Henry qua đón Emily và Jenny đến bệnh viện. Khi ba người đến
thì Ken và Mary đang ở đó rồi. Jenny lo lắng đi đến bên giường
bệnh nhìn người con trai cô yêu da dẻ xanh xao, đôi mắt bị che
bởi một lớp vải trắng. Nhìn Kelvin lúc này thật yếu ớt, không còn mạnh mẽ, băng lãnh như ngày nào nữa. Jenny chỉ nhìn và
trái tim nấc lên từng cơn đau. Còn đôi mắt à, sau mọi chuyện có lẽ nó đã không còn nước mắt để mà rơi nữa rôi. Jenny ngồi
đó, nắm chặt tay Kelvin, cảm nhận từng mạch đập của Kelvin,
nhìn Kelvin không rời mắt như là nếu rời mắt sẽ bỏ lỡ một cử động dù là nhỏ nhất của Kelvin. Ken và Henry theo chân bác sĩ
để xem kết quả của Kelvin, còn Mary và Emily đi mua một số đồ
dùng cần thiết. Trong phòng chỉ còn Kelvin và Jenny thôi, không
gian như dừng lại bao trùm lấy hai con người trẻ, gió thu đìu
hiu, se lạnh cũng ngừng thổi như muốn dừng lại, cảm thông cùng
hai người với mối tình đầy chắc trở. Thu sắp qua đi rồi, và
tất nhiên đông sẽ đến. Đông đến, trái tim cần được sưởi ấm,
tránh cảm lạnh, để không bỏ lỡ nhịp đập nào. Nhưng giờ đây
trái tim bị bệnh mất rồi. Phải làm sao đây?
Một
lúc sau Jun đến rồi tiến lại gần Jenny, Jun lại chuẩn bị phun
ra những câu nói thâm độc, bỉ ổi của mình. Nhưng may mắn thay,
những lời nói cay nghiệt đó chưa kịp thoát ra cổ họng của
người con gái độc ác kia thì Ken và Henry đã trở về. Jun trở
mặt, bắt đầu vai diễn của mình đến bên Kelvin khóc lóc. Nhìn
cái vẻ mặt đậm chất giả tạo kia, Jenny chẳng ưa chút nào nhưng cũng chẳng muốn nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đứng dậy hỏi Ken
và Henry.
- Bác sĩ nói sao?_Jenny
-...._Ken và Henry ngập ngừng không nói.
- Em cũng muốn biết._Vừa lúc Mary và Emily đi mua đồ về, hai nàng tò mò chen vào.
- Kelvin chỉ bị thương phần mềm thôi, sẽ không sao đâu._Henry vỗ vai Jenny nói
- Em đi ra ngoài một chút._Jenny
Sau khi Jenny vừa bước chân ra khỏi phòng thì Mary lập tức hỏi Ken:
- Anh nói thật đi.
- Ừm...Kelvin chỉ bị thương phần mềm là chủ yếu, nhưng mắt của
Kelvin thì..._Ken nói đoạn dừng lại, lưỡng lự không dám nói
tiếp
- Thì sao? Anh nói đi._Emily
- Mắt
của Kelvin bị mù rồi, để chữa được chỉ có một cách duy nhất
là thay mắt. Nhưng hiện giờ không có ai hiến mắt cả._Ken dùng
hết cam đảm của mình để nói, Ken biết nói ra mấy nàng nhà ta
sẽ bị sôck, nhưng cũng không thể giấu mãi được, tạm thời giấu
chỉ Jenny được thôi.
Tai Emily như ù đi, nước mắt thì dàn dụa lăn trên má, lòng đau thắt lại khi biết người anh trai
mình yêu thương bây lâu nay bị mù. Henry ôm Emily vào lòng thay cho lời động viên, an ủi. Còn Mary thì đứng lặng người không biết
phải nói gì nữa...."Bụp"...Theo phản xạ, Mary ngoảnh đầu lại
nhìn sau khi nghe tiếng động lạ ngoài cửa phòng. Rồi sự tò mò đã đưa Mary ra đến ngoài cửa và....
- Jenny, Jenny,
Jenny tỉnh lại đi, Jenny....._Mary lay lay thân thể nằm gọn trên
sàn và cất tiếng gọi nhưng đôi mắt đó chẳng chịu mở ra.
Thực ra Jenny chẳng đi đâu cả, Jenny tinh ý nhận ra lời nói của Henry có gì đó không đúng, nên mới giả vờ nói đi ra ngoài rồi núp
ở cửa phòng và nghe hết đoạn hội thoại ngắn trong phòng. Có
lẽ là những tai biến cứ liên tiếp sảy ra khiến Jenny không thể
chịu đựng nổi nữa mới ngất đi như thế.
- Jenny bị sao vậy?_Ken chạy ra xem
- Gọi bác sỹ cho Jenny đi._Henry và Emily cùng ra
15 phút sau...
- Bác sỹ, cô ấy không sao chứ._Ken
- Không, cô ấy không sao cả, chỉ là tinh thần bị sôck quá nặng
nên mới ngất đi thôi, chúng tôi đã tiêm thuốc an thần cho cô ấy
rồi, khi nào cô ấy tỉnh có thể đưa về nhà chăm sóc. À mà
này, hãy nhớ trong thời gian này đừng để cô ấy phải sôck
nữa._Giọng bác sỹ đều đều
- Cảm ơn bác sỹ._Mary
Emily thở dài cho tình cảnh bây giờ. Emily thương sót Kelvin bao nhiêu
thì đối với Jenny là bấy nhiêu, có khi còn hơn nữa, bởi Emily
hiểu, Kelvin bị như vậy, Jenny là người đau hơn ai hết. Và trong
tình thế bế tắc này, Jenny chỉ muốn nhắm mắt, muốn ngủ mãi
để trốn tránh sự thật đau lòng này. Nhưng cuộc sống, để tiếp
tục tồn tại ta buộc phải đối mặt với khó khăn và thử thách.
Nói vậy ai chẳng nói được, đến khi làm mới hiểu hết nó khó
khăn thế nào. Và giờ đây dù có miêu tả bằng những từ ngữ đắt giá như thế nào đi chăng nữa cũng không thể gột tả được hết
tâm trạng của Jenny bây giờ.
Sau nhiều giờ đồng hồ
nằm trên giường bệnh, cuối cùng Jenny cũng tỉnh. Mà cũng may,
trong lúc Jenny chưa tỉnh, Kelvin đã tỉnh và la hét ầm ĩ vì hai mắt không thấy gì, phải khó khăn lắm bác sỹ mới có thể tiêm
thuốc an thần cho Kelvin, giờ thì Kelvin ngủ tiếp rồi. Nếu Jenny mà thấy cảnh tượng đó, không biết sẽ ra sao nữa. Henry và
Emily tính đưa Jenny về nhà, còn Kelvin thì để mọi người lo.
Phải thuyết phục mãi, Jenny mới đồng ý về nhà, trước khi về
Jenny nói muốn qua thăm Kelvin một chút. Nói là một chút nhưng
Jenny ngồi bên phòng Kelvin đến nửa tiếng mới chịu về.
Về tới nhà, Jenny nói muốn ở một mình nên Henry và Emily để Jenny ở trong phòng một mình.
- Alo._Jenny nghe điện thoại một cách mệt mỏi sau tiếng chuông
điện thoại dài, Jenny chẳng muốn nghe đâu nhưng điện thoại cứ
reo liên tục.
- Đây là cơ hội tốt cho cô đi đấy._Đầu dây bên kia trả lời, là Jun
- Lại là chị làm à?_Jenny thở dài rồi đáp lại
- Tôi nghĩ sao? Tôi có khùng đâu mà đi hại người tôi yêu hả? Tôi
thề là tôi không dính dáng gì đến vụ này. Nguyên nhân chính là cô đấy Jenny ạ. Sao cô không chịu suy nghĩ nhỉ, nếu cô rời bỏ
Kelvin sớm hơn thì Thiên Bằng có cần làm mấy trò đó để giành
cô đâu._Jun
- TẤT CẢ LÀ TẠI CÔ ĐẤY._Jun gằn giọng
-..._Jenny câm lặng không thể thốt thêm tiếng nào nữa
- Giờ thì hãy cút đi để chúng tôi được yên ổn._Jun nói với tất cả giận dữ. Cơ mà nói vậy Jun không biết xấu hổ à, sóng gió củ nhóm Kelvin toàn do Jun gây ra mà giờ đổ lên đầu Jenny hết.
Thật là...hết nói nổi cho một người yêu mù quáng...
Tút....tút.....tút Jun không để Jenny nói thêm lời nào nữa mà tắt máy luôn.