Sáng sớm
Tối qua tất cả cùng ngủ lại ở nhà Ken luôn vì sợ Ken sảy ra chuyện không hay. Và rồi khi bình minh
vừa ló rạng, dù căn bếp không mấy quen thuộc mà nói đúng hơn
là xa lạ nhưng Jenny vẫn vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho mọi
người . Đang chăm chú làm trứng ốp thì một vòng tay ôm lấy cái eo thon thả của Jenny từ phía sau. Một vòng tay rộng lớn, ấm
áp, và hơn cả là thật thân quen đối với Jenny. Nở một nụ cười hạnh phúc, Jenny quay người lại. Đập vào mắt Jenny là khuôn
mặt đang mỉm cười-một nụ cười toả nắng xoá tan đi sự lạnh
giá trên khuôn mặt, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào cô bạn
gái bé nhỏ đang trong vòng tay của mình, Kelvin giường như không
còn một chút gì gọi là lạnh lùng như mọi ngày. Hai người cứ
thế nhìn nhau mà cười, với hai người họ không cần phải nói
những câu sến sẩm, họ chỉ cần được ở bên nhau và cùng nhau
cảm nhận hạnh phúc mà thiên sứ tình yêu đã ban cho họ. Một
cảm giác thật bình yên khi Jenny được ở bên Kelvin, một cảm
giác thật thoả nái khi Kelvin luôn được nhìn thấy Jenny vào
những sớm thế này. Một tình yêu không cần văn vẻ, không cần câu từ, chỉ cần được ở bên nhau thôi họ cũng đã hạnh phúc hơn bao người rồi. Vẫn vậy, Jenny và Kelvin vẫn đang từ từ cảm nhận
dòng hạnh phúc đang ngấm dần vào tim, cho tới khi...
- Mùi gì mà khét vậy nè?_Emily từ đâu chui ra phá vỡ khung cảnh lãng mạn này. Mà trách sao được, Emily cũng mới dậy tính
xuống bếp xem có giúp gì cho Jenny được không, ai ngờ mới vào
tới bếp mùa khét đã xộc lên mũi. Emily thản nhiên hỏi mà
chẳng thèm để ý đến cảnh phim tình cảm hay hơn của Hàn Quốc
ngay trước mặt
Kelvin và Jenny bị giật mình bởi câu
nói của Emily. Vội buông tay ra, Kelvin nhìn Jenny cười nhẹ một
cái rồi quay bướ đi ra ngoài. Jenny xấu hổ quá nên quay mặt đi
và....
- Aaaaaa.....!_Đến bây giờ Jenny mới nhớ quả
trứng ốp của mình trong chảo, nhưng muộn mất rùi, trứng cháy
khét lẹt hết rồi còn đâu. Đây là lần đầu tiên Jenny bất cẩn
vậy đó. Haizzz.... người đang yêu thì sẽ vụng về thế này
sao????
- Sao vậy?_Kelvin nghe tiếng hét của Jenny thì hốt hoảng chạy vào hỏi
- Trứng khét hết rồi._Jenny xụ mặt xuống nói
- Trời, tưởng gì, bạn làm mình hết cả hồn. Thui làm lại đi,
không sao đâu._Emily cũng chẳng kém gì Kelvin, cũng hốt hoảng khi nghe tiếng hét của Jenny
Kelvin nhìn Jenny cười nhẹ
một cái rùi đi ra ngoài luôn. Sau đó Jenny cùng Emily tiếp tục
chuẩn bị bữa sáng. Rồi bữa sáng cũng trôi qua một cách nhanh
chóng. Ken vẫn không xuống ăn sáng dù mọi người tốn công phí
sức gọi mời thế nào. Ăn xong Jenny vào bếp pha một ly sữa nóng rồi cùng mọi người mang lên cho Ken.
- Anh Ken nè, uống sữa đi. Uống xong rùi cho mọi người biết chuyện gì đã sảy ra._Jenny
- Anh không uống._Ken không thèm liếc Jenny lấy một cái, vẻ mặt
còn lạnh hơn cả Kelvin rồi thản nhiên trả lời. Với tâm trạng
không thể nào tệ hơn thì Ken sao có thể ăn với chả uống được
chứ. Một người con trai dù mạnh mẽ tới đâu thì cũng chẳng
thoát khỏi sự yếu đuối trong chuyện tình cảm mà. Ken cũng
không ngoai lệ
- Vậy anh kể cho mọi người nghe chuyện gì đã sảy ra đi._Jun chen vào
- Bla...bla..._Ken nhìn lướt qua mọi người rồi kể lại mọi
chuyện. Vì mọi người ở đây đều là bạn thân nên Ken nghĩ kể cho mọi người biết có lẽ sẽ có cách giải quyết
- Sao anh lại đối xử với Mary như vậy?_Jenny hơi sốck khi nghe Ken kể. Trong mắt Jenny Ken luôn là một người biết suy nghĩ trước khi
làm, nhưng giờ Ken lại làm Jenny thất vọng. Jenny không biết có
nên tức giận với Ken không nữa
- Anh biết là anh sai, anh cũng chẳng buồn bào chữa cho mình. Anh chỉ muốn mọi người biết chuyện đấy chỉ là ngoài ý muốn, chỉ là sự lầm lỡ
nhất thời của anh thôi._Ken quay sang nhìn Jenny rồi nói như thể
trong lòng đang rất ấm ức
- Anh nói vậy mà nghe được ư?_Emily cũng không kém gì Jenny
- Jenny không hiểu anh, anh không nói làm gì, đằng này ngay cả em, Emily em cũng không hiểu con người anh ư? Anh không có phải bội
Mary gì hết, chỉ là lúc đó anh say nên không điều khiển được
hành động của mình nên mới vậy._Ken
- Anh định đổ
lỗi cho rượu à? Mà anh biết hôm nay Jenny ra viện sao anh còn
uống rượu hả?_Giờ thì đến cả Jun cũng xen vào nói
- Anh không đổ lỗi cho rượu. Anh cũng không cố ý uống rượu. Đáng ra anh đã sang nhà Kelvin từ lúc 3 giờ rùi, chỉ là mới ra tới cổng gặp Hạnh San, cô ta đòi vào nhà bằng được và ép anh
uống rượu với cô ta. Đó, tất cả là như vậy đó, giờ mọi người nghĩ sao thì tùy
- Mình hiểu bạn chắc chắn không phải người như vậy mà. Giờ hãy đến tìm Mary mà xin lỗi đi._Henry vỗ vai Ken nói
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Biệt thự Hoàng Gia
- Chào cậu chủ._Bác quản gia ra mở cổng
- Cô chủ ở nhà không?_Ken lạnh mặt hỏi
- Dạ, cô chủ không ra khỏi phòng, không ăn uống từ tối qua rồi ạ._Bác quản gia
Ken hỏi xong đi thẳng vào nhà. Từng bước, từng bước chân không
thong thả mà cũng không vội vàng, Ken bước tới phòng của Mary
ở tầng 2. Cốc...cốc...cốc... Thay vì gọi Ken lại gõ cửa. Nhưng đáp lại tiếng gõ cửa vẫn là im lặng. Bỡi lẽ, ở bên trong
Mary đâu quan tâm đến thế giới đằng sau cánh cửa phòng kia nữa
đâu.
- Mở cửa cho anh đi._Ken biết giờ có gõ đến nát tay thì Mary vẫn không trả lời
Đáp lại lời nói của Ken cũng chỉ là tiếng gió va chạm với không
khí. Không một lời đáp lại, không một tiếng động càng làm Ken
mất hết lòng kiên nhẫn. Không thể đứng ngoài này thêm một tích tắc nào nữa, Ken không ngần ngại đạp cửa đi vào. Rầm...! Một
âm thanh cực lớn phát ra nhưng có vẻ Mary chẳng mảy may gì. Ken
vẫn thản nhiên đi vào, nhưng rồi Ken chợt khựng lại... Căn phòng tối chỉ có một luồng ánh sáng nhỏ từ phía cánh cửa gần như bị phá hỏng hoàn toàn kia. Mọi vật xuất hiện lên một cách
mờ ảo, nhưng nổi bật nhất là cô gái mặc một bộ váy mòng màu trắng đang ngồi trên giường với một ánh mắt vô hồn. Đó không
ai khác ngoài Mary. Nhìn Mary tàn tạ một cách không thể nào hơn được nữa, ngực trái của Ken đau thắt lại. Nhìn người mình yêu đau đớn đến nỗi như một cái xác không hồn ai mà chẳng đau.
Lại càng đau hơn khi nỗi đau của Mary lại do chính Ken gây ra.
Tiến lại gần trái tim Ken như vỡ vụn khi thấy những vết trầy
xước trên tay Mary, đó là những vết thương do quá giận Ken mà
Mary tự gây ra cho mình, rồi còn cả đôi mắt đen láy hằng ngày
giờ đây cứ nhìm chăm chăm không chớp, khuôn mặt nhợt nhạt trắng
bệch như thể không còn một giọt máu, những giọt nước mắt không được lau vẫn còn in vết trên khuôn mặt ấy. Ngồi xuống bên
cạnh, Ken nắm lấy bàn tay của Mary. Vẫn bàn tay ấy nhưng giờ
nó lạnh toát, Ken không còn cảm nhận được sự ấm áp ở bàn tay đó nữa. Nhẹ vuốt vài cọng tóc của Mary ra đằng sau, Ken nói
nhỏ vào tai Mary:
-Cho anh xin lỗi.
"Bụp..." Đáp lại Ken là một cú đấm vào bụng của Mary dành cho Ken. Ken không nói gì cũng không chống trả. Mary quay sang đánh Ken túi
bụi như muốn chút hết cơn giận kìm né trong lòng. Ken vẫn không chống trả mà còn nói:
- Nếu đánh anh có thể làm hết cơn giận trong em thì em cứ đánh đi.
Mary vẫn cứ thế thẳng tay đánh Ken. Vì không ăn gì từ tối qua nên
chẳng mấy chốc Ken không cầm cự nổi mà ngất lịm đi. Nhìn Ken
như vậy Mary lại khóc. Tức, vẫn còn tức lắm đấy nhưng Mary
thật sự rất đau, đau khi Ken phản bội, đau vì Ken không chịu
được mà ngất lịm dưới sàn nhà. Gọi người lên đưa Ken và bệnh
viện xong Mary lại tự nhốt mình trong phòng.