt. . . . . .
Khăn bông ướt gấp thành hình chữ nhật, lại dính vào trán của anh.
Mẹ nó, ai làm chứ?
Lâm Dục Đường liếc nhìn cái khăn lông kia, màu vàng nhạt này không phải
của Hà Chi Châu sao. Cho nên cái khăn này là do Hà Chi Châu đắp lên cho
anh hay sao?
Lâm Dục Đường lập tức liền phân tâm, trong lòng dâng lên cảm giác khó
hiểu, trầm ngâm tự hỏi. Anh nhìn Lăng Triều Tịch, cảm thấy mình phải suy nghĩ một chút để trả lời về những gì mà cô vừa nói, nhưng sao đại não
lại không thể khống chế được mà nghĩ tới chiếc khăn của Hà Chi Châu . . . . .
Lăng Triều Tịch thấy Lâm Dục đường không nói lời nào, mặt mày tươi rói
nói: "Quả nhiên là bệnh không nhẹ, cả người cũng đờ đẫn ra. Lớp trưởng,
nếu như đầu óc còn chưa bị hỏng, có thể rót cho mình ly nước không?"
"Được." Lâm Đục Đường xỏ vào đôi dép màu xanh dương tính tìm một cái ly, nhưng lại phát hiện ra chẳng cò cái nào. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ trên
cổ tay, rồi xoay người nói với Lăng Triều Tịch: "Cậu ăn chưa?"
Lăng Triều Tịch liền lắc đầu không đáp.
Lâm Dục Đường lại nói: "Ra ngoài ăn thôi, bên ngoài cũng có nhiều đồ uống hơn."
Lăng Triều Tịch thông minh mở to hai mắt, trực tiếp nói thẳng: "Lâm Dục Đường, mình không ngại dùng cốc của cậu đâu."
Lâm Dục Đường đứng bên cạnh máy đun nước, nhất thời không đáp lại. Một lát sau anh nói: "Đợi một lát, để tôi đi tắm nữa."
Thẩm Hi tựa vào cửa ở ban công, từng giọt nước mưa nặng nề rơi xuống
đất, bên tai cô tất cả đều là tiếng mưa, ào ào rầm rầm cực kỳ huyên náo. Ban công ngập trong nước, đã rất lâu rồi không mưa, đột nhiên lại mưa
như trút nước, giống như muốn đem toàn bộ thế giới này rửa cho thật sạch vậy.
Đồng thời, ở bên trong, Lăng Triều Tịch tiến hai bước lại gần Lâm Dục
Đường, ngẩng đầu hỏi: "Tâm tình của cậu không tốt là bởi vì Thẩm Hi
sao?"
Lâm Dục Đường cầm cái ly, cúi đầu đáp: "Đây là chuyện của tôi."
"Nhưng đó cũng là chuyện của mình." Lăng Triều Tịch liền nói.
Lâm Dục Đường rũ mắt xuống không nói gì.
Lăng Triều Tịch lại cười tự giễu , sau đó nhìn chăm chú vào Lâm Dục
Đường, vô cùng nghiêm túc nói: "Bởi vì mình không muốn người con trai mà mình thích bị một người con gái khác giẫm ở dưới chân chà đạp."
Chà đạp. . . . . .
Lâm Dục Đường nhìn sang Lăng Triều Tịch, trong mắt không chỉ có kinh
ngạc. Anh liền gọi cả họ tên của Lăng Triều Tịch ra. Vừa giống như muốn
ngăn cô ta nói tiếp, nhưng lại vừa như đang khích lệ cô ta tiếp tục vậy.
Lăng Triều Tịch lại nói tiếp : "Lại nói, hai chúng ta cũng rất hợp nhau, lúc đi học tất cả mọi người đều nói chúng ta là một đôi, nếu chúng ta
không ở chung một chỗ, thì mình nghĩ chỉ là do thiếu một chút duyên phận mà thôi. Sau đó mình lại cảm thấy chỉ được làm bạn bè thôi cũng đã tốt
vô cùng rồi, không yêu nhau cả đời , nhưng lại có thể làm bạn bè cả đời. . . . . ."
"Đến tuần trước mình cũng vẫn cho là như vậy . . . . . Nhưng kết quả là
khi mình đã bằng lòng với thực tại, thì lại nghe được cậu bởi vì tâm
tình không tốt mà đi uống rượu, trong lòng mình cảm thấy buồn cực kỳ,
ngay sau đó liền mua vé xe lửa tới đây."
"Lâm Dục Đường, mình thích cậu nhiều hơn mình vẫn tưởng...cậu nói đi, mình phải làm sao bây giờ mới tốt đây?"
Làm sao bây giờ mới tốt?
Làm sao bây giờ mới tốt?
Làm sao bây giờ mới tốt?
Thật là quá cảm động! Thẩm Hi ngước mắt nhìn mây đen vẫn đang cuồn cuộn
phía chân trời, rất muốn thay mặt Lâm Dục Đường nói đồng ý. Đột nhiên,
cô lại ngộ ra nguyên nhân tại sao mình lại ghét Lăng Triều Tịch nhiều
năm như thế.
Rõ ràng là trong lòng thích muốn chết, nhưng lại cứng rắn nói chỉ đơn
thuần làm bạn bè; Rõ ràng luôn mang theo mục đích, mà bản thân lại giả
vờ vân đạm phong khinh không quan tâm; rõ ràng là tính toán sử dụng một
trong 36 kế, nhưng lại vẫn mở miệng thốt nên ——"Mình phải làm như thế
nào?"
Thẩm Hi nghe vậy đã thấy buồn nôn. Cô liền nghĩ, coi như cô và Lâm Dục
Đường không ở cùng một chỗ đi chăng nữa thì cô cũng không thể để cho
Lăng Triều Tịch được như ý; Coi như Lâm Dục Đường u mê không rõ ràng,
cũng không thể đứng cạnh Lăng Triều Tịch được .
Thẩm Hi hít thật sâu, đẩy cửa ban công, tức giận đi vào, nhất thời làm
cho mưa to gió lớn lập tức theo vào bên trong, rèm cửa sổ màu vàng nhạt
cũng bị thổi bay.
Thẩm Hi khí thế như rồng, mặt lạnh lùng đi vào bên trong. Cô cười lạnh
nói: "Bạn Lăng à, có phải bạn đang muốn nói, hiện tại mình đang mắc bệnh thật nghiêm trọng, nên phải có phương thuốc Lâm Dục Đường chữa trị!"
Cái khỉ gì thế này! Lâm Dục Đường quay đầu lại, thấy hơi bối rối. Người này thế nào lại đột nhiên xông tới đây?
Lăng Triều Tịch sợ đến choáng váng, lắp bắp nói: "Hà Hà Hà. . . . . . Chi Châu. . . . . ."
Thẩm Hi vất toàn bộ quần áo xuống giường của Lâm Dục Đường, sau đó đi
đến chỗ của mình ngồi xuống , trên mặt đầy vẻ khinh thường, nhưng vẫn
còn đang rất tức giận, dùng sức vỗ hai cái lên mặt bàn.
Lăng Triều Tịch có chút thẹn quá thành giận nói: ". . . . . .Cậu ở đây nghe lén?"
"Tôi nghe lén?" Thẩm Hi chỉ vào cửa phòng 921, không khách khí hỏi ngược lại Lăng Triều Tịch: "Ngược lại, tôi thật rất muốn hỏi cô, từ lúc nào
thì nữ sinh lại có thể vào ký túc xá nam? Hơn nữa lại còn là nữ sinh ở
bên ngoài nữa chứ!"
Lăng Triều Tịch thật sự chưa gặp qua người con trai nào miệng lưỡi lại
độc địa như vậy, mặt lập tức đỏ lên. Cô ta liền ngẩng đầu lên nói với
Lâm Dục Đường, giọng nói vừa mang theo uất ức cộng thêm vài phần tức
giận: "Lâm Dục Đường, mình xuống dưới lầu chờ cậu."
Lâm Dục Đường đưa mắt nhìn người nào đó không biết đứng ở trên lập
trường gì mà lại vỗ bàn bôm bốp như thế, gật đầu đáp: "Cậu cứ xuống
trước đi."
Lăng Triều Tịch vừa đi khỏi, Thẩm Hi lại trở nên trầm mặc, khoanh tay ngồi ở bên bàn học không nói tiếng nào.
"Thật ra thì tôi. . . . . ." Lâm Dục Đường muốn giải thích đôi câu,
nhưng vừa mở miệng, trong lòng liền tự mắng bản thân thật điên khùng.
Anh cần cái rắm gì mà phải giải thích với Hà Chi Châu chứ! Nghĩ thế
nhưng khi nhìn vào đôi mắt mờ mịt của cậu ta, anh lại đổi cách hỏi, hóa
giải nội tâm lúng túng: "Cậu mới vừa thu quần áo sao?"
Kết quả không mở miệng còn đỡ, nhưng vừa mở miệng, thì lại càng khơi dậy thêm sự phẫn nộ trong nội tâm của Thẩm Hi, tiện tay liền cầm túi bút ở trên bàn ném váo người của Lâm Dục Đường.
"Lâm Dục Đường, khốn kiếp!"
Lâm Dục Đường nhanh tay chụp lấy túi bút, hai mắt mở to, cả người đều lâm vào trạng thái ngẩn ngơ.
Thẩm Hi quay đầu, tức giận nhìn anh, hốc mắt cũng đỏ lên. Trong lòng rất tức giận nhưng lại không thể làm gì, mặc kệ cô có xem thường Lăng Triều Tịch như thế nào nhưng trong mắt của anh cô ta vẫn là cô gái mạnh mẽ
đáng yêu..
Lâm Dục Đường lo lắng đề phòng, sau đó lại bắt đầu thấp thỏm không yên: " Hà Chi Châu, cậu đừng khóc."
"Ai khóc!" Thẩm Hi hít hít mũi, rồi quyết định, muốn nói với Lâm Dục
Đường tất cả, mặc kệ là anh có tin hay không. Cô đứng thẳng người,
nghiêm túc nhìn anh nói: "Lâm Dục Đường, tôi có lời muốn nói . . . . ."
Nói cái gì? Hà Chi Châu muốn nói chuyện gì với anh chứ! Lâm Dục Đường mở to mắt, nội tâm tràn đầy dự cảm chẳng lành, lại nhớ tới câu chuyện ngày hôm trước Hầu Tử và Tráng Hán vô ý đùa giỡn với mình: "Lão Tam, cậu nói xem có phải bởi vì lão đại yêu cậu, mới cố ý đoạt Thẩm mỹ nhân hay
không?"
Thật chẳng lẽ là thật. . . . .
Cái quái gì thế này!
Anh có thể xui xẻo như vậy hay sao!
Lâm Dục Đường vội vã xoay người, sập cửa chạy trốn.