Một ngày mang bầu không khí nặng nề lại trôi qua với nhóm
Kelvin. Mỗi người một suy nghĩ, mỗi người một tâm trạng. Dù
vậy nhưng tất cả đều nghĩ xem phải làm sao để giải quyết
chuyện của Mary và Ken. Đưa Ken từ bệnh viện về nhà xong Kelvin
bảo mọi người về hết để Ken được yên tĩnh. Nhưng ông trời trêu
tức người quá mức mà, mọi người vừa rời khỏi nhà Ken thì
chuông cổng nhà Ken lại vang lên. Mệt mỏi Ken lê từng bước chân
và vác khuôn mặt không thể nào thảm hơn ra mở cổng. Cánh cổng
dần mở ra...
- Ken, con bị sao mà mặt mũi thâm tím
thế này hả con? Trời ơi, mặt xanh xao quá vậy nè. Con bị sao
vậy._Mẹ Ken lo lắng hỏi Ken. Ken là con trai một trong nhà nên
đối với bà Ken luôn là tất cả. Dù đã lớn nhưng bà vẫn luôn
coi Ken như một đứa con nít. Đôi khi sự quan tâm thái quá của mẹ làm Ken cảm thấy khó chịu nhưng chưa bao giờ Ken tỏ thái độ
trước sự quan tâm của bà, vì Ken biết bà chỉ là quá yêu con
thôi. Chỉ cần tối trước khi đi ngủ bà gọi điện về mà thấy Ken ho vài cái thôi là bà đã lo lắm rồi. Thế mà hai hôm nay gọi
điện Ken không nghe máy làm bà lo đến mất ăn mất ngủ. Đứng
ngồi không yên bà quyết định về xem con thế nào ai ngờ lại
thấy Ken ra nông nỗi này
- Mẹ vào nhà đi._Ken không
muốn trả lời nhưng vì bà là mẹ của Ken nên nếu không nói sẽ
không được yên thân đêu, mà Ken lại mệt mỏi lắm rồi
Ken sách vali giúp mẹ rồi hai mẹ con cùng đi vào.
- Được rồi gờ con cho mẹ biết có chuyện gì sảy ra đi._Mẹ Ken vừa ngồi xuống liền hỏi lun
- Bla...bla..._Ken ngậm ngùi kể lại tất cả chuyện
- Rồi, mẹ hiểu rồi. Giờ con lên phìng nghỉ đi, mẹ pha sữa nóng
cho con. Phải ăn uống đầy đủ để còn lấy sức mà đi đón Mary
nữa chứ._Mẹ Ken cười hiền hậu đáp. Bà biết lần này Ken mắc
tội khá lớn, nhưng bà tin con đâu của bà không quá khó để tha
thứ cho Ken. Kà biết Mary yêu Ken còn hơn cả bản thân mình.
Nghe lời mẹ Ken lên phòng. Có lẽ trong lúc này Ken chỉ nghe lời mẹ thôi. Nhìn theo bóng con trai dần khuất trên tầng hai, mẹ Ken
lại thấy xót xa khi nhìn Ken đau khổ như thế này. Xong bà vào
bếp pha cho Ken một ly sữa nóng và làm một chút đồ ăn nhẹ đem
lên phòng cho Ken. Mẹ Ken bắt Ken phải ăn hết chỗ thức ăn bà
vừa làm, vì chỉ có thế bà mới yên tâm đi ra ngoài thôi. Và
cuối cùng trước sự Khống chế của mẹ Ken cũng đã ăn hết chỗ
thức ăn đó. Tưởng đâu đã được yên thân, ai ngờ mẹ Ken còn bắt
Ken phải ngủ luôn, không lo nghĩ gì nữa mọi chuyện để bà lo.
Ken đang rơi vào tình thế đứa con nít lên ba đang được mẹ chăm
sóc chu đáo quá mức.hehe. Không thể từ chối bằng bất cứ lý
do nào, Ken đành leo lên giường ngủ một giấc ngon lành, dù gì
cũng mất ngủ hai hôm nay ùi mà. Lo cho con xong mẹ Ken đi về
phòng thay đồ rồi đi ra ngoài.
Tại nhà Mary
- Mary, con bé có nhà không chị?_Mẹ Ken hỏi bà giúp việc ra mở cổng
- Thưa bà, cô chủ ở trên phòng. Mời bà vào nhà_Bà giúp việc
- Mà này, mấy hôm nay chủ tịch và phu nhân (ba mẹ của Mary) có
về nhà không vậy?_Mẹ Ken hỏi. Bà đoán hai người họ mấy hôm nay không về nên chuyện mới thế này, dù gì hỏi cũng chắc ăn hơn.
- Ông bà chủ đi công tác vẫn chưa về._Bà giúp việc
- Ửm, thôi tôi vào nhà đây._Mẹ Ken
Nói xong bà đi thẳng vào nhà với sự mong muốn được gặp con dâu
của mình. Bước đến phòng của Mary bà liên tục gõ cửa và gọi
Mary. Nhưng trong đó không một động tĩnh gì. Vô tình tay bà đập
mạnh vào cửa, cách cửa phòng từ từ mở ra. Thì ra cửa phòng
không khoá. Cứ ngỡ rằng sẽ được gặp Mary, bà vui mừng bước
vào trong phòng. Khi vào tới trong phòng, đáp lại niềm vui trong lòng bà là một sự hụt hẫng, thấy vọng khi nhìn thấy trong
phòng không có ai. "Mary đang ở đâu?" Một câu hỏi lập tức xuất
hiện trong đầu bà. Suy nghĩ một hồi, bà rút điện thoại ra gọi cho Henry.
5 phút sau Henry, Kelvin, Jenny và Emily cùng có mặt tại nhà Mary
- Có chuyện gì vậy bác._Emily thở dốc nói
- Bác tới tìm Mary, người giúp việc nói Mary ở trong phònh. Nhưng khi vào tới đây không thấy Mary đâu._Mẹ Ken
- Mary ra ngoài qua cửa sổ rồi._Henry bước vào phòng, tiến lại
phía cửa sổ mở toang và một sợi dây thừng cột ở đó, rồi
đoán Mary đã ra ngoài bằng cách này.
- Sao Mary không đi bằng cửa chính?_Jenny thắc mắc hỏi
- Đi như vậy sẽ chẳng ai đoán được Mary sẽ đi đâu. Mary biết
chúng ta chắc chắn sẽ tới đây nên đã đi như vậy._Emily giải
thích. Ai thì không nói chứ Mary thì Emily hiểu quá rõ mà. Mary dễ bỏ qua, nhưng một khi đã vượt quá giới hạn thì rất khó
để xin lỗi Mary. Những lúc thế này Mary luôn tách biệt mình
với thế giới con người nên để nói chuyện với Mary thật sự là
không thể.
- Giờ phải tìm Mary ở đâu đây? A, hay thử xem con chip định vị xem._Henry
- Mary không mang theo con chip._Mary là người thông minh nên không
dại gì mang con chip đi theo. Kelvin chỉ nói ngắn gọn như vậy,
không giải thích thêm nhưng ai cũng hiểu.
Không khí
căng thẳng bao chùm lấy cả căn phòng. Có vẻ như lần này khó
có thể giúp Mary và Ken làm hoà đây. Một năm trước đây mỗi lần Ken và Mary cãi nhau hay đánh nhau chỉ cần Mary mè nheo một tí
là lại bình thường, không thì Ken cũng hạ mình xin lỗi trước
mặc dù đôi khi Ken không có lỗi gì. Nhưng lại
này...Haizzz....Đến cả Kelvin cũng chưa biết phải làm thế nào
nữa. Im lặng và im lặng, không ai nói gì, mỗi người theo đuổi
suy nghĩ riêng của mình. Cho tới khi tiếng chuông điện thoại của Henry vang lên kéo mọi người ra khỏi dòng suy nghĩ. Henry bước
ra ngoài nghe điện thoại. Chưa đầy ba phút sau Henry quay lại nó
với Kelvin:
-Kelvin, mình có chuyện muốn nói với
bạn._Vẻ mặt của Henry nghiêm túc, lạnh lùng pha chút mệt mỏi
và tức giận.
Kelvin ra ngoài cùng Henry.
- Người bắn Jenny là đàn em của bác Lâm. Công ty của ba Jenny và
ba Jenny gặp tai nạn rồi qua đời có liên quan tới tập đoàn TH.
Biết dạo gần đây Jenny có thu thập được một chút thông tin nên
bác Lâm kêu tên đàn em giết Jenny để dập tắt manh mối. Như bạn
cũng biết rồi đó, kế hoạch đó không thành công, Jenny được cứu sống._Henry
-..._Kelvin không nói gì chỉ nhếch môi
một cái. Có lẽ ông Lâm đã quá hồ đồ khi biết Jenny là bạn
gái của Kelivn mà còn dám làm như vậy. Một kế hoạch được lập ra trong đầu Kelvin. giờ chỉ chờ thực hiện thôi.(nhanh nhở!!!)
-..._Henry cũng không nói gì thêm vì nghĩ Kelvin sẽ tự có cách giải quyết.